Sau khi Ninh Lam trở lại biệt thự, bảo mẫu đem canh mộc nhĩ trắng hạt sen bưng cho hắn. Ninh Lam tinh thần mệt mỏi lắc đầu, "Tôi hơi mệt, trở về phòng ngủ một lát." Sau khi Ninh Lam lên lầu, bảo mẫu gọi điện thoại cho Phó Bách Chinh, đem tình hình của Ninh Lam rõ ràng mười mươi hồi báo cho hắn. Phó Bách Chinh ngừng động tác, bình tĩnh nói: "Vậy để cho em ấy nghỉ ngơi, dì đem thức ăn chuẩn bị để trong tủ lạnh, không có chuyện gì cũng không cần đi lên quấy rầy em ấy." Ninh Lam co rúc ở trong chăn ôm chặt chính mình, hắn cảm thấy hơi lạnh, đầu hôn hôn trầm trầm. Mỗi lần cùng Phó Bách Chinh cãi vã, hắn đều có cảm giác cả người thoát lực đặc biệt mệt mỏi. Không biết qua bao lâu, Ninh Lam nhận ra có người thăm dò trán của hắn, mơ hồ nghe nam nhân kia đang nói chuyện. Hắn ngơ ngơ ngác ngác không muốn nói chuyện, trong chốc lát cánh tay truyền đến đau nhói, có chất lỏng lạnh lẽo từ cánh tay tràn vào trong thân thể. Phó Bách Chinh than thở, cúi người dùng trán đụng với trán Ninh Lam, đôi môi kề sát ở bên tai Ninh Lam nói: "Em phát sốt, không thoải mái tại sao không nói. Rõ ràng biết thân thể không tốt, này là đang trừng phạt anh còn là trừng phạt chính mình." Ninh Lam mím môi, rũ mắt không nói lời nào. ------------- Từ Bình lần trước xem mắt thất bại, trong nhà liền tìm đối tượng cho hắn. Hắn không cần biết cái gì, chờ hắn nhận được tin tức, cha mẹ chỉ cho hắn dãy số điện thoại, đúng giờ đi tới chỗ gặp người ta. Từ Bình liền đành phải để trống một ngày, đón xe đi. Lần này cô gái tên Tôn Tình nhìn rất nhỏ nhắn, Từ Bình hỏi nàng mới biết, nàng mới vừa tròn mười chín tuổi. Tôn Tình thấy Từ Bình kinh ngạc, ngại ngùng cười cười. "Điều kiện gia đình không tốt, em học xong cấp hai liền ra làm việc. Ba mẹ em nói đã tới lúc xem mắt, em ôm một chút tâm thái đến gặp, không nghĩ tới anh nằm ngoài dự đoán của em." Tôn Tình cứ tưởng rằng đi xem mắt sẽ là nam nhân bụng bia, hoặc là trạch nam. Nàng nhìn thấy Từ Bình tuổi còn trẻ, tướng mạo thanh tú, thêm vào tính khí tốt, vóc dáng cũng không thấp, tâm lý phi thường hài lòng. Hai người đều thuộc tính cách hướng nội, đi trên đường câu được câu không tìm đề tài tán gẫu.Từ Bình tới nói, hắn cảm thấy đối tượng lần này kết thân cũng không tệ lắm, đề tài coi như có để trò chuyện, chỉ là vẫn tồn tại cảm giác không nói ra được. Lúc hai người cảm thấy được bầu không khí cũng không tệ lắm, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng kèn. Từ Bình quay đầu nhìn lại, Lục Quân Thừa xuyên qua cửa sổ xe nhìn hắn vẫy vẫy tay. Tôn Tình thấy nam nhân trong xe tướng mạo bất phàm, xe vừa nhìn là xe tốt, liền hỏi Từ Bình: "Đây là bạn anh?" Đi xem mắt bị Lục Quân Thừa nhìn thấy, Từ Bình khá là khó chịu, gật đầu nói phải. Lục Quân Thừa vừa thấy tình thế này liền đoán được bọn họ đang xem mắt, hắn ý tứ hàm súc không rõ cười cười, ánh mắt nhìn Tôn Tình, lại nhìn Từ Bình nói: "Hai người đi đâu, có muốn tôi đưa một đoạn đường không?" Tôn Tình dù sao cũng là tiểu cô nương, bị Lục Quân Thừa có mị lực nam nhân nhìn chằm chằm, cả người đều mềm nhũn. Không đợi Từ Bình nói chuyện, nàng vội vàng nói: "Chúng tôi muốn đi rạp chiếu phim, cách đây hai con đường. Nếu anh không ngại..." Từ Bình tai nóng, đang muốn cự tuyệt, Lục Quân Thừa liền mở cửa xe, hơi ngoắc đầu ra hiệu bọn họ lên xe. Tôn Tình chủ động ngồi ở phía sau, Từ Bình cũng đi theo vào, bị nàng đẩy lên ghế trước. "Hai người các anh là bạn ngồi một chỗ tự ôn chuyện, không có chuyện gì, tôi ngồi phía sau." Từ Bình bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đến chỗ ngồi kế bên tài xế ngồi xuống. Bên trong xe nhất thời có chút trầm mặc, Tôn Tình nắm tay hơi khẩn trương, lấy hết dũng khí hỏi: "Vị tiên sinh này xưng hô như thế nào, Từ Bình cư nhiên đều không chủ động giới thiệu, coi tôi là người ngoài." Lục Quân Thừa quay đầu liếc nhìn Từ Bình một cái, lại thấy người ta không để ý tới hắn, bật cười nói: "Không dám, tôi họ Lục." "Chào Lục đại ca, em tên Tôn Tình." Lục Quân Thừa nghe đến tiếng "Lục đại ca" này, ánh mắt càng ngày càng cân nhắc. Thấy Từ Bình không nói chuyện, Tôn Tình trong lòng có chút bất mãn, nàng nói: "Lục đại ca, em không nghĩ tới Từ Bình lại có người bạn xuất sắc như vậy, dung mạo của anh thật đẹp trai, so với minh tinh trên ti vi còn đẹp hơn!" "Vậy sao, vậy mà có người không cho là như vậy." Tôn Tình hiếu kỳ, "Ai vậy?" Lục Quân Thừa cười không nói lời nào, Từ Bình trong lòng hừ nhẹ, lặng lẽ lườm hắn một cái. Tôn Tình cảm giác hai người có chút quái dị, lại ức chế đối với Lục Quân Thừa hiếu kỳ cùng ngưỡng mộ, nàng còn muốn nói nữa, xe liền dừng trước rạp chiếu phim. Lục Quân Thừa nói: "Đến rạp chiếu phim rồi, chúc hai người hẹn hò vui vẻ, tôi một hồi còn có hội nghị, về công ty trước." Tôn Tình mắt sáng lên, nam nhân là chủ công ty, nàng đứng bên cạnh Từ Bình cùng tạm biệt Lục Quân Thừa, lúc tiến vào rạp chiếu phim xem phim cả người đều có vẻ mất tập trung. Từ Bình xa xôi thở dài, khẽ hỏi: "Có phải thích Lục Quân Thừa không?" Tôn Tình nghe đến Từ Bình hỏi như vậy, nhất thời hoàn hồn. Mặt nàng đỏ nói quanh co: "Cái này... Lục đại ca là một nhân tài còn rất có năng lực, em, em ngưỡng mộ anh ấy là rất bình thường." Từ Bình: "..." "Cái kia..." Tôn Tình lặng lẽ đánh giá Từ Bình, thấy hắn không có bộ dạng sinh khí, mới cẩn thận từng li từng tí một hỏi: "Lục đại ca xuất sắc như vậy, bạn gái nhất định rất đẹp đi?" "Tôi cũng không rõ ràng, không nghe hắn nhắc tới." "Vậy à." Tôn Tình nói nhỏ, vui mừng trong bụng. Tôn Tình sau khi thấy Lục Quân Thừa, cả người hồn vía lên mây bị Từ Bình nhìn ở trong mắt, hắn biết đến lúc này xem mắt lại thất bại. Bất quá hắn không có thất vọng, bị người khác so sánh với Lục Quân Thừa, người tinh tường khẳng định càng yêu thích Lục Quân Thừa. Một hồi phim chiếu, Tôn Tình hồn vía lên mây, Từ Bình cũng mất tập trung. Hai người thật giống như có cảm giác trong lòng biết bọn họ không thích hợp, vì vậy ăn xong bữa tối liền bình tĩnh tạm biệt. Sau khi về đến nhà Từ Bình có chút uể oải, hắn cầm điện thoại di động lên mở weixin, nghĩ đến lời nói lúc trước của Tôn Tình, không thể làm gì khác hơn là kiên trì hỏi [ Có bận không? ] [Không, làm sao vậy? Hôm nay hẹn hò như thế nào? ] [Hoàn hảo... Chỉ là chúng tôi không thích hợp. ] Lục Quân Thừa đầu kia thực hiện được mục đích nở nụ cười, trả lời [ Tôi cũng cho rằng hai người không hợp ở cùng nhau. ] [...] [Kỳ thực hiện tại rất nhiều tiểu cô nương rất hiện thực, kết hôn cũng tình nguyện tìm người có tiền chứ không tìm người yêu thích.] [...] [Nếu như cậu tâm tình không tốt muốn đi uống rượu, hoan nghênh tìm tôi, tôi có thể dẫn cậu đi chỗ tốt.] Từ Bình giật mình, một lát sau mới đánh chữ [Cô bé kia thích anh.] [Tôi biết.] [...] [Tôi đã có người thích, cho nên... ] Từ Bình lần này cũng không biết sau đó phải nói cái gì. Hắn nhìn tin nhắn một hồi, ánh mắt cố định tại tin nhắn cuối cùng. [yêu thích? Yêu thích kiểu nào?] [Chỉ hiểu mà không diễn đạt được bằng lời. ] [...] [Nếu như cậu đi theo tôi uống rượu, tôi có thể miễn cưỡng nói cho cậu.] [...] [Đến đây đi, coi như tôi năn nỉ cậu. Gần đây tâm lý rất phiền, muốn uống rượu giải buồn. Tôi bảo đảm không dẫn cậu đi quán bar, hơn nữa cậu khẳng định sẽ thích chỗ đó. ] Thấy Từ Bình còn đang do dự, Lục Quân Thừa nói tiếp [ Chúng ta không phải là bạn sao?] tiếp đó gửi tới cái biểu tượng đáng thương. Từ Bình nhìn chằm chằm cái biểu tượng đáng thương 3 giây, tâm lý mềm nhũn, cảm thấy có chút buồn cười. [Vậy được, chủ nhật tuần này đi. ]