Anh Đào Hổ Phách
Chương 54
Mới đầu Lâm Anh Đào còn vòng vo luẩn quẩn, chỉ khai báo sơ qua một chút ‘kinh nghiệm tình trường’ của mình cho mấy đàn chị trông không có vẻ gì là người xấu nghe. Nhưng cô không phải là người có thể giấu được chuyện gì trong lòng, đặc biệt là sau khi bị mấy đàn chị quần cho một trận, càng kể càng nhiều, càng nói càng tỉ mỉ, ngay cả chuyện hồi nhỏ sống ở căn nhà thứ bảy nằm ở dãy hai mươi bốn, Tưởng Kiều Tây sống ở căn thứ sáu cũng nói tuốt tuột ra.
“E hèm, chuyện này có thể kể sơ qua là được, tập trung vào chi tiết từ lúc lên cấp ba nào!” Mạnh Lỵ Quân chép miệng nói. Cô ấy trèo xuống giường đi đổi pin điện thoại, vừa nghe Lâm Anh Đào kể vừa đứng bên dưới giường Lâm Anh Đào hỏi cô có muốn ăn đu đủ không.
Lâm Anh Đào cảm giác mấy vị đàn chị đã đón nhận cô.
Mạnh Lỵ Quân còn dạy dỗ: “Đu đủ, ăn nhiều ngực nảy nở, không có bàn tay hữu hiệu của bạn trai, chỉ có thể mê tín.” Rồi bưng bát trái cây lên, chia cho mấy chị em khác vẫn chưa đánh răng đang ngồi trên giường.
Cô ấy trèo lên giường, nghe cô nhóc Lâm Anh Đào thật thà không để đâu cho hết này tiếp tục nhớ lại chuyện hồi cấp ba. Vì viết thư cho nam sinh kia, nên khi Lâm Anh Đào vừa lên lớp mười, các bạn trong lớp không ai thích cô, có người còn tỏ ra coi thường xa lánh.
Đàn chị ngồi ở giường số 2 đang chơi điện thoại đột nhiên lên tiếng: “Nhóc con, tin chị đi, sau khi lên đại học mấy con bé đó sẽ hối hận!”
Đàn chị giường 4 đang nằm trùm chăn kín mít, lúc này đột nhiên lật mình, nói với những người khác: “Khỉ gió, tớ cũng muốn trở về thời cấp ba đi tìm nam thần của lòng tớ, tỏ tình với cậu ấy!”
Lâm Anh Đào ngồi trên giường số 6, ở trong góc, cô hiển nhiên vẫn chưa thể nào đạt đến trình độ của mấy đàn chị.
Đàn chị ở giường 1 đang soi điện thoại đọc ‘Toàn cầu hóa và giáo dục hậu hiện đại’, cô ấy cất giọng khoan thai: “Kỳ Nhạc, em xem, bây giờ em còn có thể kể cho bọn chị những kỷ niệm thanh xuân của mình, còn các bạn học của em thì sao, có lẽ cũng chỉ nói được những lời sáo rỗng vô vị. Đợi đến khi bọn họ ba mươi bốn mươi, lúc nhìn lại tuổi trẻ của mình, mới phát hiện, a, vào cái tuổi đẹp nhất của cuộc đời, vậy mà hoàn toàn rỗng toác chẳng có gì. Kể rằng đã học tập chăm chỉ, nhưng vẫn không đậu được vào đại học tốt? — hay có đậu được vào 985 thì sao chứ, lẽ nào cả ngày cứ quanh đi quẩn lại rằng mình học giỏi? Bảo rằng tận hưởng thanh xuân, mà đến một lời thích đối phương cũng không dám thốt. Chị tin sau này nam thần vẫn sẽ nhớ rõ em, nhưng chắc chắn không thể nào nhớ được các cô ấy.”
(*Đề án 985: hay còn gọi là ‘Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới’ là một đề án được nước Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa đề ra vào ngày 4 tháng 5 năm 1998. Các trường thuộc Đề án 985 đều là những trường đại học trọng điểm của Trung Quốc.)
Mạnh Lỵ Quân gật gù: “Em kể tiếp đi, sau khi em chuyển về thì thế nào?
Lâm Anh Đào nói, cô chuyển về trụ sở chính, được xếp vào cùng một lớp với Tưởng Kiều Tây — ‘Nam sinh kia’. Thoạt đầu, cô không muốn nói chuyện với cậu, nhưng hằng ngày cậu đều đến khu nhà tự học luyện toán Olympic, sau khi hết thời gian đọc bài đầu giờ mới về lớp.
“Cậu ấy đặt bình nước trên bàn em, bảo em lấy nước cho cậu ấy.” Lâm Anh Đào hồi tưởng: “Có một hôm, cậu ấy dán tờ giấy dưới đáy bình, nói xin lỗi em, sau đó em liền tha thứ cho cậu ấy!”
Tình tiết chuyển hướng theo kiểu bẻ ngoặt thần tốc này khiến cho năm vị học tỷ nhất loạt dựng tai dựng mắt lên nhìn cô.
“Đợi đã, đợi đã.” Đàn chị giường 2 hỏi: “Cậu ta bảo em rót nước cho cậu ta hả??”
Đàn chị giường 4 xoa cằm: “Cậu ta cũng thích em??”
Mạnh Lỵ Quân liếc mắt xem thường: “Nhạc Nhạc con bé đã nói ngay từ đầu, biết nhau từ nhỏ, mấy cậu có nghe nghiêm túc không vậy?”
“Dạ thưa sư phụ, lúc đầu em không nghe thấy!” Đàn chị giường 2 hất chăn ra, ném điện thoại sang một bên: “Có thể kể lại một lần nữa được không ạ!!”
Lâm Anh Đào gọi điện thoại từ Bắc Kinh về cho ba mẹ. Cô nói các đàn chị nghiên cứu sinh trong ký túc xá đều đối xử với cô rất tốt, buổi trưa dẫn cô đi ăn cơm, còn đưa cô đến phòng tắm của nghiên cứu sinh tắm rửa… cô đã thuộc hết đường đi trong trường.
Ba rất vui: “Con hãy cố gắng học hỏi từ các chị.”
Lâm Anh Đào làm nũng: “Bọn con phải học đủ thứ hết ạ, ca hát, nhảy múa, vẽ ——”
Ba cười nói: “Mấy thứ này chẳng phải hồi nhỏ con đều đã học qua rồi sao?”
Lâm Anh Đào chun mũi: “Con học từ lúc còn ở tiểu học, đều đã bao nhiêu năm rồi. Con nhớ hồi nhỏ con học múa cứ bị té trật chân suốt ngày…”
Mấy đàn chị trong ký túc xá đặc biệt cảm thấy hứng thú với mặt mũi của nam thần của Lâm Anh Đào: “Tên của cậu ta là gì? Bọn chị lên mạng tìm.”
Lâm Anh Đào không dám nói. Hồi cấp ba, cô bị mọi người xì xầm bàn tán đã để lại bóng ma trong lòng. Cô sợ lỡ như các bạn học trước kia biết cô nói với các đàn chị những chuyện này, sẽ bị mắng là tự mình đa tình.
Đàn chị giường 2 cởi hết quần áo, nhét vào tủ nhà tắm: “Vì vậy mới nói, ngành giáo dục quan trọng biết bao nhiêu, chúng ta về cơ bản chính là những người gánh vác niềm hy vọng tương lai của nhân loại.”
Lâm Anh Đào ở bên cạnh cởi áo sơ mi, tóc xổ tung, cô vòng tay ra sau cởi móc áo ngực. Cô không quen tắm ở nhà tắm công cộng, cũng không dám ngẩng đầu nhìn cơ thể của các nữ sinh khác. Kỳ thực, ngay cả thân thể mình cô cũng rất ít khi nhìn.
Đột nhiên có hai bàn tay lạnh ngắt từ phía sau vươn tới chụp lấy hai bên ngực Lâm Anh Đào.
Lâm Anh Đào thụp người xuống ‘a’ một tiếng, theo bản năng xoay người muốn trốn, gương mặt cô đỏ bừng, mặt dây chuyền anh đào bằng đá quý trước ngực đung đưa.
Đàn chị giường 4 đứng bên cạnh đổi dép lê, cười bình luận: “Cô gái nhỏ.”
Mạnh Lỵ Quân buông tay ra, rồi xoa nắn ngực mình ngay trước mặt mọi người: “Đây là đạo lý gì vậy chứ, không có bàn tay của bạn trai phù phép mà còn lớn hơn tớ là thế nào!”
Lúc Lâm Anh Đào xoa bọt trên tóc, lại bị Mạnh tỷ tỷ từ phía sau véo mông một cái, cô dần dần quen với tác phong mặt đơ không chút kiêng dè của các đàn chị, cô xoay người hỏi: “Chị, bàn tay của bạn trai là gì ạ?”
Mạnh Lỵ Quân hai tay chống hông, ngẫm nghĩ một lúc. Mái tóc đen của cô ấy ướt sũng thõng sau gáy. Dáng người cao lại gầy, xương gò má cũng cao, chính là dáng vẻ mạnh mẽ quyết đoán sẵn sàng đạp đổ mọi rào cản của nữ cường nhân. Trông không có chỗ nào giống một người sau khi tốt nghiệp sẽ đi làm giáo viên mầm non. Cảm giác mấy bé con nhìn thấy cô ấy sẽ lập tức khóc mếu máo, sẽ bị phụ huynh khiếu nại phàn nàn.
“Chờ khi nào tìm được bạn trai nhóc sẽ biết.” Mạnh Lỵ Quân nhướn mày nhìn cô, còn nheo mắt bổ sung một câu: “Siêu hữu dụng.”
Một trong những điều các đàn chị tò mò nhất là vì sao Lâm Anh Đào lại ‘thả’ cho nam thần chạy mất. Bởi vì trong câu chuyện Lâm Anh Đào kể, cậu con trai kia cuối cùng đã đi Mỹ, cậu ta hẳn sẽ trải qua một cuộc sống mới rất tuyệt ở đại học.
“Nhóc có biết sau khi tốt nghiệp muốn tìm một đối tượng giống như vậy khó đến mức nào không?” Đàn chị giường 4 hỏi cô: “Mấy cô nhóc trẻ tuổi bọn em căn bản không biết mình đã bỏ lỡ những gì.”
Lâm Anh Đào sững người giây lát: “Sẽ không chứ…”
Đúng lúc đàn chị giường số 3 bên trái đang đắp mặt nạ coi ‘Khang Hy đến rồi’.
Lâm Anh Đào nhìn thoáng qua: “Chẳng phải mấy chị đều rất thích Cao Sơn Phong sao, chú ấy trông đã hơn ba mươi…”
(*‘Khang Hy đến rồi’ là chương trình giải trí của Đài Loan phát sóng từ 2004 – 2016. Cao Sơn Phong đảm nhận vị trí khách quý từ năm 2004. Cao Sơn Phong: là ca sĩ, diễn viên Đài Loan sinh năm 1975.)
“Hai chuyện này không giống nhau!” Đàn chị giường 2 rao giảng: “Đàn ông ấy, đều là đồ thối, càng già càng thối!”
Lâm Anh Đào chớp mắt. Nếu như cô nhớ không nhầm thì mấy hôm trước đàn chị giường 2 còn xuýt xoa khen Bát hiền vương trong ‘Thiếu niên Bao Thanh Thiên’ đẹp trai chết người.
(*Bát hiền vương trong ‘Thiếu niên Bao Thanh Thiên’ năm 2000: do Trần Đạo Minh sinh năm 1955 thủ vai.)
“Em gái, nghe chị truyền đạt kinh nghiệm nè.” Đàn chị giường 1 nằm trên giường lật tập san ‘Giáo dục mầm non’ kỳ mới nhất, cô ấy chậm rãi khoan thai: “Đàn ông tốt nhất, vĩnh viễn ở vào thời điểm bọn họ mười sáu mười bảy tuổi. Bởi vì khi đó, nói khó nghe, là trẻ con bốc đồng, nói dễ nghe là đáng yêu chân thành. Bọn họ sống thật với cảm xúc, đối xử với em bằng tình cảm bằng trái tim chân thành. Đợi đến khi những người đàn ông này trưởng thành, lên đại học, bước vào xã hội, đến lúc đó em gặp lại mà xem, lợi ích là trên hết, so đo từng tý, tính toán chi li, thối không ngửi nổi. Đã hoàn toàn không còn dính dáng một chút gì tới ‘tình yêu’ trong tưởng tượng và hy vọng của chúng ta.”
Lúc này đàn chị giường 3 xoay người lại, xoa nắn lớp mặt nạ bùn trên mặt, cô ấy nói: “Lẽ tất nhiên, đàn ông bọn họ cũng chỉ trích phụ nữ chúng ta y như vậy.”
“Cho nên, đây chính là điểm tuyệt vời của giáo dục mầm non.” Đàn chị giường 1 xuống giường, để quyển tạp chí chuyên ngành lên bàn. Cô ấy gỡ mắt kiếng, vuốt lại mái tóc bù xù, nói với Lâm Anh Đào: “Đối tượng tiếp xúc hằng ngày đều là những tâm hồn ngây thơ non nớt, chỉ cần em không ghét trẻ con, thì phần lớn thời gian trong ngày, em không cần phải trải qua những vấn đề lục đục đấu đá.”
Mỗi thứ bảy, Lâm Anh Đào thường đi ra ngoài dạo phố với các đàn chị, đi Sanlitun hoặc trung tâm thương mại Joy City. Có khi, họ cũng đi đến Vương Phủ Tỉnh, nhưng Lâm Anh Đào không thích đến nơi này.
(*Khu thương mại quận Salitun là nơi tập trung những xu hướng thời trang mới nhất, được chia thành 2 khu vực phía nam và phía bắc. Phía nam là các sản phẩm thông dụng, dễ tiếp cận đối với mọi đối tượng khách hàng, khu vực phía bắc là nơi tập trung những thương hiệu cao cấp, xa xỉ.)
Ngay cả khi đứng ở đầu con phố, cô cũng sẽ có cảm giác như Tưởng Kiều Tây đang ở bên cạnh.
Có lần đàn chị Mạnh Lỵ Quân đến Vương Phủ Tỉnh mua nón, Lâm Anh Đào đứng một bên cầm túi giúp cô ấy. Mạnh Lỵ Quân đột nhiên hỏi: “Nhạc Nhạc, em có thử liên lạc với nam thần nước Mỹ kia lần nào không?”
Lâm Anh Đào nghĩ ngợi một lúc, lắc đầu.
Mạnh Lỵ Quân thở dài: “Sau này em sẽ hối hận, vì đã không phát sinh chút chuyện gì với cậu ta lúc còn ở trung học.” Cô ấy đá mắt nói.
Lâm Anh Đào nở nụ cười.
Trong đáy mắt Mạnh Lỵ Quân vụt lóe tia thương cảm.
Cô ấy thử hết chiếc mũ này đến chiếc mũ khác, ngắm nghía trong gương, có một chiếc rất hợp với màu son và hoa tai của cô ấy hôm nay.
“Rất nhiều người, để lỡ cũng chính là vuột mất.” Mạnh Lỵ Quân bất chợt cảm khái: “Cho dù sau này gặp lại, cũng không phải là thuở ban đầu. Đúng là tàn khốc.”
Bọn họ xuống tầng dưới mua cà phê. Mạnh Lỵ Quân gọi một cốc Latte, Lâm Anh Đào muốn Americano lạnh. Cô nhấp một ngụm, lập tức bị đắng đến nhăn mặt.
“Sao lại đắng như vậy.” Lâm Anh Đào le lưỡi nói.
Mạnh Lỵ Quân ngồi bên cạnh nhìn vẻ mặt đó của cô, cười nhạo: “Không uống đắng được, em còn gọi làm gì?”
Cô ấy đưa cốc Latte trên tay mình qua, cầm lấy cốc Americano của Lâm Anh Đào: “Cho em uống cái này.”
Lâm Anh Đào nhìn Mạnh Lỵ Quân bưng cốc Americano kia lên, điềm nhiên uống một hơi cạn sạch.
Hai người đứng trên ga chờ tàu điện ngầm tới, Mạnh Lỵ Quân cười cô: “Ngày đầu tiên em đến trường chị đã biết, em là con nhóc không chịu được khổ*.” Cô ấy vừa nói vừa dùng bàn tay đeo chiếc nhẫn chạm nổi véo mạnh mặt Lâm Anh Đào. (*Tiếng Trung đắng và khổ cùng một từ.)
Lâm Anh Đào chỉ đi dạo phố vào thứ Bảy, vì Chủ nhật Dư Tiều sẽ từ học viện sang tìm cô. Học viện Hàng Không Bắc Hàng quản lý rất nghiêm, sáu giờ sáng đến mười giờ tối thứ Hai đến thứ Bảy, học viên Phi công cơ hồ không có khái niệm tự do.
Dư Tiều chỉ đến vào Chủ nhật. Có khi hắn mặc quần áo thường, có khi mặc đồng phục của Học viện Phi công, ngồi trong căn tin của Đại học Sư Phạm, quả thực thu hết sự chú ý của người khác. Dư Tiều ghét đồng phục khó coi: “Giống như nhân viên bảo vệ.” Nhưng vóc dáng hắn cao lớn, vai rộng, cho dù mặc đồng phục gì cũng đều không quá khó nhìn.
Chỉ cần Dư Tiều đến, Lâm Anh Đào sẽ không còn cảm thấy cách cuộc sống lúc trước quá xa xôi. Dư Tiều rất ít khi đề cập tới sinh hoạt hàng ngày của hắn ở học việc Hàng Không; phần lớn là tán gẫu chuyện Thái Phương Nguyên, Đỗ Thượng ở Thượng Hải. “Tớ nghe Thái Phương Nguyên nói, Hoàng Chiêm Kiệt đăng truyện trên trang web gì đó.” Dư Tiều sờ sờ lỗ tai, hắn không nhớ ra: “Bắt đầu tự kiếm được tiền sinh hoạt!”
Lâm Anh Đào ăn sườn, kinh ngạc hỏi: “Viết tiểu thuyết kiếm tiền sao?”
Dư Tiều gật đầu, vẻ mặt không tài nào hiểu nổi: “Mấy thứ cậu ấy viết thực sự có người đọc.”
Trong căn tin của Đại học Sư phạm, người đến kẻ đi tấp nập, nữ sinh rất nhiều. Có khi Dư Tiều ăn cơm xong, rảnh rỗi không có việc gì làm, ngồi đối diện với Lâm Anh Đào dòm lơ đãng xung quanh. Không ít lần có nữ sinh đến trao đổi số điện thoại với hắn. Lâm Anh Đào biết ở Bắc Hàng có rất ít nữ sinh, học viện Phi công lại càng hiếm.
Tần Dã Vân cũng nhắn tin cho Lâm Anh Đào, bảo cô giám sát Dư Tiều, đừng để hắn bị mấy nữ sinh xinh đẹp của Đại học Sư Phạm Bắc Kinh câu mất.
“Chuyên ngành của bọn tớ đặc biệt ít nam sinh.” Lâm Anh Đào cho đũa cơm vào miệng, nói với hắn: “Đều là nguyện vọng điều chỉnh. Thật ra thì phần lớn nữ sinh cũng là nguyện vọng điều chỉnh.”
Dư Tiều buông thõng một câu: “Có thể chủ động học cái ngành này, tớ thấy cũng chỉ có cậu.”
Lâm Anh Đào chun mũi: “Không đâu, trong phòng ký túc xá của bọn tớ có một đàn chị, tớ cảm thấy chị ấy đặc biệt yêu thích nghề này còn hơn cả bà nội Trương.”
Dư Tiều ngồi đối diện quan sát Lâm Anh Đào một lúc. Ánh mắt hắn xem xét tỉ mỉ, giống như kỹ sư đang kiểm tra xem bên trong máy bay có phát sinh bất kỳ trục trặc nào không. Mỗi lần Lâm Anh Đào nhìn thấy ánh mắt này của hắn, luôn có cảm giác hắn lại sắp tìm ra khuyết điểm cười nhạo cô.
“Cậu lại muốn làm gì!” Lâm Anh Đào phản kích trước.
“Cậu và mấy người cùng phòng quan hệ có tốt không?” Dư Tiều thình lình hỏi.
Lâm Anh Đào mỉm cười: “Mấy đàn chị trong phòng tớ rất hay trêu chọc tớ, kỳ thực mọi người tốt lắm, chỉ là nói chuyện cứ luôn cố ý phóng đại lên…”
Tần suất Dư Tiều tới Đại học Sư phạm tìm cô ngày một ít dần, từ mỗi tuần một lần, dần dần thành một lần một tháng. Trước khi đến, hắn sẽ gọi điện trước. Có khi bọn họ ăn cơm ở căn tin Đại học Sư Phạm, Lâm Anh Đào quẹt thẻ cơm. Có khi đi ra ngoài ăn tối, Dư Tiều khó tránh khỏi sẽ là người mời.
Lâm Anh Đào trả lời tin nhắn của Tần Dã Vân xong, cô hỏi hắn: “Dư Tiều, gần đây cậu có yêu đương không?”
Dư Tiều chờ đèn giao thông, cao giọng: “Tớ yêu thế nào đây, năm ba tớ sẽ ra nước ngoài học bay.”
Lâm Anh Đào ngẩn người, nhìn bóng lưng hắn.
“Cậu sẽ xuất ngoại sao?”
Dư Tiều gật đầu: “Ừ.”
“Đi mấy năm?” Cô hỏi.
Dư Tiều hờ hững: “Có lẽ hai năm, cũng không chắc, ngộ nhỡ không quay về.”
Dư Tiều thích đồ ăn phương Bắc, ghét món Nhật. Lâm Anh Đào và hắn đi ăn đồ Nhật, hắn luôn chọn chọn lựa lựa, ăn xong còn phải tạt vào tiệm cơm nhỏ gần đó ăn thêm một ít thức ăn khác. Lâm Anh Đào hỏi: “Với cái dạ dày này của cậu, cậu có thể ra nước ngoài sao?”
Dư Tiều chép miệng: “Tới đó rồi tính.”
Lâm Anh Đào giăng lưới: “Bằng không cậu tìm một người bạn gái biết nấu các món ăn Trung Quốc lại sẵn sàng xuất ngoại với cậu.”
Dư Tiều ‘ừ’ một tiếng, sau đó nghe Lâm Anh Đào nói tiếp: “Tần Dã Vân bây giờ đặc biệt giỏi nấ… —”, Dư Tiều chưa nghe hết câu đã giơ tay ấn đầu Lâm Anh Đào, Lâm Anh Đào chúi nhủi tới trước, trong miệng khẽ mắng một tiếng, cảm giác như cổ cũng sắp gãy tới nơi.
“Không tìm đối tượng cho tớ, cậu khó chịu có phải không?” Dư Tiều ghét bỏ nói.
Lâm Anh Đào ho khan, xoa cổ, giọng khàn khàn: “Cậu mà tìm được đối tượng, tìm được ma thì có…”
Dư Tiều đưa cô tới cổng lớn của Đại học Sư phạm, trước khi đi cúi đầu hỏi cô: “Cậu ở trường học thế nào?”
Lâm Anh Đào có phần không hiểu: “Tốt lắm mà.”
Dư Tiều lại nhìn cô, đại khái cảm thấy cô không nói dối, hắn xoay người rời đi. Lâm Kỳ Nhạc hét với theo: “Đi từ từ!” Hắn đã băng qua đường, khoát tay, cũng không quay đầu lại.
Cuối năm 2008 đã xảy ra một sự kiện lớn.
Gia đình cô Hai ở Bắc Kinh nhận được thông báo ngôi nhà nhỏ cũ kỹ kia sẽ bị phá bỏ. Chính phủ không chỉ cấp nhà tái định cư mà còn trả tiền đền bù bốn năm trăm vạn. Nghỉ đông Lâm Anh Đào về nhà, cô nằm sấp trên giường lật xấp tài liệu toán Olympic của Tưởng Kiều Tây cất ở tủ đầu giường. Mẹ từ bên ngoài đẩy cửa vào, trên tay cầm điện thoại di động, cười nói: “Anh Đào ơi, cô Hai hỏi con muốn mua cái gì, cô và dượng đang mua sắm ở Hồng Kông nè.”
“Hồng Kông ạ?” Lâm Anh Đào ngạc nhiên hỏi.
Tết năm nay, Thái Phương Nguyên không về Tỉnh Thành đón năm mới. Hắn thuê một căn nhà ở Thượng Hải, nghe nói hắn hợp tác với mấy người bạn trong khoa máy tính mở một công ty Internet. Từ lúc lên cấp ba hắn đã bắt đầu tự mình gầy dựng sự nghiệp, môi trường đại học không bị gò bó, lại thừa dịp chú Thái nằm viện, trong lúc ông cụ người dạt dào xúc động, hắn chớp cơ hội mượn ngay của ông một số tiền lớn, từ đó càng mặc sức bay lượn.
Qua Tết, Lâm Anh Đào mới nhìn thấy hắn. Thái Phương Nguyên mời khách, cả đám kéo nhau đi ăn Buffet món Âu. Lâm Anh Đào ngồi nghe Đỗ Thượng kể chuyện học ở Thượng Hải, cười nắc nẻ không ngừng.
Giữa chừng, Hoàng Chiêm Kiệt tới. Hắn mặc chiếc áo khoác trắng lóa mắt còn đeo kính râm, điệu bộ thần thần bí bí đi vào.
Thái Phương Nguyên đứng dậy, từ xa đã hắng giọng eo éo: “Chúng ta hãy nhiệt liệt chào đón đại tác gia nổi tiếng của mạng văn học Khởi Điểm, nhà văn Hoàng Chiêm Kiệt!!”
Hoàng Chiêm Kiệt mắng thầm một tiếng trong miệng, hắn lật đật tháo kính râm ra, giống như sợ người ta nhìn thấy tưởng hắn bị bệnh thần kinh, ở trong nhà hàng còn đeo kính râm.
Lâm Anh Đào uống rượu trái cây, uống đến hai má đỏ bừng, cô hỏi: “Tác gia Hoàng, cậu thực sự không cho tớ vinh dự được đọc thử kiệt tác của cậu sao??”
“Không không không, không nên không nên.” Hoàng Chiêm Kiệt bày ra vẻ thâm trầm: “Mấy cô gái nhỏ bọn cậu đọc không hiểu, đọc không hiểu được đâu!”
Thái Phương Nguyên ăn gan ngỗng: “Làm gì có chuyện đọc không hiểu? Lâm Anh Đào hiểu tuốt! Trước đây, truyện đồi trụy cậu ấy còn hiểu nữa là!”
Một đám nói cười ha hả, hiện ra vẻ hết sức ồn ào.
Sau khi ồn ào qua đi rồi, mọi thứ càng trở nên trống trải tịch mịch.
Sau khi ăn xong, Đỗ Thượng nhanh chóng trở lại Thượng Hải. Hóa ra bạn gái của hắn ở lại trường đón năm mới, hắn muốn ở bên cạnh.
Hắn nhắn tin cho Lâm Anh Đào, nói đợt này về nhìn thấy cô như vậy hắn rất vui: [Tớ vốn lo lắng, tâm trạng của cậu vẫn ủ dột như hồi hè. Những gì cần phải quên hãy quên đi.]
Thái Phương Nguyên nói với Lâm Anh Đào, hắn có tham gia một group trong đó tập hợp các nhân vật sừng sỏ chuyên ngành máy tính của các trường đại học. Hắn thử hỏi thăm, nhưng không có ai từng nghe thấy cái tên Tưởng Kiều Tây.
“Cậu vẫn còn muốn tìm cậu ấy sao?” Thái Phương Nguyên đứng dưới lầu nhà Lâm Anh Đào, trên tay cầm cặp lồng bánh bao nhân táo: “Trong trường đại học có người đang theo đuổi cậu đúng không?”
Lâm Anh Đào chun mũi: “Làm gì có, hoàn toàn không có.”
“Tớ cũng thấy có mới lạ.” Thái Phương Nguyên hừ giọng: “Dư Tiều động một tí là tạt qua trường cậu, cậu nói xem ai con bà nó còn dám theo đuổi cậu.”
Lâm Anh Đào nghe vậy, gục gặc đầu: “Có lúc tớ cũng cảm thấy, nếu Dư Tiều là bạn trai của tớ thì tốt rồi.”
Thái Phương Nguyên không nhịn được cười, dí sát đầu lại, mặt mày nham nhở hỏi: “Cậu nói lại lần nữa coi?”
Lâm Anh Đào thở dài một tiếng, chắp hai tay ra sau lưng. Có lẽ do đực mặt ở thủ đô một thời gian dài, cô đã dính được chút phong thái của bậc vĩ nhân.
“Đáng tiếc.” Lâm Anh Đào cất giọng thâm trầm: “Bây giờ tớ chỉ thích mấy hot boy trẻ trung mười sáu mười bảy, đối với mấy ông già mười tám tuổi các cậu, tớ đã không còn hứng thú.”
Thái Phương Nguyên giở nắp cặp lồng, tính dùng bánh bao ném cô.
Không lâu sau khi quay lại trường, Lâm Anh Đào lại trở về Tỉnh Thành một lần nữa.
Ở nhà, ba mẹ đã sớm chuẩn bị sẵn một bàn đầy ắp thức ăn còn đặt một chiếc bánh sinh nhật thật đẹp. Lâm Anh Đào thổi tắt mười chín ngọn nến. Cô vừa ăn cơm vừa kể cho ba mẹ nghe chuyện học ở trường. Sáng nào cô cũng đến lớp học múa, cô đã không còn giống như hồi bé hở một tí là té uỵch ra đất nữa, cô thậm chí đã sắp xoạc được chân: “Chỉ còn hơi cong một xíu nữa thôi là con xoạc được 180 độ rồi.”
Thời điểm gần bước sang ngày mới, điện thoại di động brưm brưm rung, hiện ra đều là tin nhắn.
Đỗ Thượng nhắn: [ Mỹ nữ, mau tìm người yêu nhé. ]
Thái Phương Nguyên nói: [ Bà già, mười chín tuổi muốn gì nào. ]
Dư Tiều: [ Sinh nhật vui vẻ. ]
…
Tần Dã Vân nhắn: [ Lâm Anh Đào, hôm nay tớ đã ăn tối với Dư Tiều. Gần đây, tớ luôn nghĩ, giá như thời điểm học cấp ba, Dư Tiều có thể đáp lại tình cảm của tớ giống như Tưởng Kiều Tây đã đáp lại cậu thì tốt biết mấy… Nhưng bây giờ tớ đã biết, rất nhiều chuyện chính là không thể cưỡng cầu. Đạo lý này hiện tại tớ đã rõ rồi, không biết cậu có hiểu không. Hôm nay, cậu mười chín tuổi, cậu là đứa luôn khiến người ta thấy ghét, thật ra tớ không hề ghét cậu. Có một câu lúc trước là tớ cố tình nói ra để chọc tức cậu, kỳ thực tớ vẫn luôn tin rằng, cho dù không có Tưởng Kiều Tây, cậu cũng sẽ tìm được một người quý trọng cậu giống như cậu ấy. Sinh nhật vui vẻ. ]
Lâm Anh Đào gội đầu tắm rửa xong, ngồi trước máy tính trả lời mấy tin nhắn chúc mừng sinh nhật trên QQ và Renren, rồi lại theo thói quen mở công cụ tìm kiếm, chọn cái tên trên cùng của lịch sử tìm kiếm, ngoại trừ mấy bài báo cũ đưa tin thiên tài Tưởng Kiều Tây từ bỏ tham gia đội tập huấn quốc gia ra, hoàn toàn bặt vô âm tín không có bất kỳ thông tin gì, một người cứ như vậy mà biến mất. Cô gọi điện thoại cho Tần Dã Vân, hai cô gái chuyện trò tâm sự.
Lâm Anh Đào ngoái lại nói với mẹ, nói chuyện điện thoại với Tần Dã Vân xong cô sẽ đi ngủ ngay.
*
Giữa đêm, mẹ Lâm đang ngủ thì nghe thấy có tiếng gõ sè sẹ trên sàn nhà, mặc dù âm thanh rất nhỏ nhưng bà vẫn có thể nghe rõ từng tiếng một.
Bà ngồi dậy khỏi giường, ông xã vẫn đang ngủ say sưa bên cạnh. Lâm Hải Phong người này tính tình rộng rãi vô tư, lúc nào cũng ngủ ngon. Bà đi ra phòng khách, đi tới bên ngoài cánh cửa phòng ngủ của con gái.
Cửa hé ra một khe nhỏ, bên trong sáng đèn. Đứng ở vị trí này nhìn vào, khắp giường đều là sách vở giấy nháp. Mẹ Lâm nheo mắt nhìn, mặt bìa toàn bộ đều là toán học. Bà khẽ đẩy nhẹ cánh cửa, nhìn thấy bên giường, Lâm Anh Đào tóc xõa trên vai, mặc váy ngủ, dưới chân là đôi giày cao gót màu đỏ. Tai gắn tai nghe điện thoại, bước xoay tròn đi vòng quanh trong phòng, giống như đang khiêu vũ.
Cô đắm chìm trong thế giới của mình, ngay cả với ba mẹ cũng không muốn chia sẻ.
Mẹ Lâm nhân lúc Anh Đào không chú ý, bà nhẹ nhàng khép cửa lại.
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
10 chương
28 chương
86 chương
31 chương