Anh chồng khờ
Chương 16 : Tên nhóc này rất thú vị
“Anh Trương chỉ muốn gặp anh, không hề có ác ý!”, người đàn ông cường tráng dáng vẻ như một vệ sĩ bị ánh mắt của Trần Hạo nhìn đến mức cảm thấy chột dạ!
Vì lý do nào đó, anh ta cảm thấy Trần Hạo dường như không phải là một bác sĩ bình thường.
“Đứa cháu trai của tôi cũng không có ác ý, vậy anh Trương có muốn đến gặp nó không?”, Trần Hạo liếc mắt nói, vẻ mặt rõ ràng đã mất hết kiên nhẫn.
“Cậu có gì để so sánh với anh Trương mà dám nói chuyện không phải phép như vậy?”, Hồ Thần cố ý châm dầu vào lửa.
"Ở trong mắt của anh thì họ Trương đó có lẽ là tổ tiên nhà anh đúng không? Hay là ai đó lợi hại lắm hả? Cho dù là lợi hại, thì chắc cũng chỉ lợi hại so với anh mà thôi!"
Trần Hạo này đội trời đạp đất, làm sao có thể sống luồn cúi giống như các người chứ!
Trần Hạo lại cười mỉa, sau đó nhìn người vệ sĩ đứng trước đầu xe nói: "Có tránh ra hay không?"
Người vệ sĩ cứng đầu đứng nhìn Trần Hạo, anh ta không tin Trần Hạo thật sự dám đụng vào mình! Chỉ cần Trần Hạo ra khỏi xe, anh ta sẽ có cách!
Tuy nhiên, ngay khi máy xe gầm lên, chiếc xe đã lao ra ngoài, mùi xăng nồng nặc tỏa ra trong không khí!
"Á...", Lưu Khánh ở bên cạnh, sắc mặt tái mét! Người này mất trí rồi sao, thực sự muốn tăng tốc đụng vào người khác?
Kỹ năng phản ứng nhanh của người vệ sĩ này đúng là hạng nhất, ngay lúc xe chuyển động, anh ta đã đạp chân phóng người về phía bên kia, nên chiếc xe chỉ quẹt sát bên cạnh anh ta!
Hồ Thần chết trân tại chỗ, chiếc xe chỉ cách anh ta có một phân, mùi xăng xộc lên mũi, nếu tay lái của Trần Hạo chệch qua một chút nữa thì anh ta chắc chắn sẽ bị đụng bay ra ngoài!
Xe chạy thẳng một mạch hơn trăm mét, sau đó Trần Hạo liền quay đầu xe, lại phóng tới! Cứ như thể anh thực sự sẽ đụng chết hai người bọn họ!
Hồ Thần sợ đến mức đã nhấc một chân lên định bỏ chạy, nhưng chân đã nhũn ra như sợi mì!
Anh ta chưa bao giờ thấy một người nào điên cuồng đến như vậy! Không nói một lời liền trực tiếp muốn đụng chết người ta?
Hai chân làm sao có thể chạy lại bốn bánh xe? Hồ Thần chạy chưa được mấy bước đã loạng choạng ngã xuống đất, sợ tới mức tim muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Người vệ sĩ cường tráng kia cũng sợ hãi, chạy nhanh về hướng khác, nét mặt khó coi như vừa ăn phải phân.
Chiếc Mercedes Benz hướng về phía Hồ Thần, cứ như thể nó thực sự sẽ đâm anh ta đến chết. Nước mắt của Hồ Thần chảy xuống, chỉ hận sao mình không thể chạy nổi.
Nhưng đúng lúc này, chiếc Mercedes-Benz đột ngột quay đầu, lại lao thẳng về phía người vệ sĩ lực lưỡng kia!
Hồ Thần vẫn chưa hoàn hồn, hai chân tê liệt ngã xuống đất. Cứ như thể suýt chút nữa là bước qua quỷ môn quan, đầu óc của anh ta giờ này hoàn toàn trống rỗng.
Chiếc Mercedes Benz cũng đang phóng đến trước mặt người vệ sĩ, khiến cho anh ta sợ chết khiếp, ngã nhào trên mặt đất, lăn ra xa mười mét, sau đó chiếc xe mới chậm rãi dừng lại trước mặt Lưu Khánh!
Lưu Khánh há hốc miệng, nhìn Hồ Thần cùng người vệ sĩ đang sợ chết khiếp ở đằng kia, trong lòng cũng hoảng sợ không thôi.
Mặc dù những người có tài đa số đều là người nóng nảy, nhưng thật sự có rất ít người độc đoán như Trần Hạo! Ngoài việc hống hách, Trần Hạo còn có chút điên cuồng!
Đúng vậy, chính là điên cuồng!
“Lên xe!”, Trần Hạo ngoắc tay ra hiệu.
Lưu Khánh cố tỉnh táo lại, vội vàng ngồi vào ghế phụ.
Trần Hạo kéo cửa kính xe xuống, liếc nhìn Hồ Thần và người vệ sĩ, nói: "Bớt khoe khoang thế lực của mình đi nha! Tôi không quan tâm đến anh Trương hay anh Cung nào hết, tôi ghét phiền phức. Đừng có mà làm phiền tôi nữa!"
Vừa dứt lời thì Trần Hạo đã đạp ga và phóng nhanh về phía cổng.
Đúng lúc này, trong tòa đình nhỏ của biệt thự, Tiêu Nhất Phi đang nhìn xa xăm về phía cổng, có một ông già chừng năm mươi tuổi đang cung kính cúi đầu.
"Chú Phúc, chú đi nói với người họ Trương ấy rằng đừng có mà quá đáng! Tôi đã nhịn anh ta rất lâu rồi đó!"
“Cậu ta không nể mặt Trương Nguyên như vậy, e rằng Trương Nguyên sẽ không dễ dàng bỏ qua!”, chú Phúc ngẩng đầu liếc nhìn về hướng chiếc xe Mercedes đang dần biến mất.
“Vậy thì chú cứ nói với Trương Nguyên là đừng chọc tức tôi!”, Tiêu Nhất Phi nhíu mắt lại nói.
"Cô chủ, hình như cô đối xử với vị bác sĩ trẻ tuổi này rất khác!"
"Tên nhóc này rất thú vị!"
“...”
Trần Hạo lái xe thẳng đến tập đoàn Bạch Thị, trên đường đi Lưu Khánh mấy lần muốn nói lại thôi.
Sắp tới dưới tòa nhà của Bạch Thị, Lưu Khánh mới không nhịn được mà mở miệng nói: "Trần đại sư, chuyện hôm nay là do tôi gây phiền phức cho cậu!"
"Này, sao có thể nói như vậy! Không phải là ông làm cho tôi kiếm được nhiều tiền sao!", Trần Hạo mỉm cười, rõ ràng là không coi Hồ Thần và Trương Nguyên ra gì.
Lưu Khánh do dự một chút rồi nói: "Vị họ Trương kia cũng khá lợi hại! Nếu quả thật có thêm phiền toái, tôi sẵn sàng dùng hết những mối quan hệ mà mình có để đứng ra giảng hòa!"
“Ông không cần phải lo lắng, nên làm gì thì cứ làm!”, Trần Hạo phanh gấp, xe dừng ở trước công ty, không dài dòng nữa mà trực tiếp bước xuống xe!
Trở lại công ty, Trần Hạo đến thẳng bộ phận bảo an ở lầu hai báo danh.
Quản lý phụ trách bộ phận bảo an là Chu Phong, một lão đại của công ty, tuy rằng sáng sớm đã nghe nói Trần Hạo sẽ luân chuyển làm việc ở các bộ phận, nhưng ông ta không ngờ anh lại đến bộ phận bảo an.
“Quản lý Chu, sau này hãy quan tâm đến tôi ạ!”, Trần Hạo tươi cười chào hỏi, đứng đối diện bàn làm việc.
"Xem ra cậu Trần đã hồi phục rất tốt! Không dám không dám! Bộ phận bảo an có nhiều việc như vậy, tôi sợ cậu Trần không thích ứng được đâu!"
Chu Phong vừa nói vừa nghịch một sợi chuỗi, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Trần Hạo.
Trần Hạo không vội tỏ thái độ, chỉ nhàn nhạt nhìn Chu Phong!
Nhìn thấy Trần Hạo ngừng nói, Chu Phong bối rối một hồi, còn chưa hoàn hồn, không biết nên nói cái gì bây giờ? . truyện đam mỹ
“Khụ khụ, cậu Trần muốn đến làm ở bộ phận bảo an chúng tôi, vậy tôi sẽ tìm người đến đưa cậu đi!”, Chu Phong ho khan một tiếng, hướng ra ngoài cửa gọi lớn: “Gọi Lão Ngũ tới đây!"
Trong vòng hai ba phút, một người đàn ông thấp bé và mập mạp chạy vào, vừa vào đã nhìn thấy Trần Hạo, sau đó ngạc nhiên nhìn Chu Phong.
"Lão Ngũ, cậu Trần đây chắc tôi không cần giới thiệu thêm với anh nữa đúng không? Cậu ấy luân chuyển đến bộ phận bảo an của chúng ta làm việc. Trước tiên anh đưa cậu ấy đi làm quen với công việc hàng ngày của bộ phận bảo an đi!"
“Ồ, được được!”
"Cậu Trần, mấy ngày này cậu cứ đi cùng với Lão Ngũ để làm quen mọi thứ trước đã được chứ?"
Trần Hạo khẽ cười, thoải mái đồng ý: "Được!"
“Vậy không có việc gì nữa thì cậu ra ngoài trước đi!”, Chu Phong xua tay.
Sau khi Trần Hạo đi ra ngoài, Lão Ngũ thấp giọng nói: "Quản lý Chu, ông chủ này sao tự nhiên lại tìm đến chỗ chúng ta? Có cần phải chỉ cậu ấy thật không, hay cứ để cho cậu ấy nhàn rỗi muốn làm gì thì làm là được?"
"Nhàn rỗi sao? Công việc hàng ngày của bộ phận bảo an chúng ta tốt như vậy sao? Bất kể cậu ấy có là ai, thì đều phải bắt làm việc!", Chu Phong chính trực nói.
Lão Ngũ ngẩn ra, đây là con rể của chủ tịch, tuy rằng ngốc nghếch nhưng cũng không thể nào làm mất lòng bọn họ chứ?
Hơn nữa, cái trò luân chuyển công việc này chẳng lẽ không phải là vì để cho tên ngốc này ở công ty tùy ý cưỡi ngựa xem hoa, nhưng vẫn danh chính ngôn thuận có được một phần tiền lương hay sao?
Chỉ cậu ấy làm việc gì đây? Lão Ngũ cứ nghĩ mãi, nhưng người quản lý đã nói vậy rồi, nên ông ta cũng không còn gì để nói.
“Chỗ này của cậu ấy... có một số chuyện gánh vác nổi không?”, Lão Ngũ chỉ lên đầu hỏi.
"Hình như cũng đã hồi phục được một chút. Đi làm cũng có lợi cho việc hồi phục! Anh nên tìm thêm việc để đưa cậu ấy đến các bộ phận khác nhau!", Chu Phong nói những gì mình nghĩ.
Lão Ngũ nhận chỉ đạo của Chu Phong và bước ra khỏi văn phòng.
Trần Hạo nghiêng người chờ ở cửa văn phòng, Lão Ngũ đi ra cười nói: "Cậu, cậu Trần, chúng ta đi thôi chứ?"
"Gọi tôi là Trần Hạo được rồi! Chúng ta bây giờ đi đâu, làm gì?", Trần Hạo vui vẻ cười, không quá ngốc nghếch, cũng không quá tỏ ra cao quý trước Lão Ngũ.
Lão Ngũ thở phào nhẹ nhõm nói: "Bộ phận bảo an của chúng ta có ba công việc chính, một là hỗ trợ bộ phận hậu cần một số việc nặng như thay nước và nâng vật nặng".
"Hai là công tác an ninh tuần tra công ty, và cuối cùng là công tác an ninh bên ngoài công ty".
“Vậy tôi phải làm gì bây giờ?”, Trần Hạo ngẩng đầu hỏi.
- ------------------
Truyện khác cùng thể loại
90 chương
266 chương
81 chương
23 chương
13 chương
104 chương
30 chương