Dựa chân chống xe vào chỗ râm mát cho con ngựa chiến không gồng mình với cái nắng cuối hè.
- Anh Tuấn ơi đại ca chở mẹ xuống ngoại rồi! Trưa nay ăn gì đây? – Em gái tôi chạy từ trong nhà ra.
Tôi không nói câu nào rồi lẳng lặng bước vào nhà cất cái cặp và vật ra giường. Tâm trạng tôi rối bời không biết làm gì để thoát khỏi tình trạng này nữa. Bỗng có chai nước lạnh áp vào má. Quay lại thì nụ cười dễ thương đang nở với tôi ở đầu giường.
- Anh sao thế? – Cô bé lên tiếng.
- Uhm anh hơi mệt. – Tôi làm ra vẻ nặng nhọc trả lời.
- Anh mệt thì cứ nghỉ đi em nấu cơm cho. – Con bé nói đoạn rồi đứng dậy lấy nồi cơm ra.
- Tít ơi! Em chạy ra ngoài mua ít đậu phụ với chả quế về anh nấu canh trứng cho. Tiền này.
Tôi đưa cho nó ít tiền chứ thừa biết lúc mẹ đi thảo nào chẳng để tiền lại cho hai anh em ăn trưa.
Em gái tôi hơi sững người quay lại vì vừa nãy nó còn chứng kiến vẻ mệt mỏi của ông anh quý hóa mà giờ lại sai nó đi mua đồ là sao? Rồi lại còn nấu cho nó món nó khoái nhất nữa?
- Để anh cắm cơm cho!
Nó lại tròn mắt ngạc nhiên hơn. Và rồi….
- Anh giai tuyệt vời.
Nó nhẩy cẫng lên như trúng số độc đắc. Số là nó thích nhất món cánh trứng đậu phụ thêm vài lát chả quế. Cứ hai ngày là nó phải bắt mẹ nấu cho nó ăn bằng được chứ không được ăn là không có yên với nó. Đến ông anh tôi nhiều lần còn lắc đầu ngán ngẩm khi hai ba bữa liền nó nấu toàn canh trứng trong những đợt bố mẹ đi công tác dài ngày.
Loe ngoe nhẩy lên con xe đạp của nó rồi phóng vụt ra đường khi, vừa đi vừa tung tăng câu hát Hoa Nắng. Con bé thật lạ, vô tư không lo không nghĩ gì cả? Con gái như vậy hiếm lắm.
Cắm cơm xong, lấy hai quả cà chua rửa sạch chờ con em về. Trong tủ còn hai quả trứng và một mớ rau muống. Nhanh tay tôi nhặt và rửa xong xuôi cũng là lúc em tôi về. Chế biến lúc nữa là bắt tay vào nấu.
Bữa cơm rôm rả khi nó luôn miệng kể về cái lớp 9 mới của nó. Nào là nhiều con gái hơn năm ngoái, con trai thì ẻo lả không có chút nào gọi là nam tính. Và câu chốt của nó mới bá đạo.
- Có một anh chàng cùng lớp có ý với em.
Tôi bật ngửa sau câu nói của nó.
- Ranh con học không học yêu với đương. – Tôi ký vào đầu nó một cái.
-Hì…hì… Em có thích hắn tí nào đâu. Đã xấu lại còn xa. – Nó cười tít mắt.
- Là như nào? – Tôi ngạc nhiên.
Theo nó kể thì thằng này cũng được mã nhưng mà hay nghịch ngu, rồi lại còn lắm mồm nữa. Mà theo nó phân bua là hai đứa lắm mồm thì toàn cãi nhau chứ không hợp nhau. Tôi chỉ cười cười rồi dọa nó.
- Thi không đỗ cấp ba thì mày liệu hồn với bố đấy.
- Hai huynh em bá vậy thì em lo gì không đỗ. – Nó cười tít mắt.
Bữa cơm kết thúc trong cái vuốt bụng của tôi và người bê chồng bát đi rửa hẳn nhiên là cô bé còn lại. Lần này nó không còn bí xị mà tươi cười hớn hở. Đúng là Hiệp Sĩ Lợn.
Tôi lên giường đánh một giấc đến chiều và lúc tỉnh ngủ thì thằng Dũng đã ngồi nói chuyện với mẹ tôi trên nhà. Nó sang rủ tôi đi đá bóng đây mà.
Thì ra là mẹ tôi về rồi. Ông anh lấy xe máy đi học thêm luôn, còn em gái tôi thì cũng tót đi thuê truyện về đọc rồi.
- Lớp mới thế nào cháu. – Mẹ tôi hỏi thằng Dũng.
- Dạ cũng vui bác ạ! – Nó trả lời lễ phép.
- Chúng mày liệu mà học, tao không nói nhiều đâu. – Mẹ tôi lập tức chùng giọng.
- Dạ….! – Thằng Dũng có vẻ run sau câu nói của mẹ tôi. – Thôi cháu xuống chỗ Tuấn chút bác.
- Uhm, dựng cổ nó dậy cho bác…
Cúi chào mẹ tôi, nó bước xuống phòng tôi ở nhà dưới. Vỗ hai phát vào mặt tôi rồi nó mới nói.
- Mày làm gì mà ngủ như lợn thế?
- Tao tỉnh từ nãy rồi thằng điên. – Tôi cau có.
- Dậy xỏ giầy đi làm trận bóng, nay thằng chân Sắt có đá đấy. – Nó vừa nói vừa lật cuốn truyện Jindo của tôi.
Câu nói của nó làm tôi giật mình nhớ đến lời khiêu chiến với ông anh? Không kiếm được đội nào mất kèo đã đành, đằng này còn hổ thẹn với ông
ấy vì không giữ được lời thách đấu.
- May quá tao cũng đang định tìm nó. –Tôi nói với Dũng.
- Chi dzậy? – Nó ngạc nhiên.
- Ê đội xóm mình đá với lớp ông anh tao không?
- Có kèo không? – Thằng Dũng lại ngạc nhiên.
- Một két coca. – Tôi trả lời có chút e dè.
- Chiến luôn. Thường thôi. – Tôi hăm hở trả lời luôn.
Tôi hiểu thằng này mà, gì chứ đá bóng với nó là lẽ sống nên nó không có ngại bất cứ đội nào hết. Đơn giản nó là thằng tiền đạo không hề đơn giản.
- Tao đang tính không biết lấy đội nào? Đội xóm mình thì có tao với mày cứng, chứ mấy thằng khác cũng tạm thôi. Mà đội lớp 10 thì chưa biết chân cẳng thế nào? – Tôi hơi phân vân với nó.
- Có tao với mày thì lo gì nữa? Pirlo và Ronaldo mà phải ngán hả? – Nó dương dương tự đắc.
- Thằng điên, đội ông anh tao á quân Chu Văn An năm ngoái đấy thằng điên. – Tôi trợn mắt nhìn nó.
- Mày nghe câu “Cao nhân có cao nhân trị” của Tôn Ngộ Không chưa? – Nó cười cười nói với tôi.
- Tao đang định hỏi thằng chân Sắt và thằng tiền đạo hôm đó đá hộ.
- Có chắc nó đá cho không? – Nó nhíu trán nhìn tôi.
- Thì đang định hỏi nó đá thì tốt không đá thì phải chịu.
- Ờh thế dậy đi ra đó rồi hỏi nó một thể.
Tôi dậy xỏ đôi giày rồi cùng thằng Dũng ra sân. Hôm nay đông quá trời luôn, làm ba đội rồi mà vẫn còn mấy ông ngồi ngoài. Mấy thằng đó là bọn xóm tôi cả thôi. Chúng nó chưa lập team chắc chờ tôi với thằng Dũng.
Thấy thằng chân Sắt đang đá trên sân và có cả thằng tiền đạo mới kia tôi có chút an tâm. Nếu nhờ được nó thì tốt quá.
Tôi hô lớn “Có đội 4 rồi nhá, đếm bóng thôi anh ơi” Mấy thằng trên sân quay lại nhìn tôi rồi chúng nó lại cắm mặt vào quả bóng của nó. Tôi cười cười nghĩ bụng “tất cả là của chúng mày chứ có ai lấy đâu?”.
Cái luật đá nhiều đội là thế này. Cứ ghi một quả là ra luôn không cần biết đội kia đá được bao nhiêu phút. Kể cả là vừa vào xong cũng phải ra.
Đợi một lúc thì đội tôi cũng vào, rồi thắng liên một mạch hai trận.
Trận thua trước khi trời tối là do tôi với thằng Dũng cố ý nhường đội thằng chân Sắt chứ không thì chưa chắc. Với lại là đội tôi cũng mệt rồi. Đá hai trận rồi bở hơi tai ra chứ ít à?
Chia tay tạm biệt mấy thằng cùng xóm tôi ngồi ở sân chờ thằng chân
Sắt cùng thằng Dũng. Một lúc sau thì nó đi ra cùng thằng tiền đạo mới sau khi đội nó hạ gục đội kia bằng lưỡi dao sắc bén của quả chồng cánh bá đạo. Công nhận quả đấy hay.
- Ông ơi tôi nhờ ông tí. – Tôi nói với thằng chân Sắt khi nó đang ngồi xuống tháo đôi giày.
- Uhm…Ok!
Tôi ngồi kể với nó về lời thách đấu của ông anh tôi nhưng tuyệt nhiên là không kể đến kèo kiếc gì cả vì là nhờ nó đá hộ thì mình phải bao nó. Tiện thể tôi nhờ thằng tiền đạo mới luôn.
- Ok thôi. Khi nào đá thì cứ báo tôi. – Nó tươi cười nhận lời ngay.
May quá rồi, tôi hớn hở trao đổi với nó số điện thoại và thằng tiền đạo mới cũng nhận lời luôn.
Trên đường về tôi trò chuyện với hai thằng thì biết thằng chân Sắt tên là Hoan, còn thằng tiền đạo mới là em họ nó mới chuyển về đây tên là Bắc. Đúng là song sát.
- Hoan này! Tôi nói ông đừng giận, tôi không thích lối đá của đội ông tẹo nào nhưng thực sự là ông đá rất hay sao phải đá kiểu đó. –Tôi thành thật với Hoan.
- Tôi cũng không thích nhưng chúng nó cứ đá thế thì mình phải theo thôi. – Nó nhún vai trả lời.
- Đá vậy chẳng hay chút nào? – Thằng Dũng lên tiếng.
- Uhm… – Hoan chỉ ậm ừ.
- Thôi đến ngõ rồi tôi với thằng Dũng về đây, cảm ơn hai ông trước nhé. – Tôi cười cười nói với Hoan và Bắc.
- Ok hôm nào đá thì alo tôi. – Nó cũng vui vẻ.
- Ok….
Tôi với thằng Dũng mừng rơn khi được chân Sắt nhận lời. May quá, ông anh ơi quả này ông xác con nhà bà định nhá. Coca ơi tao yêu mày.
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
21 chương
52 chương
42 chương
31 chương
41 chương
12 chương
13 chương