Anh Chỉ Muốn Nắm Tay Em Thôi
Chương 8
Sabrina chưa bao giờ quyến rũ như lúc này: nằm ngửa với cái mũi và đôi má đỏ ửng lên vì lạnh, đôi mắt long lanh vì hào hứng và một nụ cười nở trên gương mặt.
Trong vòng hai giây Gavin đã định yêu cô ngay ở ngoài trời bên dưới làn tuyết như rắc bột. Nhưng dù cảm hứng bất chợt có thú vị và dễ thỏa mãn thể xác đi nữa, cả hai sẽ đều không thấy thoải mái. Thứ nhất, ngoài này quá lạnh, thứ hai, đội bảo vệ chắc chắn sẽ phát hiện ra họ dưới ánh trăng.
Vì vậy anh chìa tay đỡ cô dậy thay vì buông xuôi theo ham muốn. Tay cô lạnh như băng, từng đụn tuyết đọng trên đuôi mái tóc dài lúc cô quay lại ngắm nhìn thiên sứ bằng tuyết vừa đắp trong lớp tuyết dày. Bức tượng thứ ba rồi. Nhưng thấy cô đang vui, anh không nỡ làm gián đoạn.
“Tay em cóng hết rồi, quần áo cũng ướt hết cả. Để anh đưa em về nhà nghỉ sưởi ấm”.
“Có cần phải đi ngay không?”
Sự nhiệt thành của cô đã đền đáp sức kiên nhẫn của anh một cách xứng đáng, “Không nên để bị cảm lạnh”.
“Vui quá!”. Cô ngẩng lên cười, “Cảm ơn”.
“Vì cái gì?”
“Vì đã chỉ cho em cách nghịch tuyết”.
Vẻ chân thành của cô làm tim anh đau nhói. Tuổi thơ của anh đã không vui vẻ gì, chắc hẳn thời nhỏ của cô còn tệ hơn thế nữa. Ít ra Gavin cùng các anh trai còn được một vài lúc hiếm hoi thoát khỏi tầm kiểm soát của người cha, “Không có gì. Được chia sẻ vài thứ ‘đầu tiên’ với em cũng vui”.
Và anh vui thực sự. Tâm trạng phấn chấn của cô đã lây sang anh suốt hai giờ vừa rồi. Từ tiếng cô hét lên khi họ đuổi nhau trên con dốc cho tới lúc cô học nặn cầu và tượng thiên sứ bằng tuyết, anh đã thấy việc được ngắm nhìn cô thú vị hơn mọi điều anh từng làm bấy lâu nay. Gặp gỡ Sabrina gần như bù đắp cho anh cả một năm bị đày ải ở nơi này.
Và vì không thể cưỡng lại, anh cúi xuống để được nếm nụ cười của cô. Tới giữa chừng, cô cũng ngẩng lên, kiễng chân, dựa vào ngực anh, vòng tay qua cổ anh. Môi và mũi cô đều lạnh, nhưng nụ hôn lại nóng bỏng - nóng bỏng tới mức làm đầu anh bốc hơi và hạ bộ nặng trĩu.
Lưỡi họ va chạm mạnh, hơi thở hòa quyện vào nhau. Sao anh lại ham muốn một người phụ nữ tới mức này trong khi ngày hôm nay anh đã yêu một lần rồi? Cơn ham muốn nghẹt thở tới mức anh định bất chấp cả nguy cơ bị đội bảo vệ ở khu Ridge phát hiện.
Các ông anh sẽ chẳng để anh được sống yên sau vụ này. Nhưng ngay sau khi đưa được Sabrina về nhà nghỉ, anh có thể nấn ná lại trên làn da mềm mại, đôi chân dài của cô, và cả...
Rồi anh sẽ nấn ná lần thứ hai. Lần đầu tiên sẽ thật nhanh. Và nóng bỏng. Anh ngãng ra, hít một hơi thật sâu. Ngực đập thình thịch, anh tóm lấy tay Sabrina, vớ lấy chiếc xe trượt rồi kéo cô về một chiếc giường ấm áp.
“Anh vội gì chứ?”, vài phút sau cô bắt đầu thở dốc.
Gavin đi chậm lại, “Anh muốn được nhìn thấy em khỏa thân”.
Cô luống cuống vấp ngã. Anh kịp đỡ lấy rồi hôn đôi môi đang hé mở, làm đám lửa cháy hừng hực trong anh càng bùng lên mạnh mẽ. Thái độ dè dặt lúc trước giờ đã biến đâu mất, cô túm chặt lấy vạt áo khoác, kéo anh sát lại. Nhưng không đủ sát. Mấy lớp áo sơ mi đủ chủng loại, rồi áo len và quần bò ướt ngăn cách anh với thứ anh đang muốn.
Anh dứt khỏi nụ hôn, “Đi nào”.
Gavin tránh những lối dẫn ngang qua chỗ ở của người nhà vì không muốn bị chặn đường. Sabrina vội vã đi theo. Kế hoạch làm cô được thư giãn qua chuyến đi dạo đã thành công ngoài sức tưởng tượng. Giờ cô cũng nóng lòng về nhà nghỉ như anh. Trong khi anh mới là người bị kích thích. Bị kích thích đến mức đáng xấu hổ.
Anh khẽ nói một câu tạ ơn chúa khi ngôi nhà nghỉ hiện ra trước mắt. Sau khi dựng chiếc xe trượt lên cổng, Gavin mau chóng quét thẻ từ và đẩy cửa bật mở. Một luồng không khí ấm áp đầy mùi thức ăn ào ra tận cửa. Bụng bắt đầu sôi lên, nhưng đang còn một cơn đói cần làm dịu trước khi anh có thể nuốt trôi thức ăn. Anh thèm muốn vị của Sabrina. Miệng của cô. Ngực cô. Vị ngọt sâu sau lớp lông xoăn nữa.
“Ở trong này ấm quá”. Cô vừa nói vừa sờ vào chiếc khóa kéo nơi cổ áo.
“Qua bên này”. Anh nắm vai, xoay cả người cô về phía chiếc lò sưởi. Quăng thêm một khúc củi vào đám lửa, anh quay lại đối diện với cô, “Chúng mình để quần áo cạnh lửa cho khô đã”
Một thoáng nghi ngờ lướt qua khuôn mặt Sabrina, nhưng anh nhất định không chùn bước. Anh với lấy chiếc khăn quàng, tháo nó ra khỏi đầu, rồi lột áo khoác cô ra. Anh vắt từng thứ lên chiếc ghế vừa đặt chéo góc lò, rồi cởi đồ của mình. Áo sơ mi của cả hai người vẫn khô nhờ có đồ khoác ngoài nhưng quần bò của cô đã ướt vì tuyết tan.
“Ngồi đi”. Anh vừa nói vừa chỉ vào nền gạch lát ngay trước lò sưởi.
Sabrina nhướn mày rồi thả người xuống sàn đá. Anh tháo bốt cùng tất cho cô, rồi xoa cho gan bàn chân cô nóng lại, “Anh để em bên ngoài lâu quá. Lạnh hết rồi”.
Nụ cười của cô gần như làm Gavin lóa mắt, “Không. Có lâu lắm đâu. Tối nay vui quá. Em chẳng muốn bỏ lỡ phút nào cả”. Lúc này hai ngón cái của anh ấn sâu vào mu bàn chân làm cô khẽ rên lên, “Thích quá”.
Trước khi trời kịp sáng anh còn định làm cô thích thú hơn thế nữa, “Đứng lên đi”.
“Anh ưa ra lệnh quá nhỉ?”. Cô nói, nhưng cô vẫn làm theo.
“Bệnh nghề nghiệp thôi. Ai có trọng trách cũng nhiễm tật ấy cả”. Anh tháo cúc rồi kéo khóa quần cho cô, rồi lột chiếc quần ướt đẫm xuống qua hông. Tới đùi thì chiếc quần dúm lại. Cô không mặc quần lót. Anh biết vậy vì đã thấy nó trên sàn phòng treo cương ngựa lúc trước và đã kịp đút vào túi áo, “Em quên cái gì thì phải”.
Anh rút ra chiếc quần lót bằng cotton màu trắng tinh, thả nó xuống mặt sàn.
“Anh để nó trong túi cả ngày nay đấy à?”
Giọng nói như bị xúc phạm của cô làm anh bật cười, “ừ”. Nhưng ý nghĩ làm anh điên đảo. Chỉ có lúc xem cô nghịch tuyết anh mới quên bẵng đi suy nghĩ này.
Anh nhẹ nhàng tháo chiếc quần ướt dính xuống chân cô, “Ngồi xuống”.
“Lúc nào anh cũng trịch thượng thế này sao?”
“Chỉ khi anh cực kỳ muốn cái gì thôi. Giờ anh đang sái cả quai hàm vì phải nghiến răng kìm lại để không yêu em đấy”.
Cô chớp mi, đôi mắt mở to, “Lúc nào anh cũng phải... nói thẳng ra vậy sao?”
“Ừ. Em thấy khó chịu à?”
“Không. Em... em cũng thích như vậy”. Cô ngồi xuống. Anh lột chiếc quần ra khỏi người cô rồi quăng nó lên mặt sàn để hong khô mà vẫn giữ không bị bắt lửa, rồi xoa lên cặp đùi lạnh ngắt, đỏ tấy của Sabrina.
Nhưng lúc da cô ấm lên, anh nhận thấy chỉ chạm vào chân cô vẫn chưa đủ. Vạt áo của cô lúc che, lúc để lộ vùng tam giác sẫm màu giữa hai đùi, vừa quyến rũ, vừa trêu ngươi, vừa mời gọi. Anh lột chiếc áo qua đầu cô, tháo áo lót rồi quăng cả hai thứ sang một bên.
Anh định vùi đầu vào giữa cặp đùi kia để đưa cô lên đỉnh, nhưng anh còn muốn nhiều hơn thế, “Anh muốn âu yếm em, nếm mùi vị của em - cả làn da và bộ ngực nữa. Nhưng anh muốn nhất là chỗ này”. Anh miết một ngón tay trên mỗi đường cong mềm mại, làm cô thở gấp, “Mùi của em thật hấp dẫn”.
Gavin nhổm dậy, đôi chân bỗng run rẩy một cách lạ thường khi bế cơ thể gần như trần trụi của cô tới trước đống lửa. Anh thấy hạ bộ bắt đầu cứng lại, thúc vào lớp khóa kéo.
Cô ưỡn tấm lưng về phía luồng khí nóng, làm hai đầu ngực đang se cọ vào người anh, khiến Gavin càng rạo rực. Vì lúc này chắc cô đang cố hong tóc cho khô chứ không để ý động tác của mình gợi tình thế nào và điều đó càng làm cô hấp dẫn chết người. Anh lột đôi ủng và quần áo, đỡ cô dậy rồi kéo cô áp sát mình.
Cô thốt lên, người cứng lại, “Anh lạnh quá”.
“Không, anh đang sốt lên mới đúng. Vì em. Xem em làm gì với anh rồi này”. Nói rồi anh ấn phần dưới cơ thể vào bụng cô, làn da mềm mại của Sabrina càng kích thích anh.
Chưa kịp kề môi Sabrina, nụ hôn đã hoàn toàn làm Gavin mất tự chủ. Anh muốn hút lấy cô, hay đúng hơn là được vùi vào da thịt cô. Anh vòng tay ôm siết lấy Sabrina rồi hôn ngấu nghiến - cô cũng hưởng ứng theo.
Sao cô có thể làm được điều này? Thường mọi khi anh tự chủ hơn nhiều.
Anh cố ghìm ham muốn cũng những cái vuốt ve lại. Nhưng cô hấp dẫn quá, nên ngọn lửa trong lòng anh cứ hừng hực cháy như thép nung chảy. Anh ôm lấy, vuốt ve bầu ngực, mơn trớn lên hai đầu nhũ hoa cho tới khi cô rên lên trong nụ hôn. Anh luồn vào giữa cặp đùi, bế xốc cô lên người. Cô cũng hoà nhịp cùng anh, mới đầu còn dè dặt, sau ngày càng mạnh và đều đặn hơn.
“Em ướt quá”, anh rên lên, hơi thở phả trên má Sabrina gấp gáp. Chuyển biến trong cơ thể cô làm cảm giác cồn cào trong anh ứ lên. Chất ẩm làm mỗi cú trượt của da thịt cô trên đùi anh trơn nhẫy. Dù chỉ hơi rùng mình, nhưng vậy cũng đủ để báo hiệu cơ thể cô cũng giống anh, đã gần đỉnh lắm rồi, “Em sẵn sàng chưa?”
“Rồi”. Cô hổn hển đáp lại.
Anh không đợi được thêm, những ngón tay bắt đầu lướt nhẹ giữa hai người, lần vào vùng nhớt nhát của Sabrina. Mùi vị của cô khi bị kích thích dậy lên, mời gọi, khiến tim anh đập dồn trong lồng ngực.
Anh vuốt ve lớp da thịt mềm mại của cô làm cô sung sướng oằn người ra sau, ưỡn bầu ngực về phía anh. Anh dùng lưỡi láy qua láy lại, rồi dùng răng khẽ nhay trước khi mút chặt. Anh làm lại với phía bầu vú bên kia, liếm, cắn, rồi mút, “Em có thích anh làm thế này không, Sabrina?”
“Có. Có. Em thích”. Tiếng rên xiết của cô dội lên. Thế rồi, khi cảm xúc sắp bùng phát, anh gập gối, định đặt cô nằm xuống trên tấm thảm trải trước lò rồi kéo cô theo cùng anh.
“Từ từ”. Lúc anh hôn xuống tới phần bụng, cô vẫn đứng nguyên, “Anh có bao cao su không?”
Câu hỏi như kéo anh về thực tại, “Trong phòng ngủ ấy”.
Căn phòng ngủ lúc này như cách đó cả dặm?! Nhưng họ không dám liều nữa. Anh bế phốc cô lên đưa vào phòng trong. Trông Sabrina khá cao, nhưng hóa ra lại nhẹ tênh.
Người hầu phòng vừa vào bật đèn ở đầu giường, kéo ga trải xuống, còn để lại kẹo mềm trên gối nữa. Anh đặt Sabrina nằm lên tấm ga trải rồi gạt đống kẹo đi. Giờ anh chỉ muốn thưởng thức cô.
Nhưng khoan...
Anh vớ lấy một thanh kẹo, bóc lớp giấy gói trong khi cô quan sát với vẻ tò mò. Anh làm ướt đầu ngực Sabrina, rồi ấn miếng sô-cô-la lên đó.
Cô nhăn mặt rồi thở gấp, “Lạnh quái”.
“Chỉ một lúc thôi”. Anh bôi vòng qua phần da thịt se se, để lại một vệt sô-cô-la tan chảy dần trên lớp da màu hồng đậm bên một bầu ngực, rồi tới bên kia. Khuôn mặt và cả ngực cô hồng lên vì ham muốn. Mắt khép hờ, cô cắn đôi môi đã đỏ mọng vì nụ hôn say đắm của anh. Đẹp tuyệt.
Cô sốt sắng chuyển mình liên tục, lồng ngực phập phồng, “Em th...thích quá”.
Anh liếm hết sạch chỗ sôcôla trước khi bôi thêm một, hai, rồi ba lần cho lúc chỉ còn một vệt nhỏ dính lại trên đầu ngón. Sau khi trên ngực cô không còn dính lại chút kẹo nào nữa, anh mới chìa tay ra, “Em liếm đi”.
Không ngần ngại, cô tóm lấy cổ tay rồi ấn ngón còn dính sô-cô-la của anh vào sâu trong miệng. Nhìn da thịt mình được môi cô kẹp chặt, rồi cảm giác khi lưỡi Sabrina quyện trên làn da đẩy anh lên sát ngưỡng.
“Anh phát điên vì em rồi. Hôn người anh đi!”. Anh rùng mình vì cơn thèm muốn, chẳng cần đợi cô liếm sạch chỗ sô-cô-la còn lại, anh đã cúi xuống hôn cô. Trên miệng hai người là vị kẹo cùng cơn cồn cào hòa lẫn.
Cô vừa thở dồn vừa đẩy anh ra, “Bao đâu?”
Anh rên lên, kéo bật ngăn tủ đầu giường rồi vơ lấy đồ nghề. Đầu óc anh để đi đâu thế? Không thể mắc sai lầm ngớ ngẩn như thế được. Chắc chắn không thể có lần thứ hai.
Sau khi anh đã sẵn sàng, cô chìa hai tay mời gọi. Anh đẩy cặp đùi Sabrina sang hai bên rồi nhìn chăm chú vào khu vực lấp lánh ánh nước trên cơ thể cô, sau đó mới vào vị trí. Mắt cô lim dim, đầu nghiêng sang một bên.
“Mở mắt ra đi. Nhìn anh đây này”.
Hàng mi chớp mở, ánh mắt hai người gặp nhau. Gavin nghiến răng, ghìm lại để không thâm nhập thật sâu và mạnh, mà từ từ đưa vào, mỗi nhích lại khiến đôi tay rung lên bần bật. Tiếng tim đập ù cả hai tai. Cảm giác ham muốn cháy hừng hực trong gan ruột, như ngọn lửa hun nóng sống lưng anh, tỏa ra những luồng bỏng rát. Đôi mắt cô mở to và đôi môi khép hờ vì đê mê càng làm tăng cảm giác trong anh lên tột đỉnh, “Em muốn anh làm gì?”
Sabrina siết lấy hông anh, “Làm đi. Nhanh lên. Em sắp ra rồi”.
Mọi cố gắng tự chủ của anh trào vỡ. Anh thúc sâu, nhanh và mạnh. Anh khổ sở kìm lại, chông chênh trên điểm ngưỡng trong khi dưa cô lên tột đỉnh. Các cơ trong người Sabrina ép lại, làm sức chống đỡ của Gavin rạn nứt, nhưng anh vẫn gắng gượng chưa xuất vội. Anh chưa muốn kết thúc. Chưa phải lúc này.
Cô oằn người khỏi mặt giường, vòng tay ôm lấy cổ anh, hơi thở phả nhẹ trước khi cái lưỡi mềm miết trên vành tai, còn dái tai bị hàm răng siết chặt, vết cắn yêu làm Gavin rùng mình và hoàn toàn mất tự chủ. Từng đợt sóng nóng hổi trào ra khỏi người anh cho tới khi cạn kiệt, anh gục xuống trên đôi tay đang chống hai bên người cô, bên tai còn nghe rõ tiếng kêu của Sabrina dội lại.
Cơn dư chấn làm phần cơ thể đang ôm chặt lấy anh co thắt dữ dội, mỗi lần ép chặt và thả lỏng đều quá sức chịu đựng. Gắng mãi, anh mới ra khỏi người cô và nằm vật sang bên cạnh. Anh nhìn đăm đăm lên trần nhà, choáng váng vì sự dữ dội của sự việc vừa xảy ra.
Tại sao lại là cô? Tại sao cô gái bị gán ghép cho anh lại có thể làm cả thế giới của anh rung chuyển và khiến mọi tự chủ của anh như tan biến?
Có trời mới biết. Nhưng anh nhất định phải tìm ra.
Vì nếu không biết được, việc mất cô sẽ phá hủy anh như cái chết của mẹ đã phá hủy cha anh ngày trước.
Cô phải ra khỏi đây, Sabrina quyết định như vậy sau khi cơn mệt nhoài tan biến và đầu óc hoạt động trở lại.
Cô nghiêng sang để quan sát Gavin qua làn hơi bốc lên từ bồn nước nóng, ánh mắt nhìn theo khung xương hàm cùng cái cổ đầy nam tính, cả bờ vai rộng đang ướt nhẫy của anh - những đường nét này cả đôi tay và cặp môi cô đã tận hưởng ba lần trong ngày hôm nay. Cô cố tìm chút xấu hổ vì sự trụy lạc của mình, nhưng không được.
Anh duỗi đôi tay và ngả đầu trên thành bồn, nhịp thở sâu, đều đặn, trông thật thư thái. Anh đã ngủ chưa? Kể từ lúc anh kéo cô vào đây để dìm mình dưới làn nước nghi ngút khói sau bữa ăn tối chóng vánh cùng cuộc hoan lạc thứ hai của hai người ngoài kia, chưa thấy Gavin động đậy lấy một lần. Cô rùng mình mỗi khi nghĩ tới việc anh dùng lưỡi kích thích, đẩy cô lên đỉnh hết lần này tới lần khác trên chiếc thảm trải cạnh lò sưởi.
Cô run rẩy thở dài, thầm mong không có hậu họa gì. Cô không thể quan tâm tới anh. Dù tối nay có tuyệt vời thế nào đi nữa, hay chuyện ân ái - tổng cộng cả ba lần - có thỏa mãn đến mức nào. Anh đã tác động lên cô, đã ếm bùa gì đó khiến cô chẳng thể suy nghĩ tỉnh táo. Nếu lơ là, chắc chắn cô sẽ quên rằng mối quan hệ tạm thời này chỉ nhằm thỏa mãn nhu cầu sinh lý.
Ý nghĩ phải trốn chạy bỗng thôi thúc, cô bật đứng dậy, “Em phải đi”.
Không thèm hé mắt, Gavin chộp ngay lấy cổ tay, kéo cô trở lại. Cứ như có giác quan thứ sáu hay bộ định vị đặt sẵn trong đầu mách bảo anh chỗ cô đang đứng vậy, “Tối nay em ở lại với anh đi”.
Tim cô đập dội liên hồi vào lồng ngực như con ngựa đua đang thúc vào cánh cổng, rồi đập thình thịch như tiếng vó vang lên, “Không được. Ông sẽ thức chờ em về”.
Vẫn không chịu buông tay, Gavin nghiêng đầu sang, nhìn vào mắt cô, “Ông Henry sẽ thông cảm thôi”.
Nếu phủ nhận việc Sabrina cũng đang rất muốn ở lại thì là nói dối. Cô muốn xuôi theo ánh mắt tha thiết của Gavin, muốn được nằm trong vòng tay anh suốt cả đêm nay. Nhưng đó lại chính là lý do cô buộc phải đi. Cô giằng tay ra dễ dàng, cũng may nhờ lớp nước trơn, rồi vụt đứng dậy.
Cái giá lạnh trong không khí đập vào làn da ướt đẫm và ấm nóng của cô như một tảng băng, “Có gì để thông cảm chứ. Hai chúng ta chỉ đang đáp lại nhu cầu sinh lý nên mới làm chuyện này thôi. Chẳng có gì hơn thế cả”.
Anh đứng dậy ngay cạnh cô, nước trôi xuống trên những thớ thịt cuồn cuộn, mặt bụng phẳng lì, hạ bộ cùng bắp đùi. Mắt cô vô tình lướt theo dòng chảy đó. Anh với lấy một lọn tóc quăn còn sót lại, quấn nó vào búi tóc đằng sau gáy cô, rồi nâng cằm Sabrina lên, “Em thừa biết còn nhiều hơn thế. Anh thích được ở bên em. Đã lâu lắm rồi anh không thấy thoải mái như tối nay”.
Vẻ thảng thốt trong ánh mắt và giọng nói của anh khiến cô lưỡng lự. Liệu anh có bị sức lôi cuốn đột ngột này làm lay chuyển như cô không? Cô lấy hết sức chống đỡ vì đang cần không gian riêng để nhìn nhận lại kế hoạch của mình, “Gavin, em cũng thích buổi tối nay. Nhưng em cần... em muốn về nhà. Nếu không chở em về được thì phiền anh gọi giùm một chiếc taxi”.
Cô không thể, mà cũng không muốn, gọi điện cho ông. Ông sẽ đến đón cô ngay, nhưng kể cả nếu tối trời rồi mà ông vẫn lái xe được, cô cũng không muốn để ông biết chút gì về chuyện đêm nay... hôm nay. Dù có cằn nhằn chuyện cô ít giao thiệp với mọi người, về bản chất ông vẫn hơi cổ hủ. Đời nào ông ủng hộ một chuyện chẳng đi đến đâu như thế này.
Kể hết cho ông khéo còn giúp tách ông ra khỏi tay Gavin này cũng nên.
Cô lưỡng lự, nhưng cuối cùng đành chịu vì không muốn ông phải thất vọng về cô như bố mẹ hồi trước, khi chuyện với Russell vỡ lở. Cũng chính vì lần đó, giống hệt lần đầu với Gavin, cô quên không dùng thuốc ngừa thai. Chắc không tới nỗi dẫn đến hậu quả tương tự. Ruột gan cô rối bời vì lo lắng. Bàn tay cô nắm chặt lại thay vì đặt lên bụng như ý muốn đang thôi thúc. Còn nhỡ cô hiểu nhầm Gavin thì sao? Nhỡ đúng là anh chẳng cần gì ngoài hầm mỏ? Nhưng mối nghi hoặc trong cô cứ quẩn quanh mãi.
“Em muốn về nhà”.
Gavin đứng im, trông rất căng thẳng, “Để anh đưa em về”.
Bỗng nhiên cảm giác gượng gạo vì cơ thể đang trần trụi xâm chiếm lấy Sabrina, khiến cô chỉ muốn ngâm mình lại trong làn nước. Cuối cùng cô cũng trèo ra khỏi bồn tắm, bồn chồn vì biết lúc này Gavin có thể quan sát rất rõ cặp mông mà chưa bao giờ cô thích nổi. Cô đứng trên mặt sàn gỗ, tay ôm lấy cơ thể đang đẫm nước, cái lạnh ngày càng tăng. Đôi chân bắt đầu tê cóng vì tuyết. Giờ phải làm sao đây? Không thể để nước nhỏ lênh láng ra khắp sàn thế này. Lúc này mới thấy gỗ bóng thật bất tiện. Nhưng thà để sàn ướt còn hơn bị cảm lạnh, “Lẽ ra phải mang theo khăn tắm”.
“Không cần đâu”. Gavin cũng bước ra khỏi mặt nước, những cơ bắp rắn rỏi trên tay, ngực cùng đôi chân dài ướt đẫm như hút hồn Sabrina. Anh mở một ngăn tủ xây chìm trong tường nhà, lôi ra một chiếc khăn to, giũ nó ra rồi quàng qua vai cô.
Cô kinh ngạc thốt lên, “Sao ấm vậy”.
“Tủ có lò sưởi bên trong”. Anh tóm chặt hai đầu khăn để tay cô áp sát hai bên sườn. Anh nhìn xuống miệng Sabrina, rồi cúi xuống hôn, không để cô kịp làm gì. Cái lạnh, cảm giác ấm áp chiếc khăn đem lại, cùng nụ hôn của anh tràn ngập trong mọi giác quan của cô.
Những cái lướt môi nhẹ nhàng lúc này xem chừng trong sáng hơn nhiều so với sự gần gũi về xác thịt họ vừa mới có, vậy mà nó vẫn khiến Sabrina choáng ngợp vì ham muốn, làm đầu gối cô bủn rủn vì cơn thèm muốn được có anh lần nữa. Sao anh ta có thể làm được thế này?
Chật vật lắm, cô mới đẩy được anh ra. Tay tóm chặt lấy khăn tắm và cuộn nó sát quanh mình, cô giật lùi ra xa cả mét.
Là phản ứng của hoóc-môn bù cho những ngày qua thôi. Chẳng có gì đặc biệt cả. Anh ta cũng vậy.
Gavin lấy ra một chiếc khăn nữa rồi thong thả lau khô người như đang ở trong phòng tắm chứ không phải ở ngoài sân sau trong tiết trời giá lạnh. Không phải ai cũng dễ thấy được họ vì các khu nhà nghỉ ở Jarrod đều tách biệt, chưa kể tới chiếc bồn nước nóng nằm trong một góc khuất nữa, nhưng...
Cô mê mẩn ngắm nhìn những đường cơ bắp cuồn cuộn làm căng làn da trên người anh cùng hai đầu ngực se lại vì lạnh. Không chịu nổi ham muốn dùng lưỡi mơn trớn hai núm tròn màu nâu đó, cô vụt chạy qua cánh cửa kiểu Pháp về nơi để quần áo của mình.
Tiếng cửa đóng cùng tiếng bước chân êm như ru nhưng vẫn đầy tự tin báo hiệu Gavin cũng đi theo. Cô lén liếc nhìn, thấy anh đã quấn tấm khăn quanh hông, liền thở phào nhẹ nhõm. Anh ném thêm một thanh củi vào lò sưởi. Tâm trí cô bị âm thanh lép bép, xì xì hút lấy như con thiêu thân trước ánh lửa. Nhưng giờ bước lại gần đó, nghĩa là tiến lại gần Gavin và đứng trên cái nơi mà mới khi nãy anh đã làm cô thỏa mãn rất nhiều lần.
Cô quay lưng lại, vội vã mặc chiếc áo lót cùng sơ mi vào, rồi với lấy chiếc quần bò giờ đã khô nhờ được hong lửa. Nếu chất vải có cứng đanh trên da thịt, âu cũng là cái giá phải trả.
Cho đáng đời tội lợi dụng hắn để thỏa mãn dục vọng của mày.
Sabrina xỏ tất và bốt vào chân, rồi đi loanh quanh trong phòng, cố tình không quay ra nhìn Gavin mặc quần áo, nhưng tiếng sột soạt khi chiếc quần bò trượt vào đôi chân đầy lông, tiếng rẹt rẹt của khóa kéo hay âm thanh nặng nề khi chân anh tra vào ủng, tất cả cứ lọt vào tai cô. Những cảnh xảy ra trong ba giờ đồng hồ qua, khi hình dung lại, làm cô thấy ù đi như có tổ ong trong người.
Cô nhớ chưa bao giờ nhạy cảm với ai như thế này - kể cả Russell, trong khi cứ ngỡ cô đã thuộc đến từng động tác của chồng. Việc bỗng dưng hòa hợp với một người gần như xa lạ khiến cô lo lắng.
Phải mau chóng ra khỏi đây. Ngay tức khắc. Cô mặc vội chiếc áo khoác, quay người lại đã thấy Gavin đứng phía sau. Cô giật mình lùi lại vì khoảng cách quá gần.
“Thiên thần tuyết định yêu rồi bỏ anh để đi luôn à?”, anh vừa hỏi vừa cười nụ cười nửa miệng đầy hàm tiếu không ăn khớp với ánh mắt đăm đăm. Cô nhìn thẳng vào đôi mắt đó, không màng tới cái tên “thiên thần tuyết” đang tràn khắp cơ thể như một trận tuyết lở. Sao anh lại phải nghiêm nghị như vậy?
“Ông sẽ lo khi không thấy em đâu”.
“Ông biết em ở chỗ anh rồi, mà biết có anh thì sẽ không có chuyện gì được cả”.
“Muộn quá rồi”. Quyết tâm ra khỏi nơi này trong cô cũng bắt đầu lung lay, “Ta đi được chưa?”
Một tay đặt lên hông Sabrina, tay còn lại với chiếc áo choàng, Gavin rướn người về phía trước, cả thân trên tì sát vào cô. Ham muốn lại trỗi dậy bất chấp những gì họ vừa làm với nhau chưa được bao lâu. Chưa bao giờ cô cảm thấy thỏa mãn như đêm nay. Vậy mà vẫn còn muốn có anh là sao? Cô nuốt khan.
Anh xỏ tay vào áo, vẫn đứng sát như muốn khẳng định quyền sở hữu với cô, “Đi nào”.
Rồi anh tiến ra xa để mở cửa, Sabrina dịp được hít căng lồng ngực thứ không khí trong lành, mát lạnh đến tỉnh người. Khi vừa bước ra không gian trắng xóa bên ngoài, cô dừng lại để ngắm nhìn khung cảnh. Tuyết phủ một lớp dày trên mặt đất và những bụi cây.
Cô ngước lên nhìn anh, “Đài không báo có nhiều tuyết thế này thì phải?”
“Ừ. Mà tuyết vẫn rơi dày lắm. Kể ra em nên ở lại tới sáng, đợi người ta dọn hết tuyết trên đường thì an toàn hơn đấy”.
Kcảm giác dè chừng bắt đầu trỗi dậy. Cô chưa muốn ở cùng anh cả đêm. Sức chống đỡ của cô vừa bị anh làm lung lay rồi, “Không được. Tôi phải xem ông đã uống thuốc chưa”.
“Vậy để anh đưa em về”. Gavin dẫn cô tới chiếc xe Jeep anh lái hôm đầu gặp mặt, rồi đỡ cô lên ghế trước. Anh mở lòng bàn tay cô, đặt vào đó chùm chìa khóa, “Khởi động máy trước đi”.
Sau khi đóng sập cửa bên, Gavin lau sạch kính rồi mới nhảy vào khoang lái. Lúc lùi xe ra khỏi bãi đỗ, chiếc Jeep có trượt nhẹ một chút làm cô thót tim. Có lẽ ở lại vẫn an toàn hơn. Không được. Như vậy mạo hiểm quá.
Gavin từ từ lái xe qua con đường ngoằn ngoèo trong khu nghỉ dưỡng. Chặng đường vào khu trung tâm vốn rất ngắn, giờ như dài vô tận. Anh với qua ghế ngồi, bàn tay ấm áp của anh nắm lấy bàn tay mát lạnh của cô, “Chỉ một lúc là tới nơi thôi. Đừng lo. Anh từng đi lại trong điều kiện đường xá xấu hơn thế này nhiều”.
Cô hơi co người lại vì chợt nhận ra anh đã thấy bàn tay cô hằn đầy những vết móng vì lúc nãy nắm tay quá chặt, “Xin lỗi. Tại tôi chưa quen lái xe trên đường trơn”.
Cuối cùng khu nhà nghỉ cũng hiện ra trước mặt. Cô thở phào nhẹ nhõm. Gavin trườn xe tới tận sát cửa sau rồi tắt máy.
“Thường ai xúc tuyết ở bãi đỗ xe nhà em?”
“Toàn do ông làm bằng cái xe kéo cất trong nhà kho ấy”.
“Sáng mai anh qua làm cho”.
“Gavin, anh không cần phải như thế”.
“Tối nay mặt đất sẽ đóng băng đây. Đừng để ông Henry trượt ngã rồi gãy xương thì khổ”.
Anh nói thế thì sao từ chối nổi? Sự tinh ý của anh làm cô xúc động, “Cảm ơn anh”.
“Có gì đâu”. Anh mở bật cánh cửa.
Cô cứng đờ người, “Anh về đi kẻo đương sẽ trơn hơn đấy”.
“Để anh tiên em tới cửa đã”, anh nói bằng giọng chắc nịch và cương quyết.
Cô nhảy xuống xe, định bụng sẽ chào tạm biệt càng nhanh gọn càng tốt. Gavin bắt kịp, giữ lấy tay đế dìu cô qua lớp tuyết xốp. Cô muốn dứt ra khỏi anh, nhưng chưa kịp làm gì thì cánh cửa đã bật mở. Ông nội đứng chắn ngay trên bậc.
“Thấy chưa, đã bảo xương ta dự báo bão là không nhầm được mà”.
“Cháu biết mà, ông”. Cô quay sang Gavin, lúng túng chưa biết nên chào người tình thế nào để không lộ sơ hở về mức độ thân mật giữa hai người, “Cảm ơn anh đã đưa tôi về nhà, cả buổi trượt tuyết và bữa tối nữa”.
Anh nhìn cô chằm chằm, “Có gì đâu”.
“Cháu gái, tránh ra nào, để anh chàng vào nhà chứ”. Ông lên tiếng, “Đừng có để nó đi về lúc thời tiết thế này. Cũng muộn rồi, mà nhà ta thì thiếu gì giường. Để nó ở đây, sáng mai đường xá dọn xong hãy về”.
Đừng. Cô bắt đầu hoảng hốt, “Ông ơi, nhưng..”.
“Với lại sáng mai ta cần nó giúp tháo cái xe kéo cổ lỗ kia, còn tra lưỡi ủi tuyết vào nữa”.
Ruột gan cô như rớt xuống tận chân, tim như nghẹt lại. Ở cùng nhà với Gavin Jarrod qua cả một đêm là điều cô không muốn chút nào.
Nhưng chẳng còn cách nào khác.
Truyện khác cùng thể loại
94 chương
14 chương
24 chương
33 chương
65 chương