Trước khi Từ Bình đi ngủ liền nhận được điện thoại của Từ Khôn, hắn hỏi "Anh, có gì không?" Từ Khôn giọng nói không rõ "Hỏi chú đến nhà chưa, anh bị cái nhóm nhãi con rót nhiều quá, giờ rất đau đầu." Từ Bình từ trên giường ngồi dậy, lo lắng nói: "Anh nghỉ sớm một chút, ở nhà có sữa bò không, uống nhiều một chút, say quá thì đừng tắm, vạn nhất ở trong phòng tắm ngủ cũng không tốt." Từ Khôn cười hì hì, nói: "Có em trai thật tốt, so với vợ càng biết quan tâm người khác. Anh biết rồi, tìm sữa bò uống, chú nghỉ sớm một chút." Từ Bình gật đầu, hắn im lặng vài giây, cắn môi nhẹ nhàng hỏi: " Anh có nhận thức Lục Quân Thừa không?" Từ Khôn tựa hồ tỉnh táo lại, đợi nửa ngày hắn mới nói: "Lục Quân Thừa? Chú quen biết hắn?" "Ân..." "Sao lại quen? Hắn quấn lấy chú sao?" Từ Khôn đột nhiên nâng cao âm thanh làm Từ Bình sợ hết hồn, hắn liền nói: "Không phải, lúc trước em giúp hắn mở khóa xe, sau đó... liền nhận thức. Đêm nay cũng là hắn đưa em về nhà..." Từ Bình cầm điện thoại một hồi lâu cũng không thấy Từ Khôn nói chuyện, cho là hắn đang ngủ, khẽ gọi: "Anh, anh ngủ chưa?" "Không. Bình à, Lục Quân Thừa cùng chúng ta không phải người chung đường, anh khuyên chú một câu, hạn chế cùng hắn lui tới biết không." "..." Từ Bình không dám đem chuyện kết bạn cùng Lục Quân Thừa nói ra. Từ Khôn nói tiếp: "Bọn họ những người này, hệ thống bài võ sâu xa, không có mục đích sẽ không vô duyên vô cớ tiếp xúc người khác, rời xa Lục Quân Thừa, đây là yêu cầu duy nhất của anh về chuyện của chú." Thấy Từ Khôn thái độ cứng rắn, Từ Bình không thể làm gì khác hơn là ấp úng đáp ứng, tâm lý có chút mờ mịt. Lục Quân Thừa kết bạn cùng hắn, thật sự là mang theo mục đích cùng động cơ sao? ------------ Ngày tiết trung nguyên, Từ Bình luống cuống tay chân, nhận đơn việc không hở tay. Không ít người tự lái xe trở về quê cúng tổ tiên, không chú ý một chút, chìa khóa liền bỏ quên ở trong xe. Từ Bình lục tục nhận mấy cái vị trí tương đối xa xôi hẻo lánh, hắn không có phương tiện giao thông, phải tìm tới đồng nghiệp mượn xe, cũng chi trả cho đồng nghiệp một ít tiền. Từ Bình vài năm trước có ý muốn mua xe oto, lúc thường có thể không có, nhưng mùa đông cùng lúc mưa to, xe ô tô so với xe điện đi xa thuận tiện rất nhiều. Từ Khôn cũng đã nói với hắn, cho hắn mua một chiếc, hắn khước từ. Hiện tại hắn cũng coi như có chút tiền, một chiếc ô tô cũ, bốn vạn là có thể mua được, ngày khác tìm thời gian đi xem mua một chiếc. Từ Bình tính toán, tăng nhanh vận tốc đi tới địa chỉ khách hàng. Ở bên ngoài bôn ba một ngày cho đến mặt trời lặn, bầu trời đêm đen, Từ Bình mới lái xe về nhà. Kết thúc mỗi ngày, cực khổ một chút, nhưng có thể nhận danh sách toàn là mở khóa xe. Từ Bình sờ sờ bao tiền, suy nghĩ ít nhất cũng có hơn ba ngàn. Ban đêm gió từ ngoài cửa xe thổi vào, mềm nhẹ mà mát mẻ, Từ Bình không nhịn được than thở. Hắn khẽ mỉm cười, một ngày tích lũy uể oải cũng theo gió đêm thổi tan. Điện thoại di động kêu lên, hắn để trống một cái tay kiểm tra, là Từ Khôn. "Anh!" Từ Khôn mỗi lần nghe tiếng em trai tâm lý liền thoải mái, hắn cười hỏi: "Hiện tại có rảnh không, ngày hôm nay nhà lão Vương giết gà vịt mở tiệc, thịt nhiều đến nỗi ăn không hết." "Em còn ở trên đường, phỏng chừng hai tiếng nữa mới đến được, mọi người ăn đi, em đi mua chút đồ ăn là được, ngày hôm nay nhận được đơn việc cũng không tệ." "Cũng được, lần sau làm việc không cho làm quá muộn, lao dật kết hợp nha." Từ Bình đáp ứng liên tục, cô độc ở G thị, có người quan tâm, không thể không cảm động. "Đúng rồi." Từ Khôn đột nhiên hỏi: "Lục Quân Thừa có liên lạc với chú không?" "... Không." Từ Bình nói cũng không sai, một tuần nay Lục Quân Thừa xác thực không gọi điện thoại cho hắn, đây coi như là ngầm thừa nhận bọn họ không liên lạc đi... "Vậy thì tốt, chú lo lái xe đi, anh không quấy rầy, chú ý an toàn." Từ Bình cúp điện thoại, có chút không yên lòng mở danh bạ tìm tới tên Lục Quân Thừa, hắn đem ngón tay đặt ở phím xóa ngừng một hồi, cuối cùng vẫn lựa chọn giữ nó lại. ------------- Từ Bình về đến nhà tắm rửa xong mới chầm chậm ngồi ở trước bàn ăn cơm, trước đây đói bụng, nhưng còn bận làm việc nên không lo ăn uống, chờ sau khi hết bận mới thấy đói bụng thì thời điểm khó chịu cũng qua rồi, bây giờ nhìn một bàn đồ ăn ngược lại cũng không gấp. Sau bữa ăn tối Từ Bình cũng như thường ngày, vùi ở trên ghế nửa giờ đem hóa đơn ghi vào hệ thống, mới làm một nửa, điện thoại để một bên đột nhiên reo dời đi lực chú ý. Hắn mở điện thoại ra nhìn, là Lục Quân Thừa nhắn tin. [ Đã ngủ chưa? ] Từ Bình liếc nhìn đồng hồ báo thức, mười giờ hai mươi. Hắn trả lời [ Vẫn chưa.] [Hôm nay có tiệc, ở bên ngoài uống rượu, thật mệt. ] Từ Bình: "..." Hắn không thể nào tưởng tượng được Lục Quân Thừa sẽ nói mệt, ngẫm nghĩ một chút hắn mới trả lời [Vậy thì nghỉ ngơi sớm một chút. ] [Choáng váng đầu. ] Lục Quân Thừa gửi đi xong, cảm thấy Từ Bình không có lĩnh ngộ được ý hắn, vì vậy mở danh sách biểu tượng, chọn cái mặt đang khóc biểu lộ tâm trạng [TT﹏TT ] Từ Bình đối với cái biểu tượng TT﹏TT nghẹn lời, tạm thời không nghĩ nên trả lời như thế nào, cũng muốn trả lời một cái biểu tượng, hắn tìm nửa ngày không tìm được, không thể làm gì khác hơn là đánh chữ: [ Uống sữa tươi có thể tỉnh rượu, tôi chưa từng thử, bất quá tôi có đề nghị anh tôi lúc say nên uống sữa tươi, anh có thể thử xem. ] Nếu như Từ Bình chỉ là đơn thuần kiến nghị Lục Quân Thừa uống sữa tươi, phỏng chừng hắn liền vui vẻ. Nhưng bây giờ lại xuất hiện một anh trai, những lời này thấy thế nào cũng chói mắt. Lục Quân Thừa vẫn còn đang đánh chữ, Từ Bình bên kia gửi tin nhắn tới. [Tôi còn hóa đơn chưa chép xong, phải tiếp tục làm. Một lát chuẩn bị ngủ, anh cũng nghỉ sớm một chút, ngủ ngon. ] Lục Quân Thừa hắn là một nhân tài tướng mạo bất phàm, có bao nhiêu người chờ nịnh bợ. Hai người đã xác định quan hệ bạn bè, đối phương cũng thật là nhạt như nước, mình không chủ động liên lạc, người ta một cái tin nhắn cũng không gửi cho hắn. Hắn trào phúng cười cười, giơ ly rượu trong tay uống một hơi cạn sạch. Chỗ ngồi không ít người mắt sắc, có người hỏi: "Lục tổng sao vậy, giống như không vui?" Lục Quân Thừa híp mắt, hít một hơi thuốc mông lung lượn lờ cười cười. Hắn nói: "Gặp một con mèo không nghe lời mà thôi." Người đang ngồi cười, phụ họa nói: "Mèo không nghe lời phải hảo hảo điều giáo, Lục tổng đêm nay đừng nghĩ tới mèo nào không nghe lời, trước tiên hảo hảo hưởng thụ một chút." Một bên bày mưu gọi MB lập tức vây quanh Lục Quân Thừa. Lục Quân Thừa cản lại, liếc mắt cười khẽ, trong mắt ý cười hoàn toàn không có. "Ngồi qua một bên đi." ------------- Từ Bình mơ hồ nghe tiếng điện thoại di động reo, hắn mở một mắt bắt máy nghe, bên mép ngáp một cái. "Xin chào?" Lục Quân Thừa nghe âm thanh Từ Bình mơ mơ màng màng, tâm tình bỗng nhiên thay tốt hơn chút. "Là tôi." "Anh? Anh là ai..." Từ Bình đang ở trạng thái mê man, hắn miễn cưỡng lên tinh thần trừng điện thoại, sau thấy rõ tên, thần kinh não nháy động. Lục Quân Thừa lúc hai giờ bốn mươi phút sáng gọi điện thoại cho hắn... Từ Bình bò dậy ngồi ở trên giường, mờ mịt hỏi: "Lục tiên sinh đã trễ thế này có chuyện gì sao?" "Cửa nhà tôi khóa không biết có phải mật mã xảy ra vấn đề không, vẫn không mở ra, có thể làm phiền cậu tới đây mở khóa cửa cho tôi được không..." Từ Bình: "..." Lục Quân Thừa cẩn thận nói: "Tôi biết giờ này làm người khác rất khó chịu, nhưng tôi không có biện pháp, hiện tại tôi uống rượu choáng váng đầu, muốn đi khách sạn ngủ tạm một đêm cũng khó khăn." Không nghe Từ Bình đáp lại, Lục Quân Thừa mất mác, "Quả nhiên vẫn là quấy rầy đến cậu sao, thật ngại quá, vậy cậu coi như không có nhận cú điện thoại này đi, cậu... Ngủ tiếp, ngủ ngon." Chờ Lục Quân Thừa bên kia cúp điện thoại, Từ Bình mới coi như triệt để tỉnh táo. Hắn cầm điện thoại di động một đầu ngã vào gối, không bao lâu liền bò lên phiền lòng mà nắm tóc. Lúc Lục Quân Thừa dựa vào cạnh cửa tiếp điện thoại Từ Bình, khóe môi chậm rãi cong lên. "Tôi qua chỗ anh mở khóa,anh cho tôi địa chỉ." "Được." Từ Bình liền khô cằn nói một câu: "Trước cùng anh nói một chuyện, tôi qua xem nếu như không mở được, vậy phải đổi khóa mới, phải thu phí!" Lục Quân Thừa chớp mắt, thấp giọng nói "Được." Được cái gì mà được nha, Từ Bình tâm lý khó chịu, còn nói "Mở khóa cũng phải thu phí! Hơn nữa hơn nửa đêm, tính thêm tiền!" "Được, tôi chờ cậu." Ngược lại là hắn có tiền, Lục Quân Thừa trong lòng yên lặng bổ sung một câu. Chờ Từ Bình cúp điện thoại, Lục Quân Thừa cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, một lát sau hắn trầm thấp cười ra tiếng, khoang ngực cũng hơi chấn động.