“Có người nào từng nói với anh, đôi môi anh gợi cảm không?” Đầu ngón tay Trình Ca vuốt ve bờ môi anh, cô nhàn nhạt cười một tiếng: “Thì ra, mềm mại không chỉ có tóc của anh.” Cô nâng mặt anh, sáp lại gần môi anh, Bành Dã không tránh cũng không né, không nói lời nào, tay hơi dùng sức, Trình Ca: “Ss——” Trong nháy mắt cô buông anh ra. Bành Dã hờ hững khiển trách cô: “Đừng gây chuyện.” Anh đứng dậy, một tay giơ vải gạc trắng trên cổ cô lên, giống như dắt dê; một tay cầm kéo, cắt “xoẹt xoẹt”. ** Bành Dã cắt xong, quay đầu lại mới thấy trán Trình Ca đã sớm nhễ nhại mồ hôi lạnh. Lúc này anh mới hậu tri hậu giác ý thức được, vừa rồi toàn bộ quá trình cô đều đang chịu đựng, những lời trêu đùa kia chẳng qua là cách cô phân tán sinh lực. Trong nháy mắt anh cảm thấy mình rất khốn kiếp. Nhưng thấy vết cắt trên tay Trình Ca, anh cảm thấy mình càng khốn kiếp hơn. Trong lúc không thích hợp, anh hỏi cô chuyện đã xảy ra, nhưng lại không hỏi cô một câu có đau hay không, cho đến tận bây giờ sắc mặt cô trắng bệch, đổ mồ hôi lạnh. Bành Dã nói khẽ: “Tôi xin lỗi.” Trình Ca hơi ngẩn người, nói: “Anh vừa đụng không đau.” Bành Dã nói: “Tôi không chỉ nói vừa rồi.” Trình Ca nói: “Vậy thì càng không cần thiết.” Bành Dã không nói gì, ngồi xuống khử trùng vết thương trên tay cho cô. Vẻ mặt cô vẫn yên lặng như trước, nhưng tay lại không chịu khống chế mà run lên, ý chí đã không kiềm chế nổi phản xạ bản năng của cơ thể. Thỉnh thoảng Bành Dã nói chuyện với cô, muốn phân tán sự chú ý của cô, nhưng chiêu này không có hiệu quả gì cả. Cô nghiêm mặt, mím môi, sắc mặt trắng bệch. Bành Dã biết cô đau đến mức không có cả lòng dạ nói chuyện. Thoa thuốc xong, từng ngón tay dùng vải gạc buộc chắc, trên mặt cô đầy mồ hôi, gần như mệt lả. Bành Dã dìu cô nằm xuống, kéo chăn cho cô, nói: “Cô nghỉ một lúc đi, cơm chín rồi gọi cô.” Trình Ca không đáp lại, nhắm mắt hình như ngủ. Nhưng cô quá đau, căn bản không ngủ được. Bành Dã vừa đi, cô liền mở mắt, nhìn trần nhà xuất thần, muốn hút thuốc, bỗng nhiên nghe thấy phòng bên cạnh có âm thanh. ** An An: “Cậu kéo tôi tới đây làm gì, tôi phải dọn hành lý.” Giọng Tiêu Linh đang van xin: “An An…” “Sao? Lát nữa ăn cơm trước khi lên đường, cậu không có mặt mũi đi xuống trước một mình?” Tiêu Linh: “Tớ muốn xin lỗi Trình Ca, tới hỏi cậu làm sao cho hợp.” Giọng An An dịu lại một chút, nói: “Thành khẩn.” Tiêu Linh nói: “Lúc đó tớ chỉ muốn tự bảo vệ mình, bây giờ, chị ấy bị mấy người đàn ông kia… cũng rất đáng thương.” An An nói: “Chị ấy không xảy ra chuyện gì cả. Đó là dân làng ở đây, đều là người tốt, đã cứu chị ấy. Mấy lời bà cụ nói buổi tối là để dọa cậu đừng ra ngoài, là cậu hiểu lầm người tốt, vứt bỏ Trình Ca.” Tiêu Linh nói: “Nếu chị ấy không xảy ra chuyện gì, vậy cậu đừng giận tớ được không? Hai chúng ta đừng cãi nhau nữa, quay lại trường, quên hết chuyện ở đây đi được không?” ** Trình Ca nghe đoạn đối thoại của họ, nhắm mắt. Lúc này, điện thoại di động reo. Cô nhớ rõ ràng sáng nay tìm đều không có tín hiệu. Trình Ca chịu đựng tay đau sờ tới di động, lại là Phương Nghiên. Trình Ca muốn nhấn từ chối không nhận, nhưng tay quấn vải gạc, nhấn cả buổi cũng không có phản ứng, tiếng chuông cứ ầm ĩ, Phòng bên cạnh còn có tiếng Tiêu Linh, Trình Ca vô thức nhớ tới một cái tát đánh cô ta kia, nhớ tới tâm trạng lúc ở dưới đáy hố tuyết nhìn cô ta nhặt bật lửa hận không thể chính tay giết chết cô ta. Trong đầu, những hình ảnh này xen lẫn lời thuyết minh: “Trình Ca, gần đây em có trống rỗng mệt mỏi không, có sợ hãi hoảng hốt không, có tâm trạng bực bội muốn đánh người khác không, có không khống chế được cảm xúc của mình không, có muốn tìm kiếm kích thích không, có muốn làm tình không, có muốn tổn thương bản thân không, có muốn tự…” Giọng ma quỷ xuyên tai, bám dai như đỉa. Trình Ca chợt đập di động vào tường. Rầm một tiếng, Di động rơi tự động tắt máy, thế giới yên tĩnh. Cô nằm xuống giường, nhắm mắt, vẻ mặt lại bình tĩnh. ** Bành Dã đi xuống lầu, Mười Sáu nhận lấy cái túi trong tay anh, nhìn một cái, kinh hãi nói: “Dùng nhiều vải gạc vậy sao?” Bành Dã nói: “Rất nhiều vết thương.” Thạch Đầu nhìn thêm một cái: “Sao không dùng trứng gà?” “Cô ấy nói không cần.” “Cái này cũng nấu rồi mà.” “Mấy cậu ăn đi.” “Cứ để lại cho cô ấy ăn đi.” Ni Mã hỏi: “Anh, rốt cuộc chuyện gì vậy? Ai làm thế?” Bành Dã nói tất cả một lần. Mười Sáu nói: “Trình Ca rất dũng cảm.” Bành Dã trầm mặc một giây, nói: “Đều bị ép buộc.” Ni Mã hỏi: “Vừa rồi lúc rửa vết thương thoa thuốc, chị Ca có khóc không?” Bành Dã nói: “Không có.” Ni Mã nhỏ giọng nói: “Chị ấy thật kiên cường.” Bành Dã không lên tiếng. Cách vài giây, anh nói: “Người điên đó rất đáng nghi.” Mười Sáu nói: “Chúng ta quen thuộc hết người trong thôn này, không có nhà nào có người điên… Thực sự có người để mắt tới Trình Ca? Chẳng lẽ cô ấy đã thấy mặt Cáo Đen thật sao?” “Lát nữa hỏi cô ấy.” Bành Dã nói, “Để cô ấy nghỉ ngơi một lúc.” Anh nói: “Chúng ta mau chóng rời khỏi đây, trước khi trời tối chạy đến Nadi Kangri.” Thạch Đầu nói: “Được, tôi tranh thủ làm cơm.” “Tất cả nhớ kĩ,” Bành Dã nói, “Quãng đường này, không được để cô ấy rời khỏi tầm mắt của chúng ta nữa.” ** An An xuống lầu trông thấy Trình Ca, vẫn ngồi ở chỗ của cô, chờ đủ người rồi ăn cơm. Lần này cô cũng đang hút thuốc, bàn tay ngón tay đều quấn băng vải, giống như đeo đôi găng tay trắng thật dày. Hai ngón tay béo kẹp điếu thuốc, nhìn qua cồng kềnh ngốc nghếch, so sánh với biểu cảm bình tĩnh lạnh nhạt của cô, có một loại tương phản buồn cười. An An khẽ cười. Trình Ca liếc mắt sang, không mở miệng, dùng ánh mắt tra hỏi. An An nói: “Dáng vẻ này của chị rất đáng yêu.” Trình Ca lạnh lùng hừ một tiếng. An An ngồi xuống, vừa định nói gì đó. “Đừng làm quen.” Trình Ca hơi bực, nói, “Đến chỗ dừng chân kế tiếp, họ —— chúng tôi sẽ vứt bỏ các cô.” Tim An An thịch một tiếng, nhận ra bây giờ không thích hợp nói chuyện phiếm. Tiêu Linh nói với Trình Ca: “Xin lỗi nha, em không nên bỏ chị lại…” Trình Ca chuyển đôi mắt sang, lạnh và tĩnh, Tiêu Linh không dám nhìn thẳng. “Nếu tôi là cô, tôi cũng sẽ chạy. Bảo vệ mình là bản năng của con người.” Phía sau làn khói, gương mặt Trình Ca rất lạnh lẽo, “Cô không cần xin lỗi.” Cô nói như vậy, ngược lại Tiêu Linh thấp thỏm không yên. Trình Ca nói: “Chuyện cô nên xin lỗi là chuyện khác.” Tiêu Linh mới hiểu ra, đỏ mặt: “Em xin lỗi, em không nên lấy bật lửa của chị.” Trình Ca không nói, quay đầu đi. Bành Dã đi tới, thấy Trình Ca đang hút thuốc, ngoài miệng không nói gì, nhưng ánh mắt ngăn cấm đã nói rõ tất cả. Trình Ca rũ mi mắt, nhàn nhạt nói: “Đau.” Bành Dã liền không còn lời để nói. Dáng vẻ cô vẫn lạnh nhạt, nhưng cả người mơ hồ lộ ra sự tiêu cực và u ám. Trong phút chốc, lời gì cũng không nói ra miệng được. ** Ngón tay Trình Ca không tiện cầm đũa, Thạch Đầu chuẩn bị muỗng gỗ cho cô. Cô cầm muỗng gỗ ăn cơm, không thoải mái lắm, cái muỗng đó có hình dạng kì quái, dày và cồng kềnh, không phải gạo dính vào miệng thì là thức ăn rơi vãi ra chén. Mới ăn vài muỗng thì Trình Ca đã không có kiên nhẫn, qua loa nói ăn no rồi. Sau bữa cơm trưa trễ phải lên đường. Mọi người hoặc dọn dẹp tuyết đọng trên xe, hoặc lui tới chuyển hành lý, Trình Ca đứng bên hàng rào tre ngoài sân nhìn tuyết. Ni Mã tranh thủ chạy tới, nói: “Chị Trình Ca, em đã lấy quần áo kê cho chị, lát nữa lên xe chị ngủ đi, ngủ rồi thì không đau nữa.” Trình Ca nhìn cậu, nói: “Lỡ như đau đến mức không ngủ được thì sao?” “…” Ni Mã gãi đầu, “Đúng nha, sao em không nghĩ tới nhỉ.” Trình Ca cười nhạt: “Trêu cậu thôi…” Ni Mã toét miệng cười, lại thấy Trình Ca vô thức chọc tuyết đọng trên hàng rào, khẩn trương nói: “Chị đừng đụng, tuyết tan sẽ làm ướt vải gạc.” “Ờ.” Trình Ca thu tay lại. Ni Mã thấy cô không có tinh thần gì, nói: “Chị Trình Ca, chị đừng bực, lần sau nếu đụng phải người bắt nạt chị, tất cả bọn em sẽ tới đánh hắn.” Trình Ca nói: “Được.” “May mà chị không xảy ra chuyện, nếu không thì em…” Mặt Ni Mã kìm nén đến đỏ bừng, không tìm được từ thích hợp. Trình Ca nhìn cậu một lúc, nói: “Cảm ơn cậu.” Mặt Ni Mã càng đỏ hơn, quay đầu liền chạy mất. Trình Ca móc hộp thuốc lá trong túi ra, muốn lấy thuốc hút, nhưng hai tay cồng kềnh, trái nghiêng phải ngã chính là không lấy ra được. Cô nhíu mày, đang muốn ném hộp thuốc… “Trình Ca.” Bành Dã đang gọi cô. Trình Ca ngẩng đầu lên, suy nghĩ một chút, mới quay đầu lại. Bành Dã đang đứng trên mặt tuyết cách đó không xa, hơi nheo mắt nhìn cô. Ánh sáng trắng của mặt tuyết chiếu lên mặt anh. “Sao?” “Cô qua đây.” “Ừ.” Trình Ca nhét hộp thuốc vào túi, giẫm lên tuyết đi về phía anh. Bành Dã nhìn cô đến gần, xoay người đi giữa mặt tuyết; Trình Ca rất im lặng đi theo anh, tuyết dày giẫm dưới chân, vang xào xạc. Âm thanh xào xạc này, rất êm tai. Trình Ca hít một hơi thật dài, không khí trên mặt tuyết mang theo hương thơm mát lạnh. Bành Dã đi một khoảng, cách xa dịch trạm và nhóm người, dừng lại quay đầu chờ cô; Anh dẫn cô đi tới giữa mặt tuyết bao la, trời xanh, ánh mặt trời, tuyết trắng. Cô đến bên cạnh anh đứng ngay ngắn, nheo mắt ngẩng đầu nhìn anh. Anh đứng trong ánh sáng tuyết đầy khắp núi đồi, gò má rõ nét và rực rỡ. Bành Dã nói: “Tôi dạy cô vài cách phân Bắc.” Trình Ca: “Hả?” Bành Dã nói: “Phân biệt hướng Bắc.” Trình Ca: “À.” Bành Dã nhìn cô mấy lần, Vải sợi lông trắng mảnh trên mũ áo lạnh đang bay trên gò má cô, Ánh sáng tuyết khiến gương mặt cô có vẻ như càng trắng hơn, vô cùng óng ánh, trong suốt đến sắp tan vào trong ánh sáng. Nhưng cô hơi lơ đãng, nói chuyện cũng không có hứng thú gì, hờ hững. Bành Dã hỏi: “Cô biết cái nào?” Trình Ca đáp: “Sao Bắc Cực và sao Nam Thập Tự.” Bành Dã hỏi: “Còn gì nữa không?” Trình Ca đáp: “Bên lá cây thưa thớt là hướng Bắc, bên gốc cây có vòng tuổi dày đặc là hướng Bắc.” Cô trả lời vô cùng thờ ơ, Bành Dã cong khóe môi vô cùng nhạt: “Trong sách tiểu học.” Trình Ca dùng khóe mắt liếc anh, nhìn anh mấy phút, cho rằng anh đang khẽ chế giễu. Cô chậm rãi hít vào một hơi không khí hơi lạnh, nói: “Dốc núi tuyết tan nhanh hơn là hướng Nam, rừng cây rậm rạp là hướng Nam…” Bành Dã đút hai tay trong túi, cúi đầu giẫm lên tuyết. Anh vô thức xoay xung quanh Trình Ca, giẫm bằng phẳng tuyết xung quanh. Trình Ca liệt kê xong, nói: “Đây là Bắc bán cầu, Nam bán cầu ngược lại.” Bành Dã dừng bước, nghiêng đầu nhìn cô: “Bây giờ nói cho tôi biết bên nào của tôi là hướng Bắc.” Trình Ca im lặng, cách cô vừa nói đều không dùng được, tay muốn di chuyển; giọng nói cấm đoán của Bành Dã truyền đến: “Không được xem di động.” Trình Ca nhìn về phía mặt trời, hình như ở hướng Tây, cô hất cằm về bên phải: “Bên kia.” Bành Dã hỏi: “Bên nào?” Trình Ca lại giơ tay lên, chỉ hướng bên phải chính diện mình: “Chỗ đó là hướng Bắc.” Ngoài hai, ba bước, Bành Dã nheo mắt nhìn cô. Trình Ca hỏi: “Đúng không?” Bành Dã tiến lên một bước, rút một tay trong túi ra, nhẹ nhàng nắm cổ tay cô, đẩy ra sau bốn mươi lăm độ: “Đây là hướng Bắc. Vừa rồi cô chỉ là Tây Bắc.” Trình Ca nhìn tay mình, rồi lại nhìn anh: “Sao anh biết?” Sự chú ý của cô đã tập trung rồi. Bành Dã nói: “Dùng giờ bản địa tưởng tượng ra một mặt đồng hồ, ví dụ như mười giờ sáng, kim giờ chỉ số mười. Nếu cô ở Bắc bán cầu, lấy kim giờ chỉ hướng mặt trời, đường phân giác của góc giữa kim giờ và điểm mười hai chính là hướng Nam; Nhưng ở Nam bán cầu, phải dùng điểm mười hai hướng về mặt trời, đường phân giác của góc giữa điểm mười hai và kim giờ là hướng Bắc.” Trình Ca mím môi, nghiêm túc suy nghĩ. Bây giờ cô ở Bắc bán cầu, nếu cô có một cái đồng hồ đeo tay, xoay ngang đặt dưới đất, nếu bây giờ là mười giờ sáng, lấy kim giờ điểm số mười chỉ hướng mặt trời, đường phân giác của góc giữa điểm mười và điểm mười hai là điểm mười một. Hướng điểm mười một của đồng hồ đeo tay chỉ chính là hướng Nam. Hướng ngược lại chính là hướng Bắc. Cô nghĩ hiểu rồi, lơ đãng hơi cong khóe môi. Bành Dã nói: “Cô thử xem.” Trình Ca liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ là đúng ba giờ trưa. Trình Ca suy nghĩ một chút, chủ động đặt câu hỏi: “Nhưng nếu như di động hết pin, cũng không đeo đồng hồ, không biết giờ cụ thể thì sao?” “Lát nữa sẽ dạy cô.” Bành Dã nói, “Thử cái này trước.” Trình Ca nhìn về phía mặt trời, tưởng tượng mình đứng ngay chính giữa mặt đồng hồ, điểm số ba chỉ hướng mặt trời, vậy điểm mười hai ở ngay bên trái cô, Đường phân giác của góc này, bên trái phía trước góc bốn mươi lăm độ, chỗ một giờ rưỡi là hướng Nam, Cho nên bên phải phía sau là… Dường như tất cả đều trong lúc lơ đãng, trên mặt tuyết, trong thung lũng, gió nổi lên; còn cô nở nụ cười, Khóe môi cô cong lên nụ cười thật lớn, cô quay đầu, ngón tay đi qua: “Hướng Bắc.” Bành Dã đứng ở hướng chính Bắc, trước mặt cô. Đôi mắt anh cố định trên gương mặt cô, đen nhánh, yên lặng. Cô đang cười, sợi tóc đang tung bay, tay ở trước mặt anh. Thế giới rất yên tĩnh, nghe thấy âm thanh ánh mặt trời chiếu trên mặt tuyết. Anh nhìn thấy, khoảnh khắc ấy, gió đầy khắp núi đồi đứng lại vì cô.