Cái tết năm 2000, Lâm Kỳ Nhạc trải qua ở Bắc Kinh. Gia đình cô Hai cô sống trong một con ngõ nhỏ ở phía bắc đường Tam Hoàn. Nhà chật cửa thấp, bên cạnh là một tiệm cắt tóc kiêm cạo mặt cho người ta. Những lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, Lâm Kỳ Nhạc liền bê một chiếc ghế nhỏ ra ngồi ở mé cửa xem người ta cắt tóc. Mười lần thì có hết bảy tám lần các dì đến tiệm làm tóc đều dúi bánh kẹo, đậu phộng cho cô. Trong nhà đang nhặt rau hẹ, sửa soạn gói bánh chẻo chuẩn bị cho bữa cơm tất niên. Lâm Kỳ Nhạc chạy ù về nhà, vòng qua mẹ và cô Hai trèo lên giường nệm, ngồi ăn kẹo đường hình con ngựa vừa mới mua. Trên ti vi đang phát bộ phim truyền hình ‘Cuộc sống hạnh phúc của Trương Đại Dân’. (*Nội dung của phim đề cập đến cuộc sống sinh hoạt hằng ngày, những khó khăn về vấn đề nhà ở từ Thiên Tân đến Bắc Kinh. Bộ phim gần như là trải nghiệm của phần lớn người xem, những người thuộc tầng lớp lao động bình dân làm việc quần quật cả đời cũng không thể kiếm được một nơi chốn dung thân ở các thành phố lớn Trung Quốc.) Cô Hai cất giọng cảm khái nói với mẹ Lâm: “May mà năm đó không để cho anh rể của em đi nhà máy phích nước Bắc Kinh, em xem, có gì tốt đâu?” “Thời buổi này làm gì cũng khó ạ,” mẹ Lâm thở dài: “Căn nhà ở Tỉnh Thành tổng công ty nói phân cho bọn em từ năm ngoái, đến giờ vẫn chưa thấy xuống tới.” “Vẫn chưa phân sao?” Cô Hai thả nắm hẹ trên tay xuống. Lâm Kỳ Nhạc đang mải mê ăn kẹo. Mẹ Lâm quay lại nhìn cô một cái, vừa lúc thợ điện Lâm không có ở nhà, bà khẽ nhíu hai hàng chân mày, nói với cô Hai của Lâm Kỳ Nhạc: “Làm ở công trường Quần Sơn đã mấy năm, em vốn tính nhận được nhà công ty cấp sẽ để cho Anh Đào đi lên Tỉnh Thành học cấp hai ——”    Cô Hai nói với giọng cương quyết: “Phải đi! Hai đứa không thể để con bé lại tiếp tục học ở công trường nữa. Lên trung học cơ sở rồi không thể lần lữa được!” Nét mặt mẹ Lâm rầu rĩ đồng thời bất lực không biết phải làm gì. “Chị, chị cũng không nhìn xem tính cách của em trai chị thế nào,” mẹ Lâm cười khổ: “Phân nhà phân cửa thì nhường cho người ta, tăng ca làm thêm giờ thì anh ấy là người giành trước. Nếu như còn một người cuối cùng ở lại công trường, em đoán hơn phân nửa người đó là anh ấy!” Gương mặt của cô Hai Lâm Kỳ Nhạc biến sắc: “Chuyện này không thể được, thằng nhóc đó lấy việc giúp người khác làm niềm vui, nó thích chịu khổ thì cứ để nó chịu một mình đi. Hai mẹ con em không thể tiếp tục đi theo chịu khổ được. Đợi nó về chị sẽ nói chuyện với nó!” “Nếu chị thực sự có thể thuyết phục được anh ấy,” mẹ Lâm bưng rổ rau hẹ đã nhặt xong vào bếp rửa: “Em phục chị!” Thợ điện Lâm đang dẫn anh họ của Lâm Kỳ Nhạc ra khu chợ nhỏ mua cá. Lâm Kỳ Nhạc ngồi trên nệm xem ‘Trương Đại Dân’ một lúc, ăn hết nửa con ngựa đường trên tay. “Anh Đào!” Cô Hai đột nhiên gọi cô, giọng thật khẽ: “Anh Đào!” Đôi mắt to tròn kia của Lâm Kỳ Nhạc lập tức xoay tít, phát hiện cô Hai đang đứng trong phòng của anh họ, mở hé cửa, lặng lẽ vẫy tay bảo cô vào. Mẹ Lâm còn đang ở trong bếp băm hẹ làm nhân bánh. Lâm Kỳ Nhạc đi vào gian phòng nhỏ của anh họ, bị cô Hai kéo lên giường. Gian phòng này của anh họ còn không lớn bằng phòng ngủ bé xíu của Lâm Kỳ Nhạc ở Quần Sơn. Ít ra Lâm Kỳ Nhạc còn có bàn học của mình, anh họ đến cả làm bài đều phải ngồi trên giường. “Anh Đào, thi học kỳ vừa rồi con làm bài có tốt không?” Cô Hai cười hỏi. Lâm Kỳ Nhạc cắn cắn môi: “Dạ, không tốt.” Cô Hai dùng đôi bàn tay mập mạp đầy ắp nếp nhăn của bà bẹo khuôn mặt nhỏ bé của Lâm Kỳ Nhạc. Rồi miết dọc sợi dây đeo trên cổ Lâm Kỳ Nhạc kéo viên hổ phách nhỏ màu đỏ nằm bên trong cổ áo bông của cô ra.  “Thật xinh đẹp, giống như Anh Đào, phải không nào,” cô Hai cười nói, những ngón tay bà cẩn thận nâng niu viên hổ phách: “Cô Hai còn nhớ rõ ngày con chào đời, lúc đó vừa đúng tháng tư!” “Cô ở Bắc Kinh, đang trong giờ làm việc thì nhận được điện thoại của ba con gọi tới! Nói là Anh Đào vừa mới chào đời! Giờ nghỉ trưa, cô gọi cho dượng con, hai người bọn cô đi một chuyến đến khu chợ đồ cổ Phan Gia Viên! Đến đó, vừa nhìn lướt qua, cô đã chọn trúng cái này!” Lâm Kỳ Nhạc nghe kể chuyện mình ra đời hồi đó, gương mặt đáng yêu không khỏi cười toe toét. “Những đứa trẻ khác chào đời, mọi người đều tặng vàng,” cô Hai ngước lên, nhìn Lâm Kỳ Nhạc bằng ánh mắt trìu mến xót xa: “Cô Hai không mua nổi vàng nên tặng cho Anh Đào một viên hổ phách. Cô nghe người ta nói, hổ phách là đồ tốt, cầu cho điều may mắn đến, tránh xa điềm xấu, mấy ngàn mấy vạn năm cũng sẽ không thay đổi!” Lâm Kỳ Nhạc nghiêm túc gật đầu. Cô Hai đưa mắt liếc ra ngoài cửa một cái, như thể đề phòng em dâu xuất hiện. Bà lấy từ trong lòng bàn tay mình ra một bao giấy nhỏ màu đỏ, nhét vào túi áo bông của Lâm Kỳ Nhạc. “Đây là của cô Hai cho con,” bà dặn: “Đừng để cho ba mẹ nhìn thấy, nếu không ba mẹ sẽ lấy đi!”  Lâm Kỳ Nhạc chớp chớp mắt: “Là tiền mừng tuổi ạ?” Cô Hai xoa đầu cô: “Ừ!” Lâm Kỳ Nhạc không cách nào che giấu được vẻ phấn khích trên gương mặt, cô thích nhất là tết! Cô Hai cười âu yếm: “Đừng xài lung tung, để dành, muốn mua gì thì mua!” Thợ điện Lâm và anh họ xách con cá chép tươi roi rói mới mua ngoài chợ về. Lâm Kỳ Nhạc lẽo đẽo theo sau xem ba làm cá, rồi chạy ra đường coi người ta mổ gà. Bắc Kinh trời tối sớm, mẹ Lâm vội vàng đi ra kéo Lâm Kỳ Nhạc về. Nơi này rốt cuộc không thể so với công trường Quần Sơn. Trong con hẻm nhỏ ở Bắc Kinh này, có đủ loại người tốt xấu lẫn lộn. Một cô bé từ nơi khác đến như Lâm Kỳ Nhạc, lỡ như đi lạc hay bị người ta dắt đi, thì căn bản không có cách nào tìm được. Lúc về gần đến cửa nhà, mẹ Lâm bỗng nhiên ngồi xổm xuống, nhìn Lâm Kỳ Nhạc nói một cách nghiêm nghị: “Anh Đào, nếu năm nay cô và dượng Hai có cho con tiền mừng tuổi, con nhất định không được nhận, con có biết không nào?” Lâm Kỳ Nhạc sửng sốt. Mẹ nắm bàn tay nhỏ bé của Lâm Kỳ Nhạc: “Con muốn gì, ba mẹ mua cho con. Năm nay anh họ của con lên cấp ba, dượng con lại bị bệnh, không được nhận tiền của cô Hai.” Lâm Kỳ Nhạc ngồi xổm ở cửa bếp bóc tỏi, bỏ từng tép tỏi trắng tươi vào trong bát. Cô nghe ba mẹ thì thầm bàn bạc trong bếp. “Một ngàn hả, vậy thì một ngàn đi,” ba cười nói: “Chẳng dễ gì mới gặp nhau được một lần.” Mẹ dặn thêm: “Vậy anh lén đưa cho thằng bé, đừng để chị Hai nhìn thấy!” Thời điểm ti vi phát Gala năm mới đêm hội mùa xuân, Lâm Kỳ Nhạc vẫn còn đang nghĩ đến chuyện tiền mừng tuổi mẹ đã nói, phải làm sao bây giờ, tiền của cô Hai phải làm sao đây. Điện thoại nhà cô Hai liên tục đổ chuông cắt ngang chương trình ti vi, đều là họ hàng và đồng nghiệp gọi tới chúc tết. Ngoài ra còn có bạn học của anh họ gọi điện hẹn đi chơi tết. Lâm Kỳ Nhạc đột nhiên nghĩ, không biết giờ này Tưởng Kiều Tây đang làm gì ở Tỉnh Thành. * Công trường Quần Sơn vào đêm, chỉ có non nửa nhà còn sáng đèn. Số người ở lại công trường đón tết không nhiều, Đỗ Thượng và mẹ bưng thức ăn sang nhà Dư Tiều ghép lại thành một bàn, cùng nhau ăn cơm tất niên. Dư Tiều đang xem Chương Tử Di hát trong chương trình mừng xuân thì nghe thấy ba gọi: “Dư Tiều! Ra nghe điện thoại nè!” “Ai vậy ạ?” “Tưởng Kiều Tây.” Dư Tiều nhíu mày, hắn lách qua Đỗ Thượng, đứng dậy đi nhận điện thoại. Tưởng Kiều Tây từ Tỉnh Thành gọi về, Dư Tiều quả thật chưa từng nghĩ tới. Mặc dù đã học chung với nhau được nửa năm, hơn nữa còn ngồi cùng bàn, nhưng kỳ thực sau giờ học quan hệ của bọn họ không hề thân thiết giống như các nam sinh khác. Tưởng Kiều Tây không thích nói chuyện, cả ngày chỉ có học, không chơi game, cũng không thích đùa giỡn. Dư Tiều và cậu kỳ thật hoàn toàn không có tiếng nói chung. “A lô?” Dư Tiều lên tiếng. Tưởng Kiều Tây nói trong điện thoại: “Chúc mừng năm mới.” Dư Tiều nghe thấy đầu bên kia vô cùng yên lặng, như thể Tưởng Kiều Tây đang ở trong một căn phòng trống hoang, sự sôi nổi rộn ràng của năm mới không chạm tới nơi đó. Hắn cũng nói: “Chúc mừng năm mới.” Bầu không khí của cuộc điện thoại chúc tết này có phần gượng gạo. Dư Tiều bên này tưng bừng náo nhiệt, Đỗ Thượng ngồi đằng bàn ăn hỏi: “Chú Dư, Chương Tử Di là ai vậy ạ?” Tưởng Kiều Tây ở bên kia cũng nghe thấy bèn hỏi: “Các cậu đang ăn cơm tất niên cùng nhau à?” Dư Tiều quay đầu nhìn thoáng qua Đỗ Thượng, trả lời: “Ba của Đỗ Thượng không về, ba tớ liền gọi hai mẹ con cậu ấy sang nhà tớ ăn cùng.” Tưởng Kiều Tây hỏi tiếp: “Chỉ có hai nhà các cậu thôi sao?” Dư Tiều đổi tay cầm ống nghe, bắt cái đầu dưa bở của mình hoạt động. “Lâm Anh Đào đi Bắc Kinh rồi,” Dư Tiều nói: “Đón năm mới ở nhà cô của cậu ấy.” Bên phía Tưởng Kiều Tây im lặng một lúc. Dư Tiều nhân từ nói tiếp: “Mùng năm sẽ về.” Hắn lại hỏi: “Cậu ở Tỉnh Thành thế nào? Thái Phương Nguyên có theo kịp lớp học thêm trên đó không?” Tưởng Kiều Tây cười nói: “Tập sách ảnh của cậu ấy cũng bị thầy hiệu trưởng ở bên này tịch thu.” Dư Tiều cũng cười phá lên: “Nghỉ tết xong, cậu có còn trở về đây đi học không?” “Về.” Tưởng Kiều Tây nói bằng giọng chắc nịch. Dư Tiều đăng ký trước: “Vậy cậu nhớ đem vở bài tập cho tớ mượn chép.” * Mùng năm tết, Lâm Kỳ Nhạc ngồi trên tàu lửa rời Bắc Kinh về nhà, hai tai đeo tai nghe nghe nhạc. Ba Lâm ngồi bên cạnh, lấy một bên tai nghe của Lâm Kỳ Nhạc, nghe một hồi, ngâm nga theo: ‘Đáy Thái Bình Dương sâu thăm thẳm…’ (*Trích trong bài hát ‘Nỗi đau tựa biển Thái Bình – Thương Tâm Thái Bình Dương của Nhậm Hiền Tề. https://www.youtube.com/watch?v=b1SRjGmgA54) “Ba ơi.” Lâm Kỳ Nhạc đột nhiên gọi ông. “Sao con.” Ba Lâm nói. Lâm Kỳ Nhạc cất giọng trịnh trọng: “Con đã nhận hai trăm tệ cô Hai cho con.” Thợ điện Lâm vừa nghe thấy vậy, lật đật tháo tai nghe xuống, cúi đầu nhìn cô. Lâm Kỳ Nhạc thành thật khai báo: “Cô Hai cho con bốn trăm tệ.” Thợ điện Lâm hỏi: “Vậy hai trăm tệ kia con để ở đâu rồi?” Lâm Kỳ Nhạc vặn xoắn ngón tay: “Trước khi đi, con lén nhét vào hộp bút chì của anh họ ạ.” Xe lửa đi gần một ngày trời, lắc lư rầm rập, cuối cùng dừng lại ở nhà ga chính của Quần Sơn. Lâm Kỳ Nhạc được ba cõng xuống, đến cổng sân ga, cô vẫn còn ngái ngủ, bị mẹ lay dậy. “Anh Đào, về đến nhà rồi!” Mẹ cười nói: “Con xem ai ra đón con này?” Nửa đêm, xe buýt không còn hoạt động. Tổ trưởng Dư đánh một chiếc xe bánh mì nhỏ ra đón gia đình thợ điện Lâm về công trường. Lâm Kỳ Nhạc ngồi trong xe, vẫn còn mơ màng buồn ngủ không ngừng đưa tay dụi mắt. (*Xe bánh mì, một loại xe có hình dạng giống ổ bánh mì, rất phổ biến ở Trung Quốc những năm 90. Bánh mì nhỏ có khoảng 6 chỗ ngồi.) Tổ trưởng Dư vừa nói chuyện với hai vợ chồng thợ điện Lâm vừa cười hỏi: “Anh Đào, Bắc Kinh có tốt không nào?” “Dạ tốt!” Lâm Kỳ Nhạc trả lời. “Vậy Bắc Kinh tốt hay Quần Sơn tốt hơn?” Lâm Kỳ Nhạc không nghĩ ngợi, lập tức đáp ngay: “Quần Sơn tốt hơn ạ!” Vừa bước vào nhà, Lâm Kỳ Nhạc liền đeo cặp chạy vào gian phòng nhỏ của mình. Tổ trưởng Dư dặn với theo: “Anh Đào, ngày mai con nhớ sang nhà bà nội Trương đón con thỏ nhỏ về.” “Dạ!” Lâm Kỳ Nhạc kiểm tra xong chậu vạn niên thanh trên bệ cửa sổ, quay đầu lại tính thăm bạn nhỏ tiểu tinh linh Bobby phải ở nhà đón năm mới một mình. À! Lúc này Lâm Kỳ Nhạc mới sực nhớ. Năm nay tiểu tinh linh trải qua năm mới ở Tỉnh Thành. Là ở bên cạnh Tưởng Kiều Tây cùng nhau đón năm mới. Không biết bây giờ Tưởng Kiều Tây đang làm gì ở Tỉnh Thành, trễ thế này, hẳn là cậu ấy đã ngủ rồi. Lâm Kỳ Nhạc để cặp xuống giường, lấy thẻ hình và kẹp tóc đủ màu sắc mua ở hội xuân còn có cả kẹo cô Hai đã xếp đầy trong cặp ra. Giữa xấp thẻ hình lạc vào một quyển truyện tranh ‘Saint Seiya’ mỏng. (*Saint Seiya – Áo giáp vàng.) Lâm Kỳ Nhạc sực nhớ, lúc ở nhà cô Hai cô đang đọc quyển truyện này, đến khi về vẫn chưa đọc xong. ‘Athena đứng bên bờ sông, chờ đợi những chiến binh thánh đấu sĩ anh dũng của nàng đến cứu nàng.’ Nhà anh họ chỉ có một bộ truyện tranh như vậy, Lâm Kỳ Nhạc không thể nào xin của anh họ được. Không ngờ cô lại bất cẩn cầm quyển truyện này về, cô phải gọi điện báo với anh họ một tiếng. Cuốn truyện lật mở, từ bên trong rơi ra một tờ giấy ghi chú. ‘Bé con,’ là chữ của anh họ, ngay ngắn thẳng thớm: ‘Đây là năm trăm tệ, em để dành mua đồ ăn vặt. Nhưng cũng đừng chỉ biết ăn vặt, phải cố gắng chăm chỉ học tập, để ba mẹ và bọn anh tự hào.’ Không xong rồi! Vào buổi trưa ngày mùng sáu tết, Lâm Kỳ Nhạc phát hiện giá trị bản thân đột nhiên tăng vọt, thoắt cái biến thành ‘bá hộ nghìn tệ’! Anh họ cho cô năm trăm, cô Hai cho cô hai trăm, chú Dư cho một trăm, bao nhiêu đó cộng lại đã lên tới tám trăm tệ tiền mừng tuổi rồi! Lâm Kỳ Nhạc đi qua nhà bà nội Trương ôm con thỏ trắng yêu quý của mình về. Bà nội Trương lại thần thần bí bí đưa cho cô một bao lì xì, mở ra bên trong lại là hai trăm tệ. Lâm Kỳ Nhạc có cảm giác tiền nhiều đến bỏng tay! * Vào giữa đêm ngày mùng tám tết, Lâm Kỳ Nhạc đang ngủ say thì mơ màng nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập khẩn cấp. Chú Dư ở bên ngoài gọi to: “Lão Lâm! Lão Lâm! Mau dậy đi!” Thợ điện Lâm và bà xã vội vàng bật dậy, khoác thêm áo ngoài, chạy ra mở cửa. Chú Dư thở hồng hộc: “Đỗ Vĩnh Xuân trở lại, nửa đêm lôi vợ con ra đánh!” Thợ điện Lâm thoáng sững người, ông lật đật bước nhanh ra cửa, giọng nôn nóng: “Đỗ Thượng đâu?” Lâm Kỳ Nhạc mặc thêm áo bông thật dày bên ngoài đồ ngủ, theo người lớn bước vội ra khỏi nhà, trong bóng tối đi về phía trước. Cánh cổng bệnh viện dành cho công nhân viên công trường Quần Sơn mở rộng, mấy y tá trẻ tuổi trông có vẻ cũng là nửa đêm nhận được điện thoại, vội vàng thức dậy chạy tới. Lâm Kỳ Nhạc đi vào phòng bệnh có mấy người lớn đang đứng vây quanh. Đỗ Thượng đưa lưng về phía cửa, trên đầu quấn băng gạc, đang ngồi khóc trên giường bệnh. Mấy cô y tá ở bên cạnh dịu dàng an ủi dỗ dành hắn. Chỉ nghe thấy Đỗ Thượng suy sụp khóc nức nở: “Cái gì kamehameha… cái gì lục mạch thần kiếm… một chút công dụng cũng không có… mình đánh không lại được ông ấy!!”