“Ta nghĩ, các ngươi cũng không thể không để cho ta sống rời khỏi đây đi?” Hứa Kính Quốc đột nhiên trở nên bình tĩnh, cũng không có sợ hãi gì. “Đương nhiên, bất quá trước khi ngươi chết, đem Lạc Ngưng giao ra đây.” Anh Mị Sí nói. Hắn cũng không quên Lạc Ngưng còn trong tay y. “Đã chết.” Hứa Kính Quốc lộ ra nụ cười tàn nhẫn. “Ngươi hiện tại đang nói cái gì? Nói rõ cho ta!” Anh Mị Sí nghe xong lời Hứa Kính Quốc nói, cả người kiềm chế không được xông lên phía trước túm áo y, trò đùa tái diễn? “Ác, ta nói quá nhanh, là『sắp』chết mới đúng.” Hứa Kính Quốc nhàn hạ thoải mái khi trò vui tới. “Hứa Kính Quốc! Ngươi tốt nhất mau nói ra Lạc Ngưng ở đâu? Nếu Lạc Ngưng thật sự có gì, ta sẽ cho ngươi bị chết thảm hại hơn.” Anh Mị Sí cảm thấy sắp mất đi lý trí, hắn hiện tại chỉ muốn biết Lạc Ngưng rốt cuộc xảy ra chuyện gì? “Muốn ta nói ra cũng có thể, nhưng mà, các ngươi phải để ta an toàn rời khỏi nơi này.” Chê cười, y không rời khỏi trước thì Anh Lạc Ngưng này để làm gì? Bọn hắn nhìn thế nào cũng không sẽ thả y. “Ngươi dựa vào gì theo ta đàm điều kiện?” Anh Mị Sí hướng trên mặt y hung hăng đấm một quyền, hắn quyết định, nếu Hứa Kính Quốc không chịu nói sẽ nghiêm hình bức cung đến khi y nói mới thôi! Hứa Kính Quốc lắc lắc mặt vừa bị đánh, quyền kia thật đúng là dùng sức, ngay cả trong miệng đều có mùi máu, bất quá càng như vậy y càng là vui vẻ, bởi vì dấu hiệu kia chứng tỏ giá trị của Anh Lạc Ngưng lại càng lớn. “Ngươi hỏi ta dựa vào gì sao? Dựa vào ngươi không có khả năng nhìn Anh Lạc Ngưng chết!” Hứa Kính Quốc phun máu trong miệng, nhìn chằm chằm vào Anh Mị Sí, cuối cùng để y nắm được nhược điểm đi! “Ta đương nhiên không có khả năng nhìn Lạc Ngưng chết, ngươi nói mau lên, nếu không nói ta lập tức động thủ giết ngươi.” Anh Mị Sí lại đấm mặt bên kia một quyền, hắn thật sự sắp điên rồi. “Giết ta, ngươi vĩnh viễn sẽ nhìn không tới Anh Lạc Ngưng.” Hứa Kính Quốc cười lạnh, lần này y đem Anh Lạc Ngưng giấu ở một nơi rất ẩn mật, trừ bỏ chính mình cùng vài tên thân tín ra, căn bản không ai biết cậu ở đâu. “Mị Sí, đệ trước buông hắn ra.” Anh Thiên Ngạo tuy rằng cũng rất muốn lập tức khiến Hứa Kính Quốc biến mất, nhưng cũng rất lo lắng như lời y nói. Bọn họ hoàn toàn không biết Anh Lạc Ngưng ở đâu, ngay cả sống hay chết cũng không biết. “Hứa Kính Quốc, ta có thể thả ngươi một con đường sống, nhưng nếu Lạc Ngưng có gì ngoài ý muốn, ngươi đừng trách ta.” Anh Thiên Ngạo quyết định, đem tính mạng của Anh Lạc Ngưng để lên hàng đầu, còn mênh của Hứa Kính Quốc tạm gác lại sau này chậm rãi cùng y giải quyết. “Tốt lắm, để ta rời đi, không được phép cho người theo kịp, chờ ta an toàn ta tự nhiên sẽ gọi điện thoại nói cho ngươi Anh Lạc Ngưng ở đâu.” Hứa Kính Quốc nghĩ núi xanh không sợ lửa, trước bảo mệnh vẫn hơn. “Ta đã biết, liền thuận ý của ngươi. Đều lui ra, để hắn rời đi.” Anh Thiên Ngạo nói. Mọi người hướng một bên lui lui, Anh Mị Sí cũng chịu đựng không động thủ, hắn nói cho bản thân vì Lạc Ngưng ngàn vạn lần phải bình tĩnh. Hứa Kính Quốc đã gần đi ra ngoài, rồi lại lui trở về, đang lúc mọi người còn đang buồn bực lại là chuyện gì, Hàn Tử Hằng lại xuất hiện. Cuối cùng đã trở lại, Tử Hằng. Anh Thiên Ngạo ở trong lòng nói, cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhìn kỹ trong tay Hàn Tử Hằng cầm súng, làm cho Hứa Kính Quốc không thể không lui ra phía sau. “Hàn Tử Hằng, ngươi đây là làm gì?” Hứa Kính Quốc khó hiểu, không phải để y đi rồi sao, sao lại còn sát ra tên Hàn Tử Hằng? “Ngươi đâu cũng không được đi.” Hàn Tử Hằng nói. “Đây là làm gì? Chẳng lẽ các ngươi không muốn biết Anh Lạc Ngưng ở đâu sao?” “Đương nhiên muốn biết, hơn nữa ta đã biết rồi.” Hàn Tử Hằng nói tiếp. “Thật sự? Ở đâu?” Đây là thanh âm Anh Mị Sí, cuối cùng tìm được Lạc Ngưng rồi sao? “Ở... Bệnh viện.” Hàn Tử Hằng nói có điểm phun ra nuốt vào. “Vì sao lại ở bệnh viện?” Anh Mị Sí lại hỏi, nghe chữ bệnh viện làm cho hắn cảm giác không tốt. “Thì... Bị bị thương... Ta cho người đưa Lạc Ngưng đến bệnh viện.” Hàn Tử Hằng tránh nặng tìm nhẹ nói, cũng không dám nhìn thẳng mắt Anh Mị Sí. “Hứa Kính Quốc, thật đáng tiếc, vương bài trong tay ngươi không có, nếu như vậy, ngươi vẫn nên chết tại đây đi.” Anh Thiên Ngạo nói. Hứa Kính Quốc vẫn muốn giãy dụa, y đến phía trước mãnh liệt va vào Hàn Tử Hằng đánh ngã trên mặt đất, Hàn Tử Hằng không dự đoán được y sẽ ra chiêu này, súng trong tay cũng bị Hứa Kính Quốc cướp đi. Nhưng động tác của Anh Mị Sí so với y nhanh hơn, trước khi Hứa Kính Quốc phản kích đã nả một phát súng xuyên qua cẳng chân y. Hứa Kính Quốc ăn đau quỳ xuống, Hàn Tử Hằng phía sau cũng nhanh chóng đứng lên hướng cảnh huyệt y đập xuống, Hứa Kính Quốc liền ngất đi. ( Ai~, xong con boss ghẻ cuối, tiếp theo là màn ngọt ngọt ngào ngào a~~~). Trong vài giây ngắn ngủi đã đem Hứa Kính Quốc chế phục. “Đại ca, Hứa Kính Quốc giao cho đệ xử lý.” Ánh mắt Anh Mị Sí rất lạnh, đá đá Hứa Kính Quốc té trên mặt đất, dám để cho Lạc Ngưng hắn bị thương, không thể để cho y chết đơn giản. “Tùy đệ đi.” Anh Thiên Ngạo nói. Những người khác ở một bên nhìn kết cục của y, đều rất may mắn chính mình chưa cùng Anh Bang đối đầu, nếu cứ phản chiến đi theo Hứa Kính Quốc khinh xuất, đại khái cuối cùng vẫn rơi xuống kết cục này. Vì sao? Bởi vì lúc trước Hàn Tử Hằng tới đã nói rất rõ ràng, nhìn Hứa Kính Quốc chết một mình hay là muốn chôn cùng thì do chính bọn họ quyết định. Nhìn nhìn Anh gia tài giỏi có dư cùng Hứa Kính Quốc chậm rãi khai cuộc, hơn nữa hết thảy cũng chiếu theo Anh gia bước đi, nếu như nghe theo lời Hứa Kính Quốc vừa nãy nói, Anh gia chỉ sợ cũng đã sớm chuẩn bị một bộ phương pháp đối phó bọn họ, nếu thật như vậy bọn họ cũng sẽ bị chôn cùng nhau. “Tử Hằng, nơi này liền giao cho đệ, phiền toái đệ tiễn mọi người ra ngoài.” Anh Thiên Ngạo không rảnh tại đây chậm rãi kì kèo, hắn muốn đến bệnh viện xem Lạc Ngưng. “Dạ” Hàn Tử Hằng cung kính đáp lại. Hết thảy đều trong kế hoạch của Hàn Tử Hằng, muốn giết Hứa Kính Quốc hoặc là muốn tiêu diệt Thiên Hỏa Bang, kỳ thật không cần đại phí tâm hoảng, bằng thực lực của Anh Bang, Thiên Hỏa Bang còn không được xem ở trong mắt đâu! Nhưng mà, đồng dạng mục đích, nếu có thể thu được càng nhiều hiệu quả, cho dù tốn một chút khí lực cũng đều đáng giá, dù sao cơ hội này không phải thường có. Chỉ là lợi dụng một tên Hứa Kính Quốc, là có thể danh chính ngôn thuận khiến Thiên Hỏa Bang tan rã, còn có thể đối mặt khác bang phái đạt tới giết gà dọa khỉ, để bọn họ không dám đối Anh Bang có mưu phản chi tâm, như vậy không phải tốt lắm sao?