Dưới tảng đá không bị mặt trời chiếu đến vô cùng râm mát, tuy thỉnh thoảng vẫn có cơn gió nóng thổi tới nhưng so với việc đi dưới trời nắng gắt vẫn tốt hơn nhiều. Cổ họng vốn dĩ khô rát như bị bỏng nhờ có nước mà trở nên dễ chịu hơn. Cô ngồi dựa vào tảng đá mát lạnh, nhìn trời xanh mây trắng trên cao. Cô rất muốn uống thêm một chút nước nữa nhưng lại không dám uống nhiều, bởi vì bọn họ chỉ có ba bình nước khoáng. Cô không biết phải đi bao lâu mới có thể quay về thành phố, cũng không dám hỏi anh, sợ rằng sau khi hỏi cô lại không có đủ dũng khí để đi tiếp. Trong bóng râm dưới tảng đá giống như một ốc đảo nhỏ, cô không nhịn được thở phào nhẹ nhõm. Người đàn ông bên cạnh tỏa ra hơi nóng, cô liếc mắt nhìn anh ta, thấy anh ta vắt hai tay ra sau đầu, duỗi thẳng đôi chân dài, bộ dáng giống như đang đi nghỉ ở khách sạn, thậm chí anh ta còn ngáp một cái. Nếu không phải cái áo sơ mi của anh ta đang ướt đẫm mồ hôi, cô sẽ cho rằng người đàn ông này không hề đi cùng cô suốtđoạn đường nãy giờ. “Lúc nãy vì sao anh lại làm vậy?” Điềm Điềm đưa nước cho anh. “Sao?” Anh nhận lấy chai nước, đưa lên miệng uống một ngụm. “Quăng đá vào bên trong.” Cô có thể thấy ngụm nước kia thỏa mãn cơn khát của anh, anh cũng không uống nhiều, chỉ nhấp một ngụm, nhưng vẫn có chút nước đọng lại trên cánh môi bị thương của anh. Anh đưa lưỡi liếm lấy chút nước đó, thuận tiện liếm đôi môi khô. Cô không kìm chế được mê muội nhìn chiếc lưỡi đang di động trên bờ môi anh, không biết mình đang khát vọng nước hay là sự gợi cảm của anh… Gợi cảm? Ôi trời, cô đang nghĩ cái quái gì vậy? Phát hiện ra mình đang chảy nước miếng nhìn người đàn ông bên cạnh, Điềm Điềm giật mình bừng tỉnh, kích động rời mắt khỏi đôi môi gợi cảm của anh. Aiz, làm ơn, đừng nghĩ tới đôi môi khêu gợi, da thịt nóng bỏng, cánh tay cơ bắp cường tráng, bàn tay mạnh mẽ, còn có vị trí cứng rắn nào đó trên người người đàn ông kia nữa. Cô nhất định là bị phơi nắng đến lú lẫn rồi. “Đó là để chắc chắn không có côn trùng hay con vật nào vào đây tránh nắng giống chúng ta. Tôi cũng không muốn khi đang nghỉ ngơi lại bị rắn đuôi chuông hay bọ cạp cắn cho một phát.” “Cái gì?” Điềm Điềm nghe được tiếng anh đóng nắp chai. Trong nháy mắt đó, cô thậm chí đã quên béng câu hỏi của mình, lúc này mới đột nhiên nhớ lại, “À, cho nên quăng đá là để xem có động vật khác hay không.” “Đúng, cô không sao chứ?” “Sao?” Cô kích động quay đầu nhìn anh. “Cô có vẻ hơi hoảng hốt.” Cô hơi khựng lại, gượng cười nói: “Tôi chỉ đang nghĩ, có phải chúng ta nên tiếp tục lên đường rồi không. Những kẻ đó có thể sẽ đuổi tới đây.” Anh không tin lời cô, nhưng cũng không hỏi tiếp, “Cho dù có, cũng không chắc chúng sẽ đi đúng con đường chúng ta vừa đi.” “Nhưng vẫn có thể xảy ra, đúng không?” Cô đứng lên, phủi cát trên mông, “Tôi nghỉ đủ rồi, chúng ta đi thôi.” “Cô chắc chứ?” “Ừ.” Cô gật đầu nhưng mắt không nhìn anh, lúng túng nhìn bốn phía. Thấy cô kiên quyết như thế, A Nam không nói nữa. Có thể cách xa những kẻ truy đuổi đương nhiên là tốt. Tuy rằng anh không biết vì sao cô lại đột nhiên hoảng hốt, nhưng đó không phải là vấn đề quan trọng nhất lúc này. Anh đứng lên, đưa chai nước khoáng cho cô, “Uống thêm một ngụm nước nữa, sau đó ngậm thêm một ngụm trong miệng, đừng nuốt. Nó có thể giữ cho cổ cô ẩm ướt, sẽ không làm cô bị rát họng.” Cô ngây ra một lúc, quay đầu lại nhìn anh, thốt ra: “Nãy giờ anh vẫn luôn ngậm nước trong miệng sao? Ý tôi là từ lúc chúng ta bắt đầu rời khỏi hẻm núi?” “Đúng.” Anh kỳ quái hỏi: “Sao vậy?” Điềm Điềm nhìn anh, trừng mắt nhìn, sao đó đột nhiên phì cười. “Này, có gì buồn cười?” Anh khó hiểu nhìn cô. “Không, tôi chỉ là……” Cô muốn ngừng cười nhưng không được, đành vừa cười vừa nói: “Tôi còn đang thắc mắc vì sao anh lại đột nhiên trở nên im lặng như vậy, hóa ra là vì anh đang bận ngậm nước.” Tuy rằng bị cười làm cho anh có chút xấu hổ, nhưng ít ra điều này đã làm cho cô bình tĩnh lại. “Thật vui vì điều này làm cho cô vui.” Anh mỉm cười đưa nước cho cô, “Nhưng cô vẫn phải ngậm nước trong miệng, như tôi đây.” Cô nhận lấy chai nước, cười nói: “Đây đúng là cách hay để khiến người ta ngậm miệng.” “Đúng vậy.” Anh cười. Cô ngửa đầu uống một ngụm nước, sau đó ngậm một ngụm nước khác, rồi mới trả chai nước khoáng lại cho anh. Anh cười nhận lấy, cũng uống một ngụm, lại ngậm một ngụm, sau đó mới buộc chai nước vào eo, cùng cô đi tiếp. Mặt trời cực nóng vẫn thiêu đốt hừng hực. Nhưng vừa rồi nghỉ tạm đã khiến cô có thêm sức lực để đi tiếp. Ngậm nước trong miệng mà đi đúng là không dễ dàng, có nhiều lúc cô không tự chủ được vô tình nuốt vào, nhưng dần dần cô đã có thể ngậm được nước trong miệng một thời gian. Trước đó, đi bộ trong sự im lặng đáng sợ khiến cho mỗi bước đi của bọn họ đều giống như một phát búa liên tiếp gõ mạnh vào trong lòng cô, làm cho sự sợ hãi trong cô tăng lên. Sợ anh thật ra cũng mệt giống cô, sợ anh cảm thấy cô làm vướng chân, thậm chí sợ sự tự tin của anh thật ra chỉ là giả vờ. Cô sợ anh cũng giống như cô, sợ không thể thoát khỏi sa mạc này, vì vậy nên mới im lặng. Vì vậy cô càng lúc càng khó chịu, lo lắng và sợ hãi. Nhưng bây giờ thì khác, bởi vì cô biết lý do vì sao anh im lặng. Điều đó khiến sự im lặng giữa bọn họ lúc này mang một ý nghĩa khác. Anh bất đắc dĩ mới phải im lặng mà thôi. Bộ dáng vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ hồi nãy của anh làm cho cô bất giác muốn cười. Nhìn anh đi phía trước, Điềm Điềm bỗng cảm thấy có lẽ cô rất may mắn, ít nhất cô đang ở cùng người này… Dù thế nào đi nữa thì người đàn ông này chưa từng có ý bỏ rơi cô. Nếu đổi thành người khác, có lẽ từ lúc ở khe núi, khi cô từ chối leo lên, đã bỏ đi rồi. Nhưng anh thì không, anh cố gắng thuyết phục cô, giúp cô leo lên. Thật ra, một mình anh muốn đi qua sa mạc sẽ đơn giản hơn so với việc mang theo cô. Nếu không có cô, có lẽ anh đã đi được gấp đôi quãng đường mà bọn họ đi nãy giờ. Thật ra anh có thể không để ý đến cô, hoặc để cô lại ở một nơi nào đó, chờ anh đi tìm người đến giúp đỡ. Để cô ở một nơi có nước, có lẽ mới là phương pháp tốt nhất. Nhưng cô thật sự không muốn ở lại trong sa mạc một mình. Cho nên cô không ngừng bước, cố gắng đi theo sau anh, không cho phép mình trở thành gánh nặng của anh. Mặt trời di chuyển chậm rãi trên bầu trời xanh, thỉnh thoảng lại có một đám mây trắng lững lờ trôi. Phong cảnh nơi này thật sự rất tráng lệ, bầu trời xanh ngắt rộng lớn như tơ gấm, từng lớp đá trải chồng lên nhau, còn có những cây xương rồng cô hoàn toàn không biết. Nếu đổi hoàn cảnh khác, có lẽ cô sẽ rất thích thú mà thưởng thức cảnh đẹp, nhưng hiện giờ cô chỉ muốn sống sót ra khỏi đây. Cô không biết sao mình vẫn còn sức mà đi, có lẽ là vì adrenalin từ lúc chạy trốn vẫn chưa lui hết, hoặc có thể vì tất cả suy nghĩ trong đầu cô đều tập trung vào anh. Đến cuối cùng, cô thậm chí bắt đầu cảm thấy mình giống con lừa ngốc trong câu chuyện cổ tích, vì muốn ăn củ cà rốt tươi ngọt được chủ nhân buộc trước mặt nên không ngừng cố gắng đi về phía trước. Đó là sự hấp dẫn đáng sợ, một ý nghĩ ngu ngốc, nhưng lại hiệu nghiệm đến đángghét. Bởi vì trong đầu cứ miên man suy nghĩ nên cô đã quên đi hiện thực đau khổ lúc này. So sánh anh với củ cà rốt làm cho cô không nhịn được bật cười. Ha, thì ra cô vẫn có thể cười, xem ra đầu cô không hỏng thì cũng sắp hỏng rồi. Nói đi cũng phải nói lại, chẳng phải có người đã nói người điên sẽ không bao giờ nhận mình là điên; còn người nghi mình điên sẽ không bao giờ điên sao? Trời ạ, rốt cuộc cô đang suy nghĩ cái gì vậy? Quên đi, dù sao cũng không quan trọng. Cô di chuyển tay chân một cách máy móc, trong đầu lại không ngừng hiện lên những ảo tưởng vớ vẩn và kỳ quái, cho đến khi đầu cô đụng phải một củ cà rốt dâm đãng. “Này, cô có sao không?” Củ cà rốt hỏi. Không, là anh hỏi. Anh đỡ được cô, không để cô ngã, cô dựa vào lồng ngực vừa ẩm vừa nóng của anh, không nhịn được muốn cười. Nhưng trong đầu nghĩ một chuyện, cơ thể cô lại làm một chuyện khác. Mùi vị của anh ta mê người một cách đáng ghét. Thảm rồi, sao cô lại có thể cảm thấy mùi mồ hôi mê người được chứ. Nhưng đây là sự thật, cô thậm chí không nhịn được muốn liếm lấy phần da thịt đẫm mồ hôi, khuôn ngực vì thở dốc mà phập phồng dưới cổ áo sơ mi rộng mở kia. Cô không biết dây thần kinh nào của mình bị chập. Có lẽ liếm một chút cũng không sao. Chỉ một chút mà thôi. Cô mở miệng, đưa lưỡi ra. . . Đột nhiên, thế giới xoay tròn.