Anh Chàng Mở Khóa Thân Ái
Chương 22
Từ Bình làm thủ tục xuất viện chỉnh tề, sau khi bác sĩ tuyên bố Lục Quân Thừa có thể trở về nhà an dưỡng.
Tài xế tiểu Trần nhấc hành lý đi ở phía trước, Từ Bình cẩn thận đẩy Lục Quân Thừa ngồi ở xe lăn, chỉ lo xuất hiện sơ xuất.
Tiểu Trần đem hành lý để vào, mở cửa sau xe. Thấy Lục Quân Thừa đứng lên, Từ Bình đứng ở bên cạnh làm cây gậy cho hắn, đỡ hắn ngồi vào bên trong xe.
Tiểu Trần lái xe vững vàng, mắt nhìn phía trước, tuyệt đối không liếc lung tung.
Từ Bình hai tay nắm chặt đặt ở trên đầu gối, sống lưng ưỡn đặc biệt thẳng. Tại phòng bệnh không có cảm giác gì nhưng giờ khắc này hai người vai dán vào vai ngồi trong không gian nhỏ như vậy, hắn có ảo giác hít thở không thông.
Một bên Lục Quân Thừa dùng vai nhẹ nhàng chạm một phát vào Từ Bình, lại cười nói: "Làm sao vậy, cảm thấy căng thẳng?"
"Không, không có!" Từ Bình thề thốt phủ nhận.
Trên thực tế, hắn phi thường căng thẳng...
"Vậy à, anh nhìn lầm."
"..."
"Khoảng thời gian này khổ cực cho em, anh về nhà nghỉ ngơi, em cũng có thể nghỉ ngơi một chút."
"Không có chuyện gì." Từ Bình hơi quay đầu, xuyên qua cửa sổ xe nhìn cây xanh bên ngoài chạy ngược lại. Thời gian Lục Quân Thừa bị tai nạn xe đã qua hai tuần, mà khoảng thời gian này, mình vẫn luôn canh giữ bên người nam nhân, chăm sóc hắn, chuyện này đến nay nhớ tới đều cảm thấy khó tin.
Rõ ràng là người của hai thế giới, sao đột nhiên cứ mật thiết ở chung một chỗ như vậy?
Xe rất nhanh đứng trước biệt thự của Lục Quân Thừa, tiểu Trần xuống xe nhấc hành lý, không nói một lời đi vào biệt thự.
Từ Bình trước tiên xuống xe mở cửa, tay bảo hộ một bên cửa, để ngừa Lục Quân Thừa không cẩn thận đụng phải.
Lục Quân Thừa thấy Từ Bình làm ra dáng, vừa muốn cười ra tiếng vừa sinh cảm động. Hắn bám vào vai Từ Bình, tận lực không để cho trọng lượng của mình đè nặng đối phương.
Từ Bình nhận ra được Lục Quân Thừa cẩn thận từng li từng tí một, vội vàng nói: "Anh không cần khổ cực như vậy, không thương tổn chân là tốt rồi, anh cứ đè lên vai tôi, tôi cũng không phải tiểu cô nương."
Lục Quân Thừa nghe nói như thế, bật cười. Sau đó cũng không khách khí đem phần lớn trọng lượng áp lên người Từ Bình, nghĩ thầm người này thực sự là ngay thẳng đến mức làm người ta yêu thích.
Từ Bình bắt đầu buồn bực không biết Lục Quân Thừa đang cười cái gì, đỡ hắn đi một hồi, liền cảm thấy không đúng lắm.
Lục Quân Thừa thân thể dính sát hắn, theo tư thế bước đi, bắp thịt kia giống như đang ở trên người hắn cọ cọ. Nam nhân tình cờ cúi đầu, từng trận khí tức nóng rực thả vào gò má hắn, bên tai truyền đến tiếng cười nhẹ nhàng.
Da thịt cọ rồi hơi thở rồi vân vân, Từ Bình thẹn thùng, trong nháy mắt đỏ mặt, muốn tìm cái lỗ chui vào.
Tại sao, vì chỉ cần hai người bọn họ ở chung một chỗ, mình mãi mãi không thể bình thường?
Thuận lợi đem Lục Quân Thừa đặt ở trên giường nghỉ ngơi, Từ Bình mệt đến không thở nổi. Lục Quân Thừa thấy hắn mệt, duỗi cánh tay dài, đem người kéo đến trên giường.
Từ Bình không có phòng bị, ngước đầu trực tiếp ngã vào giường.
"..."
Lục Quân Thừa một tay chống đỡ đầu, cười híp mắt nói: "Nghỉ ngơi một chút, giường của anh rất lớn, tùy tiện nằm."
"..." Từ Bình giận dữ và xấu hổ, nhưng cũng mệt đến không muốn nhúc nhích.
Thôi, hắn nghĩ thầm: Nghỉ ngơi một lát, Lục Quân Thừa chân bị thương... Chắc không xảy ra chuyện gì...
Lục Quân Thừa thấy Từ Bình an phận nằm xong, chính mình cũng nằm xuống.
Hai người vai kề vai nằm, ai cũng không lên tiếng đánh vỡ yên tĩnh.
Lúc Từ Bình sắp ngủ, bên tai truyền đến âm thanh ùng ục ùng ục. Từ Bình quay đầu đi, chỉ thấy nam nhân trước mặt thần sắc cư nhiên lại thẹn thùng?
"Ha, em đừng nhìn anh, đều là tại em gần đây nuôi anh ăn nhiều, em làm đồ ăn quá ngon, anh đói rất nhanh."
"..." Mỗi ngày nằm ở trên giường, ăn được nhiều, đói bụng đến rất nhanh...
Mượn cớ cũng không cần quá lộ liễu như vậy, rõ ràng là lên cân. Từ Bình yên lặng, đứng dậy định đi vào bếp làm một ít thức ăn.
Lục Quân Thừa nhàn rỗi, thấy Từ Bình đi, cũng kéo một cái gậy đi theo sau Từ Bình.
Đến nhà bếp, Từ Bình mở tủ lạnh tìm nguyên liệu nấu ăn, chọn lựa một ít thứ tươi mới rửa sạch sẽ. Hắn thấy Lục Quân Thừa như môn thần canh cửa đứng bất động, bất đắc dĩ nói: "Anh không thể đi ra phòng khách ngồi chờ sao, chân bị thương còn đứng."
"Không có chuyện gì, bác sĩ không phải đề nghị anh rèn luyện nhiều sớm ngày khôi phục sao."
"..."
Lục Quân Thừa tâm tình vô cùng tốt nhìn chằm chằm Từ Bình rửa rau, thái rau, tẩy nồi, thả dầu, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên cái eo nhỏ, trở về chỗ dâng lên xúc cảm.
"Từ Bình —— "
"Sao vậy?"
"Nhà anh không có người giúp việc."
"?"
"Anh cũng không thích cho người lạ bước vào cái phòng này."
"... Anh có thể nói luôn một lần..."
Lục Quân Thừa sờ sờ mũi, ngượng ngùng nói: "Chân của anh không tốt, anh không biết nấu ăn, thức ăn ngoài nhiều dầu mỡ, cho nên muốn mời em khoảng thời gian này có thể tới nấu ăn cho anh được không?"
"..."
"Anh sẽ trả tiền lương cho em, một tiếng 1000 được không? "
"..."
Lục Quân Thừa thấy Từ Bình không nói lời nào, có chút cuống lên, "Không đủ sao? Vậy thì 2000 một tiếng?"
Từ Bình mặt đen lại, hắn dùng sức chặt khúc xương trên thớt, làm Lục Quân Thừa nhìn sửng sốt một chút.
Thật lâu hắn mới nói, "Tôi không thu tiền của anh, có thể tới giúp anh làm cơm."
Lục Quân Thừa: "..."
Là đáp ứng, nhưng sao Từ Bình lại tức giận như vậy? Chặt xương, còn tưởng hắn muốn cự tuyệt.
Đáp ứng là tốt rồi, hắn ngốc hề hề cười, còn nói "Vậy anh ra phòng khách chờ, không làm phiền em."
Lục Quân Thừa nói xong, liền khập khễnh đi tới phòng khách, ngồi trên ghế salông. Hắn lấy điện thoại di động ra, gọi cho trợ lý.
"Chào Lục tổng, có gì dặn dò?"
"Đi mua mấy bộ quần áo thể dục mã XX cho tôi, quần lót cũng mã XX, mua xong gọi tiểu Trần đưa tới."
"Được rồi, tôi đi chuẩn bị ngay." Trợ lý chờ ông chủ cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn trời, xác định bây giờ là ban ngày trời nắng, không có mưa.
Kỳ quái, ngày này tự nhiên không có mưa, ông chủ lại gọi mình chuẩn bị quần áo nam nhân cỡ nhỏ đưa tới nhà? Phải biết ông chủ trước giờ không dẫn người về nhà.
----------
Lục Quân Thừa ăn một bữa no nê, dựa vào ghế sa lon xem ti vi.
Từ Bình cắt hoa quả bưng qua, nhìn thấy Lục Quân Thừa làm bộ dáng ta là đại gia, lắc đầu một cái, hắn cảm giác người này hiện tại so với không xảy ra tai nạn xe nhìn càng sung sướng?
Hai người dựa vào ghế sa lon xem ti vi, trong màn ảnh vốn là nữ chính của một phái võ lâm chính đạo tranh luận với nam chính là tà hay chính, đột nhiên ống kính xoay một cái, biến thành nữ thứ bị trúng xuân dược, nam chính muốn cứu người, thế là cùng nàng làm chuyện không thể miêu tả.
Từ Bình nghĩ thầm biên kịch này quá thiếu chuyên nghiệp, nam chính không phải là chỉ thích nữ chính sao? Bây giờ vì nữ thứ trúng xuân dược liền xxoo, thật không có phong độ!
Mấy chục tấc dịch tinh bình mạc, nam chính nữ thứ cảm xúc mãnh liệt ôm hôn, ống kính còn phóng to. Thêm vào tiếng thở dốc, làm Từ Bình ngượng chín mặt. Hắn chuyển mắt đi tránh né cảnh này, thì thấy Lục Quân Thừa nhìn mình không chớp mắt.
Từ Bình nhất thời sống lưng mát lạnh: "... Anh nhìn tôi làm gì?"
Lục Quân Thừa chớp mắt mấy cái, nghiêm túc nói: "Anh không tiện xem bọn họ lên giường a, chỉ có thể quay đầu nhìn em."
"..." Từ Bình càng không có gì để nói.
Trong ti vi âm thanh lập tức cất cao, Từ Bình căn bản là không có cách nào nghe loại thanh âm này nên phải cùng Lục Quân Thừa nhìn nhau. (haha cười chết mất:)))
Hắn đem đầu quay qua một bên khác, nhẹ giọng nói: "Có thể đừng nhìn tôi được không?"
"Được." Ngoài miệng đáp ứng, nhưng Lục Quân Thừa lại không hề dời ánh mắt.
Mãi đến tận khi cảnh thân mật đó kết thúc, Từ Bình mới đỏ mặt đi vào phòng vệ sinh.
Hắn đem nước lạnh khoát lên mặt, lăng lăng nhìn mình chằm chằm trong gương, đáy mắt chợt lóe một tia mê hoặc.
-----------
Từ Bình chuẩn bị kỹ càng bữa tối cho Lục Quân Thừa sau đó vội vã rời đi, Lục Quân Thừa đứng ở cạnh cửa nhìn theo Từ Bình, cư nhiên sinh ra cảm giác không nỡ.
Mười giờ tối, Lục Quân Thừa không nhịn được, gọi điện thoại cho Từ Bình.
"Alo?"
Từ Bình âm thanh mơ mơ màng màng, Lục Quân Thừa tâm lý mềm nhũn, thấp giọng hỏi: "Ngủ rồi sao?"
"A, quá buồn ngủ, cư nhiên xem ti vi liền ngủ, đúng là lãng phí điện."
"..." Lục Quân Thừa bật cười, cũng không biết nói thế nào.
"Đã trễ thế này có chuyện gì không, chân không thoải mái sao?"
Lục Quân Thừa cố ý cười khổ nói, "Không phải chân không thoải mái, là thân thể không thoải mái. Anh không thể tự tắm rửa, bây giờ nằm trên giường không ngủ được."
"..."
"Ngày mai lúc em tới đây có thể giúp anh tắm không?"
"Chuyện này..."
Thấy Từ Bình còn đang do dự, Lục Quân Thừa liền mềm mại kêu lên: "Từ Bình? Tiểu Bình?"
Hai chữ "Tiểu Bình" triệt để làm Từ Bình tê rần, đầu hắn chóng mặt, thậm chí có chút không rõ.
"Được tồi. Ngày mai tôi qua giúp anh tắm rửa."
Lục Quân Thừa thực hiện được mục đích nở nụ cười, ôn nhu nói ngủ ngon rồi chờ Từ Bình bên kia cúp điện thoại.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
10 chương
37 chương
31 chương
390 chương
227 chương
16 chương