Trên bếp lò kiểu cũ, hơi nước bốc lên hầm hập. Thạch Đầu ngồi trên bệ gỗ thêm củi vào lò, Mười Sáu bỏ cảnh thiên đỏ vào cháo. Thạch Đầu nhìn đến mức ấn đường run không ngừng: “Không phải cô ấy đã khá hơn rồi sao? Cậu bỏ ít thôi!” Mười Sáu: “Anh Bảy bảo em bỏ.” Thạch Đầu ném một cành cây vào lò, củi cháy kêu tí tách; anh ta bật đứng dậy đi tới bên cạnh Mười Sáu, mở bọc giấy ra: “Thằng nhãi Ni Mã lại lấy tặng Mạch Đóa.” “Em đã xem chỗ nó cho Mạch Đóa rồi, không bao nhiêu cả.” Mười Sáu nói, lại bỏ vào nồi. Thạch Đầu giậm chân giống như bị cắt thịt: “Đủ rồi đủ rồi, chỗ còn lại cũng không đủ bán lấy tiền.” Kinh phí trong đội eo hẹp, phải thường xuyên bán dược liệu bù vào. Thạch Đầu quản lý sổ sách, thứ ném vào nồi đều là tiền, đương nhiên anh ta đau lòng. Mười Sáu dừng động tác trong tay, nói: “Thạch Đầu, thân thể cô ấy khỏe mới có thể chụp ra được ảnh đẹp.” Thạch Đầu không có hứng nghe, giành bọc giấy lại gói kĩ. Mười Sáu: “Ảnh cô ấy chụp có thể làm tuyên truyền, mở triển lãm ở thành phố lớn, tiền kiếm được đều đưa cho khu bảo tồn. Đến lúc đó, cấp trên sẽ cho đội thêm kinh phí.” Mắt Thạch Đầu sáng lên: “Mẹ nó cậu không nói sớm?” Anh ta mở bọc giấy ra, lại lấy một chút bỏ vào nồi. Sau này phải xem Trình Ca như cừu mà nuôi, cô ấy lớn khỏe là có thể lấy lông cừu rồi. ** Có người đẩy cửa gỗ ra, két một tiếng. Trình Ca đã tỉnh, mở mắt, trong phòng đèn sáng, trắng mịt mờ. Bành Dã vào phòng, trong tay cầm chén cháo. “Tỉnh rồi?” Anh nhìn cô một cái, để chén trên tủ đầu giường, nói, “Lát nữa ăn.” Anh để chén xuống, xoay người đi ngay; Trình Ca mở miệng: “Tôi không ngồi dậy nổi.” Bước chân Bành Dã dừng một chút, anh quay lại bên giường, đưa tay vào chăn cô, đỡ lưng cô nâng cô dậy. Cô có vẻ nhẹ hơn rất nhiều so với bề ngoài, sắc mặt tái nhợt, môi khô, cụp mắt, không sắc bén như bình thường. Tay anh rất vững, nhưng hơi lạnh, Trình Ca thoáng nhíu mày. Bành Dã hỏi: “Thân thể không thoải mái?” Trình Ca nói: “Tay anh lạnh quá.” Bành Dã trả lời: “Trách tôi không ủ ấm tay trước.” “…” Trình Ca cười nhạt ra một tiếng. Bành Dã không đáp lại nữa, không nói lời nào nhét gối lót sau lưng cô, ngực và cánh tay anh che Trình Ca, có mùi xà phòng đơn giản. Trình Ca chống mình ngồi dậy, dựa vào đầu giường, gò má “không cẩn thận” cọ vào cằm Bành Dã, hơi cứng, ấm áp, không giống bàn tay anh. Mặt Bành Dã cứng một chút. Anh khom người, nghiêng đầu nhìn cô. Khoảng cách hai người rất gần, ánh mắt anh im ắng, Trình Ca cũng yên lặng nhìn anh. Trong mắt cô có sự phấn khích đặc biệt, giống như chưa bao biết xấu hổ ngượng ngùng. Anh kéo gối xong, buông cô ra, bưng chén cháo lên: “Ăn cái này đi.” Trình Ca nhận lấy, công khai sờ tay Bành Dã một cái, da thô cứng, khớp xương rõ ràng. Bành Dã nhìn cô chằm chằm, mũi chậm rãi thở ra một hơi, như có như không cắn răng. Trình Ca vẻ mặt thản nhiên, múc một muỗng cháo ăn, ấm áp, dạ dày dễ chịu trong nháy mắt: “Cháo ai nấu thế?” Bành Dã nhìn cô ăn, nói: “Thạch Đầu.” “Anh ta dùng nồi gì? Nấu ngon như vậy.” Cháo, nước cháo hòa vào nhau, Trình Ca nói, “Sau này tôi cũng mua một cái.” “Nồi sắt.” Bành Dã đáp. “…” Trình Ca tưởng là nồi cơm điện nhãn hiệu nào đó, cô ngẩng đầu nhìn anh, “Nồi sắt?” Bành Dã giang hai tay, giống như một cái ôm, ra dấu một chút: “Nồi sắt và bếp lò nguyên thủy nhất.” Trình Ca gật gật đầu, nói: “Cái này siêu thị không có bán.” Bành Dã không lên tiếng. Trình Ca hỏi: “Tôi bị phản ứng cao nguyên?” “Còn có chút phù phổi.” Trình Ca nói bằng giọng rất nghiêm túc: “À, thảo nào lại chảy máu mũi.” “…” Trong một lúc Bành Dã lại không nói, cô thật có mặt mũi nhắc tới chuyện chảy máu mũi. Nếu không phải anh nhìn ra cô có phản ứng cao nguyên đá văng cửa phòng cô, không chừng bây giờ cô đã đi đâu đó trong cõi thần tiên rồi. Anh có vẻ không có ý muốn ở lại, định rời khỏi, trước khi đi dặn dò vài câu một cách máy móc: “Chú ý nghỉ ngơi, bình dưỡng khí ở đây.” Trình Ca nuốt một muỗng cháo, nói: “Tang Ương Ni Mã nói, anh biết nghe tiếng gió, sao làm được vậy?” “Cảm giác.” Câu trả lời của anh khó nói là không phải lấy lệ. “Để lừa con nít thì thôi đi.” Trình Ca nói, “Anh biết khí tượng. Học ở đâu, tôi hỏi là trường đại học nào?” Bành Dã nhìn cô một giây, cười không mang ý cười: “Đại học?” Trình Ca nói: “Ừ, cảm giác.” “Cảm giác?” “Đúng, cảm giác.” Bành Dã hừ cười một tiếng, kéo ghế đến trước mặt cô ngồi xuống, chống khuỷu tay lên đùi, cúi thân trên sáp lại gần cô, nụ cười của anh nhạt lại, nói: “Cô mưu đồ cái gì?” Đầu anh cao, ban ngày cách xa không cảm thấy được. Bây giờ ngồi khoảng cách gần, cúi người, lập tức chặn ánh sáng trên đỉnh đầu Trình Ca. Trình Ca ngẩng đầu nhìn anh, trong một lúc không trả lời. Đôi mắt anh đen kịt, rất bình tĩnh: “Cô muốn lấy được gì từ đây?” Trình Ca trả lời: “Tôi là nhiếp ảnh gia.” Bành Dã nhếch một bên môi, nói: “Tôi hỏi cô muốn lấy được gì ở chỗ tôi?” Trình Ca hít chặt gò má, con ngươi cô màu rất nhạt, lông mi run rẩy, lại yên lặng, nói: “Thân thể.” Lần này đến lượt Bành Dã không nói nên lời trong chốc lát. Anh chắc chắn Trình Ca chỉ động kinh. Trực tiếp mở ra loại chuyện như vậy, đừng nói phụ nữ, trên mặt đàn ông cũng xấu hổ không giữ bình tĩnh nổi, sẽ bị dọa lui. Nhưng sự bày tỏ của cô vô cùng thẳng thắn đơn giản. “Tôi muốn một chùm ảnh. Thân thể anh.” Lúc này, cô nhìn anh, ánh mắt đặc biệt trong veo, bình thản, không mang theo dục vọng; tựa như anh mới là người mang sự bất chính trong lòng. Thậm chí ánh mắt cô có chút thành kính, giống như người yêu thích nghệ thuật đi trên hành lang Viện bảo tàng Louvre chiêm ngưỡng Mona Lisa. Bên ngoài dịch trạm gió tuyết dường như lớn hơn, mưa đá đập kêu đôm đốp. Bành Dã im lặng nhìn cô mấy phút, cuối cùng nói: “Ăn cháo xong nghỉ ngơi sớm một chút.” Anh đứng lên, nhìn cô từ trên cao, nói: “Sau này bớt làm chuyện không thích hợp.” Giọng Trình Ca lạnh nửa phần: “Lời này trả y nguyên lại cho anh.” Bành Dã hơi nheo mắt, ngược sáng, sắc mặt anh rất tối: “Cô còn thực sự có thể níu chặt không buông. Nhất định phải để tôi nhắc tới chuyện cô làm vừa rồi lúc chảy máu mũi?” Trình Ca nói: “Tôi không phải người phụ nữ nhìn rồi không chịu trách nhiệm.” Bành Dã: “…” Trình Ca lại nhàn nhạt nói: “Hơn nữa, không phải tôi nói chuyện đó. Sau khi tôi vắng mặt, các anh lại vào phòng tôi lục đồ.” Bành Dã suy nghĩ một chút, nhíu mày: “Lúc nào?” “Buổi sáng sau khi tôi rời khỏi phòng, trước khi trả phòng.” Bành Dã nói: “Không có.” “Anh không vì hỏi không được manh mối ở chỗ tôi mà lén vào phòng tôi lục đồ?” “Không có.” “Vậy thì là người dưới quyền anh.” “Sẽ không.” Bành Dã nói. Mười Sáu gọi điện thoại cho anh nói có cần giao Trình Ca cho cảnh sát thẩm vấn không, câu trả lời của Bành Dã là “Bỏ đi.” Nếu Trình Ca bị đưa vào đồn cảnh sát, cô nhất định sẽ trở thành mục tiêu của đám người “Cáo Đen”. Như cô từng nói, đi ra ngoài, bảo vệ mình là quan trọng nhất. Lúc đó Bành Dã nghĩ, không thể bảo vệ người qua đường này thì không nên kéo cô vào. “Họ đều sẽ không.” Trình Ca khẽ cười một tiếng như chế giễu. Bành Dã hỏi: “Có người lục phòng cô?” “Đồ trông giống như lúc đầu, nhưng chắc chắn từng bị đụng vào.” “Lát nữa tôi đi hỏi đám Mười Sáu.” Trình Ca “ừ” một tiếng, khuấy cháo trong chén, chậm rãi hỏi: “Trong lòng anh cho rằng họ không xông vào phòng tôi trong tình huống anh không biết?” “Phải.” Trình Ca nhướng mày: “Anh còn rất tin họ.” “Vào sinh ra tử, đương nhiên.” Trình Ca húp một hớp cháo, nói: “Tôi thấy thứ buộc sau xe việt dã của các anh đều là da thú?” “Ừ.” Nhắc tới cái này, sắc mặt Bành Dã thay đổi, có vẻ không giống như bài xích đối thoại trước đó, tạm thời không có ý muốn đi ngay, “Ngoài ý muốn thu được.” Anh nói. Trình Ca: “Làm nghề này rất cực khổ.” Bành Dã: “Cũng tạm.” Trình Ca: “Quanh năm đều canh giữ ở khu không người?” Bành Dã: “Gần như vậy.” Trình Ca im lặng, khuấy cháo trong chén, nói bằng một giọng rất từ tốn: “Không cô đơn sao?” “…” Bành Dã mím môi, liếc nhìn cô. Trình Ca dựa vào đầu giường, vẫn là dáng vẻ không lạnh không nóng đó, thậm chí hơi hờ hững. Nhưng anh biết rõ trong lời cô có ám chỉ nào đó. Cô không hề quan tâm tới da thú và Khương Đường, tối nay, cô chỉ quan tâm câu trả lời của anh. ** Gió ngoài cửa sổ thổi mạnh từng cơn, đèn đang lắc lư. Bành Dã nhìn thấy bóng mình lắc tới lắc lui trên mặt cô. Gương mặt cô, lúc sáng ngời, lúc tối tăm. Anh nhìn cô một lúc, nói lần nữa: “Ăn xong để chén trên tủ là được.” Lần này anh không hề quay đầu lại đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại. Anh đứng ngoài cửa một lúc, móc điếu thuốc nhét vào miệng, cũng không biết sao ra khỏi cửa khó khăn như vậy. ** Bành Dã xuống lầu đi tới bếp, đám Mười Sáu đang nấu cơm, mùi gạo bốn phía. “Chị ấy tỉnh rồi sao?” Ni Mã hỏi. “Tỉnh rồi.” Bành Dã nói. Mười Sáu thấy sắc mặt anh khác thường, hỏi: “Sao vậy?” Bành Dã nói: “Sau khi chúng ta đi, có người đã lục phòng của cô ấy ở nhà nghỉ.” “202?” “Ừ.” Mười Sáu: “Anh, anh nghi ngờ cái gì?” Bành Dã: “Đồ của cô ấy được người khác xếp gọn lại sau khi bị lục, đây không phải là vào phòng trộm. Đối phương khá cẩn thận.” Thạch Đầu lập tức ngẩng đầu lên từ miệng lò: “Cậu cảm thấy có liên quan tới bọn Cáo Đen?” Bành Dã nhíu mày: “Nhưng Cáo Đen đã giết Kế Vân vào đêm trước, hắn biết rõ Kế Vân không ở 202, ở 203. Ở 202 là khách khác.” “Là đạo lý này.” Bành Dã nói: “Các cậu nói thử, tại sao hôm sau hắn quay lại phòng bên cạnh lục đồ của Trình Ca.” Mọi người suy tư rất lâu, Mười Sáu đột nhiên vỗ đầu một cái: “Chỗ Trình Ca có đồ hắn muốn!” “Chỉ có cách giải thích này.” Bành Dã nói. Ni Mã không hiểu: “Nhưng sao chỗ chị Trình Ca có thể có đồ Cáo Đen muốn? Hai người họ sao có thể dính líu quan hệ?” Bành Dã suy nghĩ mấy phút, nói: “Trước mắt chỉ có thể xác định, cô ấy và Cáo Đen từng đối mặt.” Thạch Đầu nói: “Cáo Đen thận trọng như vậy, cô ấy hẳn không thấy được mặt đối phương.” Bành Dã cười nhạt một tiếng: “Nếu thấy được, bây giờ chắc cô ấy chết rồi.” Mười Sáu nói: “Bây giờ cô ấy và chúng ta coi như là bạn rồi. Lần trước cô ấy không nói, không chừng lần này sẽ nói cho chúng ta. Có lẽ có thể cho ra manh mối khác cũng không chừng. Anh, anh đi hỏi lại cô ấy thử xem.” Trong chốc lát Bành Dã không trả lời. Anh vẫn thực sự không muốn đi hỏi cô. Nói chuyện với người phụ nữ đó thật đau não. ** Bành Dã đi tới cạnh cửa nhà bếp, bật di động ra xem, lưu số di động của Trình Ca vào. Mười Sáu đi tới khoác vai anh. Bành Dã hỏi: “Có chuyện à?” Mười Sáu thấp giọng: “Anh, anh cảm thấy cô ấy thế nào?” “…” Bành Dã hỏi, “Ai?” “Nhiếp ảnh gia.” “…” Thực ra Mười Sáu muốn hỏi có phải họ có chút bất hòa không. Anh ta với Bành Dã là anh em nhiều năm, khứu giác như sói, không nói tới chuỗi vết máu kì lạ từ nhà tắm đến cửa phòng Trình Ca kia, rõ ràng hơn là anh ta phát hiện Bành Dã rất lạnh lùng với Trình Ca, đoán chừng là không ưa người phụ nữ này. Nhưng anh ta cũng không tiện hỏi trực tiếp có phải anh có thành kiến với Trình Ca không. Mười Sáu nghĩ, có lẽ chuyện sờ ngực hôm đó Trình Ca cư xử quá hùng hổ. “Anh.” “Sao?” “Anh cảm thấy người phụ nữ Trình Ca này thế nào?” Bành Dã xoay con ngươi nhìn anh ta: “Cái gì thế nào?” “Thạch Đầu cảm thấy cô ấy tính tình quái đản, ngược lại em thấy cô ấy rất thú vị.” Bành Dã cúi đầu lưu số, thoáng nhíu mày, chữ “Ca” trong Trình Ca quá khó tìm. Mười Sáu khoác vai anh xem anh tìm chữ, thuận miệng hỏi: “Anh, anh có thể thích kiểu phụ nữ này không?” Bành Dã nói: “Anh tìm chuyện sao?” ** Lời vừa mới dứt, sau lưng vang lên tiếng bước chân không nặng không nhẹ. Bành Dã nghe ra được, không ngẩng đầu. Mười Sáu sợ đến vội vàng cười nhìn sang. Trình Ca chỉ mặc một chiếc áo sơ mi dài, cầm chén cơm và máy ảnh, mắt nhìn thẳng đi qua họ, đi vào bếp. Bành Dã cúi đầu nhìn di động, trong tầm mắt, vạt áo sơ mi của Trình Ca lướt qua bên cạnh anh, hoa văn nhỏ trắng xanh, phía dưới một đôi chân dài trắng ngần, cô chân trần mang giày cao gót. Bành Dã tìm được chữ “Ca”, lưu số điện thoại xong. Đúng lúc này, rầm, rầm, rầm, có người đập cửa dịch trạm kêu rầm rầm. Chín giờ tối. Mấy người trao đổi ánh mắt, không nói lời nào. Xung quanh yên tĩnh, chỉ có cơm đang nổi bong bóng trong nồi, ngoài phòng tiếng gió vi vu. Đêm bão tuyết, ai sẽ chạy tới cái thôn nhỏ không thể đánh dấu trên bản đồ trong khu không người.