Trong khi cô vẫn còn đang không hiểu anh ta muốn làm cái gì thì đã thấy anh ta xoay người, một tay vắt qua người cô, lần ra cuối khoang xe. Một giây sau, anh ta đột nhiên bắt đầu đá mạnh vào mặt sau của lưng ghế dựa. Cô hoảng sợ, suýt nữa kêu lên. Tiếng đạp ghế dựa vang rất lớn, kinh khủng đến mức khiến cho lông tơ trên người cô dựng hết cả lên. Cả chiếc xe cũng rung lên bần bật theo động tác của anh. Có mấy lần cô còn bị tấm lưng đẫm mồ hôi của anh đè lên. Người đàn ông kia cũng không dừng lại, đá mạnh lưng ghế dựa. Trời ạ, anh tađiên rồi sao? Những kẻ đó sẽ phát hiện ra mất! Trong vài giây ngắn ngủi kia, cô còn tưởng rằng tim mình sẽ ngừng đập. Nhưng khi anh đá đến lần thứ ba, lưng ghế dựa cũ nát kia đã bị anh đá văng tạo thành một lỗ hổng nhỏ. Anh không hề dừng lại, lại đạp tiếp hai cái khiến lỗ hổng kia mở rộng. Sau đó ngay khi cô vẫn còn đang trong trạng thái hoảng hốt, anh ta đã quay người lại kéo cô lên. “Nhanh lên, cô phải chui ra từ lỗ hổng này!” “Anh điên rồi à!” Cô hoảng sợ hô, nhưng không thể nào phản kháng được lực đẩy của anh, chỉ có thể theo cái lỗ đó chui ra. “Không.” Anh không để ý đến kháng nghị của cô, chỉ đẩy cô vào lỗ hổng, ra lệnh: “Nhanh lên, leo lên ghế trước, khởi động xe!” Toa xe bên ngoài nắng đến chói mắt, cô không thể nhìn được gì, nhưng lại có thể cảm nhận được rõ ràng rằng cái mông mình bị kẹt lại. “Cái lỗ hổng này nhỏ quá. . .” Cô bối rối nói, còn chưa dứt lời đã cảm giác được một đôi tay đang sờ soạng mông mình, cô sợ hãi khẽ kêu một tiếng: “Á! Anh làm cái gì đấy. . .” Điềm Điềm còn chưa dứt lời, đã ngã dúi vào ghế dựa đằng sau do lực đẩy. Mặt cô thậm chí còn đập xuống đệm ghế, bởi vì người đàn ông kia lại dám dùng tay đẩy mông cô, đẩy cả người cô ra. “Rất xin lỗi, mông cô có thịt hơn so với tưởng tượng của tôi!” Anh không nhịn được cười trêu chọc. “Rất sự xin lỗi vì mông tôi to hơn mấy inch.” Cô vừa xấu hổ túm lưng ghế dựa ngồi lên, không quên nhấc chân dùng mặt anh ta làm bàn đạp, vừa bò lên phía trước vừa nói: “Nếu tôi biết mình phải chạy trối chết thế này, tôi nhất định sẽ ăn ít đi hai cái hamburger. . . . Shit!” “Làm sao vậy?” “Bọn chúng cầm chìa khóa đi rồi!” Cô nằm trên ghế trước, không dám ngồi thẳng, sợ những tên bắt cóc bên ngoài có thể nhìn thấy cô. Tức giận quay đầu chất vấn, lại bị gương mặt bầm dập của anh làm cho sợ tới mức hít vào một hơi, “Ôi trời! Chuyện gì đã xảy ra với mặt của anh vậy?” “Tôi vừa mới bị cô đạp một phát, không nhớ sao?” Người đàn ông này sao vẫn có thể nói đùa được nhỉ? Cô lườm anh ta, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Xin lỗi nhé, đầu tôi bị người ta đập một cái, cho nên không nhớ rõ.” Thế nhưng anh ta lại cười. Cô tức giận lườm anh ta, vừa vội vàng ngẩng đầu nhìn tình hình bên ngoài. Bên ngoài có một trạm nghỉ, một tên đàn ông đứng bên cạnh toà nhà đi tiểu, vài tên khác đang ở bên trong, có lẽ bởi vì đằng trước đỗ một chiếc xe cản tầm mắt, lại cách một đoạn khá xa nên dường như không ai chú ý tới bên này. Bọn họ tạm thời an toàn, nhưng sẽ có người trở về bất cứ lúc nào, đến lúc đó thì thảm rồi! Cô lo lắng cúi người, trán đổ mồ hôi lạnh quay đầu căm tức nhìn anh, “Anh còn ở trong đó làm gì hả? Mau ra đây!” “Lỗ hổng quá nhỏ, nếu tôi đá tiếp sẽ gia tăng nguy cơ bị phát hiện.” Chết tiệt! Anh ta nói đúng, vừa rồi cũng phải đẩy mạnh cô mới ra được. Cái tên đang đi tiểu kia có khả năng quay đầu lại nhìn bất cứ lúc nào, chiếc xe này mà còn rung như vừa nãy thì bọn họ không bị phát hiện đúng thực là kỳ tích! “Vậy bây giờ phải làm sao?” Cô buồn bực. “Cầm lấy.” Anh từ trong cốp thò tay ra, đưa con dao nhỏ cho cô, “Đây là loại xe cũ, không có hệ thống phức tạp hoặc phòng trộm, cô dùng sức chọc mũi dao vào ổ khoá, nó có thể phá hỏng tâm khóa, sau đó xoay tròn nó, dùng nó thay chìa khóa là có thể khởi động xe.” Cô cầm lấy con dao nhỏ, nó giống như con dao đa dụng Thụy Sĩ, nhưng dày hơn. “Tốt nhất là cách này hữu ích.” Cô lẩm bẩm, thở sâu, mở dao ra, nắm chặt cán dao, vừa dùng sức cắm lưỡi dao vào lỗ khoá, vừa cầu nguyện. Làm cho cô ngạc nhiên là con dao nhỏ này sắc bén hơn so với tưởng tượng của cô. Cô vốn tưởng rằng phải thử mấy lần, nhưng chỉ cần một lần đã cắm được vào ổ khóa. Cô xoay tròn con dao, động cơ phát ra tiếngnhưng không khởi động. “Chết tiệt!” Cô ngước mắt, quả nhiên nhìn thấy tên đàn ông đang đi tiểu kia quay đầu lại. “Thử một lần nữa!” Người đàn ông phía sau trầm giọng thúc giục. “Tôi biết!” Tim cô đập như điên, căng thẳng tới nỗi tay đổ đầy mồ hôi lạnh, thử xoay tròn cán dao để khởi động xe lần nữa nhưng chiếc xe rách nát này vẫn chỉ phát ra âm thanh chứ không khởi động. Tên đàn ông kia xoay người lại, phát hiện ra cô. Tầm mắt của hai người chạm nhau ở khoảng cách 20 mươi mét. Người nọ ngẩn ra giống như không thể hiểu vì sao cô có thể ở trên xe. Một giây sau, hắn chửi một tiếng, cao giọng hô to, đánh động những người khác. “Chết tiệt!” Cô lại xoay tròn con dao, lúc này động cơ rốt cuộc cũng khởi động được. Đối phương xông về phía cô, cô vừa gạt cần số, đạp chân ga, vừa hét lên. “Ngồi chắc!” Tuy rằng cô đã cảnh báo anh nhưng phía sau xe vẫn truyền đến một tiếng kêu đau và tiếng mắng. Xe lùi nhanh về phía sau, lốp xe cuốn theo một đống bụi lớn, nhưng tên đó vẫn nhào vào đầu xe, khuôn mặt kia vừa xấu vừa ghê tởm. Điềm Điềm sợ tới mức hét lên, vừa xoay tay lái vừa lùi xe khỏi bãi đỗ xe nhỏ bé. “Con điếm này, dừng xe lại!” Cái tên nằm trên mui xe vừa không ngừng đánh ầm ầm vào kính chắn gió, vừa uy hiếp cô. Cô thậm chí có thể nhìn thấy hàm răng vàng đen xen kẽcùng tia máu trong đôi mắt dữ tợn trợn to của hắn. “Mẹ nó! Dừng xe lại! Bằng không tao làm thịt mày!” Cô sợ tới mức không biết nên làm thế nào. Ngay cả khi cô đã lùi xe ra đến đường cái sau đó lại tiến lên, tên kia vẫn bám trên xe. Hắn vừa mắng vừa dùng bàn tay to đầy lông túm lấy cửa xe, định leo đến bên cửa sổ xe, làm cô sợ tới mức tái xanh cả mặt. “Đạp phanh đi!” Người đàn ông phía sau xe hô to. Theo phản xạ cô lập tức phanh lại, gã đàn ông đang bám trên mui xe vì lực quán tính mà bay ra phía trước, rơi xuống đường. “Ôi trời ơi! Hắn ta chết rồi sao?” Cô sợ tới mức nắm chặt tay lái, cứng ngắc nhìn gã đàn ông đang nằm trên đường. “Không chết được!” Anh hét lên ra lệnh, nhấc chân đá mạnh vào phía sau ghế, vừa cố gắng đá cho lỗ hổng được rộng hơn vừa hét lên với cô: “Đi mau! Bọn chúng đang đuổi tới!” Pằng! Một tiếng súng đồng thờivang lên lúc anh mắng cô, viên đạn làm thủng một lỗ ở tấm thủy tinh đằng sau. “Á!” Cô hoàn hồn, hét lớn. “Mau lái xe!” Anh ở phía sau hô, càng dùng sức đá mạnh lưng ghế. Nhìn gương chiếu hậu, đám đàn ông vừa mắng vừa lao tới khởi động ô tô, còn một tên cầm súng chĩa về phía họ. Điềm Điềm sợ hãi đạp chân ga, xoay tròn tay lái vòng qua tên đang lồm cồm bò dậy từ dưới đất, phi lên đường cái.