Nét mặt trống rỗng của Gavin khiến lòng Sabrina nặng trĩu, mọi hào quang còn vương vất lại giờ bị gạt đi sạch sẽ. “Đã nói là không sinh con mà”. Cô chớp mắt khi nghe câu nói thắng thừng của anh, “Ta đã bàn chuyện này lần nào đâu. Ý anh là không bao giờ muốn có con? Hay là không muốn có con với em?” “Công việc của anh đòi hỏi phải đi nhiều, nên không thể làm một người bố tốt được. Anh sẽ vắng nhà rất nhiều đấy”. Khi nghe thấy anh nói ra những điều mình lo sợ, tim cô chùng xuống, “Vậy là hết hạn ở Aspen, anh sẽ lại lên đường à?” “Thế còn em? Còn chúng ta? Anh thừa biết em không thể bỏ lại ông, còn quán trọ từ xưa đã là một phần của gia đình. Em không thể để mặc nó hay nhượng lại cho người lạ quản lý được”. “Ừ”. “Anh không có ý muốn em rời khỏi nhà nghỉ này. Anh về khu nghỉ dưỡng đây”. “Khoan đã. Anh không muốn nói hết chuyện này sao?” “Chẳng có gì để bàn nữa. Em mang thai đứa con của anh. Anh sẽ đảm bảo em sẽ có đủ hỗ trợ lúc anh đi công tác, anh cũng sẽ chu cấp cho con”. Tim cô đau nhói. Cô cau mày, “Hóa ra anh lấy em chỉ để đạt được thương vụ đó. Rồi sao nữa? Sau khi có được thứ anh muốn, anh định làm gì tiếp nữa hả Gavin?” Anh nhìn cô với ánh mắt vô cảm - ánh mắt chỉ vài khoảnh khắc trước đây còn cháy bỏng tình cảm dành cho cô. Lúc này, cô hiểu ra rằng Gavin sẽ không bao giờ dành cho cô sự quan tâm mà cô dành cho anh. Lý do anh chưa từng nói yêu cô không phải vì không thể tìm được từ để diễn đạt, mà là anh đâu có cảm nhận được điều đó. Có lẽ bị vùi trong một trận tuyết lở còn đỡ đau đớn hơn thế này khi biết với anh chỉ nhục dục và đất đai mới quan trọng. Còn với cô, mối quan hệ này có ý nghĩa hơn sự thỏa mãn về thể xác rất nhiều lần. Cô vòng tay ôm ngang bụng, “Nếu anh lấy tôi để đạt được mảnh đất thì anh đã có rồi. Nhiệm vụ đã hoàn thành. Anh không cần tôi nữa. Tôi cũng không cần anh. Tôi sẽ chấp nhận ly dị ngay lập tức nếu anh ký xác nhận từ bỏ quyền làm cha với con tôi”. “Con của chúng ta”. Sabrina lặng lẽ lắc đầu, “Tôi lớn lên đã có cảm giác không được đoái hoài, lúc nào cũng cản trở, làm gánh nặng cho bố mẹ. Chừng nào tôi còn sống, con tôi sẽ không phải chịu cảnh tương tự. Nếu anh không cần nó, nếu anh không cần mẹ con tôi, thì hai ta không còn gì để nói nữa. Tôi sẽ nhờ người qua lấy đồ về. Giờ thì mời anh ra ngoài cho”. *** Còn vài phút nữa đến giữa trưa thì Gavin bước vào nhà nghỉ Vân Sam Đen. Tuyết rơi dày nên phải hoãn công việc thi công. Thế cũng được. Dù gì cũng chẳng làm nổi bao nhiêu việc với tình trạng khắp nơi trên công trường ai cũng bàn tán vể kề hoạch nghỉ Lễ Tạ ơn ngày mai, còn anh thì chỉ muốn trốn khỏi tiếng chuyện trò để được nhốt mình trong ngôi-nhà-mà-không-phải-là-nhà. Anh chưa kể với ai chuyện anh và Sabrina chia tay, nhưng đến lúc ăn tối với cả gia đình, không thấy cô, mọi người sẽ đoán được ngay. Sự yên ắng trong căn nhà vọng ra quanh anh, cái mùi thuốc tẩy uế nồng nồng của khách sạn vương vất trong không khí. Trong quãng thời gian ngắn ngủi sống tại đây Sabrina đã để lại dấu ấn của mình - đặc biệt rất rõ trong khu bếp nhỏ. Hàng đêm khi anh từ công trường về nhà, mùi thơm hấp dẫn của các món cô làm luôn chờ anh sẵn từ bậc cửa, còn trong tủ lạnh lúc nào cũng đầy những mẩu thức ăn dành cho anh lúc anh muốn ăn. *** Tuần này thì không như vậy. Tuần này cả căn nhà như mùi thuốc sát trùng. Cái tủ lạnh trống trơn, còn lọ sữa tắm hương hoa tươi của cô không còn đặt trên kệ gần bồn tắm. Dù đã dặn, nhưng người dọn phòng vân đế dính sô-cô-la lại trên gối - những mảnh sô-cô-la làm anh nhớ lại lúc ân ái với Sabrina, khi anh dùng sô-cô-la vẽ lên ngực cô rồi... *** Anh vuốt lên mặt, cố cắt đứt mạch suy nghĩ đó, nhưng đã quá muộn. Hạ bộ nóng hầm hập - sức nóng không thể làm dịu đi được. Anh treo áo, đi thẳng tới quầy rượu rồi tu một ngụm Dewar. Cổ họng anh như cháy ran. Sự khó ở làm anh khó chịu. Sao lại thế? Anh đã quá quen với khách sạn. Khỉ thật, phần lớn đời anh là sống trong những chỗ trọ chung, ngắn ngày như vậy. Tự do. Không vướng víu. Được dọn sạch sẽ. Anh cũng thích như vậy. Nhưng sao giờ lại có cảm giác trống trải này? Quyết định bỏ bữa trưa vì chán ăn, anh mở va-li rồi lọc ra những tập tài liệu về Auckland. Anh sẽ làm cho tới khi xong hết đống số liệu này. Anh định nhóm lửa, nhưng việc đó cũng gợi lại lần âu yếm với Sabrina ngay trước ngọn lửa bập bùng. Lần đó anh làm lưng cô bỏng rát vì bị chà xát trên mặt thảm... Anh nốc một ngụm Scotch để dìm ý nghĩ đó xuống, rồi lên phòng làm việc trên gác mái để không phải thấy bếp lửa. Anh thả người xuống chiếc sô-pha bọc da, cố tập trung vào mấy bản báo cáo địa chất, nhưng không đọc được là bao. Từng giây qua càng làm cho mí mắt nặng trĩu dù thường ngày các thông số kỹ thuật ước tính luôn khiến anh hứng thú. Anh say mê công việc dự đoán trước các vấn đề trước khi chúng nảy sinh. Nhưng ngày hôm nay thì khác. Buổi tôi không ngủ thì làm ăn được gì chứ? Chẳng qua anh lo lắng về việc bỏ rơi một đứa trẻ như Donald Jarrod đã bỏ rơi các con mình. Gavin cùng các anh trai đã nếm đủ tình cảm khắc nghiệt từ người cha. Hai mươi phút sau - đúng, từ nãy anh vẫn nhìn đồng hồ - có tiếng gõ cửa vang lên, khiến anh bỏ dở công việc đang trì trệ. Anh xuống nhà rồi mở cửa. Một anh chàng bảnh bao chừng hơn hai mươi tuổi vận bộ vét đứng ngay ở hiên nhà, “Ông là Gavin Jarrod phải không ạ?” “Phải”. “Cái này gửi cho ông”. Cậu thanh niên chìa ra một chiếc phong bì dày, sau đó bỏ đi luôn trước khi Gavin kịp móc tiền boa ra khỏi túi. Tò mò, Gavin lướt qua địa chỉ người gửi. Văn phòng luật sư, “Cái chết tiệt gì thế này?” Từ lúc chia tay, anh chưa nói chuyện với ông Henry lần nào, nhưng chắc ông già này đã theo sát việc thực hiện lời hứa ngày trước. Giờ ông ta đang mượn tay lũ điều tra để đạp đổ hết vì cô cháu gái đã bị Gavin làm tổn thương. Đội thợ xây chỉ vừa mới bắt tay vào công việc. Lúc này mọi thứ dễ hỏng bét lắm. Anh mở tập giấy được gấp ba, chắc mẩm sẽ thấy quyết định đình chỉ thi công ở khu nghỉ dưỡng. Đơn xin ly hôn. Những con chữ như chiếc xà một tấn vừa sập xuống ngực anh. Sabrina đã đệ đơn ly hôn. Anh lật qua để đọc các lời thảo trên giấy, hầu hết đều dựa vào bản cam kết trước hôn nhân của hai người, rồi anh bắt gặp tập tài liệu tiếp theo - một mẫu đơn đề nghị từ bỏ quyền làm cha đối với đứa trẻ Sabrina đang mang. Gavin lảo đảo giật lùi tới khi chân đập vào chiếc ghế sô-pha. Anh khuỵu chân, ngồi thụp xuống lớp đệm. Nếu ký vào tờ giấy này, anh sẽ không bao giờ có lý do hay quyền gì để liên lạc với Sabrina hay được nhìn mặt đứa con, cũng như không còn quay về Aspen làm gì nữa. Ký đi. Ít nhất mày còn làm được điều đó cho hai mẹ con cô ấy. Mày chỉ là một thằng chồng tồi, một ông bố còn tồi tệ hơn. Anh rút từ trong túi ra một cây bút, tay run rẩy trên mặt giấy, đôi mắt dần nhòa đi. Anh không làm nổi việc này. Đánh rơi chiếc bút xuống sàn, anh đứng bật dậy rồi bỏ đi, để lại đống giấy tờ trên mặt bàn. Chỉ nghĩ đến việc phải xa Sabrina một ngày - chứ đừng nói cả cuộc đời anh đã không chịu đựng được. Lồng ngực và cổ họng anh bỏng rát như có ai áp thanh thép nung đỏ vào. Anh ngoái lại nhìn tập tài liệu trên bàn. Chỉ cần anh ký vào là mọi chuyện sẽ được giải quyết nhanh chóng. Vậy mà chỉ nghĩ tới việc phải xa cô khiến anh tưởng như đang xé ra một phần cơ thể. Đã bao giờ anh muốn có vợ đâu, và anh cũng chưa bao giờ ao ước có con cả. Vì mày đã yêu người mày chỉ giả vờ kết hôn chứ còn gì. Anh chết sững trước điều mới nhận ra. Anh chưa thực sự yêu. Cho tới lúc này. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi bên nhau, Sabrina đã gần gũi và phá được rào cản không ai được phép vượt qua. Cô đã cho anh thấy một mái nhà thực sự ấm áp và nồng nàn thế nào, đã nhắc nhở anh về tình cảm anh dành cho Aspen hồi cha anh còn chưa trở nên độc đoán. Nhờ cô, anh đã học được rằng yêu thật sự đôi khi là đặt hạnh phúc của người khác lên trên hạnh phúc của mình. Khi cô kể về đứa bé, đôi mắt cô lóe lên một tia hy vọng và phấn chấn, khiến chúng còn long lanh hơn viên kim cương cô đang mang trên ngón tay. Thế mà theo phản xạ, anh đã vùi dập nó ngay bằng những lời tàn nhẫn. Anh muốn được thấy thêm một lần cảm xúc đó làm khuôn mặt cô rạng rỡ. Anh chẳng thể sống quãng đời còn lại mà không biết cô và đứa trẻ có được sung túc và vui vẻ hay không. Nếu anh rời Aspen để tránh gặp lại cô như đã từng tránh mặt người cha thì thật đáng coi thường. Bài học quan trọng nhất anh có được nhờ Sabrina đó là cha mẹ tồi thì chưa chắc đứa con sẽ bị què quặt về tình cảm. Hãy nhìn cô ấy xem. Dù thiếu sự quan tâm của bố mẹ, cô vẫn là người phụ nữ cởi mở và chân thành nhất mà anh từng biết. Người lạ khi đến nhà cô cũng cảm thấy rất ấm áp. Ngay cả việc mất đi người chồng hay đứa con đầu lòng cũng không khiến cô khép chặt tình cảm. Cô tin tưởng người chồng quá cố là một người dũng cảm, nhưng anh ấy cũng chẳng hơn được Sabrina. Bất kỳ đứa trẻ nào cũng sẽ may mắn nếu có người mẹ như cô. Gavin siết chặt rồi lại thả lỏng bàn tay bên hông. Anh muốn được cùng cô nuôi lớn đứa trẻ đó dù biết mình không đủ khả năng để làm việc này. Có lẽ nếu được Sabrina hỗ trợ, anh sẽ biết cách làm cha. Cuối cùng mày sẽ lại làm Sabrina, đứa con và cả mày thất vọng. Nhưng anh phải mạo hiểm việc này. Nếu vẫn còn chưa quá muộn. Có điều anh phải bàn bạc với các anh của anh. Điều anh đang dự tính sẽ không chỉ ảnh hưởng tới mình Gavin. Anh phải tìm cách chứng minh cho Sabrina thấy với anh cô có ý nghĩa hơn nhiều một cái hang trong lòng đất. *** “Nấu hơi nhiều quá hả cháu?”, ông nội hỏi. Sabrina ngẩng lên, thấy ông đang ngước mắt qua gọng kính nhìn gian bếp chất đầy những bánh, bánh quy và mấy món ăn khác cô chuẩn bị cho Lễ Tạ ơn ngày mai. Cô nhún vai rồi tiếp tục nhào nặn miếng bột để làm món bánh cà phê cho thứ Sáu, “Cháu muốn thử nhiều công thức mới, cộng với tất cả các món bà thích ăn nữa”. “Nấu nướng có giúp cháu thấy đỡ hơn không?” Ngón tay cô bỗng giật mạnh bên trong miếng bột, “Gì kia ạ?” “Lúc nào Colleen có chuyện buồn, bà ấy đều nướng bánh. Ta được ngon miệng nhất là khi bà ấy có chuyện phải nghĩ”. Sabrina cúi gằm. Chẳng lẽ nhìn cô dễ đoán được tâm trạng như vậy? “Cháu có sao đâu ông”. Ông Henry khịt mũi, “Cháu định tha cho nó dễ dàng thế hay sao?” Cô định vờ hỏi “Ai ạ?”, nhưng chắc chắn ông sẽ không tin. Ông đã suốt ngày ở bên cạnh cô từ lúc cô chuyển về đây ở, hơn nữa lo lắng nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe của ông. Nếu cô kể về đứa bé, việc này sẽ khiến ông bị kích động hơn. Cô chưa dám nghĩ tới việc này, “Tha cho Gavin việc gì ạ?” “Sợ làm hỏng việc”. “Anh ta đâu có sợ làm hỏng việc gì. Anh ta cưới cháu vì mảnh đất. Giờ thì anh ta đạt được mục đích rồi, cháu cũng không cần anh ta nữa”. Ông lắc đầu, “Nếu không cần nó nữa, cháu sẽ không phải nấu cả một nhà thức ăn thế này đâu”. Người cô nóng ran lên vì ngượng, “Quán trọ đang kín khách. Cháu muốn làm nhiều một chút để đề phòng. Ông cũng biết là khách đi trượt tuyết về thường rất đói mà”. Ông vừa lắc đầu vừa tặc lưỡi, “Chưa thấy cháu chùn bước trước khó khăn bao giờ. Ta đã luôn đánh giá cao tính kiên cường của cháu. Thế mà giờ...”. Cô ngập ngừng, “Vậy ông bảo cháu phải làm gì?” “Không. Ta không trả lời thay cho cháu được. Tự cháu phải tìm ra thôi. Nhưng ta nói thế này. Trốn trong bếp rồi nấu nướng đến tận đêm không giúp cháu giải quyết được vấn đề hay vui vẻ hơn đâu”. Nói rồi ông lê bước ra khỏi phòng. Căn phòng rộng rãi bỗng chốc như đông nghẹt và ngột ngạt. Cô muốn nghỉ một chút. Sabrina vội rửa rồi lau khô tay, sau đó chộp lấy cái áo len chùng cổ. Giá cô có thể quay ngược thời gian về tháng Mười, vào lúc cô vẫn còn đang tê dại như trước. Không. Cô xoa tay lên bụng. Cô không muốn quay trở lại. Trở lại nghĩa là sẽ không còn điều kỳ diệu mà cô và Gavin đã tạo ra, là sẽ quên hết những khoảnh khắc tuyệt vời như đêm Giáng sinh mà họ đã chia sẻ. Nếu có thêm cơ hội, điều duy nhất cô muốn thay đổi là khiến mọi thứ đi chậm lại. Mối quan hệ giữa cô và Gavin đã diễn ra quá nhanh. Quá mãnh liệt. Quá hoàn hảo. Đẹp đến mức không thể tưởng tượng được. Còn giờ thì... quá đau đớn. Cô còn có thể làm gì? Cô đã cố gắng để bố mẹ để ý tới mình nhưng thất bại. Rồi cô đã nài nỉ Russell về nhà để cùng cô chia sẻ nỗi đau sau khi bị sảy thai. Dù cấp trên có cho anh về phép, Russell vẫn ở lại cùng đồng đội để làm nhiệm vụ chứ không chọn về với cô. Giờ cô sẽ không để mình lại bị Gavin từ chối. Nếu không có gan đòi hỏi điều gì thì chẳng bao giờ xứng đáng có được điều đó cả. Sabrina nghe thấy tiếng bà nội rõ mồn một như thể Colleen Caldwell đang đứng trong bếp nhào bột và đưa một lời khuyên như bà vẫn thường làm vào mỗi kỳ nghỉ hè của Sabrina. Nhưng lời khuyên của bà có đúng không? Sabrina luống cuống tháo dây buộc tạp dề. Không. Cô không cầu xin tình cảm. Cô cần một người đàn ông, cần cô như cô cần anh. Nếu Gavin không phải người như vậy, cô cũng không níu giữ. Có, có đấy. Đau đớn, nhưng lại là sự thật. Cô vẫn còn yêu anh. Gavin đã làm cô bị tổn thương, nhưng anh cũng đã khiến cô vui trở lại, khiến cô biết yêu, và biết về một khía cạnh của Aspen mà cô chưa từng thấy trước đây. Aspen qua con mắt của một người bản địa thực lòng yêu mến nơi này, dù anh đã từng phải bỏ đi vì người cha của mình. Cô nhận ra đó là điểm quan trọng nhất. Khi yêu vật gì hay ai, sẽ không thể để người đó đẩy mình ra xa họ. Phải biết đấu tranh để có được điều mình muốn. Cô không thể ra đi mà không một lần cố tìm hiểu xem những gì cô từng chia sẻ với Gavin lẽ nào chỉ là một màn kịch từ phía anh. Khi anh chạm vào cô, khi được anh âu yếm, cả khi anh cười, tất cả đều rất chân thật, chứ đâu chỉ là giả vờ để lừa cô đồng ý kết hôn. Rồi con cô có xứng đáng nhận được nhiều hơn một người cha xa cách cả về không gian và tình cảm? Có chứ. Và cách duy nhất để đứa bé có một ông bố tận tụy là Sabrina phải thu hết can đảm đối mặt với Gavin, yêu cầu anh có trách nhiệm với nó, chứ không như bố mẹ anh hay cô đối xử với con đẻ của mình. Còn nếu anh đã ký đơn xin tước quyền làm cha do luật sư gửi đến, cô sẽ phải khiến anh suy nghĩ lại. Ông nội đã nói rất đúng, cô không thể cứ trốn trong bếp thế này được. “Cô Meg ơi?”, cô gọi. Người giúp việc trong nhà nghỉ ló đầu ra khỏi cửa phòng giặt ủi, “Sao thế?” “Mọi thứ xong xuôi rồi đấy ạ. Cứ để bột nở ra rồi về cháu sẽ làm tiếp. Giờ cháu ra ngoài đã”. “Trời này ấy à? Cháu ơi, chắc phải đi bằng xe chó kéo đấy. Tuyết đang rơi kìa. Tầm nhìn trên núi chắc không tốt đâu. Cô nghĩ khách trọ sẽ về trước khi trời tối đấy”. Ngạc nhiên, Sabrina liếc qua cửa sổ trong bếp. Bầu trời xám xịt thả xuồng những bông tuyết to tròn. Tim cô chùng xuống, “Chắc cháu buộc xích vào bánh xe cũng được”. “Việc gì thì cũng để mai có được không?” “Không. Không để thêm phút nào được đâu ạ”. Cô choàng áo, đội mũ rồi đeo găng vào tay, “Bữa tối cháu để trong lò. Nếu cháu về không kịp thì khoảng năm giờ có thể lấy ra được”. “Cô với mấy con bé lo phục vụ khách được. Cháu làm gì thì cứ làm đi. Có điều đi đường cẩn thận đấy”. Sabrina bỗng thấy có lỗi khi để nhân viên nhà nghỉ xoay xở hết mọi việc, nhưng cô mướn thêm người là để cho mùa du lịch này mà. Cô đi ra phía cổng sau, choáng váng vì quá lạnh, nhưng cô nghiến răng, đi một mạch tới kho thóc để lấy xích gắn vào lốp xe con. Mới đi được nửa đường thì có tiếng chuông khiến cô chú ý. Tim cô như ngừng đập khi nhớ lại lần đi xe ngựa với Gavin và điều xảy ra sau đó. Họ đã yêu nhau và có con. Cô sẽ không thể nghe tiếng chuông này mà không nhớ về chuyện đó được. Nhưng giờ có việc cần làm hơn là hồi tưởng. Cô cúi mặt rồi đi tiếp, nhưng tiếng chuông ngày một tiến gần hơn. Cô nhất quyết không chịu ngoái lại nhìn, “Chắc du khách tham quan bằng xe ngựa thôi”. Cô đi vào kho thóc lạnh lẽo, lục lọi cho đến khi tìm được đông xích, rồi quay trở ra bằng lối cửa bên, nhưng bỗng nhiên cô đứng sững lại. Chiếc xe ngựa cô chưa thấy trước đây đỗ trên lối vào nhà nghỉ, nhưng hai con ngựa đóng yên cương quen thuộc đang phả từng làn hơi trắng ra không khí. Người đàn ông bước xuống xe không nhìn qua phía cô, nhưng cô nhận ra dáng người rắn rỏi toát lên đầy vẻ tự tin ấy. Là Gavin. Anh tiến về phía cửa sau của quán trọ. “Gavin”, cô cất tiếng gọi, giọng vỡ òa. Anh dừng lại rồi quay sang. Tim cô như rơi xuống như một tay trượt tuyết lao trên sườn núi. Anh rảo bước về phía cô. Cô liếm đôi môi khô khốc, “Anh làm gì ở đây?” Anh mệt mỏi và căng thẳng đưa mắt nhìn cô một lượt, nhớ lại khi môi và tay anh mơn trớn trên người cô. Anh hất đầu về phía chiếc xe? “Lên đi!”. Cô bất ngờ thở mạnh, “Trời đang lạnh lắm. Hay là anh dắt ngựa vào kho rồi vào nhà ngồi?” “Nếu chúng ta cùng đi vào kho thóc đó thì cuối cùng lại chỉ yêu nhau chứ không nói được gì đâu. Dù anh rất muốn em, nhưng đây không phải là lúc cho chuyện đó”. Cô khẽ rùng mình, rồi dần dần cơn chấn động ấy lan ra khiến cả người cô run lên, “Em.... em..”. Chuỗi xích xe trên tay cô kêu lạch cạch. Cô nuốt khan rồi cố lặp lại, “Em đang định đi gặp anh”. Anh cầm lấy chuỗi xích, đem vứt lại vào trong kho. Cô tranh thủ một phút khi anh đang không có mặt để trấn tĩnh lại. Tại sao anh lại ở đây? Thế còn giấy tò xin ly hôn? Còn mẫu đơn xin từ bỏ trách nhiệm? Lẽ ra cả hai phải tới nơi từ sáng nay rồi chứ. Anh quay lại, “Xích trơn thế thì dùng xe ngựa vẫn an toàn hơn. Ta đi thôi”. Anh nắm lấy khuỷu tay rồi kéo cô đi, cơ thể cô như vừa bị một liều adrenaline mạnh. Sao cô lại chịu tác động mạnh khi tiếp xúc với anh như thế này? Anh cưới cô vì mảnh đất Đúng không? Hay ông nội đã đúng? Chẳng lẽ Gavin lảng tránh vì thiếu tự tin? Có trời mới hiểu cảm giác anh đem lại khiến cô sợ hãi tới mức nào. “Có chắc lũ ngựa không sao không?” “Chúng quen với thời tiết này rồi, vả lại cũng đã được đóng móng tử tế”. Anh đỡ cô lên xe, nhưng không phải chiếc họ từng dùng. Thay vì lắp bánh, xe này gắn thanh trượt. Cô ngồi ngay ngắn rối kéo chăn trùm lên chân. Anh leo lên, ngồi cách cô chỉ vài phân, nhả phanh rồi ra lệnh cho cặp ngựa. Anh đánh chúng quay lại đường, mà lúc này, ơn tròi, thưa xe cộ vì tuyết rơi quá dày. “Chúng ta đi đâu đây?” “Cứ đợi rồi sẽ rõ. Em có đủ ấm không?” “Có”. Tấm chăn từ xua đi cái lạnh, còn trên đầu họ đã có mái vòm xe che tuyết. Nhưng chẳng có gì giúp đánh tan mối hoài nghi của cô. Cô vặn bàn tay đeo găng lại với nhau, cố tìm cách nhắc tới đề nghị của mình. Làm thế nào để yêu cầu ai đó phải làm một người cha tốt? Để yên cho anh tập trung vào việc tránh xe cộ trên đường là lý do hoàn hảo để giữ im lặng. Anh ngoặt cỗ xe vào đường dành cho ô tô đi vào khu Jarrod Ridge, rồi theo đường mòn đi về phía hầm mỏ - nguyên nhân đằng sau mọi thứ đã xảy ra suốt hai mươi tư ngày sóng gió vừa qua. Cuộc gặp gỡ, hẹn hò, đám cưới, đứa con và chia ly giữa họ. “Em tìm trong ngăn đi”. Sabrina chúi người về phía trước rồi mở chiếc hộp nhỏ ở bảng điều khiến xe. Cô rút ra một thếp giấy rồi mở chúng. Cô đã từng trông thấy mớ giấy tờ này, “Khế ước liên quan đến hầm mỏ”. “Làm cho em đấy”. Cô đọc lướt và thấy ngay tên của mình, đúng như anh nói, “Tại sao?” Anh thúc cho ngựa dừng dưới một mái che mà lần trước khi tới thăm mỏ cô chưa từng thấy, rồi đặt phanh, sau đó bỏ dây cương xuống. Cô nhìn quanh, thấy những cọc và rãnh trên nền đất gần đó mau chóng bị tuyết phủ lên, “Anh đã cho đình chỉ việc thi công khu nghỉ dưỡng”. “Sao lại thế?”, cô lặp lại. “Vì anh cưới em là do giả vờ, nhưng thực sự mảnh đất này thuộc về em”. Anh ngừng lại rồi nuốt khan, đôi mắt sẫm màu đầy kiên định, “Nhưng anh hy vọng em có thể chia sẻ nó với anh. Với con của chúng ta”. Cô sững sờ nhìn anh, “Anh nói gì thế, Gavin?” “Có thể lý do anh cưới em là sai, nhưng lý do anh yêu em là chân thật”. Đôi mắt, cổ họng và buồng phổi của cô bỏng rát. Cô tìm kiếm trong đôi mắt anh, và thấy đằng sau lời nói là sự thật cùng tình cảm. Anh yêu cô, “Gavin...” Anh giơ một tay lên, “Nghe anh nói hết đã. Em đã lấy mất trái tim anh, Sabrina ạ, bằng nụ cười và sự cởi mở, bằng sự quả cảm của em. Em khiến anh nhớ lại mình còn yêu chốn này là vì cái gì”. Tay cô bất giác nắm chặt tập giấy. Anh gỡ chúng ra, quăng lên ghế ngồi, trèo khỏi cỗ xe rồi chìa tay cho cô. Sabrina lặng đi, không còn làm được gì ngoài việc vịn vào bàn tay Gavin và để anh đỡ xuống đất. Trời rất lạnh, nhưng cô vẫn thấy không thoải mái vì chiếc bao tay đã khiến cả hai không thể chạm trực tiếp vào nhau. Anh dẫn cô tới lối mòn cũ, rồi dừng lại trên mỏm đất cao anh từng đợi ông nội cô nghỉ lấy sức lúc họ cùng đi bộ tới khu hầm mỏ. “Anh đã từng nói với ông Henry, nếu có ngày trở lại Aspen anh sẽ xây một ngôi nhà nhìn ra thung lũng. Hồi đó anh không có đủ can đảm để đối mặt với tất cả những ký ức cay đắng từng bỏ lại nơi này. Nhưng hôm nay anh đã có được điều đó, vì em”. “Gavin, em không muốn níu giữ ai cả. Anh yêu công việc mà”. “Em đâu có níu giữ gì. Em là điểm tựa để anh cân bằng mọi thứ đấy. Cứ nghĩ đến việc hàng ngày không được về nhà cùng em, không được ôm em hay yêu em hàng đêm, anh lại thấy chông chênh”. Chân cô như đứng không vững nữa, “Đừng nói anh làm thế này chỉ vì đứa bé thôi”. Anh lắc đầu, “Anh chưa bao giờ ngờ rằng có thể tìm được em. Đứa bé là một món quà tặng khác - một trong rất nhiều điều anh mong sẽ có được cùng em. Chúng ta cùng xây một ngôi nhà ngay ở đây, trông thấy được quán trọ, rồi chăm lo cho cả gia đình mình nhé”. “Nhưng anh yêu công việc..”. “Anh đi khắp mọi nơi vì chưa tìm được nơi dừng chân. Tất cả việc đó chỉ để lấp đi chỗ trống, chỗ trống mà em đã xóa bỏ ngay lần đầu tiên gặp. Anh có thể thu hẹp dự án trong địa bàn này, hoặc nếu có tham gia các công trình cũng không phải xa em hàng tuần là được”. Anh lột găng tay của hai người. Khi bàn tay họ áp sát nhau, anh khẽ siết tay cô, “Hãy là người khiến anh muốn được trở về nhà”. Anh đang dâng tặng cô tất cả những gì cô mơ ước, “Em không muốn làm anh có cảm giác anh đang từ bỏ mọi thứ vì em, vì chúng ta. Em cũng không muốn con chúng ta có cảm giác anh khó chịu vì sự có mặt của nó”. “Anh yêu em và anh yêu đứa con này, cũng như những đứa con khác nữa có thể chúng ta sẽ có. Anh hứa, Sabrina, nếu được là một phần của cuộc đời em, anh sẽ được tất cả chứ không mất gì hết”. Anh nâng cằm cô lên, “Hãy nói là anh chưa mất em, và em vẫn còn yêu anh”. Một giọt nước mắt nóng bỏng lăn trên gò má cô. Gavin khẽ lau đi khi nó còn chưa kịp nguội, “Em thực sự yêu anh, Gavin. Em muốn dành cả cuộc đời còn lại để chứng tỏ với anh điều đó”. “Anh đảm bảo em sẽ không hối tiếc đâu”. Anh kéo cô vào lòng, hôn cô rất dịu dàng, khiến cô không cầm nổi nước mắt. Sau đó anh lùi lại, rồi kéo cô đi. “Mình đi đâu thế này?” “Vào hầm mỏ. Anh muốn khắc tên anh cạnh tên em trên cây xà đó để tất cả con cháu nhà Jarrod sau này đều thấy. Rồi một ngày ta sẽ kể cho lũ cháu rằng mọi chuyện bắt đầu từ một cái hang nhỏ trong lòng đất... đầy những bạc và mơ ước, nhưng báu vật không phải là thứ kim loại quý kia”.