Anh chỉ thích hình tượng của em!

Chương 2 : hiện trường lật xe*

(* Lật xe: Ngôn ngữ mạng, chỉ một việc vốn có thể trơn chu từ đầu đến cuối hoặc thắng,… nhưng cuối cùng lại có kết quả ngược lại.) Tưởng Nhân cũng không cảm thấy xấu hổ, ngược lại lộ ra biểu cảm “thì ra là thế”, mỉm cười thản nhiên: – Giác quan thứ sáu của tôi luôn chả chuẩn gì. Đúng lúc đó, trên sân khấu, nữ chính vừa phát biểu xong sau đó đưa microphone cho Chu Tự Hành, MC hỏi cậu vài vấn đề về bộ phim. – Vừa nãy trailer đã được phát, lần này Tự Hành có một bước đột phá khổng lồ nha. Lần đầu xem, suýt chút nữa không nhận ra cậu rồi. Mọi người đều rất tò mò, khi quay bộ phim này, cậu có ấn tượng gì khắc sâu hay cảm nhận gì không? Chu Tự Hành cầm microphone, suy nghĩ rồi trả lời: – Cảm nhận đại khái là, nửa năm nữa cũng không muốn ăn hải sản. Fan dưới sân khấu đều bật cười, loại gây cười vừa nghiêm túc vừa thiếu muối này thật hợp với cậu. – Ấn tượng khắc sâu thì … Trên thực tế, cả quá trình quay phim đều mang lại ấn tượng sâu đậm. Đây là lần đầu tiên tôi được trải nghiệm loại đề tài này. Với cả đạo diễn lại yêu cầu rất cao, 80% cảnh đưa lên màn ảnh đều là cảnh quay ở trên thuyền. Thời gian đầu, tôi bị say sóng rất nghiêm trọng, mất rất lâu không thể nhập diễn. Cả đoàn phim đều rất mệt mỏi và uể oải. Nhưng cứ tưởng tượng đến trên thế giới, thật sự còn tồn tại những người bị tước đoạt nhân quyền, ép buộc trở thành nô lệ, tôi lại cảm thấy… Chu Tự Hành suy xét tìm từ: – đau xót vô cùng. Có lẽ, chính tâm trạng này đã thôi thúc tôi cố gắng hoàn thành bộ phim này. Tôi nghĩ tất cả các diễn viên cùng nhân viên công tác đều có cảm nhận như vậy. Hạ Tập Thanh hơi nghiêng đầu nhìn cậu, chăm chú lắng nghe. Thật ra, anh luôn cảm thấy Chu Tự Hành không phù hợp với giới giải trí. Cậu giống như đang sống trong một môi trường vô trùng. Bất cứ điều phức tạp hay hiểm ác nào đều không thể xâm nhập vào trái tim cậu. Nói toẹt ra thì là người theo đuổi chủ nghĩa lý tưởng hóa, mắc chứng vọng tưởng giải cứu nhân loại. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Chu Tự Hành ở khoảng cách gần đến vậy. Bây giờ anh mới hiểu được, vì sao người hâm mộ lại cuồng nhiệt muốn thấy người thật của thần tượng như thế. Kiểu minh tinh có sắc đẹp như cậu, nhìn ngoài đời sẽ càng thêm đẹp. Đôi mắt anh đăm đăm nhìn Chu Tự Hành trên sân khấu. Hạ Tập Thanh cảm thấy mỗi góc độ của cậu đều gần như hoàn mĩ, hoàn toàn có thể mang đến phòng vẽ thay thế thạch cao làm mẫu luyện tập phác họa. Bệnh nghề nghiệp làm anh theo bản năng nhòm xuyên qua lớp quần áo, rà quét, phân tích từng tấc da cùng cơ bắp của Chu Tự Hành. Dù đã từng gặp qua vô số người đẹp, Hạ Tập Thanh vẫn kiên định rằng, cơ thể của Chu Tự Hành là hoàn mĩ nhất. Thật muốn điêu khắc một tác phẩm dựa vào nguyên mẫu là cậu. Hạ Tập Thanh thầm cảm thán. – Chúng ta cùng chọn vài vị khán giả may mắn và trả lời thắc mắc của họ nhé? – MC đưa mic cho Chu Tự Hành: – Tự Hành chọn trước đi. Fans lại bắt đầu bán mạng hét lên. Bầu không khí ở hiện trường vô cùng cuồng nhiệt. Chu Tự Hành hơi nheo mắt, động tác nhỏ này làm Hạ Tập Thanh rất thích ý. Trên và dưới sân khấu, tầm mắt hai người giao nhau. Hạ Tập Thanh khẽ nhoẻn miệng, khóe mắt cong cong, theo thói quen gửi lời qua ánh mắt. – Bạn khán giả ở đằng kia. Chu Tự Hành chỉ chỉ về vị trí của anh. – Cô gái mặc váy hoa đó. – Cậu bổ sung. Hóa ra là cô gái sau lưng anh. Hạ Tập Thanh cười. Đồ trai thẳng nhạt nhẽo. Đang tung tăng vui sướng thì bị bức tường “trai thẳng” chắn thính của đối phương chặn lại. Sự khởi đầu bất lợi này không khiến anh chán nản mà ngược lại, càng khơi dậy ngọn lửa cháy bừng bừng trong lòng. Như một tên thợ săn càng gặp được con mồi nhanh nhẹn, thì càng chứng minh được tay bắn kì khôi của mình. Anh cũng chẳng buồn nghe cuộc hỏi đáp giữa bọn họ mà chỉ mải chăm chăm quan sát từng đường cong cơ thể cậu, giống như đang nhìn một tác phẩm điêu khắc nghệ thuật, chỉ tràn ngập khát khao và liên tưởng. Cuộc họp báo dây dưa đến hơn 2 giờ. Vừa kết thúc, Hạ Tập Thanh liền đi tìm WC. Đây là một khách sạn cao cấp có cấu trúc phức tạp. Hạ Tập Thanh quay ngang quay dọc mãi vẫn không tìm được WC. Trên đường gặp một nhân viên công tác, anh mỉm cười hỏi: – Bạn ơi, bạn có biết nhà vệ sinh ở đâu không? Nhân viên công tác là một cô gái trẻ, thấy Hạ Tập Thanh thì hơi ngượng ngùng: – Rẽ phải, à không, rẽ trái đi đến cuối sẽ có nhà vệ sinh… – Cảm ơn nha. – Hạ Tập Thanh nghiêng nghiêng đầu, mỉm cười ngọt ngào, đi theo hướng cô gái chỉ. Vừa bước vào, di động chợt đổ chuông. Hạ Tập Thanh nhìn lướt qua tên người gọi trên màn hình, cặp mày cau lại. Gọi suốt cả đêm, đúng là không biết mệt. – Nếu tôi không nhầm thì căn bản chúng ta còn chưa bắt đầu, đúng chứ? – Hạ Tập Thanh kẹp di động bằng vai để rửa tay: – Tôi không cảm thấy mình có vấn đề gì … Thế sao? Anh muốn yêu đương với tôi? Anh khẽ cười, vẩy vẩy bọt nước trên tay, sau đó rút vài tờ từ hộp khăn giấy bên cạnh, cẩn thận lau tay: – Tôi nhớ rõ từ lần đầu gặp nhau, tôi đã nói ngay là tôi không yêu đương. Chẳng qua anh khá hợp khẩu vị của tôi, nên thi thoảng rảnh rỗi mới hẹn nhau uống đi tí rượu. Ai dè mới nói dăm ba câu thì phát hiện anh… Anh kéo dài âm cuối, tựa như đang do dự tìm từ. Do dự một lúc lâu mới chậm rãi cất giọng lạnh tanh: – Chẳng có gì hay ho. Người ở đầu dây bên kia vẫn tiếp tục lải nhải không dứt, Hạ Tập Thanh phiền chán nói: – Anh nghiêm túc? Đừng châm chọc thế chứ. Tôi hãi nhất người ta nói hai chữ “nghiêm túc” với tôi đấy. Vô dụng thôi. Tưởng mình là nữ chính trong phim lụy tình à. Rõ ràng hôm qua còn “chim chuột” với người khác ở quán bar, lẳng lơ đến độ suýt nữa cùng người ta “làm” ngay tại chỗ. Thế mà bây giờ còn mặt dày ở đây diễn vai thâm tình. – Đều là người trưởng thành rồi, hẳn hoi thì lần sau còn có thể ngồi xuống cùng uống ly rượu. Cũng chẳng phải dạng vừa gì cho cam, đêm qua còn mới chơi bời tới bến cơ mà, cứ tới dây dưa lằng nhằng với tôi làm gì? – Anh vẩy vẩy tay. Đầu dây bên kia rất ầm ĩ, ồn ào đến đau cả tai. Anh cau mày, dùng tay cầm lại điện thoại, trên mặt đã không còn vẻ tươi cười. Giọng điệu đã hoàn toàn thay đổi. – Tôi cảnh cáo anh, cút ra xa một chút. Anh vo tròn khăn giấy rồi ném vào thùng rác: – Còn nói mấy lời vô nghĩa nữa, tôi sẽ tìm người phế cái đồ chơi phía dưới của anh đấy. Dù sao cũng chỉ nằm trên giường để người ta chịch, giữ lại cũng chẳng có tác dụng gì. Đầu dây bên kia đột ngột nín thinh. Hạ Tập Thanh bật cười, nhìn bản thân trong gương, điều chỉnh lại nét mặt thành nụ cười nhẹ nhàng. – Đừng căng thẳng, chỉ là nói giỡn thôi. Tôi không nỡ đâu. – Giọng nói trở về vẻ dịu dàng như nước. Anh dựa lưng vào tường, tựa như đang an ủi tình nhân nhỏ bé của mình: – Cho nên ngoan ngoãn một chút, biến khỏi mắt tôi, được không? Cúp điện thoại, Hạ Tập Thanh đang định vào đi vệ sinh thì bất ngờ đụng phải một người từ bên trong đi ra. Áo sơ mi màu xanh xám, thân hình cao lớn, không phải nam chính ban nãy vừa tỏa sáng trên sân khấu – Chu Tự Hành sao? Fuck, lật xe rồi. Dù “bộ mặt thật” bị lộ thì Hạ Tập Thanh cũng chẳng hề nao núng. Anh bình tĩnh, thậm chí còn rất phong độ, nở một nụ cười thiên sứ với Chu Tự Hành. – Trùng hợp ghê. Chu Tự Hành hơi nhăn mày, khi nhìn Hạ Tập Thanh thì không giấu được sự phản cảm. Không, không phải không che giấu được, cái diễn viên am hiểu nhất chính là che giấu cảm xúc. Căn bản do cậu không thèm che giấu sự chán ghét đó thôi. Tầm mắt Chu Tự Hành hạ xuống phía dưới, thấy được huy hiệu màu bạc đại diện cho fan nhà mình trên ngực Hạ Tập Thanh. Anh chú ý tới ánh mắt này, cũng cúi đầu nhìn xuống theo, sau đó đưa tay lên sờ sờ chiếc huy hiệu, cười nói: – Hmm… Cậu không nhìn lầm đâu, tôi là fan cậu đó. Chu Tự Hành thờ ơ vòng qua anh, đi đến bồn rửa tay rồi mở vòi nước. Hạ Tập Thanh nhún vai, vào gian bên cạnh, dùng chân đóng cửa. Bị thần tượng chán ghét rồi, toang quá, toang quá. Nếu như bình thường, anh tuyệt đối sẽ không để lộ bản thân ngay lần đầu gặp mặt. Giả vờ thân thiện và luôn treo hình tượng tốt đẹp đã thành thói quen của anh. Cái gọi là hình tượng thiên sứ lại càng giúp anh dễ làm thân. Ai mà chẳng dễ dàng tin tưởng những người trông có vẻ thuần lương. Lần này thật quá đen đủi. Hạ Tập Thanh quyết định kéo tên quấy rầy người khác thành nghiện kia vào sổ đen. Thôi quên đi, anh cũng đâu phải fan chân chính, chỉ là coi cậu như đối tượng ảo tưởng mà thôi. Bị chính thần tượng của mình chán ghét, có phải càng đặc biệt hơn không nhỉ? Hạ Tập Thanh thầm tự giễu. Anh đóng cửa cái “thình”, sau đó đi đến trước gương lớn. Người trong gương trông thật dịu dàng và đơn thuần, căn bản chả phải anh. Từ nhà vệ sinh ra, anh đi thẳng ra khỏi hội trường. Ai mà ngờ, 3 rưỡi sáng hôm sau, Hạ Tập Thanh tự dưng nhận được cuộc gọi nữa từ Hứa Kỳ Sâm. – Tập Thanh, mày lên hotsearch rồi. Âm nhạc trong quán bar rung vang trời, Hạ Tập Thanh cau mày đi ra ngoài, chếnh choáng ngồi xổm bên lề đường cái, uống rượu đến tê dại đầu lưỡi. “Mày nói gì cơ?” “Mày lên hot search rồi. Hình như có người đăng video quay hôm họp báo lên mạng, mày lọt vào ống kính.” Hứa Kỳ Sâm nói năng rất bình tĩnh, chẳng qua Hạ Tập Thanh biết rõ, do hắn vốn là người điềm tĩnh mà thôi. Trò chuyện đôi ba câu với Hứa Kỳ Sâm, sau đó anh ngồi bệt xuống lề đường. Rạng sáng, gió lạnh táp lên mặt, lúc này mới tỉnh táo đôi chút. Hạ Tập Thanh mở Weibo ra, tìm được nội dung hotsearch. Hotsearch no.1 chình ình dòng chữ to đùng. Bạn đang đọc ở trang ăn cắp! [Anh giai sơ mi trắng ở cuộc họp báo “Hải âu”] Sơ mi trắng? Hạ Tập Thanh cố gắng bới tìm kí ức về tối qua 1 chút. Hình như đúng là mặc sơ mi trắng thật…. Anh click mở tiêu đề. Có lượt chia sẻ nhiều nhất là một video được quay lúc khán giả hỏi đáp. Màn ảnh từ Chu Tự Hành trên sân khấu di chuyển xuống khán đài, cũng chính là cô gái ngồi sau Hạ Tập Thanh. Chỉ vài giây ngắn ngủi này thôi mà Hạ Tập Thanh leo thẳng lên hot search. Anh chợt nhớ tới, trước đó anh có tháo khẩu trang xuống, xong quên không đeo lại, sơ suất quá. Bình luận dưới video này đã sắp vượt qua hàng vạn. Mau mau trở về trang chính chủ đi nào! [Là dưa hấu, hông phải bí đao: Trong vào 10 phút tui phải có được info của anh giai này.] [VikiViki: Má ơi, con vừa nhìn thấy thiên thần! [rưng rưng nước mắt.jpg] [Nhan cẩu không có nhân quyền: Đm, nhan sắc này không phải là chồng mị sao??? Đẹp trai quá đi mất, tóc dài cũng vẫn đẹp trai, tiên nhân hạ phàm á á á.] [33 là vợ tui: Chỉ là người qua đường thôi, nhưng đoạn cut này thật sự là chấn động mĩ quan của tui luôn! Cười rộ lên như thiên sứ vậy đó, so với nhiều tiểu thịt tươi* khác còn đẹp hơn…] Chrysalism.wp.edit.dammei.acthtce (*Tiểu thịt tươi: chỉ những sao nam trẻ tuổi, có giá trị nhan sắc cao.) Hãy đọc ở trang chính chủ nhé! [Hành của tui là tổng công: Anh giai này quả thật là nhan sắc thần tiên, không phải tui nhìn nhầm chứ, hình như trên ngực đeo huy hiệu tiếp ứng của Hành gia? [hình cap màn hình] [Đệ nhất phu nhân của Chu Tự Hành: Đây chính là đồ tiếp ứng của Hành gia nha! Đm, anh giai là fan của Hành sao??? Thực xin lỗi, là tui đã kéo thấp giá trị nhan sắc của fandom xuống. [quỳ] [Chu Tự Hành A nhất Vũ trụ: Đm, đúng là like idol like fan mừ. Giá trị nhan sắc này có thể bức tử khối idol đó. Còn tui thì chỉ làm Hành gia mất mặt thêm thui. [khóc ròng] [Tiểu Minh thích ăn dưa: Đầu năm nay mà có ngoại hình xin lỗi người nhìn thì cũng ngại không dám theo đuổi thần tượng á.] Đang xem bình luận, trước mặt Hạ Tập Thanh xuất hiện một cái bóng, anh uể oải ngẩng đầu lên. Một tên đàn ông trông cũng khá được. Đối phương cười, gẩy gẩy điếu thuốc: – Không có bạn cặp hả? Hạ Tập Thanh thong thả trừng mắt. Không biết tại sao, hiện tại anh chẳng có tí hứng thú nào. Anh nhướng mày, lạnh lùng nói: – Nhìn tôi giống không có bạn cặp à? Nói xong thì đứng lên, chuẩn bị rời đi. Người kia khá kinh ngạc, không ngờ rằng thanh niên có khuôn mặt thanh tú này khi đứng lên lại cao thế. Tuy nhiên, gã vẫn duỗi tay ra, túm lấy anh, cười nói: – Đừng vội đi thế, tầm này là vừa đẹp, tôi mời cậu đi uống rượu, thế nào? Bộ dạng của đối phương chính là tay chơi già đời. Ánh mắt của Hạ Tập Thanh lượt từ trên xuống dưới, sau đó khẽ nhếch miệng, biểu cảm lập tức thay đổi. Anh vờ ngả ngớn, ngón tay chạm lên vai hắn: – Uống rượu nhiều rồi, chẳng thú vị chút nào… Chú em này, anh đây một giờ 2 vạn. Chú em là khách mới, chiết khấu cho chú, 1 vạn 6, thế nào? Người nọ lập tức nhíu mày: – Mày có bệnh à? – Anh không có bệnh nha. – Hạ Tập Thanh cười rộ lên: – Anh đây rất sạch sẽ, chú có muốn xem báo cáo kiểm tra sức khỏe không? – 2 vạn? Thế mà cũng dám nói. – Người nọ đánh giá anh một chút: – Mông mày dát vàng chắc? Nghe hắn nói vậy, ánh mắt Hạ Tập Thanh lập tức lạnh xuống, đều đều phun ra mấy câu không xứng với vẻ ngoài của mình, giọng nói trầm thấp: – Chim anh đây nạm kim cương. Anh rút thuốc lá ra hút. Trong nháy mắt, biểu cảm trêu trọc trên mặt đã biến thành phường lưu manh, xuyên qua màn khói xám trắng chờn vờn, đưa mắt nhìn đối phương: – Không có tiền? Không có tiền mà còn muốn đú? Mặt hàng như mày, có cởi hết bò lên giường cho tao chịch miễn phí, tao cũng còn phải suy xét đấy. – Mày… – Nét mặt gã đầy khó chịu, nhưng có vẻ vẫn muốn dây dưa. Hạ Tập Thanh phiền chán, lấy ví ra rồi rút vài tờ tiền giấy nhét vào túi ngực trái của người kia: – Này. Người kia cau mày: – Mày làm gì đấy? Hạ Tập Thanh hút một hơi thuốc, phả khói lên mặt gã: – Mua yên tĩnh. Dục cầu bất mãn thì cầm lấy mấy đồng này mà đi kiếm chỗ nào vui vẻ. – Mày! – Gã kinh ngạc. Anh ngửa cổ ra sau. Lúc cúi đầu xuống, mặt đã đầy vẻ không kiên nhẫn. – Còn chưa chịu cút? <img alt="" src="https://nhatlinhmin.files.wordpress.com/2020/03/img_20200324_232928.jpg" data-pagespeed-url-hash=2218948501 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">