Tiểu Phượng và Sài Cần đều đồng loạt vỗ tay lên trán cười lớn, có vẻ như rất vui vẻ. Kể từ ngày đó Sài Cần thường xuyên ghé sang ký túc xá bọn tôi chơi, mười lần ghé thì đã có chín lần đến là để tán gẫu với tôi. Giống như lúc này đây, “ Tiểu Mãn, Hướng Lăng và em mỗi ngày nói chuyện gì với nhau qua thư?” Tôi đang hí hoáy viết thư, nghe Sài Cần hỏi đến liền ngẩng đầu lên nhìn, lấy tay gãi gãi đầu suy nghĩ rồi mới đưa lá thư trong tay mình cho cô ấy xem. Nội dung trong đó không gì khác chính là báo cáo tình hình học tập vui chơi trong thời gian gần nhất của tôi. Con người trên đời dĩ nhiên mỗi ngày đều có nhiều chuyện muốn kể lể, tôi cũng không ngoại lệ. Trong thư tôi viết đủ thứ, nào là chuyện tôi nhận được học bổng trong một cuộc thi nào đó, nào là những chuyện mà chúng tôi đã tán gẫu trong bữa ăn giữa trưa. Sài Cần xem thư tôi xong, ánh mắt đặc biệt trở nên cực kỳ quỷ dị:” Nội dung như vậy mà anh ta vẫn hồi âm cho em sao?” Tôi lại gãi gãi đầu, nhìn cô ta cười nói :”Em viết là chuyện của em, đôi khi anh ta hồi âm cũng rất ít, không được thường xuyên lắm!” (chị này ai mà nói chuyện với chỉ vài lần bảo đảm sẽ bị tức điên….>. Sài Cần cười càng lớn tiếng, tay sờ sờ vào đầu tôi bảo:” Tiểu Mãn, em thật sự là ngốc, khó trách Tiểu Phượng nó rất thích em. Hướng Lăng anh ta…… vì vậy nên cũng rất vui vẻ cùng em trao đổi thư qua lại!” Tôi được khích lệ nhất thời không biết phải làm cái gì, ngờ nghệch đứng dậy, còn bày ra vẻ rất khách sáo trả lời: ”Thì đúng là có một chút ngốc, nhưng chỉ là một ít thôi!” Nụ cười trên môi của Sài Cần thoáng cái đông cứng lại, còn có chút gượng gạo :” Á……” Thật ra thái độ của Sài Cần đối với tôi so với Tiểu Phượng thì càng ôn nhu, hòa ái hơn nhiều. Cô ta rõ ràng là người rất hoạt bát, nhưng không hiểu vì sao, tôi cảm thấy rất không thoải mái khi buộc phải trò chuyện với cô ta. Lại nói gần đây ánh mắt Sài Cần nhìn tôi ngày càng thêm kỳ lạ, giống như là mỗi lần đến đây đều rất dụng tâm, tỉ mỉ mà quan sát tôi vậy. Nghĩ tới tôi đột nhiên có cảm giác ớn lạnh. Thường xuyên bị cô ta dùng ánh mắt như thế nhìn mình, tôi thật rất muốn chạy trốn. Và lần này cũng không ngoại lệ, may thay tôi liếc mắt thấy Tiểu Nhụy và Quế Lượng trở về, vì vậy liền ba chân bốn cẳng chạy xáp tới. Tiểu Nhụy đang đứng sửa sang lại quần áo:”Tiểu Mãn, hôm nay tụi tao không rãnh mà nói chuyện phiếm với mày. Giờ tao thật sự rất muốn đi tắm.” Quế Lượng sớm đã chuẩn bị đâu đó nghe thế liền hướng tôi, còn rất khẳng định mà gật đầu thật mạnh. Tôi nghĩ mới sáng sớm ngày hôm qua lúc thức dậy, chẳng phải tôi đã tắm rửa giặt giũ sạch sẽ xong hết rồi sao, cho nên có hơi nhụt chí. Nhưng khi quay đầu, lại phát hiện ánh mắt đang chăm chú bắn về phía mình của Sài Cần, nhất thời cả người phát run, cầm vội lấy quần áo rồi hấp tấp kéo tay áo của Quế Lượng nói:” Tao cũng muốn đi, vậy đi chung nha!” Tiểu Nhụy đã chuẩn bị xong mọi thứ, cái đầu hơi nghiêng lại, nhìn đến bộ dáng của tôi thì nở nụ cười:” Muốn đi cũng được, nhưng mà mày phải nhanh lên một chút, nếu chậm quá là không được vì giờ là buổi chiều có rất nhiều người tan học.” Tôi một tay túm lấy nào quần áo, nào khăn mặt, khăn tắm, xà phòng rồi nhanh chóng chạy ra bên ngoài. Quế Lượng nhìn thấy một phen túm tôi lại, tốt bụng nhắc nhở:” Tiểu Mãn, mày mỗi lần đi tắm hay có thói quen gội đầu, sao lại không nhớ mang theo dầu gội chứ?” A…A….A…, tôi lại mang bộ dạng rối loạn mà chạy trở vào, cầm lấy chai dầu gội, nghĩ nghĩ gì đó rồi sau đó mở nắp chế một đống lên trên tóc. Hắc hắc, thế này là được rồi. Thấy tôi uốn éo, nghẹo ngọ cái đầu, trong phòng bọn họ ai nấy đều chỉ biết há hốc miệng nhìn tôi đến nỗi hồ đồ. Sài Cần là người đầu tiên phản ứng lại, “phốc” một cái rồi cười thật to. Tiểu Nhụy thở dài một hơi, vỗ vỗ lên vai tôi:” Đi thôi, đi thôi! Tiểu Mãn, không phải tao nói mày chứ, sao mày lại lười vậy, cứ để mặc như thế mà đi ra ngoài hay sao? Tuy là bớt phải cầm thêm một thứ, nhưng mày thật sự muốn làm cho người ta cười đến trọng thương à?” Tôi mạnh mẽ nhìn nó gật đầu. Sau đó tôi lũi thũi đi theo phía sau. Thật ra mỗi chuyện tôi làm đều có nguyên nhân của nó, phải biết tắm rửa đông người như vậy không dễ, đã thế khi tới nơi còn phải lấy nước, không chỉ nước tắm mà còn phải kiếm nước gội đầu. Vì vậy nếu giờ chế dầu gội lên tóc, khi đến nơi thì nó cũng đã thấm ướt, chỉ cần cọ cọ một chút là được, vừa tiết kiệm được thời gian, không gian, và còn tiết kiệm được nhiều hơi sức nữa chứ. Đi được một đoạn, nhìn thấy có đám người phía trước theo thứ tự đang ra khỏi lớp học, tôi thoáng một cái đã nhanh chóng lợi dụng chỗ khe hở mà len qua, rất nhanh đã thoát khỏi đám đông. Tiểu Nhụy bọn nó thật là quá xem nặng mặt mũi mà, không dám chen thử đi qua, cứ đứng lấp ló ở đó. Cho nên cũng vì vậy lúc trước nhiều lần đi tắm chung, tôi tới nơi trước, tắm rửa giặt giũ xong xuôi một trận, mới thấy tụi nó lục đục bắt đầu lấy nước. Sĩ diện đúng là hại thân mà. Tôi làm bất cứ chuyện gì đều luôn đơn giản, còn tụi nó thì thật là rất phức tạp, đem theo đủ thứ nào là dầu tắm, dầu xả, kem dưỡng…..ôi thôi nhiều vô số kể. Tôi trên đường tốt bụng cầm giúp, không ngờ lại hại đến mấy ngón tay cũng muốn rớt ra. Hồ nước ở phía ngoài trường, lại không có cách nào khác để tới đó, nên từ khu ký túc xá chúng tôi phải băng qua rất nhiều các dãy lớp học mà đi. Tôi kéo theo đôi dép lê, nhìn sang bên cạnh phát hiện thấy bọn người Tiểu Nhụy và Quế Lương đúng là sắc đá mà, dưới chân còn đang mang đôi giày cao gót. Tôi thoáng cái liền tỉnh ngộ. Có vẻ như……tôi kéo dép kéo lê mà đi ngang qua dãy hành lang lớp học là rất bất nhã thì phải. Chúng tôi vừa đi vừa nhỏ giọng trò chuyện một ít, cây lá xanh um trùng hợp che khuất bầu trời u ám bên trên. Tiểu Nhụy và Quế Lượng ngẩng đầu nhìn nhìn một lát, rồi hướng tôi than thở:” Tiểu Mãn, tụi mình có phải là nên cầm theo dù không?” Tôi cũng bắt chước theo tụi nó ngẩng đầu nhìn lên, chả chút để ý trả lời :”Đừng lo, nơi này là bị cây to che lại nên mới cảm thấy âm u như thế.” Tụi nó nửa tin nửa ngờ tiêu sái bước đi, vừa lúc quẹo cua, nhất thời bên trên không có tàng cây lớn che chắn, hai đứa liền đồng loạt kêu lên :”Thì ra đúng là trời đang chuyển mưa a!” A! Tôi ngẩng đầu lên nhìn để xác định, quả nhiên là rất âm u. Tôi nghĩ ngợi một chút rồi lại đề nghị:” Nếu vậy thì đừng đi tắm giặt gì nữa, chúng ta chỉ cần quay về ký túc xá là được rồi.” Hai đứa nó đồng loạt quay sang hướng tôi trừng mắt, tôi cảm thấy vẻ mặt tụi nó rõ ràng là đang cam chịu đây mà, vì vậy ôm lấy đủ thứ tắm rửa linh tinh, nhìn qua nhìn lại vài cái rồi hướng ký túc xá chạy đi. Vừa muốn nhấc chân, đã thấy trước mặt một đám thanh niên đang đứng từ đằng xa. Bọn họ trên người ai cũng mặc đồng phục thể dục màu trắng, còn có Tần Ngũ, hắn đang đứng ở giữa, dáng người tuy gầy, nhưng lại cao hơn hẳn so với những người khác. Hắn một tay ôm trái bóng rổ, không biết vừa nói chuyện gì lại thấy hắn mỉm cười hì hì với những người quanh đó. Sắc trời bên trên càng thêm âm u, bọn họ lại là những thanh niên cao ráo, trên người mặc đồng phục trắng nhìn qua chẳng khác nào như đang mang theo những tia phóng xạ, bất cứ lúc nào cũng có thể phóng ra tia sáng làm cho người ta choáng váng a. Lòng tôi đang mờ mịt, bỗng nhiên nhớ tới chuyện lần trước dùng nhánh cây công kích hắn, không tự chủ lập tức cúi đầu, cố thu gọn thân mình, định lặng lẽ mà chuồn qua. Mới vừa đi được hai bước liền nghe tiếng Tiểu Nhụy gọi lớn từ đằng sau: “Hòa Mãn, mày quay lại đây cho tao! Ai nói là không đi tắm? Mày chạy hướng đó làm chi?” Á… .Muốn tôi chết sao! Tôi nhấc đầu lên, trùng hợp vừa lúc đối diện với đôi mắt tà mị của Tần Ngũ đang híp lại nhỏ xíu, bắn thẳng về hướng này. Bọn họ nhìn tôi, trầm tĩnh đến không có lấy một tiếng động nào; tôi nhìn bọn họ, trong lòng lại không ngừng run sợ a. Tôi phát hiện Tần Ngũ đang đứng giữa đám người kia, tươi cười càng thêm sáng lạng, ánh mắt vốn đã đen lại lớn, cố tình nhíu lại như vậy làm cho tia sáng trong đó bị dồn ép cực điểm, không ngừng bắn tỉa khắp nơi. Hắn không một tiếng động, thong thả mỉm cười, trừng mắt nhìn về phía tôi tựa hồ còn ẩn đầy tình ý. Một tên trong đám họ giờ cũng bắt đầu phản ứng lại, dùng khủy tay thụi thụi vào người Tần Ngũ:” Ơ, là sát thủ Hòa Mãn đây mà, từ trong đội trật tự mà đuổi theo người ta ra tận đây nhá, chắc không phải là để ý người ta chứ?” “Trời ơi, Tần Ngũ, đã bảo muốn theo đuổi sát thủ Hòa Mãn người ta thì phải ôn nhu một chút mà!” Một tên khác trong đội cũng phản ứng lại, huýt sáo giễu cợt Tần Ngũ. Tần Ngũ cười càng sâu, tay cầm bóng rổ quăng qua cho tên mở miệng đầu tiên, ánh mắt sáng rực sải bước hướng tôi tiến đến. Tôi bị nụ cười trên mặt của hắn ta làm cho phát hoảng, quăng hết mấy thứ thập vật đang cầm trong tay cho Tiểu Nhụy và Quế Lượng, rồi bỏ chạy trối chết. Trong đầu không ngừng dâng lên ý nghĩ mãnh liệt duy nhất đó là: chạy trốn. Ngay cả chiếc dép lạch bạch dưới chân rơi ra, bay thẳng tới một bụi cỏ đang mọc gần đó, tôi cũng bỏ mặt không dám quay lại để kiếm, cứ hướng phía trước cắm đầu mà chạy. Tần Ngũ ở phía sau cũng gần đuổi kịp tới nơi, dường như bị bộ dạng giống con thỏ chạy trốn của tôi chọc đến, tôi thậm chí loáng thoáng nghe được tiếng cười của hắn từ đằng sau vọng lại. Chân của hắn so với chân tôi quả thật là dài hơn rất nhiều, cánh tay so với tôi cũng dài hơn không kém. Tôi nghe tiếng hắn càng lúc càng đến gần, mới vừa chạy thêm được hai bước liền bị hắn ta từ phía sau tóm trở về, “Hòa Mãn, sao em cứ hay mắc cỡ như vậy chứ? Chúng ta ngừng lại nói chuyện đàng hoàng không phải tốt hơn sao?” Hắn nắm lấy tay tôi, đem tôi giữ chết một chỗ. Tôi bị ép quay người lại cùng hắn mặt đối mặt thì càng thêm sợ hãi,” Tôi, tôi, tôi…. Không, chạy!” Tôi xấu hổ thiếu điều muốn rơi nước mắt, đứng càng lâu, hai chân lại càng run, cảm giác như sắp đứng không vững nữa. Ánh mắt hắn rơi xuống chân tôi, khóe miệng liền nhếch lên thành một đường cong. Hắn thong thả bước đến bụi cỏ ven đường ngồi xổm xuống, lôi từ trong đó ra chiếc dép lê khi nãy, đủng đỉnh quay lại nâng chân tôi lên rồi mang vào. Một đám sinh viên đang đứng đằng xa nhìn thấy tình cảnh này nhất thời liền sôi nổi cả lên, tiếng cười khúc khích không ngừng truyền đến đây. Tôi bị hành động đột ngột này của hắn làm cho toàn thân rung rẩy, cả người căng cứng, khí thế yếu hẳn đi:” Tần….Tần sư huynh, lần trước, là…..là…. tôi không đúng…. Tôi… tôi…. sai rồi!” Tôi vì căng thẳng quá độ mà ngay cả giọng nói cũng biến dạng trở nên lắp bắp. Tần Ngũ đứng dậy, nhìn tôi cười cười còn ra vẻ vô tội hỏi lại:” Không đúng chuyện gì, Hòa Mãn?” Tôi cắn môi, cảm thấy dù sao bản thân mình rõ ràng cũng là một đội viên trong đội duy trì trật tự, bị một kẻ vi phạm nội quy rất nhiều lần như hắn bức thành ra nông nỗi này, quả là mất mặt chết đi được. Tôi thấy giờ đây mình cần thể hiện một chút khí thế cứng rắn mới phải. Tôi mặc kệ bàn chân mang đôi dép lê giờ đã lạnh cóng, cố ngẩng cao đầu, bày ra bộ dạng bất khuất, hiên ngang vốn có của một đội viên đội trật tự. Tôi cố đứng thẳng lưng, thật nghiêm túc bày ra vẻ mặt xin lỗi, đem tâm lý trấn an không để mình tiếp tục lắp bắp :”Chính là chuyện lần trước dùng nhánh cây đánh anh!” Tôi thấy mặt Tần Ngũ hơi co rút, tươi cười vừa rồi cũng bị đông cứng. Tôi lại rất nghiêm túc tiếp tục nói tiếng xin lỗi :”Tôi không nên dùng nhánh cây mà tấn công anh, lại càng không nên đánh anh đến chảy máu mũi, nhưng anh cũng nên nghĩ lại mà thông cảm và tôn trọng sự tự tôn của một đội viên trật tự như tôi chứ!” Ha, Tiểu Mãn a Tiểu Mãn, không ngờ tôi quả là người có tiềm chất rất mạnh mẽ. Tôi không ngừng tự động viên chính mình rằng nhất định bản thân sẽ làm được, trong lòng thoáng chốc dâng lên khí thế bừng bừng như vũ bão. Tôi rõ ràng cảm nhận được khí thế của mình giờ phút này đã chiếm ưu thế hơn hẳn so với hắn:” Tôi đã nói xin lỗi xong, anh cũng nên… nên…” Nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Tần Ngũ đang trợn tròn nhìn mình, tôi một lần nữa lại tiếp tục…. lắp bắp. Bịch bịch, bịch bịch, trong nháy mắt khí thế bừng bừng khi nãy theo hai chân đang run rẫy của tôi mà xẹp xuống gần hết. Ông trời ơi, tôi thì ra cuối cùng cũng bị hắn dọa đến sắp phát khóc a! Mưa càng lúc càng lớn, từng hạt mưa to như hạt đậu cứ không ngừng mà nện xuống đầu tôi. Tôi lắp bắp, không tự chủ đem bàn tay chà xát:” Anh cũng nên tỏ ra là người phóng khoáng một chút.… Lần trước…. dọa..…. a…..Xin lỗi!!” Lắp bắp ba bốn lần, rốt cục tôi mới đem lời trong miệng nói ra hết. Tần Ngũ nhìn tôi, đưa tay vỗ vỗ lên đầu tôi. Đột nhiên tôi nghe “hắc hắc”, hắn lần nữa lại cười lớn :” Hòa Mãn, em làm cái quái gì trên đầu của mình hả, tại sao đầy bọt thế này?” Á! Tôi ngơ ngơ ngác ngác lấy tay chạm lên trên tóc, khi nhìn lại mới thấy lòng bàn tay mình giờ là một đống bọt trắng. Nhớ lại, hóa ra khi nãy tôi đổ xà phòng lên tóc, giờ gặp phải mưa nên mới thành ra như vậy. Tiểu Nhụy, Quế Lượng và cả đám người kia mãi lo nhìn chúng tôi mà quên cả tránh mưa. Bọn họ một đám đang đứng đội mưa, nhìn tôi bộ dạng thế này ai nấy cũng cười thật lớn, vừa cười vừa kêu to:”Tần sư huynh, sát thủ Hòa Mãn của anh thật là người hiếm gặp mà!” Tần Ngũ cũng cười không ngừng được, tay chụp lấy vai tôi, buộc tôi đối diện thẳng với hắn:” Hòa Mãn, em quả là người rất hiếm thấy….ha ha ha ha!” Hắn cười càng dữ dội hơn, làm cho tôi cảm thấy cơ thể từ trong ra ngoài đang dâng lên một nỗi khuất nhục không thể chịu nổi, tôi nhịn không được máu anh hùng rốt cục nổi lên, lại cũng không bỏ chứng nào tật nấy, bất ngờ nhảy dựng lên hung hăn đấm lên cằm hắn một cái thật mạnh. Hắn ngay lập tức ôm cằm, liên tục lùi về phía sau. “Ngốc Hòa Mãn!” Hắn đau đến ôm cằm, hướng tôi trợn mắt. Tôi một bên lớp nào là bọt xà phòng không ngừng từ đỉnh đầu chảy xuống, lớp nào là nước mắt đang cuồn cuộn tuôn ra, giọng nói nghẹn ngào, cố gắng dùng hết sức nhìn hắn mà cố sức hét thật lớn :”Tần Ngũ!” Hắn bị tôi hét lớn, dọa đến sửng sốt. Tôi thực sự nổi giận, òa lên khóc :”Sĩ.. sĩ…. Khả.. sát sát sát…… bất bất bất….. khả nhục!” Tôi mỗi khi càng phẫn nộ thì giọng nói càng thêm lắp bắp, so với những lúc tôi khẩn trương thì nó càng có vẻ nghiêm trọng hơn. Tần Ngũ không biết nên khóc hay cười đưa tay hướng lại đây. Tôi một phen giãy khỏi hắn, bụm mặt, một đường hướng ký túc xá vừa chạy vừa khóc. Trong đầu tôi giờ chỉ còn duy nhất một ý nghĩ mãnh liệt, nó đồng thời có thể giúp tôi tiếp tục gắng gượng đó là tôi phải đem tất cả ủy khuất này kể cho bạn thân Diệp Hướng Lăng nghe, dường như chỉ có như thế mới làm tôi vơi đi nỗi tủi nhục bị bọn họ chế nhạo hôm nay.