Anh dám yêu em à
Chương 9
Tần Ngũ khiêu vũ quả thật điêu luyện, tôi chẳng khác gì khúc gỗ mục mà bám lấy hắn, hoàn toàn không cần phải nhảy nhót gì, để hắn ôm chặt, điên cuồng quay vòng.
Đợi cho bản nhạc kia chấm dứt, hình ảnh trước mắt tôi không ngừng quay mòng mòng, chả nhìn rõ đâu là đâu cả.
“Thế nào, nhảy có vui không?” Hắn tiêu soái phất vài cọng tóc, ánh mắt sáng quắc muốn nhìn xuyên thấu tôi:”Bạn học Tiểu Mãn?”
Tôi che miệng, đoán chừng sắc mặt giờ cũng đã trắng bệch.
“Thích không, có muốn nhảy thêm một bản nữa không?” Bàn tay hắn không một chút rụt rè từ từ sờ lên mặt tôi. Tôi đoán hành động này của hắn làm đến thành thục rồi, nhìn các ngón tay thon dài theo sự điều khiển của hắn đang trượt từ mặt mình xuống, tuy động tác rất nhẹ nhàng như mây bay nước chảy lại trông rất dụ hoặc sống động. Nhưng tôi chỉ cảm thấy hắn thật ghê tởm, đáng khinh.
Hắn rõ ràng thấy tôi đang cố kìm nén xúc động mãnh liệt của người đội viên duy trì trật tự chân chính nhưng không có ý dừng lại. Lúc này tôi chỉ hận không thể lấy cây mà đập cho hắn một trận đi. Ánh mắt hắn nhìn tôi càng thêm dạt dào tình ý, tay không an phận tiếp tục đưa lại đây, tôi không nhịn được lập tức rất không nể mặt mạnh mẽ đẩy bàn tay hắn ra, cảm thấy thật rất buồn nôn.
Tôi che miệng, một đường chạy thẳng ra ngoài, ngồi cạnh góc tường nôn khan ra hết vài bãi nước bọt, mới đem cái cảm giác ghê tởm vừa rồi nén xuống. Vừa đứng lên, bước đến cánh cửa đang đóng lại kia chợt nghe bên trong có tiếng vài vị nữ sinh đang bình luận chuyện xảy ra giữa tôi và Tần Ngũ.
“Tần sư huynh quả thật rất có bản lãnh nha. Mày có thấy không, vừa rồi khi anh ta thẳng thừng từ chối cái con bé kia đã làm cho cô ta phải phát khóc đấy thôi!”
“Ai, a, để tôi phân tích cho bồ nghe cái loại nữ sinh này chính vì không ai thích mới gia nhập đội trật tự, thấy Tần sư huynh đẹp trai nên giở trò hòng câu dẫn ấy mà!”
Oh no….sai! Tôi nhìn thấy Tần Ngũ, cái tên tàn hoa bại liễu ấy mới là không thèm nha.
Tôi dùng sức đá mạnh cánh cửa tiến vào, chợt nghe tiếng hai nữ sinh khi nãy đang dựa vào cửa rên lên. Hai người một trái một phải liền té chỏng vó xuống đất, bộ dạng vừa chật vật vừa ủy khuất vịn tường đứng lên.
Tôi giờ cũng không rãnh mà đứng đây trừng mắt nhìn bọn họ làm chi. Tôi xoắn tay áo lên liếc nhìn thấy Tần Ngũ đang đứng góc tường cười tủm tỉm nói chuyện gì đó với một nữ sinh, tôi xoa xoa hai tay tiến đến gọi lớn:”Tần Ngũ”
“A?” Hắn kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy là tôi, ánh mắt cười hơi nheo lại:”Tiểu Mãn a, phải về rồi sao? Có muốn anh đưa em về ký túc xá không?”
Tayhắn chụp lấy bả vai tôi, ra vẻ giống như một ông chủ đang trấn an thuộc hạ.
Tôi theo phản xạ vung tay lên, đẩy tay hắn ra, ngẩng đầu nói:”Đi, chúng ta tiếp tục khiêu vũ, hiện giờ tâm trạng của tôi rất tốt.”
Tần Ngũ trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt giống như nhìn người ngoài hành tinh. Lát sau hắn cười nói:”Tốt.. tốt… tốt, vậy thì tiếp tục!”
Tôi lôi kéo tay hắn, dường như muốn nắm hắn liệng vào sàn nhảy. Nhảy được một hồi người tôi cũng đổ mồ hôi ướt nhẹp, cả người như hết khí lực, nhưng lại cố chấp không ngừng quay một lần mười mấy vòng, lại càng chưa từng nghỉ mệt, nhắm mắt một đường cùng hắn điên cuồng nhảy tiếp.
Tôi cảm giác được cả hai chúng tôi va vào rất nhiều người đứng quanh đó, Tần Ngũ không ngừng nhỏ giọng thì thầm bên tôi, tựa như muốn đem thân thể ngã cả lên người tôi.
Đáng tiếc tôi là kẻ nhanh nhạy nên phản ứng tránh được rất nhiều lần.
Từ nhỏ mẹ tôi thường nói, con bé Tiểu Mãn này nhìn người nho nhỏ vậy chứ rất linh hoạt, kỳ thật còn rất khỏe, nhiều khi lên cơn không chừng còn mạnh hơn trâu nữa đấy.
Hắc hắc!! Tôi đang án bình bất động, đột nhiên nắm lấy thắt lưng anh ta rồi quay mạnh một cái.
Cứ không ngừng lặp lại quay tới quay lui, đợi đến khi âm nhạc dừng hẳn, tôi mở mắt ra, oa một cái dường như cảm giác muốn đem tất cả thức ăn trong bụng mà ói cả ra, tôi một tay bụm miệng một bên nước mắt lưng tròng trừng trừng nhìn Tần Ngũ.
Sắc mặt hắn giờ cũng tái nhợt, đang dựa vào tường để đỡ lấy cơ thể. Hắn toàn thân hơi nhẹ run run một chút, xem ra yếu đến nổi có thể té ngã bất cứ lúc nào.
Mọi người chung quanh đều đứng ngây ra đó, lùi cách bọn tôi khỏang hơn ba mươi thước, cẩn thận quan sát.
Tôi lau nước mắt, môi run run hỏi hắn:”Anh không phải thích nhảy sao? Anh dám cùng tôi nhảy một bản nữa không?”
Sắc mặt Tần Ngũ lập tức thay đổi, lui về sau vài bước quan sát tôi. Dường như chính hắn cũng cảm thấy có hơi mất mặt vì lời nói của tôi, nuốt xuống ngụm nước miếng, khuôn mặt giờ đã trắng bệch, đứng vịn vào tường có chút miễn cưỡng nhìn tôi trả lời:”Chúng ta nhảy nhanh hơn một chút đi?”
Tôi liền nổi giận:”Anh còn chê chậm à? Bản nhạc vừa rồi nhảy đến nỗi tôi muốn ói cả mật xanh anh biết không? Anh là đang muốn trả thù tôi à? Tôi cho anh biết tôi không sợ, anh có ngon thì tới đây nào!”
Hắn nhất thời giống như bị mắc nghẹn, miệng hình chữ O, dở khóc dở cười nhìn tôi cả nửa buổi:”Hòa Mãn, em bị tôi ôm thắt lưng bế lên xoay vòng vòng là quá lời rồi, ở đây có biết bao nhiêu người muốn còn không được, em không cho đó là rất lãng mạn hay sao?”
“Đến đây, chúng ta tiếp tục lãng mạn!” tôi cho dù bất cứ giá nào cũng sẽ cho hắn biết tay. Tôi giờ đang điên tiết, nổi giận, hắn trả thù tôi rất lộ liễu thế này mà còn mở miệng nói là lãng mạn sao?
Tần Ngũ bị tôi dọa, hắn liếc nhìn trái phải một lượt, có chút khó xử, xấu hổ nhìn những nam sinh chung quanh bày ra nụ cười mê người, phất tay nói:”Yên tâm đi, các người cứ tiếp tục thoải mái vui chơi, tôi đưa em ấy trở về!”. Hắn quay sang từng bước từng bước đi về phía tôi, bắt lấy tay tôi, dường như đang thực hiện sứ mệnh cao cả đó là lôi tôi ra ngoài
Tôi trong đầu nghĩ muốn giãy dụa, nhưng cả người giờ không còn một chút khí lực nào cả. Giờ phút này đây tôi rốt cuộc hiểu được cái gì gọi là lưỡng bại câu thương, thì ra sự thật lại thê lương đến vậy.
“Hòa Mãn, tôi đưa em về ký túc xá, chúng ta đừng đấu nữa được không? Tôi chưa bao giờ muốn khi dễ con gái cả!”. Hắn vừa đi vừa cất lên giọng nói thật ôn nhu có vẻ như đang muốn thương lượng với tôi một chút.
Mặt tôi càng khó coi, âm thầm theo sau hắn ta:”Bạn học Tần Ngũ, anh đừng có diễn trò, tôi đã nhìn thấy rất rõ bản chất của anh rồi.!”
Hắn bị tôi nói nghẹn họng lần nữa, thân mình hơi chao đảo một chút, dường như không còn chút sức lực nào buông ta tôi ra, trên cao nhìn xuống hỏi:”Bạn học Hòa Mãn, theo em thì bản chất của tôi đến tột cùng là thế nào?”
Tuy mái tóc hắn có phần hỗn độn nhưng bên dưới vẫn lộ ra ánh mắt rất sắc bén.
Tôi nhìn xung quanh một lượt, lân cận khu vực này đều là phòng thí nghiệm. Giờ đã trễ thế này nên tất nhiên không còn mấy người qua lại nơi đây, lỡ như Tần Ngũ muốn cùng tôi đấu quyền lúc này, tôi làm sao có thể đánh lại hắn đây? Tôi suy nghĩ một hồi, trong lòng cũng bất giác run lên cầm cập.
Vì thế khi tôi ngẩng đầu lên, vẻ mặt không sợ chết nhìn hắn cười lạnh, tiếng cười kia sắc bén đến nổi tôi đây nghe còn dựng cả da gà nha.
Tần Ngũ bất đắc dĩ quay đầu đi.
Tôi liếc mắt nhìn hắn ta một cái, trong nháy mắt tôi ngừng cười đột nhiên xoay người bỏ chạy, vừa chạy vừa quay đầu nhìn anh ta giống như sự hắn đuổi theo bắt tôi.
Dưới ánh trăng, Tần Ngũ đứng trước cửa phòng thí nghiệm vẻ mặt cười khổ, thấy tôi quay đầu nhìn hắn, hắn là không biết nên khóc hay cười hỏi tôi:”Hòa Mãn, em đừng chạy, tôi đã nói hết đâu a…”
Phốc… tôi chạy càng nhanh, tôi xem phim hình sự lừa đảo rất nhiều, hắn muốn gạt tôi quay trở lại để tiếp tục trả thù đây mà .
Tôi chạy đến cuối đường, gần đến phía sân lớn của trường học nghe thấy giọng nói mạnh mẽ hơi ngắt quãng, cũng có chút ão não, hắn mắng tối:”Tôi chỉ muốn giải thích một chút!” sau đó nghe một tiếng ầm, hắn bị vấp phải đá ngã xuống kéo theo thùng rác bên cạnh ngã theo, trong khoảnh khắc không một âm thanh.
Sau đó là một tiếng kêu thê thảm như dã thú bị thương! Tôi sợ tới mức giống như bị thôi miên, lập tức hòa lẫn vào đám sinh viên tan học trễ vừa mới tản ra, một đường đi thẳng tới trước. Trong lòng còn không ngừng mắng: trù hắn ta ban đêm thì bị đái dầm, ban ngày thì bị tiêu chảy đến chết đi.!
…
Tôi sau khi tham gia hoạt động làm quen trở về vẫn còn bị bóng ma tâm lý đeo bám. Tôi đem chuyện Tần Ngũ miêu tả thật sinh động không sót thứ gì viết xuống thư, gởi cho Diệp Hướng Lăng. Diệp sư huynh không chút ngần ngại còn rất cẩn thận phân tích cặn kẽ cho tôi, hơn nữa khắng định suy đoán của tôi là đúng: Tần Ngũ tất nhiên muốn phản kích lại.
Bạn thân Hòa Mãn, nếu thật sự chuyện như lời em nói, thì vị sư huynh này nhất định là muốn trả thù em, cho nên anh nghĩ em hãy nghe lời anh mà cách anh ta xa một chút, nếu như anh đoán không lầm anh ta sẽ còn lén lút mà tới tìm em, cho nên bất luận lúc nào đi ra ngoài em cũng nên kiếm một vài bạn học đi theo bên cạnh.
Tiểu Mãn, em nên bảo vệ bản thân cho tốt! Viên đạn bọc đường dù sao bản chất cũng mãi là viên đạn pháo.
Nghe lời nói của anh ta, tôi càng thêm khủng hoảng, sớm chiều ra về tôi đều lôi kéo Tiểu Phượng theo cùng. Tiểu Phượng gần đây dường như rất là ủ rũ, nhìn cái gì cũng không có chút hứng thú, cho nên ngay cả thư của Diệp Hướng Lăng mà nó cũng không hứng thú.
Đương nhiên bản thân tôi thì thấy thật ra nó xem hay không cũng chả có ý nghĩa gì. Trước kia chúng tôi hay chia sẻ cảm nhận cho nhau mỗi khi đọc một cuốn sách hay. Khi nghe Diệp Hướng Lăng nói nó đều kiếm mua cho bằng được rồi cắm cúi đọc. Nhưng hiện tại Diệp sư huynh hình như đã thay đổi, mỗi lần gởi thư cũng không hề nói đến những chuyện cao thâm này nữa.
Có nhiều khi tôi không kiềm chế được tò mò mà hỏi anh ở phần tái bút:”Xin hỏi anh có thật là bạn thân Diệp Hướng Lăng sao, anh tại sao lại nói những chuyện tầm thường thế này?”.
Anh ta chắc có lẽ cũng không nghĩ ra cách nào khác hơn để chứng minh thân phận của mình, đơn giản có một lần anh cái gì cũng không hề vết, chỉ sao chép một bài pháp luật đại loại nào đó mà gởi cho tôi, tôi nhận được từ đó mới cảm thấy thật yên lòng.
Từ đó chúng tôi bắt đầu nói chuyện phiếm, lại càng nói càng hợp gu hơn. Nhuế Tiểu Phượng không hề đọc thư tôi nữa, cho nên tôi ngày càng lớn mật hơn.
Cho nên mới nói, con người quả nhiên là một động vật thật ích kỷ chẳng sai. Tiểu Phượng vì muốn giúp bạn bè giải quyết nỗi cô đơn, lại rất tốt bụng đem vị sư huynh mà mình tôn trọng giới thiệu cho tôi, nhưng giờ tôi lại có lòng riêng, không muốn đem thư của anh chia xẻ với nó, chỉ âm thầm vui vẻ hưởng thụ một mình. Đôi khi nghĩ đến tôi thật cảm thấy có chút hổ thẹn.
“Hòa Mãn, hôm nay tao phải đi nhờ xe đến lớp phụ đạo tiếng Anh, không thể đi theo mày về được rồi.” Nhuế Tiểu Phượng có chút khó xử, nó liền đưa đồ trong tay của nó ra, đó cũng chính là nhánh cây sổ (cây này các bạn google lên thì biết mình cũng chả thấy cây đó bao giờ) mà nó vừa mua.
Tôi nhìn nó mang theo vẻ mệt mỏi, nên chủ động giúp nó cầm về ký túc xá.:”Mày đi đi, cây sổ này để tao đem về ký túc xá cho mày, nhớ đi sớm để còn kiếm được chỗ tốt nữa.”
Nó ra vẻ thật cảm kích, nhìn tôi cười cười, sau đó cúi đầu nhanh chân chạy ra khỏi cửa.
Tôi cầm theo cây sổ, nhân tiện tính quẹo vào đội trật tự mà trả lại chìa khóa. Cả một hành lang dài trước mặt hình như không có ai ngoài tôi cả.
Hành lang này nối liền với phòng giáo viên cũ, nay phòng đó tặng lại cho nghiên cứu sinh dùng, nhưng mà trong lúc này bọn họ cũng không đi học cho nên nhìn sơ qua toàn bộ phòng học đều trống rỗng.
Đi qua hành lang, tiến vào dãy phòng cũ của giáo viên, chỉ cần đi qua khỏi đoạn đường này thì sẽ nhìn thấy văn phòng của đội trật tự. Tôi khẽ ngâm nga một khúc nhạc, thong thả bước đi không chút để ý chung quanh, cứ lo đi tới phía trước.
Sắp ngang qua cửa phòng giáo viên, tôi đột nhiên bị tập kích.
Nói chính xác đó là một gã con trai cao hơn nhiều so với tôi, từ phía sau, hung hăn ôm chầm lấy tôi. Tôi cũng không nghĩ từ khi nào mình lại có loại bạn bè nhiệt tình như thế, nhìn hai cánh tay hắn đang ôm chặt tôi, dường như muốn đem tôi mà bóp chết. Tôi vừa đau vừa hoảng hốt, vì đang bị hắn ôm chặt lấy, đem cơ thể tôi nhấc bổng lên, tôi thấy hai chân mình giờ đang quơ quào trong không trung.
“Chào, Hòa Mãn, sao hôm nay chỉ có một mình à?” A, ai ya, giọng nói này tựa hồ còn rất quen thuộc nha.
Tôi uốn éo quay đầu, nhìn thấy Tần Ngũ khuôn mặt đang đắc ý tươi cười. Hắn ôm tôi chặt vào trong ngực nhẹ nhàng xoay người tôi lại nhưng vẫn như cũ gắt gao nắm chặt lấy hai bàn tay tôi, đôi mắt hàm chứa y cười dừng lại trên mặt của tôi, giọng nói dịu dàng ôn nhu:”Hôm nay sao em lại có gan một mình đi qua đây.?”
Tôi bị hắn dọa, trợn mắt há mồm nhìn hắn, nhớ tới những lời Diệp Hướng Lăng cảnh báo trong lá thư trước đây: Tiểu Mãn, em nên ráng bảo vệ bản thân cho tốt!
Tôi trong lòng dâng lên một nỗi bi ai, thương cảm tựa như những liệt sĩ cách mạng trong thời khắc chuẩn bị hy sinh!
“Không nói à?” Hắn cười cười nhìn tôi, đem cánh tay tôi kéo lại gần hơn:”Em không phải lúc nào trong đầu cũng là tràn ngập ý chí chiến đấu sao? Tiểu Mãn, sao không nói lời nào?”
Tôi lặng lẽ nắm chặt nhánh cây sổ trên tay, nét mặt vẫn hết sức bình tĩnh, đầu lại không ngừng lặp lại: tôi phải bảo vệ bản thân cho thật tốt.!
“Trông bộ dạng em trừng mắt thật là rất đáng yêu nha. Ai ôi, khuôn mặt nhỏ nhắn thật giống búp bê nha!” Hắn buông một bên tay tôi ra, cười hì hi rồi lại không chút rụt rè chạm nhẹ lên má tôi. A, thật là trùng hợp, hắn lại từ từ buông nốt cánh tay kia của tôi ra, vừa vặn là tay tôi đang cầm nhánh cây sổ nha.
Tôi bất động chờ hành động kế tiếp của hắn.
“Tiểu Mãn, bộ dạng em nhìn kỹ thật là đáng yêu!” Hắn đưa mặt mình tới gần, càng lúc càng gần, gần đến nỗi tôi chỉ có thể nhìn thấy đôi môi hồng hồng của hắn đang theo chiều hướng tiến lại mình.
Tôi ngửa mặt nhìn lên, đúng rồi, quên phải nói tới ánh mắt hắn quả thật rất mê người, con ngươi đen tuyền bên trong lại tỏa ra những tia sáng nhộn nhạo như nước, nhưng tôi nhìn sao cũng không thấy có gì là tốt đẹp cả.
Tôi la một tiếng cả người liền nhảy dựng lên, ngẩng cổ cao lên, liền đập ngay vào mũi hắn, tay cầm cây sổ kia cố đẩy cái cằm hắn ra xa.
Hắn đau đớn hừ một tiếng, vội vàng buông lỏng tôi hơn.
Thừa dịp này, tôi liền xông ra khỏi hắn, cách ra xa một khoảng mà tôi cho là đã an toàn nhất định. Sau đó mới cố lấy hết dũng khí quay đầy nhìn hắn, rốt cuộc không nhịn được chỉ vào phía ngực hắn mà cười thật to.
Tần Ngũ sư huynh ló ra khuôn mặt cực ỳ âm lãnh, bị một cú khi nãy do đầu tôi đập vào nên mũi bắt đầu nhỏ máu, nhiễu từng giọt xuống hành lang trước cửa phòng giáo vụ. Tôi ngấp nghé nhìn hắn thấy mặt hắn chuyển hết xanh sang trắng, chắng khác gì cái bảng pha màu.
Đương nhiên màu đỏ trong đó là do máu mũi, còn màu xanh là do nhánh cây sổ để lại.
“Hòa Mãn, em là cái đồ nhát gan!” Hắn nhíu mày nhìn tôi, cũng không lấy tay lau vết bẩn trên mặt:”Không dám một lần làm bạn với anh sao?” Hắn dùng giọng điệu rất ôn nhu hỏi tôi.
Thanh âm kia thật là rất dễ nghe, tôi có hơi sửng sốt một chút nhìn hắn. Lại thấy hắn tựa như đang có ý định tiến lại gần mình, làm tôi sợ tới mức cầm theo nhánh cây sổ kia một đường mà chạy như điên tới văn phòng đội duy trì trật tự .
= =, tôi còn nhớ rất rõ Diệp bạn thân đã từng khuyên tôi: viên đạn bọc đường thì bản chất vẫn mãi là viên đạn pháo. Lời anh chỉ dẫn tôi mỗi một điều vẫn chưa hề quên, hơn nữa tôi càng không tin tôi và cái tên Tần Ngũ đó sao lại có thể làm bạn với nhau chứ!
Truyện khác cùng thể loại
1 chương
101 chương
7 chương
267 chương
64 chương
15 chương