Là quầy bán đồ vặt của Mạch Đóa gọi tới. Bành Dã nhận điện thoại, “A lô?” “Tít… Tít…” Đầu bên kia đã cúp. Bành Dã gọi lại, máy bận. Anh cất di động. ** Trình Ca chờ đến sốt ruột, cúp điện thoại, chờ vài giây lại gọi lại, đầu kia lại bận. Cô hỏi: “Bao nhiêu tiền?” Cô gái bán hàng xua xua tay: “Không gọi được thì không cần tiền đâu.” Trình Ca không nói, nghiêng người dựa vào cạnh cửa, móc thuốc lá ra hút. Cô gái thấy, hơi ngạc nhiên nhìn cô, không cẩn thận bắt gặp ánh mắt nhàn nhạt của Trình Ca, ngượng ngùng le lưỡi, cười hì hì quay đầu sang chỗ khác. Trình Ca hỏi: “Chỗ cô có bán thuốc lá không?” Thuốc lá trên người cô chỉ còn vài điếu, tuy trong vali còn mấy gói, nhưng không chống đỡ được bao lâu. Vật tư ở đây thiếu thốn hơn cô tưởng tượng. “Bán chứ.” Cô gái chỉ tủ kính bên cạnh. Trình Ca đi sang, đẩy Marlboro trong tay tới trước mặt cô ấy: “Có loại này không?” “Không có,… Nhưng chị có thể xem thử mấy cái này mà.” Cô gái nhiệt tình giới thiệu cho cô, “Cái này tám đồng, cái kia mười bốn, cái kia…” Trình Ca nhìn, không lên tiếng. Cô gái nói một chuỗi dài, thấy cô không nói lời nào, cũng yên lặng. Trình Ca nhìn một lúc, muốn lấy tay chỉ, vừa định chạm vào kính, nhìn thấy một đoạn tro thuốc, lại thu tay về, hỏi: “Ngọc Khê bao nhiêu tiền?” “Mềm hai mươi, cứng ba mươi.” “Mùi vị thế nào?” “Ừm… rất nặng.” Trình Ca giương mắt nhìn cô ấy: “Cô từng hút?” “… Không có… Em nghe người ta nói.” Cô gái xoa xoa đầu, cười đến tự lấy làm vui. “Ồ.” Trình Ca không nói, nhìn thuốc lá trong tủ kính, hơi thờ ơ. Cô gái nhìn ra cô không có hứng thú gì, lúc muốn khóa tủ, Trình Ca nói: “Lấy một gói.” “Ngọc Khê?” “Ừ.” “Mềm hay cứng?” “Cứng.” Trình Ca im lặng nở nụ cười. Cô gái không hiểu đột nhiên cô cười nhạt là như thế nào, lấy thuốc lá ra, dùng khăn lau bụi, đưa cho cô. Trình Ca nhận lấy nhét vào túi, có người vào tiệm mua đồ, Trình Ca lùi sang một bên, người lệch một cái, dựa vào khung cửa nhìn người đi đường qua lại. Cô nhẹ nhàng hút một hơi thuốc, nghĩ tới tối qua. Sau nửa đêm hôm qua, cô không sao ngủ được, lúc gần sáng loáng thoáng mơ một giấc mơ, mộng xuân với người đàn ông có làn da màu đồng và con ngươi đen kia. Đầu ngón tay anh thô ráp, lúc vuốt qua da cô, trong lòng cô nghe thấy tiếng vang. Sáng nay thức dậy, cả người cô khoan khoái, mọi mệt mỏi bôn ba quét sạch, giống như người nghiện ma túy hút ma túy. Trên ngón tay truyền tới nhiệt độ, Trình Ca lấy lại tinh thần, thuốc lá đã cháy tới đầu. Cô ném tàn thuốc, dùng mũi chân nghiền mấy cái, càng nghiền càng dùng sức, cho đến khi ép dẹp lép, ép vào bùn đất, nghiền ra một cái hố nhỏ. Người đàn ông đó, có chút thú vị. Trình Ca nghĩ. Quầy bán đồ vặt không có khách, Trình Ca quay đầu, cô gái kia lại đang nhìn mình. Cô ấy bị Trình Ca phát hiện, không hề lúng túng toét miệng cười. Trình Ca: “…” Cô chỉ chỉ tấm bảng ở cửa, hỏi cô gái đó: “Cô tên là Mạch Đóa?” “Đúng thế, Mạch Đóa.” “Ừm… Tên không tệ.” “Hì hì, mọi người đều nói như vậy.” Trình Ca: “…” Mạch Đóa hỏi: “Chị tên gì?” Trình Ca nhìn cô ấy một cái, nói: “Cô đoán đi.” Mạch Đóa: “…” Trình Ca hỏi: “Cô bao nhiêu tuổi?” “Hai mươi. Còn chị?” “Già hơn cô.” “…” Trình Ca lại hỏi: “Chỗ cô buôn bán được không?” “Được lắm, tiền kiếm được cũng đủ sống.” Mạch Đóa cười hạnh phúc. “…” Trình Ca im lặng gật đầu. Cô nhìn chằm chằm nụ cười của cô ấy một lúc, hỏi: “Tôi chụp ảnh cho cô được không?” Mạch Đóa vẫn cười, che miệng cười, hơi xấu hổ, cuối cùng vẫn gật đầu. Trình Ca chụp xong mấy tấm ảnh, Mạch Đóa hỏi: “Chị đến du lịch sao?” “Coi là vậy đi.” “Oa!” Trong mắt Mạch Đóa lấp lánh ánh sáng, “Hạnh phúc quá!” “…” Trình Ca lại im lặng gật đầu. “Tôi gọi thêm một cú điện thoại.” Trình Ca lại gọi số kia, nhưng lần này, di động đối phương không có tín hiệu. Trình Ca hỏi: “Ở đây các cô có chỗ cho thuê xe không?” “Có, đằng trước quẹo phải.” “Ừ, tạm biệt.” Trình Ca vẫy tay, xoay người đi. Cô đi mấy bước, lại vòng về, nói: “Chờ tôi rửa ảnh rồi gửi cho cô, còn có bác gái trong căn nhà phía trước kia nữa.” “Được, cảm ơn nha.” ** Mạch Đóa ngâm nga hát, thu dọn lại kệ hàng, bên ngoài truyền đến tiếng kêu vui vẻ: “Tiểu Mạch Đóa!” Quay đầu nhìn, là nhóm Mười Sáu. “Anh Mười Sáu,” Mạch Đóa vui vẻ chạy tới, “Anh Bành Dã, anh Thạch Đầu… Mấy anh rất lâu không tới đó.” Mười Sáu trêu cô: “Nhớ bọn anh sao?” “Nhớ chứ.” Mạch Đóa cười đến mức đôi mắt giống như trăng lưỡi liềm cong cong. “Bọn anh cũng nhớ em đó…” Mười Sáu nói, quay đầu liếc Ni Mã một cái, “Có người vô cùng nhớ.” Ni Mã giống như mèo bị hoảng sợ, lông cả người dựng hết lên. Cậu trừng Mười Sáu một cái, may mà Mạch Đóa không nghe được nửa câu sau. Thạch Đầu đưa danh sách cho Mạch Đóa, người sau đi vào trong tiệm chọn hàng, nhỏ như bàn chải đánh răng, kem đánh răng, bánh quy, tương ớt, lớn như chậu nước, cờ lê, nồi cơm điện, cái gì cũng có. “Mấy anh phải về trạm bảo vệ à?” “Đúng thế.” “Ôi.” Mạch Đóa thẳng người lên, đầu đụng vào cái chảo treo trên không kêu “loảng xoảng”, “Vừa rồi có một chị muốn đến chỗ mấy anh, chị ấy đi thuê xe rồi, có lẽ mấy anh vẫn có thể gặp đó.” Mười Sáu nhớ tới gì đó, hỏi Bành Dã: “Sẽ không phải là nữ nhiếp ảnh gia mà bên trên muốn chúng ta giúp đỡ chứ? Nhưng mà… Chắc không phải, sao cô ấy lại lượn ở Khương Đường?” Bành Dã hỏi Mạch Đóa: “Dáng dấp cô ấy thế nào?” “Rất đẹp, còn cao hơn anh Thạch Đầu, mặt trắng như tuyết trên đỉnh núi vậy. À, chị ấy còn hút thuốc.” Bành Dã nhất thời không nói nên lời. Mọi người đều ngầm hiểu mà nghĩ đến “người buôn đồ dùng kế hoạch hóa gia đình” kia, trong vali của cô ấy xếp đầy máy ảnh và ống kính lớn nhỏ. Thạch Đầu lập tức hỏi Mạch Đóa: “Cô ấy mặc quần áo gì?” “Áo gió màu đen. Hình như chị ấy không có chỗ đi, đứng đây nói chuyện với em một lúc.” “Nói những gì, tính tình thế nào?” “Không nói nhiều, người rất tốt.” Thạch Đầu thở phào, nói: “À, vậy thì không phải cái người bọn anh gặp.” “Mấy anh gặp được người nào?” “Đừng nhắc tới, quỷ dạ xoa.” Thạch Đầu chưa từ bỏ ý định nhấn mạnh một câu, “Nữ dạ xoa.” Bành Dã đơn thuần sửa cách dùng từ cho anh ta: “Không phải nữ, là mẫu dạ xoa (1).” (1) Mẫu dạ xoa: miêu tả cô gái có khuôn mặt xấu xí hoặc tính tình nóng nảy (nghĩa xấu). Mạch Đóa giúp Thạch Đầu kiểm tra hàng, trong lúc vô tình ngẩng đầu: “Ni Mã, anh núp đằng sau làm gì?” Vừa rồi lúc Mạch Đóa bận, ánh mắt Ni Mã luôn nhìn theo cô, bây giờ lại bày dáng vẻ không có gì cả. “À, anh đang nhắn tin.” Cậu có vẻ như tùy ý lại dửng dưng. Bành Dã hỏi: “Gửi cho bạn gái?” Ni Mã bị hạ gục trong nháy mắt: “Hả?!” Mạch Đóa hỏi: “Ni Mã, anh có bạn gái rồi?” Ni Mã quýnh lên: “Không có, anh Bảy trêu anh đó. Anh không có bạn gái đâu, anh đi đâu tìm bạn gái chứ.” Mười Sáu cũng thêm một chân: “Mạch Đóa, em không biết chứ, cô gái thích Tang Ương (Ni Mã) cũng đuổi tới trạm bảo vệ rồi.” Ni Mã đá anh ta: “Anh đừng nói lung tung, hoàn toàn không có.” Mạch Đóa cười khanh khách: “Sao có thể không có chứ? Ni Mã, anh tốt như vậy, chắc chắn rất nhiều cô gái thích anh.” Cô vừa mở miệng, Ni Mã liền đỏ tai không lên tiếng. Những người còn lại thấy vậy, không trêu cậu nữa. Rất nhanh, mọi người nói tạm biệt Mạch Đóa, chuẩn bị lên đường. Dừng lại trước quầy bán đồ vặt chỉ mười mấy phút, lần trước tới còn là ba tháng trước. Ni Mã đứng rìa ngoài cùng đám người, xa xa nhìn Mạch Đóa, mắt dần ửng đỏ. Mọi người đi về phía trước, cậu cũng đi theo, đi mấy bước đột nhiên vòng lại, chạy tới trước quầy hàng nhét một túi giấy nhỏ cho Mạch Đóa, không nói câu nào liền chạy đi. Mạch Đóa mở ra xem, là cảnh thiên đỏ (2) phơi khô, còn có một kẹp tóc nhựa. Ni Mã chạy một mạch đến giữa mấy anh em, hít một hơi, mắt đỏ lên. Bành Dã không nói, xoa xoa đầu cậu, kéo cậu đến bên cạnh, khoác vai cậu đi về phía trước; Mười Sáu tiến lên xoa xoa đầu cậu, Thạch Đầu cũng tiến lên, nhón chân, xoa xoa đầu cậu. ** Trình Ca dọc theo một con hẻm nhỏ quanh co, càng đi càng hẹp, rốt cuộc tìm được chỗ cho thuê xe hư hư thực thực. Một người đàn ông que tre vừa gầy vừa nhỏ ngồi bên cạnh cửa cắn hạt dưa, mặt tiền rất nhỏ, tường đen sì, bóng mỡ, trong tiệm chất đầy dụng cụ sửa xe. Đây rõ ràng là một tiệm sửa xe. Trình Ca hỏi: “Chỗ anh cho thuê xe?” Người đàn ông que tre giương nửa mí mắt: “Cho thuê, cô định lái đi đâu?” “Khả Khả Tây Lý, Trạm bảo vệ Đạt Kiệt.” “Đường không dễ đi đâu.” Trên mặt người đàn ông que tre viết bốn chữ gánh nặng đường xa, phủi phủi bụi hạt dưa trên người, đứng dậy, “Nhưng cô may đó, chỗ tôi vừa vặn có chiếc xe, phí cho thuê một ngàn, tiền thế chân ba mươi ngàn, lợi ích thực tế cực kì giá trị. Chiếc xe này đó, không sợ đường khó đi nào cả, đi đến đâu san bằng đến đó.” Trình Ca nhàn nhạt nói tiếp: “Là xe nghiền đất à.” “Tôi thích sự hài hước của cô.” Người đàn ông que tre dẫn cô xuống sân sau, “Tôi nói với cô nha, vào khu không người, gió bão, cát bụi, băng tuyết, thời tiết gì cũng có, không có chiếc xe tốt, cô cứ chờ bị kẹt chết. Xe của tôi đây tuyệt đối là tốt nhất.” Trước mặt là một chiếc Jeep màu đỏ tơi tả, kính cửa sổ phía sau nhìn là kéo không lên rồi. Trình Ca nhìn anh ta một cái: “Ông chủ, vừa rồi anh luôn nói châm biếm với tôi đó.” Người đàn ông que tre: “…” “Phí thuê xe năm trăm, tiền thế chân năm ngàn.” “Cũng đừng trả giá lung tung. Phụ nữ mấy cô đó, người ngoài nghề; chỉ nhìn tướng mạo, nông cạn. Xe tôi đây, vỏ xe tốt, gầm xe cao, dẫn động bốn bánh, dung tích xi lanh lớn… Chúng ta xem ra mắt có duyên, tôi bớt cho người đẹp một chút, tổng cộng hai mươi ngàn, không thể bớt nữa.” Trình Ca nói: “Xe này hiệu gì? Không quen lắm.” “Hiệu Bắc Kinh. Cô không biết chứ, Jeep Bắc Kinh, Jeep tốt nhất toàn Trung Quốc. Những chiếc khác cũng không dám gọi cái tên ‘Bắc Kinh’ này.” Người đàn ông que tre nước bọt văng tung tóe, “Cô nghe thử, người nào có thể ngồi chiếc xe này? Người lãnh đạo! Quan lớn! Của dân tộc chính là của thế giới. Tôi không hề nói dóc đâu. Tính năng chiếc xe này tốt lắm, leo núi Thái Sơn cũng không tốn sức.” Trình Ca hỏi: “Vượn người núi Thái Sơn sao?” “…” Người đàn ông que tre quyết tâm, “Thế này đi, chốt giá, mười lăm ngàn, thực sự không thể bớt nữa. Vả lại tiền thế chân đó cũng sẽ trả lại cô mà.” “Xe hư thì không được trả thì phải.” “… Ách, sao có thể hư chứ? Sẽ không hư.” Trình Ca nói: “Nếu tôi nhớ không lầm, đây là bản 2020, bảy tám năm trước tôi từng lái.” Người đàn ông que tre sửng sốt, hóa ra đụng phải người trong nghề. “Hà hà, có duyên, có duyên. Dù sao đi nữa tôi cũng yêm tâm với chất lượng chiếc xe này, tiền thế chân ít thì ít một chút, đóng rồi trả lại phiền phức, tổng cộng mười ngàn, cô trả giá nữa chính là đánh mặt tôi rồi.” “Xe mới bốn, năm mươi ngàn, chiếc này của ông xem ra cần cho vào phế liệu rồi.” Trình Ca đi một vòng quanh xe, lẩm bẩm, “Bánh xe từng đổi, đèn xe từng đổi, chân ga từng sửa… Năm ngàn rưỡi là cao rồi…” Người đàn ông que tre nước mắt giàn giụa: “Tặng cho cô được không?” ** Trình Ca vẫn chọn chiếc xe đó, quả thực không còn lựa chọn nào khác. Hơn nữa, nhiều năm trước, lần đầu tiên cô chụp ảnh dã ngoại ở châu Phi, chính là lái chiếc xe cùng kiểu Jeep Bắc Kinh; bây giờ, chiếc xe này đi đoạn đường cuối cùng với cô, rồi đưa đến bãi phế liệu, cũng coi như chết có ý nghĩa. Sau khi Trình Ca đi ra khỏi tiệm sửa xe, cảm giác khó chịu mơ hồ trước đó rõ ràng hơn —— có người đang bám theo cô. Cô đi qua hàng rong bán lược sừng, nghiêng người chọn lược, trong tầm mắt nhìn dò phía sau, cũng không thấy người khả nghi. Cô mua lược sừng, đi mấy chục mét, lách vào con hẻm nhỏ bên cạnh. Hai bên hẻm có mấy tiệm trà. Trình Ca nhanh chóng lách vào một tiệm, ngồi dưới cửa sổ gỗ thấp, kéo nón lên. Rất nhanh, tiếng bước chân trầm ổn vội vã truyền tới; Trình Ca xuyên qua vành nón, thấy rõ người đàn ông bám theo cô. Anh ta chạy vào, không có Trình Ca trong dòng người lui tới trong hẻm. Anh ta chạy vài bước, dừng lại nhìn. Thân hình anh ta cao lớn, nhìn nổi bật giữa đám đông. Hương trà sữa, hương bơ, hơi nước lơ lửng trong ngõ hẻm. Trình Ca chờ vài giây, gọi một tiếng với bóng lưng anh ta: “Này!” Chờ anh ta quay đầu, cô vẫy vẫy đôi đũa trong tay: “Anh tìm tôi à?” (2) Cảnh thiên đỏ