Anh Có Thích Nước Mỹ Không
Chương 22
Vết thương ở chân của Nguyễn Nguyễn cũng đã dần dần hồi phục, sau một thời gian tháo bột, đi lại không còn khó khăn gì nữa. Trịnh Vi thường trêu Nguyễn Nguyễn ở nhà nhiều sắp mọc cả rễ, Nguyễn Nguyễn bèn hẹn cô thứ sáu đến Tả Ngạn ăn cơm tối.
Sau khi gặp nhau, Nguyễn Nguyễn nói: “Cậu gầy quá đấy, mắt chiếm một phần ba gương mặt rồi, nhìn giống như các nhân vật nữ chính trong phim kinh dị vậy”.
Trịnh Vi sờ lên mặt mình, “Trước kia mặt tớ bầu bĩnh, gọi là thiếu nữ dậy thì, bây giờ không còn bụ sữa nữa, biến thành mỹ nữ thời phong kiến”.
Nguyễn Nguyễn bật cười, rồi hỏi: “Lâm Tĩnh vẫn chưa gọi cho cậu à? ”
Trịnh Vi lắc đầu.
“Xem ra bị cậu chọc tức thật rồi, coi như cậu cũng hoàn thành được một quái chiêu, người điềm đạm đến đâu, chỉ số tình cảm cao đến đâu, gặp cậu cũng phải chào thua”.
Trịnh Vi lườm Nguyễn Nguyễn một cái, “Sao cậu toàn nối giáo cho giặc thế nhỉ, rốt cuộc anh ấy cho cậu lợi lộc gì mà cậu bênh anh ấy ghê thế”.
Nguyễn Nguyễn uống một ngụm nước, chăm chú nói: “Nói thật cậu lại không thích nghe, Lâm Tĩnh rất tốt với cậu, chắc cậu cũng cảm nhận được điều đó. Cậu nhặt được một viên kim cương, cứ việc đeo nó lên là được, cần gì phải tra khảo nó từ đâu đến, tại sao lại rơi vào tay cậu”.
Trịnh Vi nói: “Anh ấy cái gì cũng tuyệt, tuyệt đến nỗi không thể chê vào đâu được, nhưng tình cảm của anh ấy quá lý trí và bình tĩnh, tớ luôn có cảm giác không nhìn thấu được anh ấy, điều này khiến tớ cảm thấy sợ”.
“Cậu muốn nhìn thấu anh ấy chứng tỏ trong lòng cậu cũng có sự chờ đợi, Lâm Tĩnh giận chứng tỏ anh ấy cũng không lý trí như cậu tưởng. Nếu đã như vậy thì tội gì phải làm khổ mình, tạm thời chưa cần quan tâm đến việc yêu nhiều yêu ít, tình cảm của cậu và anh ấy trong quá khứ và hiện tại vẫn chưa đủ để sống với nhau suốt đời hay sao? ”
“Suốt đời, suốt đời như cậu và Ngô Giang ư? ” Từ trước tới nay trước mặt Nguyễn Nguyễn, Trịnh Vi đều nghĩ gì nói vậy, nói ra lời mới biết có thể làm tổn thương người khác.
Nguyễn Nguyễn nhìn đám bọt trong cốc thủy tinh, nói: “Hạnh phúc là cầu được ước thấy. Trước khi lấy nhau, anh ấy cũng không giấu giếm việc muốn kết hôn là mong có một gia đình bình dị, và tớ cũng như vậy, bây giờ còn gì không thỏa mãn? Vi Vi, trước khi đến đây tớ vừa thử thai sớm xong, tớ có bầu rồi, cuối cùng tớ đã có thể làm mẹ rồi”.
Nghe thấy vậy Trịnh Vi mừng không kể xiết, cô mừng cho Nguyễn Nguyễn, vì cô biết Nguyễn Nguyễn mong có một đứa con biết bao, “Lâu lắm không được nghe tin vui rồi. Tuyệt quá, tớ sắp được làm dì rồi. Không, tớ phải là mẹ nuôi… Cậu đã báo cho Ngô Giang chưa? ”
Nguyễn Nguyễn cười nói: “Chưa, không vội, đợi tớ đến bệnh viện lấy kết quả rồi báo cho anh ấy vẫn chưa muộn”.
Trịnh Vi đã quá hiểu Nguyễn Nguyễn nên cô nhận ra vẻ băn khoăn của bạn ẩn sau nụ cười, “Có gì không ổn sao? ”
Nguyễn Nguyễn im lặng một lát rồi nói thẳng với Trịnh Vi: “Hôm qua tớ nhận được điện thoại của Thế Vĩnh gọi đến, chắc là lấy được số điện thoại của tớ từ người nào đó. Anh ấy nói anh ấy sắp cưới”.
“Triệu Thế Vĩnh? ” Trịnh Vi biến sắc, “Gã đểu giả đó định làm gì? ”
“Anh ấy bảo với tớ anh ấy chuẩn bị cưới”.
Trịnh Vi bực mình nói: “Anh ta cưới cứ việc cưới, còn gọi cho cậu là có ý gì, hay là định giở trò gì?"
Nguyễn nguyễn lắc đầu: “Anh ấy có tệ đến đâu thì cũng không phải là người xấu… lúc nhận được điện thoại, tớ không thể nhớ đã bao lâu rồi bọn tớ không gặp nhau, ba năm hay bốn năm? Anh ấy cũng đến lúc phải lấy vợ rồi”.
“Nguyễn Nguyễn, cậu nên mừng vì người mà anh ta lấy không phải là cậu, anh ta đâu xứng với cậu. Nếu tớ mà là anh ta thì nên biết điều và vĩnh viễn biến mất trước mặt cậu, vậy mà anh ta còn báo cho cậu tin vui, thật đúng là không biết xấu hổ. Thế anh ta gọi đến có việc gì khác nữa không? ”
“Anh ấy nói, trước khi cưới, rất muốn gặp tớ một lần”.
Trịnh Vi đập tay xuống bàn, “Thật đúng là đồ vô liêm sỉ, câu đó mà cũng nói ra được, có điên mới đi! Nguyễn Nguyễn, chắc chắn cậu đã từ chối rồi chứ? ”
Nguyễn Nguyễn tựa lưng vào ghế, câu trả lời của cô khiến Trịnh Vi sững sờ: “Vi Vi, cậu nói đúng, điên thì mới đi… nhưng tớ muốn đi”.
Trịnh Vi không tin vào tai mình nữa, “Cậu định đi gặp anh ta? Vì lý do gì? Gặp nhau thì làm được gì? Không được, cậu không được làm chuyện ngớ ngẩn như vậy, kể cả cậu không định sống tiếp với Ngô Giang, thì cậu cũng không thể tìm Triệu Thế Vĩnh, cậu đã quên trước kia anh ta đối xử thế nào với cậu rồi à? Một người đàn ông vô trách nhiệm nhất thời, suốt đời sẽ vô trách nhiệm. Huống hồ cậu còn có đứa con, cậu đi theo anh ra, đứa trẻ sẽ ra sao?"
Nguyễn Nguyễn hiểu nỗi bức xúc của Trịnh Vi, cô cúi đầu mỉm cười, “Cậu đừng nóng, tớ không có ý định lìa con bỏ chồng mà đi theo anh ấy đâu, cậu quên rồi à, anh ấy cũng sắp lấy vợ. Tớ chỉ muốn đi gặp anh ấy thôi, lần đó đi quá vội vàng, cảm thấy còn rất nhiều chuyện vẫn giữ trong lòng, gặp nhau một lần cũng tốt, coi như nói lời tạm biệt. Bọn tớ hẹn sẽ gặp ở thành phố S, sau đó ai về nhà người ấy”.
Trịnh Vi ngơ ngác, cô từng tưởng rằng trái tim Nguyễn Nguyễn giống như nguồn nước trong giếng cổ, hóa ra sóng ngầm giấu ở góc khuất. “Gặp nhau thì giải quyết được gì, từ trước tới nay cậu rất tỉnh táo, lẽ nào đến chuyện này cậu không nhìn ra được vấn đề ư? ”
Lúc Nguyễn Nguyễn ngẩng đầu lên nhìn Trịnh Vi, một giọt nước mắt lăn dài trên má cô, lần đó từ bỏ đứa con đau đớn như vậy mà cô cũng không khóc. “Gặp nhau thì giải quyết được gì, tớ cũng chưa bao giờ mong muốn phải thế nào. Bốn năm rồi, cuộc sống của tớ không đến nỗi tồi, cũng tưởng rằng mình đã quên anh ấy, nhưng khi nhận được điện thoại của anh ấy, đột nhiên tớ mới cảm nhận được rằng máu mình đang nóng, mới thấy tim mình vẫn rộn ràng. Cho dù anh ấy ngàn lần không tốt, ngàn lần phụ bạc, nhưng rốt cuộc đó là người mà tớ đã từng yêu, ngoài Triệu Thế Vĩnh, tớ không thể yêu được ai khác. Vi Vi, tớ đã tỉnh táo quá lâu rồi, nếu cuộc đời tớ vẫn phải sống thế này, tranh thủ lúc tớ chưa già đến mức tóc bạc da mồi, tranh thủ lúc anh ấy vẫn chưa thành chồng người khác, tớ muốn đến thăm anh ấy, sau đó mới có thể quay trở về, quyết tâm tiếp tục làm 1 người vợ tốt, một người mẹ tốt, cho đến khi già và chết. Cậu có hiểu không? ”
Trịnh Vi cúi đầu im lặng, cô không hiểu, cũng không cảm thấy buồn. Tình yêu là ngọn lửa khiến con người phải liều mình, cho dù là người thông minh hay ngốc nghếch, đã yêu rồi, đều biến thành con thiêu thân. Ai cũng biết xông vào lửa sẽ biến thành tro bụi, nhưng biết làm thế nào, trăm năm sau, cho dù đã từng bốc cháy hay không, chúng ta đều biến thành cát bụi.
“Bao giờ đi? Vé máy bay đã đặt chưa? ” Cô thuyết phục mình, có thể sự quyết định của Nguyễn Nguyễn là đúng đắn
Nguyễn Nguyễn lau nước mắt cười nói: “Tớ đi tàu. Giống như hồi trước, cuối tuần ngồi tàu bốn tiếng đồng hồ để đi thăm anh ấy, đây cũng là lần cuối cùng. Ngày mai tớ đi”.
“Thế Ngô Giang có để ý gì không? ” Trịnh Vi thấy hơi lo.
Nguyễn Nguyễn nói: “Tớ bảo đi thăm một người bạn, anh ấy sẽ không tra hỏi gì đâu”.
Điện thoại di động của Trịnh Vi rung lên trong túi, cô hồi hộp nhấc lên thì ra là Lão Trương đã lâu lắm rồi không gặp. Hồi học ở trường, điểm của Lão chẳng ra gì, ham chơi quá còn để lưu ban một năm, không ngờ ra trường lại như cá gặp nước, cuộc sống khá ổn. Lão không giống như các sinh viên khác, vừa tốt nghiệp là chui vào các Công ty lớn, mà đi làm nghề buôn bán vật liệu xây dựng, lúc đầu chỉ là buôn bán nhỏ, mưa nắng vất vả chỉ đủ ăn, nhưng đầu óc Lão nhạy bén, giao tiếp rộng, tính tình lại phóng khoáng, trong ngành kiến trúc, có quan hệ tốt đồng nghĩa với việc có tiền, vì thế mấy năm nay công việc làm ăn của Lão mỗi ngày một lớn, rất ra dáng ông chủ trẻ. Lão đi học muộn hơn đám bạn, lại bị lưu ban một năm trong thời đại học, hiện giờ đã gần 30, mà trông vẫn rất lông bông, thay người yêu như thay áo, mãi không chọn được cô nào.
Trịnh Vi vốn hợp với Lão Trương, mấy năm nay vẫn giữ liên lạc, thỉnh thoảng lại rủ nhau đi uống bia. Trong thời gian Trịnh Vi liên tục thất bại trong các cuộc hẹn tìm bạn đời, Lão Trương còn nói đùa với cô rằng, nếu 10 năm sau, Lão chưa lấy vợ, cô chưa lấy chồng thì hai người sẽ lấy nhau sống cho qua ngày, dù gì cũng là lọt sàng xuống nia, không đi đâu mà thiệt.
Lão Trương nói qua điện thoại: “Vừa nãy anh nhìn thấy bóng một người ở tầng một trong tiệm ăn Tả Ngạn rất giống em, lúc đó đang ngồi với khách hàng, đang định gọi em, quay ra đã không thấy đâu. Có phải em đang ở Tả Ngạn? ”
Trịnh Vi nói: “Thế chắc là anh không nhìn nhầm, em đang ăn cơm ở tầng hai cùng Nguyễn Nguyễn. Anh đợi một lát”.
Trịnh Vi lấy tay che điện thoại, cười, nói với Nguyễn Nguyễn: “Lão Trương gọi, đúng lúc lão cũng đang ở Tả Ngạn, Lão nói muốn ăn cơm cùng bọn mình, cậu thấy thế nào? ”
Nguyễn Nguyễn nói: “Có vấn đề gì đâu, sau khi tốt nghiệp tớ cũng chưa gặp Lão ấy lần nào, mau gọi Lão đến đi”.
Lúc Lão Trương hồ hởi đi tới, vừa ngồi xuống, Lão liền nhìn Nguyễn Nguyễn với vẻ khoa trương: “Hôm nay anh thật có diễm phúc, được hai người đẹp ngồi ăn cơm cùng, Nguyễn Nguyễn, mấy năm không gặp, trông em ngày càng xinh ra, làm anh cũng thấy tiếc ngày đó mình không ra tay, nhưng thấy em sống hạnh phúc, anh cũng yên tâm”.
Trịnh Vi chỉ vào lão trương nói, “Anh yên tâm cái gì, anh tưởng mình là Giả Bảo Ngọc hả? Cơm chưa ăn mà nước miếng đã văng ra tùm lum rồi”.
Nguyễn Nguyễn chỉ cười.
Lão Trương vừa nhai vừa nói với Trịnh Vi: “Vi Vi, em gầy hơn nhiều so với lần trước anh gặp, con gái có tí da tí thịt vẫn thích hơn, ôm cũng thấy êm”.
“Đừng có mà ăn nói linh tinh”. Trịnh Vi lườm lão một cái.
Có Lão Trương ở giữa pha trò, thời gian trôi đi rất nhanh, Nguyễn Nguyễn nhìn đồng hồ, “Có lẽ em phải về trước thôi, hai người cứ tiếp tục nhé, em về trước vậy? ”
Trịnh Vi nói: “Đúng rồi, ngày mai cậu còn phải ngồi tàu nữa, tớ về cùng cậu nhé. Lão Trương, anh cứ tiếp tục nhâm nhi đi”.
“Ai lại làm thế”. Lão Trương cũng đứng dậy, “Để anh đưa bọn em về”.
“Anh uống rượu có lái xe được không? ” Trịnh Vi tỏ vẻ nghi ngờ.
Lão Trương cười lớn: “Còn lâu mới say. Đừng làm khách với anh, làm khách với anh là coi khinh anh mày đấy”.
Trịnh Vi thì thế nào cũng được, Nguyễn Nguyễn cũng không phải người khó tính, chân cô vẫn chưa bình phục hoàn toàn, nên không tự lái xe.
Lúc đi xuống, Lão Trương cũng nhận ra Nguyễn Nguyễn đi lại có vẻ khó khăn, bèn hỏi nguyên nhân, Nguyễn Nguyễn nói bị ngã ở nhà, Lão Trương tỏ vẻ xót xa tặc lưỡi một hồi khiến Trịnh Vi bật cười.
“Nếu anh mà có cô vợ tuyệt như em, chắc chắn ngày ngày phải nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, kể cả có ngã, anh cũng phải làm một cái đệm bằng thịt người, sao nỡ để em phải đau đớn”.
Nguyễn Nguyễn nói: “Thế anh cũng nhanh chóng tìm một cô đi, thế gian thiếu gì các cô tuyệt vời”.
Lão Trương cười cợt nói: “Đàn ông khi đã nhìn thấy hoa hồng rồi thì các hoa khác đều là cỏ dại. À, thế này mai em đi tàu mấy giờ, để anh đưa em đi”.
“Không cần, không cần, việc gì phải phiền hà như thế, em xuống đường gọi xe là được”.
Lão Trương lấy xe ra, tiện đường đưa Nguyễn Nguyễn về nhà trước, sau đó lại chở Trịnh Vi về tập thể Công ty.
Trước khi Trịnh Vi xuống xe, Lão Trương liền tắt máy, nói như nói chuyện bang quơ: “Đợt trước anh gặp Trần Hiếu Chính ở một cuộc đấu thầu, mới biết em và hắn cùng làm ở một cơ quan, cũn khó xử nhỉ. Hôm đó anh mời hắn uống rượu, tiện thể chúc mừng hắn lên chức, cuối cùng hắn uống say bét nhè. Em cũng biết con người hắn đấy, chuyện gì cũng giấu trong lòng, mà lại cầu toàn, anh thấy cũng chẳng có mấy người có thể làm hắn đau khổ vậy đâu”.
Trịnh Vi không muốn nghe nhiều, “Đừng nói chuyện này với em, chẳng có gì thú vị cả”.
“Nói thật, anh cũng là người chứng kiến hai đứa bọn em đến với nhau, Trần Hiếu Chính và em đều là bạn của Lão trương này, anh không muốn can thiệp, cũng không có ý định gán ghép bọn em với nhau, chỉ có điều thấy bạn không vui, mình cũng cảm thấy buồn. Nghe nói em lại tìm được một anh khác, anh chàng đó làm ở viện kiểm sát hả? Theo anh, nếu thấy ổn thì nên quyết định đi, con gái tốt nhất phải có một mái ấm, nếu cuộc sống của em ổn, thì bên kia cũng hết tơ tưởng."
Trịnh Vi bật cười, “Không giành được mới tơ tưởng, đưa đến tận cửa chưa chắc anh ấy đã cần. Công danh lợi lộc trong tay, thỉnh thoảng chỉ thở dài nhớ lại chuyện cũ, có người chỉ cần sự tơ tưởng đó mà thôi”.
“Em đừng giận vội, hôm đó sau khi hắn say, anh liền khuyên hắn, đàn ông mà, ai chẳng khó quên mối tình đầu. Em đoán hắn nói thế nào không, hắn lải nhải nói đó không phải là mối tình đầu mà là mối tình cuối của hắn. Anh nghĩ một lúc mới hiểu ra vấn đề, em bảo một người kiêu căng như hắn mà ra nông nỗi này, có phải là khổ hay không? ”
Trịnh Vi khẽ cau mặt, “Lão Trương, máy điều hòa trong xe anh để lạnh quá. Em lên nhà đây, cẩn thận nhé, đừng uống nhiều quá, đừng để chưa lấy được vợ mà đã chết về say nhé”.
Lão Trương cười lớn, “Người như anh mà lấy vợ mới là phí phạm của trời. Thôi về đi, lần sau lại ăn cơm nhé”.Chuyến tàu từ thành phố G về thành phố S vẫn khởi hành từ hơn 6 giờ tối, lúc tàu sắp chạy, Trịnh Vi gọi điện thoại cho Nguyễn Nguyễn. Nguyễn Nguyễn nói cô đã ở trên tàu, lúc từ nhà đi còn gặp Lão Trương dưới cổng khuôn viên, Lão nằng nặc đòi đưa cô ra ga, còn đích thân tiễn ra sân ga.
“Thế thì tớ yên tâm rồi, cái chân của cậu, và cả em bé trong bụng đều phải cẩn thận đấy. Đi sớm về sớm nhé, nếu Triệu Thế Vĩnh bắt nạt cậu, thì chớ có cho hắn cơ hội”. Trịnh Vi nói.
“Không sao đâu, cậu đừng tưởng tượng đáng sợ như thế. Tàu chuẩn bị chạy rồi, lúc về tớ sẽ gọi cho cậu”. Còi tàu đang thúc giục, giọng Nguyễn Nguyễn nhẹ nhàng, phấn chấn, khiến Trịnh Vi có cảm giác như thời gian đang quay trở về quá khứ, Nguyễn Nguyễn đắm mình trong vị ngọt tình yêu, không quản nắng mưa đi thăm người yêu.
Dường như Nguyễn Nguyễn cũng cảm nhận được điều đó, trước khi cúp máy cô khẽ nói một câu: “Vi Vi, hiện giờ tớ cảm thấy mình hạnh phúc”.
Trịnh Vi giải quyết bữa tối của mình ở nhà ăn của Công ty, quay về tắm gội xong xuôi, nằm trên giường xem phim bằng máy tính xách tay. Rất lạ, bộ phim Tân Tây du kí xem cả trăm lần không thấy chán, tối nay cũng không thể khiến cô bật cười, trong lòng cảm thấy bồn chồn kỳ lạ.
Hà Tiên Tử nói: “Ta đã đoán trúng phần đầu, nhưng lại đoán sai kết cục”. Trịnh Vi mơ màng ngủ thiếp đi, trong lòng trằn trọc không yên.
Nửa đêm, tiếng chuông điện thoại di động réo khiến Trịnh Vi giật mình tỉnh giấc, vốn đã ngủ không sâu, nửa đêm khuya khoắt nghe thấy tiếng chuông càng khiến cô giật thột hơn.
Trịnh Vi sợ nhất có điện thoại vào buổi đêm, luôn có cảm giác đó là điềm báo xấu. Lần trước, nửa đêm cũng giật mình vì chuông điện thoại, mẹ cô ở nhà bị chảy máu dạ dày, phải đưa vào bệnh viện cấp cứu, giờ nhớ lại vẫn chưa hoàn hồn. Nhưng cô lại không muốn tắt máy đi ngủ, cứ sợ mình để lỡ chuyện gì.
Màn hình máy điện thoại hiển thị một số điện thoại lạ, Trịnh Vi nghĩ là thông tin xổ số, nhưng vẫn ấn nút nghe.
“Alô, có phải cô là Trịnh Vi không? ” Đầu bên kia là tiếng của một người đàn ông xa lạ.
Trái tim Trịnh Vi như bị Thử Bảo cào một cái, “Vâng, ai đấy ạ? ”
“Tôi là cảnh sát ở đồn công an xx thuộc khu vực xx, xin hỏi cô có phải là người nhà hoặc bạn của cô Nguyễn Quản không, hiện giờ cô ấy đang ở bệnh viện xx, vết thương rất nặng, số điện thoại của cô là số điện thoại được gọi gần đây nhất hiển thị trong máy cô ấy, phiền cô có thể thông báo cho người nhà cô ấy được không, mau đến phòng cấp cứu ở bệnh viện xx”.
Trịnh Vi như bị sét đánh ngang tai, sau đó viên cảnh sát nói gì cô nghe không rõ nữa. Mọi linh cảm bất an của cô đã được chứng thực ở giây phút này, cô loạng choạng khoác thêm áo ngoài, xách túi rồi đến ngay bệnh viện.
Vừa lên taxi, lái xe hỏi, “Cô đi đâu? ”
Trịnh Vi trả lời như máy: “Bệnh viện xx, phiền anh nhanh cho một chút”.
Anh lái xe nhìn thấy dáng vẻ của cô qua kính hậu, bèn hỏi: “Cô không sao chứ? ”
“Tôi làm sao? ” Trịnh Vi giật mình, giờ cô mới phát hiện ra mặt mình ướt nhòe. Không sao cả, không ai làm sao cả! Người như Nguyễn Nguyễn, ông trời cũng sẽ phù hộ độ trì.
Bây giờ cô mới sực nhớ phải gọi điện cho Ngô Giang, bệnh viện mà Nguyễn Nguyễn nằm không phải là bệnh viện Ngô Giang đang công tác, nhận được điện thoại anh cũng giật mình, nói sẽ đến ngay.
Trịnh Vi chạy như bay đến phòng mổ, đèn trong phòng mổ vẫn sang, ngoài cửa có mấy người mặc đồng phục cảnh sát đang đứng.
“Có phải Nguyễn Quản đang ở trong đó không? ” Trịnh Vi mặt trắng bệch hỏi.
Mấy người cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, trong đó có một vị hình như là người phụ trách chính nhìn Trịnh Vi một lát, “Xin hỏi cô là…”
“Tôi là Trịnh Vi, là bạn thân của cô ấy. Hiện giờ cô ấy thế nào rồi, có nặng lắm không? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, trước khi lên tàu cô ấy còn rất vui vẻ”.
Vị phụ trách đó liền kể lại cho cô nghe đầu đuôi câu chuyện với vẻ mặt căng thẳng, thực ra rất đơn giản, lúc tàu chạy được gần một tiếng đồng hồ, cảnh sát của Cục đường sắt đã phát hiện một tên tội phạm đang có lệnh truy nã trốn trên tàu. Trong quá trình truy đuổi, tên tội phạm đó đã ra sức chống cự để tìm đường tẩu thoát, trong tay hung thủ lại có vũ khí. Trong số các cảnh sát tham gia đuổi bắt có một viên cảnh sát trẻ nóng vội, trong lúc khẩn cấp đã bất chấp quy định, nổi hai phát súng giữa khu vực hành khách tập trung đông đúc, một phát trúng vào lưng tên tội phạm, phát còn lại bắn trúng vào Nguyễn Nguyễn đang hốt hoảng chạy giữa dòng người.
“Đây là một sai sót nghiêm trọng của chúng tôi, thật sự xin lỗi. Viên cảnh sát nổ sung đã bị bắt giữ, bác sĩ cũng đang cố gắng hết sức để chữa trị cho cô Nguyễn quản. Chắc chắn chúng tôi sẽ trao đổi cụ thể với gia đình về chuyện này."
Trịnh Vi muốn khóc nhưng không thể có nước mắt, cảnh sát truy đuổi, súng nổ trên tàu, chuyện xa vời biết bao, giống như chỉ xuất hiện trong phim ảnh. Còn cô và Nguyễn Nguyễn đều là những người bình thường, sống một cuộc sống giản dị, cố gắng giành giật niềm hạnh phúc nhỏ nhoi rồi hài lòng với những gì mình có. Tại sao sự việc này lại có thể xảy ra với cô ấy, xảy ra với người bạn thân nhất của cô. Bị bắn! Cơ thể Nguyễn thật mềm yếu biết bao, trong bụng cô còn có đứa con chưa đầy tháng… Cô tựa người vào tường trong phòng mổ, tay chân run rẩy.
“Cô Trịnh Vi, cô không sao chứ? ” Cô nhìn thấy những gương mặt lo lắng nhòa đi trước mắt.
“Trên tàu đông người như thế, tại sao lại là cô ấy? ” Đầu đạn không có mắt, lẽ nào ông trời cũng không nhìn thấy sao, tại sao lại đối xử như thế với người phụ nữ vừa nhen nhóm niềm hạnh phúc cuối cùng.
Trịnh Vi vội lau nước mắt, thầm cầu nguyện: “Chắc chắn sẽ qua được cửa ải này, Nguyễn Nguyễn sẽ vượt qua, đứa bé cũng vậy! ”
Cô không có tín ngưỡng tôn giáo, không phải tất cả thần Phật đều đứng về phía người hiền đó sao?
Cuối cùng đèn trong phòng mổ đã vụt tắt, các bác sĩ mặc áo blu dính đầy máu đi ra. Trịnh Vi nín thở, nghe thấy bác sĩ nói rất rõ rang: “Thành thật xin lỗi, viên bạn bắn trúng van balá, sau khi mổ buồng tim phải, chúng tôi phát hiện thấy mảnh đạn bắn vào rất khó lấy ra, bệnh nhân khi đưa đến bệnh viện đã có hiện tượng đột trụy từ tim, do đầu đạn gây ra hiện tượng rung tâm thất, cuối cùng không thể cứu chữa được. Xin hỏi ai là người nhà của người đã khuất?"
Trong tim Trịnh Vi có một chiếc gương, sau khi bị người khác giáng cho một cú đòn trời giáng, một tiếng nổ vang trời vang lên, kéo theo hàng ngàn tiếng vỡ chói tai.
Miệng của bác sĩ mở ra khép lại, cô chỉ nghe hiểu một từ: “Người đã khuất”.
Nguyễn Nguyễn xinh đẹp thông minh, người đã cùng với Trịnh Vi trải qua những năm tháng thanh xuân, giờ đã trở thành “Người đã khuất” trong miệng bác sĩ, lần đầu tiên Trịnh Vi phát hiện ra rằng, hóa ra màu trắng là màu tuyệt vọng nhất thế gian.
Những viên cảnh sát đứng đó cũng biến sắc, có người thì thầm trao đổi, có người nói chuyện với bác sĩ, còn có người dường như đang an ủi cô. Trịnh Vi không hề hay biết gì hết, cắm chặt móng tay vào lòng bàn tay, cảm giác đau cũng thật kỳ lạ. Sau phút im lặng ngắn ngủi, bất ngờ cô gào lên thảm thiết, Nguyễn Nguyễn của cô, người bạn đang trông chờ vào niềm hạnh phúc nhỏ nhoi đó không bao giờ quay về nữa.
Trịnh Vi gào khóc trong đau đớn bất chấp tất cả mọi người, nước mắt tuôn trào có thể làm dịu niềm đau trong tim hay không? Hằng ngày đều có người chết đi, đều có những niềm mong chờ không thể trở thành hiện thực, nhưng đó không thể là Nguyễn Nguyễn, đáng lẽ cô ấy được sống một cuộc sống bình dị nhất, bây giờ lại chết trên bàn mổ vì một lý do hoàn toàn bất ngờ.
Tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên từ chiếc di động mà vị cảnh sát đứng đối diện Trịnh Vi cầm, … Chúng mình đều là những em bé ngoan, những em bé hiền lành nhất, tin rằng tình yêu có thể vĩnh hằng… Bài hát Chúng mình đều là những em bé ngoan mà Nguyễn Nguyễn thích nhất, chính Trịnh Vi là người tải tiếng chuông điện thoại đó cho cô.
Viên cảnh sát đó mở máy, “Một người có tên là Triệu thế Vĩnh gọi đến, cô có muốn nghe không? ”
Bây giờ Trịnh Vi mới nhớ đến việc có thể Triệu Thế Vĩnh đang mỏi mắt chờ đợi Nguyễn Nguyễn ở thành phố S. “Để em nghe”. Cô cầm điện thoại, “Alo” một tiếng. Không biết có phải do khóc khiến giọng cô thay đổi hay không, Triệu Thế Vĩnh không nhận ra đầu bên kia không phải là Nguyễn Nguyễn, anh ta ấp úng nói: “Nguyễn Nguyễn, anh xin lỗi, vợ chưa cưới của anh và mẹ anh hôm nay đột xuất đến đây, bây giờ anh chưa thể đến thành phố S được, em có thể đợi anh một ngày được không, ngày mai anh sẽ bay đến ngay, nhớ đợi anh nhé…”
Giây phút này đây nếu Triệu Thế Vĩnh đứng trước mặt cô, cô sẽ không thể kìm chế được mình mà xé nát dục vọng của anh ta ra.
“Anh không đến! ”
Chính anh ta là người cho Nguyễn Nguyễn một lời hẹn không thể không đến, còn anh ta lại không đến. Trịnh Vi thở dài trong nước mắt.
Cuối cùng Triệu Thế Vĩnh đã nhận ra có gì đó không ổn, “Em không phải là Nguyễn Nguyễn? Trịnh Vi? Có phải Trịnh Vi không? Có phải cô ấy không muốn nghe điện thoại của anh nữa không? Em nói với cô ấy rằng, thật sự anh không hề cố ý, bảo cô ấy đợi anh”.
“Cô ấy không đợi được anh nữa”. Trịnh Vi cắn khớp ngón tay trỏ, mới để giọng mình nói được liền mạch.
“Em đang khóc à? Có chuyện gì vậy? ” Triệu Thế Vĩnh cũng bắt đầu thấy sợ.
“Nguyễn Nguyễn chết rồi”.
Lúc đó bên kia điện thoại yên tĩnh đến kỳ lạ.
Tự nhiên Trịnh Vi không thể khóc được nữa, đây là người đàn ông mà Nguyễn Nguyễn yêu, cô như con thiêu thân lao vào lửa là vì người đàn ông này ư? Thậm chí anh ta còn không đáng làm ngọn lửa, mà chỉ là một bó củi ẩm mà thôi! Nhưng nếu Nguyễn Nguyễn vẫn đang ở đây, phải chăng cô ấy cũng sẽ chỉ cười đau khổ và nói: “Tại tớ quyết định đi gặp anh ấy, không có ai bắt ép tớ cả. Anh ấy có làm sai điều gì đâu?"
Trịnh Vi nói với Triệu Thế Vĩnh: “Anh sợ rồi à? Đừng sợ, cô ấy chết trên tàu vì một tai nạn bất ngờ, không liên quan gì đến anh, về luật anh không có tội, ngay cả về mặt đạo đức, không ai có thể khiển trách được anh, chẳng qua anh có việc nên không đến được, kể cả anh có đến, cô ấy cũng sẽ mãi mãi không thể đến được nơi mà hai người đã hẹn, vì thế, anh có thể yên tâm cưới vợ và sống một cuộc đời hạnh phúc…”
Trịnh Vi nghe thấy tiếng khóc thút thít, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc cô nói tiếp: “Triệu Thế Vĩnh, tôi chỉ muốn biết, trong nửa cuộc đời còn lại của anh, nếu anh mơ thấy Nguyễn Nguyễn, anh sẽ có cảm giác gì? Nếu tôi là anh, suốt đời tôi sẽ không thể sống yên ổn, cho dù hạnh phúc thế nào tôi vẫn cảm thấy mình thật bỉ ổi… Triệu Thế Vĩnh, tại sao người chết không phải là anh! ”
Người đứng bên cạnh giật điện thoại ra khỏi tay Trịnh Vi khi cô đang ở trong tình trạng gần như suy sụp. Cô tựa vào tường từ từ ngồi sụp xuống nền, pháp luật tồn tại cũng có nghĩa lý gì? Nó không thể kết án người đàn ông vào tội tử hình. Chúng ta mong muốn kẻ phụ tình được chết không yên thân, nhưng hắn ta lại được sống vui vẻ, sau khi nỗi đau ngắn ngủi nguôi ngoai, hắn vẫn sẽ lấy vợ, sinh con, thuận lợi cho đến già.
Trịnh Vi thấy mừng cho Nguyễn Nguyễn, nếu cái chết bất ngờ này là số trời đã định, không thể tránh khỏi, thì việc Nguyễn Nguyễn chết trên tàu trước khi đến thành phố S có lẽ là điều may mắn. Bởi như thế, cô sẽ mãi mãi không biết người đàn ông đó thất hứa, mãi mãi không phải thất vọng.
Trong phút lâm chung, nghĩ đến việc Triệu Thế Vĩnh đứng đợi mình, chắc chắn Nguyễn Nguyễn sẽ rất hạnh phúc.
Ngô Giang hớt hải xuất hiện trên hành lang của phòng mổ, anh nhìn thấy nước mắt của Trịnh Vi, lòng đã linh cảm được điều gì.
“Bác sĩ, người nhà của người đã khuất mà anh muốn tìm ở đây ạ”. Trịnh Vi chỉ vào Ngô Giang, thẫn thờ nói với vị bác sĩ, trong khoảng khắc đó, cô nhìn thấy Ngô Giang tỏ rõ vẽ bất ngờ và đau đớn.
Suýt nữa cô đã tưởng Ngô Giang là bậc thánh nhân sống là để cứu độ chúng sinh, không ngờ thánh nhân cũng biết đau đớn.
Trịnh Vi chỉ vào phòng mổ đang hé cửa, “Cuối cùng anh cũng đã mổ xong rồi à? Thế thì hãy đi gặp vợ và con anh đi… À, đúng rồi, anh vẫn chưa biết chuyện đứa con đúng không nhỉ? Tại Nguyễn Nguyễn chưa kịp báo tin cho anh, mà anh lại bận như thế, làm sao có thời gian để ý đến việc này. Việc còn lại là của anh, tôi về đây”.
Cô túm chặt vạt áo khoác ngoài, muốn tìm cho mình một chút hơi ấm- nếu ở đó vẫn còn hơi ấm.
Lúc ra về, cô không nói lời tạm biệt.
Xe của Lão Trương đỗ trước cổng bệnh viện, Lão đang thẫn thờ đứng ở cuối hành lang.
Đêm nay thật náo nhiệt, bọn họ lần lượt xuất hiện. Nếu linh hồn Nguyễn Nguyễn từ trên cao nhìn xuống, liệu cô có thấy quen không? Cô đã quá quen với nỗi cô đơn trong những ngày tháng một mình chờ đợi cho đến khi trời sáng. May mà tất cả đều đã kết thúc.
“Anh là người đưa cô ấy lên tàu, chính anh là người đưa cô ấy vào đường chết? ” Lão Trương như hỏi Trịnh Vi, lại như tự hỏi chính mình.
Trịnh Vi không trả lời Lão, mà cứ đi qua Lão như thế.
Hãy tha thứ cho việc cô không thể an ủi Lão, cuối cùng mỗi người đều có thể gặm nhấm vết thương của mình.
Trịnh Vi bước lên chiếc taxi đỗ gần cổng bệnh viện nhất, lần này, trước vẻ bất thường của cô, lái xe không hỏi câu gì, những người làm nghề lái xe ở cổng bệnh viện đã quen với nỗi sinh ly tử biệt.
Xe đưa Trịnh Vi về sân khu tập thể, lúc trả tiền cô nhìn lên cửa sổ phòng mình, tối om, không có ánh đèn. Đột nhiên cô cảm thấy sợ nơi mình đã sống bốn năm nay, không ngần ngại, cô liền nói với lái xe đi đến một nơi.
Theo lời cô, lái xe chở cô đến một tòa nhà nằm trong khu Lâm Vũ ở khuôn viên Nam Phái, Trịnh Vi từng đến đây hai lần, theo trí nhớ, không ngờ cô đã tìm được nơi mình cần đến giữa đêm khuya khoắt như thế này, cô đưa tay gõ cửa.
Tiếng gõ cửa vang lên hồi lâu, Trịnh Vi mới nghe thấy từng bước chân, cửa đã mở, Lâm Tĩnh còn đang ngái ngủ xuất hiện trước cửa, anh nhìn Trịnh Vi trong bộ quần áo ngủ, bên ngoài khoác áo khoác với vẻ kinh ngạc, kim đồng hồ chỉ 2 giờ 30 sáng.
“Em làm gì vậy? ” Lâm Tĩnh hỏi.
Trịnh Vi cúi đầu nhìn mũi giày của mình, “Trong nhà có ai không, nếu có em sẽ đi ngay”.
“Nói linh tinh gì vậy? ” Lâm Tĩnh trách, “Đêm hôm khuya khoắt thế này, vào đi rồi tính”.
Anh nghiêng người cho cô vào rồi đóng cửa lại, “Đêm nay bao nhiều độ biết không, em ăn mặc thế này…”
Anh chưa nói hết câu, liền bị cơ thể mềm mại sà vào lòng ngắt quãng, Lâm Tĩnh chưa kịp phản ứng gì, giằng ra với vẻ bải hoải, cô mặc kệ tiếp tục xông tới.
“Trịnh Vi, em tìm anh chỉ có chuyện này thôi ư? ” Dường như anh vẫn giận vì câu nói cuối cùng của cô hôm đó.
Trịnh Vi ngẩng đầu nhìn anh, gương mặt bầu bĩnh sinh động đó chỉ còn lại đôi mắt to và chiếc cằm nhọn. Lâm Tĩnh linh cảm thấy điều gì không ổn, nhưng lại không đoán được chuyện gì đã xảy ra.
“Anh không nhớ à? ” Cô hỏi.
Anh cười với vẻ giễu cợt: “Trong mắt em anh đói khát đến mức ăn tạp như vậy sao? Nếu chỉ đơn thuần tìm một người phụ nữ, em không phải là sự lựa chọn lý tưởng”.
Một điều bất ngờ là Trịnh Vi không bị anh chọc tức, mặt cô xanh xao, “Nhưng em nghĩ, coi như anh giúp em, đừng bỏ em”.
Trong lúc anh còn đang thắc mắc, Trịnh Vi lại áp sát, kiễng chân lên hôn anh. Lâm Tĩnh thấy má cô lạnh ngắt, còn hơi mặn mặn.
“Em khóc à? Sao vậy, đừng khóc, nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì! ” Cuối cùng anh tin chắc chắn đã có chuyện xảy ra, nên không còn để ý đến những lời nói và hành động vô tâm của cô hôm trước.
“Suỵt… anh đừng nói gì cả, Lâm Tĩnh, anh ôm em đi”. Cô sà vào lòng anh, giống như một con thú nhỏ đang run rẩy tìm hơi ấm giữa đêm đông giá rét.
Lúc đầu Lâm Tĩnh không có bụng dạ nào làm chuyện đó, nhưng lại không chịu được sự mơn trớn của cô, cô cần hơi ấm, anh có thể cho, dần dần cũng bắt đầu cảm thấy hứng thú.
Hai người dìu nhau vào phòng ngủ, cả hai cùng ngã vật xuống chiếc giường còn đang sót lại hơi ấm của Lâm Tĩnh.
Lâm Tĩnh nhiệt tình đáp lại sự cuồng nhiệt của Trịnh Vi. Anh cảm thấy đêm nay Trịnh Vi cần anh như vậy, bất kể là cơ thể hay tâm hồn, cho dù có thể tất cả những điều này có lý do riêng của nó, nhưng khi cô khát khao một vòng tay, người đầu tiên mà cô nhớ đến là anh, điều này đã quá đủ rồi.
Theo phản xạ, anh rút một tay ra định bật đèn ở đầu giường, Trịnh Vi ấn chặt anh xuống, “Đừng bật đèn, cứ để thế”.
Anh đưa vào cơ thể cô dễ dàng một cách bất ngờ, âm đ*o của cô có cái gì đó rất trơn, Trịnh Vi như dây leo quấn chặt lấy anh, phát ra những tiếng kêu rên rỉ xen giữa nỗi đau đớn và niềm hạnh phúc trong những động tác của anh.
Cao trào đến nhanh và mạnh hơn họ tưởng. Xong chuyện lúc Lâm Tĩnh định rút ra, thấy cô vẫn ôm chặt anh không chịu buông tay, anh dừng lại rất lâu và vuốt ve cô, cuối cùng gạt lọn tóc trên mặt cô ra, khẽ nói: “Đợi chút, anh sẽ vào với em, ngoan nào”.
Lúc ngồi dậy anh vẫn bật sáng đèn. Nhờ có ánh đèn, Lâm Tĩnh mới phát hiện ra chỗ hai người vừa ân ái dính đầy máu, chiếc ga trải giường màu trắng cũng lấm tấm vết máu. Vừa nhìn thấy anh giật bắn mình, sững sờ vài giây mới hoàn hồn, vừa luống cuống lau vết máu, vừa mắng: “Em sao thế, bị mà sao không nói trước, muốn hành hạ mình à? Thật đúng là không tài nào hiểu nổi”.
Trịnh Vi để mặc anh trách, không thanh minh nửa câu. Sau khi Lâm Tĩnh quay lưng đi, nước mắt cô liền lặng lẽ lăn dài trên má. Cuối cùng cô cũng nói ra được nhưng đứt quảng, không rõ ràng: “Lâm Tĩnh, Nguyễn Nguyễn chết rồi, cô ấy chết rồi..."
Cô quá đau đớn, nỗi đau khó nói bằng lời này không tìm được một lối thoát, cô cảm thấy mình sẽ chết.
Lâm Tĩnh sững sờ, “Nguyễn Nguyễn? Nguyễn Quản, vợ Ngô Giang ư? ”
Ngoài khóc, ngay cả gật đầu cô cũng không thể làm nổi, may mà anh hiểu, không nói gì thêm, quay người ôm chặt lấy cô, mặc cho nước mắt của cô tuôn trào như suối.
Lâm Tĩnh bế cô ra nhà tắm, rồi tắm cho cô, cô ngoan ngoãn để mặc anh xoay xở. Anh rút tấm ga bẩn ra, hai người nằm trên giường, cô quay mặt nằm cuộn tròn trong vòng tay anh, dụi đầu vào ngực anh, hai chân co lại, giống như thai nhi mới đẻ được quay trở lại bụng mẹ an toàn, lặng lẽ và thánh thiện, cho đến khi đi vào giấc mơ.
Được mơ thật tuyệt, Trịnh Vi biết Nguyễn Nguyễn rất lưu luyến, cô đứng trên sân ga đông người qua lại, miệng khẽ mỉm cười.
Nguyễn Nguyễn nói: “Vi Vi, đừng khóc, tớ rất hạnh phúc, đây là kết cục mà tớ mong đợi”.
Quả nhiên Trịnh Vi không khóc nữa, cô nhớ lại buổi tối của nhiều năm về trước, cô, Nguyễn Nguyễn, Tiểu Bắc ngồi trong ký túc xá uống bia nói chuyện về ước mơ, không ai có thể ngờ rằng, lời nói lại trở thành lời sấm truyền, đây là điều may mắn hay bất hạnh, có thể là số trời đã định từ lâu.
Trịnh Vi tỉnh dậy sau giấc mơ, Nguyễn Nguyễn đã đi xa, trời vẫn chưa sáng. Cô vẫn nhắm chặt mắt nằm yên không nhúc nhích, Lâm Tĩnh lại không ngủ được, Trịnh Vi thấy anh từ từ ngồi dậy bằng động tác nhẹ nhàng nhất, dường như cố gắng không để cô tỉnh giấc, anh xuống giường, bước ra ban công ngoài phòng ngủ.
Dường như cô nghe thấy tiếng bật lửa, sau đó có mùi khói thuốc thoang thoảng từ phía ban công. Từ trước đến nay cô không hề biết Lâm Tĩnh cũng hút thuốc.
Cũng chỉ trong khoảng thời gian hút một điếu thuốc, Lâm Tĩnh lại nhẹ nhàng nằm xuống bên cô, chỉnh gối hộ cô, tắt đèn đầu giường. Trước lúc Trịnh Vi đi vào giấc ngủ một lần nữa, cô cảm thấy đôi môi anh nhẹ nhàng đặt lên lông mày cô, hơi thở phảng phất mùi khói thuốc.
Trịnh Vi vẫn nằm im, hơi thở của Lâm Tĩnh cũng đều dần, có lẽ cô sẽ không bao giờ nói với anh, đêm nay, cô đã chứng kiến cái hôn lên lông mày của anh trong lúc tỉnh giấc. Một giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài xuống gối, nhưng không phải giọt nước mắt buồn.
Cho dù bao lần cô đặt câu hỏi “Anh yêu em không? ”, cho dù anh dành cho cô bao câu trả lời khẳng định, đều không thể sánh với nụ hôn nhẹ nhàng, không liên quan gì đến dục vọng này. Giây phút này, Trịnh Vi đã tin, người đàn ông đang nằm bên cô vẫn yêu cô, bất kể tình yêu này sâu nặng đến đâu, bất kể tình yêu này có lẫn tạp cái gì khác không, nhưng yêu là yêu, không nghi ngờ gì nữa.
Cuối cùng trời cũng sáng, Trịnh Vi tỉnh giấc trên một chiếc giường lạ, chiếc gối bên cạnh đã để trống, cô mở mắt nhìn vào ánh nắng ban mai lọt qua rèm cửa sổ, ngày ngày mặt trời đều mọc, nhưng có người đã ra đi, chẳng bao giờ về nữa.
Lâm Tĩnh đẩy cửa bước vào trong bộ quần áo gọn gàng, thấy cô đã tỉnh giấc, anh bèn ngồi xuống mép giường, dí điện thoại vào tay cô, “Gọi điện thoại xin nghỉ đi, trông em thế này không đi làm được đâu”.
Trịnh Vi biết anh nói đúng, Chu Cù không có nhà, cô gọi điện thoại đến trưởng phòng hành chính, trưởng phòng đồng ý ngay, lúc này cô tạm thời không xuất hiện ở Công ty có thể sẽ tốt hơn.
“Ngủ tiếp hay dậy ăn gì đó? ” Lâm Tĩnh hỏi cô.
“Em vẫn muốn ngủ, anh đi làm đi, em sẽ khóa cửa cho anh”.
“Không sao, anh cũng xin nghỉ một ngày”.
“Em không sao thật mà, anh không phải xin nghỉ ở nhà với em đâu”.
“Có cần để anh phải thừa nhận đêm qua anh cũng rất mệt, và bị một phen giật mình nữa, em mới thấy anh cũng cần phải nghỉ”.
Cuối cùng Trịnh Vi đã bật cười, nhắm mắt nằm xuống một lúc nữa, giữa lúc mơ màng, cô nghe thấy điện thoại di động của anh đổ chuông mấy lần, anh nén giọng trả lời điện thoại, hình như anh trao đổi công việc, sau đó anh để điện thoại ở chế độ rung, nên cô không nghe thấy chuông điện thoại nữa, chỉ biết anh cầm điện thoại ra ngoài hành lang.
Lâm Tĩnh nghe xong điện thoại thì quay vào phòng, Trịnh Vi đã ngồi dậy.
“Không ngủ nữa à? ” Anh cười hỏi.
Trịnh Vi thành thật, “Điện thoại của anh ồn ào quá”.
Lâm Tĩnh bất lực, “Dạo này nhiều việc quá”.
“Việc của Công ty 2 à? ”
Anh không phủ nhận.
Đôi lông mi của Trịnh Vi khẽ chớp, “Lâm Tĩnh, một tháng rồi anh không gọi điện cho em, em tưởng anh không thèm nói chuyện với em nữa cơ”.
Lâm Tĩnh nói: “Anh cảm thấy lúc đó bọn mình không gặp nhau một thời gian cũng tốt, chúng ta đều nói công tư phân minh, nhưng muốn phân rõ ràng cũng không phải là dễ. Trong vụ án của Công ty 2, áp lực của anh rất lớn, ngày nào cũng có người ở khắp nơi gọi điện thoại đến, mỗi người một mục đích. Em lo cho Chu Cù, điều này anh có thể hiểu, hiện tại anh chỉ có thể nói với em là, qua điều tra sổ sách tài chính của Công ty 2, vấn đề không có gì nghiêm trọng, và Phùng Đức Sinh là con người khá trọng nghĩa khí, chủ động nhận rất nhiều tội, tội của ông ta thì không tránh khỏi rồi, còn về phía Chu Cù, nếu bên hồ sơ tài vụ không có chứng cứ gì cụ thể hơn thì anh ấy cũng không gặp rắc rối gì lớn, em có thể yên tâm”.
“Thực ra anh có thể không nói với em những điều này” Trịnh Vi nói.
Lâm Tĩnh cười đáp: “Hôm từ chỗ em về, anh thấy rất buồn, và cũng thực sự bực mình. Anh thừa nhận, khi anh nhận vụ án của Tập đoàn kiến trúc, mới gián tiếp biết được một số tình hình của em, điều này khiến anh cảm thấy việc quay trở lại với em không phải không có khả năng. Anh là người của chủ nghĩa hành động, khi anh mong muốn có một đồ vật hoặc một người nào đó, chỉ cần có cơ hội, anh sẽ không bỏ qua, vì thế nếu không gặp được em trong đám cưới của Ngô Giang, anh cũng có ý định đi tìm em, dĩ nhiên rồi, anh cũng không phủ nhận, anh biết với thân phận của mình, tiếp cận với em sẽ khá thuận lợi, nhưng nếu Trần Hiếu Chính quyết tâm hơn, hoặc giả nếu anh là cậu ta, anh sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy”.
Trịnh Vi giật mình, nhưng cô không trả hỏi mà nghe Lâm Tĩnh nói tiếp: “Đối với đàn ông, sự nghiệp rất quan trọng, nhưng trong trái tim bọn anh có một số cái cũng cần được giữ gìn cẩn thận. Anh đã từng nói, anh không phải là con người toàn vẹn, nhưng chắc chắn cũng không phải là người hèn hạ đến mức lợi dụng tình cảm của phụ nữ để đạt được mục đích của mình. Vi Vi, bảy năm trước anh thấy ra đi là sự lựa chọn tốt nhất, nhưng vẫn cảm thấy hối hận, và sự hối hận này ngày càng rõ nét mỗi khi nhìn thấy em hoặc được nghe thấy tin tức của em. Anh mong muốn người sẽ sống cùng với anh suốt đời là em, nếu đây không phải là tình yêu thì anh không biết tình yêu là gì. Anh không dám nói những lời như có thể sống chết vì em, nhưng chỉ cần anh ở bên em, anh sẽ cố gắng bằng mọi khả năng của mình, sẽ làm cho em hạnh phúc, bảo vệ em thật chu toàn”.
Trịnh Vi không nói gì, Lâm Tĩnh cũng cảm thấy bối rối, dường như mọi cảm giác thất bại và bất lực kể từ khi anh hiểu sự đời đều tập trung vào cô gái có phần phiền hà này. Anh đang phải nghĩ, phải chăng những điều anh đang nói là hơi vội vàng, tại sao anh lại mắc vào cái tật mà chỉ những người đang sống trong tình yêu mới có, thế là anh lựa chọn lùi một bước, “dĩ nhiên, anh nói những điều này chỉ là để bày tỏ thái độ của anh mà thôi, nếu em không muốn thay đổi, chúng ta có thể giữ mối quan hệ như hiện nay, chỉ cần em đừng bao giờ nói những lời như “Em bị rồi, anh không cần phải đến đâu”, đúng là làm tổn thương người khác… Anh đã nói xong rồi, ít nhiều thì em cũng nói một câu đi, anh không quen nhìn em yên lặng như vậy”.
Trịnh Vi quay đầu lại nói: “Anh đừng nói gì nữa, em đang cảm nhận. Thực ra cảm giác vừa tỉnh dậy đã được người khác giãi bày quả là rất tuyệt”. Nói xong, cô chăm chú nhìn quanh phòng anh.
Lâm Tĩnh thở phào một tiếng, nắm chặt bàn tay cô để ngoài chăn với vẻ vui mừng, “Nhìn gì vậy? ”
Trịnh Vi nói, “Lâm Tĩnh, em thật bái phục anh, phòng của anh sạch sẽ tinh tươm thế này, ở phòng em bừa bộn như vậy mà không hề phàn nàn gì."
Lâm Tĩnh cười, “Không phải anh nhập gia tùy tục đó sao, nói thật, những cái khác còn chịu được, nhưng cái giường của em sẽ khiến bệnh viêm khớp của anh xuất hiện sớm 20 năm”.
Trịnh Vi từ từ gục đầu vào vai Lâm Tĩnh, thở phào nhẹ nhõm.
Nguyễn Nguyễn, có lúc cái chúng ta cần, chỉ là bờ vai có thể nương tựa.
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
100 chương
21 chương
227 chương
54 chương