Anh Ấy Rất Điên

Chương 17 : Cô ấy biến thành một tiểu mỹ nhân

…… Tô Mạc Mạc chậm rãi tản bộ một mình, đi khắp các bụi cây ở sườn Bắc, dừng lại trước ngọn núi và suối nước. Nơi này rất yên tĩnh đẹp đẽ. Ánh nắng nhộn nhạo trên mặt nước nhạt màu, vài tia sáng mỏng manh gây hoa mắt. Bọt nước mang theo hơi ẩm từ trong suối phun lên không trung rồi đáp xuống, gió thổi tạo nên những gợn sóng có trình tự, trong không khí tràn ngập hơi nước và hương thơm của hoa cỏ. Tô Mạc Mạc nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Lắng nghe tiếc nước rất khẽ, tiếng gió, lá cây xao động, tiếng kêu của côn trùng…… Từ nhỏ cô đã có thói quen một mình im lặng. Ở viện điều dưỡng cũng có mấy ngọn núi ao nước giả, ao nước đó sâu hơn ở đây, còn nuôi thêm mấy con cá. Ở nơi đó không có ai đồng ý chơi cùng cô, vì vậy cô sẽ thường xuyên đi đến cái ao đó, mỗi lần đều sẽ ngồi suốt cả buổi trưa. Hồi tưởng đến đoạn thời gian ấy, lông mi cô gái run rẩy. Giây lát sau, cô mở mắt ra, một lần nữa nhìn xuống ảnh ngược trên mặt nước của mình. Cho rằng giấu đi thì sẽ không bị chán ghét…… Nhưng có lẽ, vẫn thất bại. Trong lúc Tô Mạc Mạc đang tiếc nuối, phía sau cô đột nhiên truyền đến tiếng bước chân. “Chắc chắn là hướng này?” “Chắc chắn, có người thấy.” “Này —— các cậu nhìn đi, không phải quái vật xấu xí đang ở phía trước sau!” “Ha hả, đúng vậy.” “……” Thân hình Tô Mạc Mạc cứng đờ. Cô thoạt nhìn trầm lặng, nhưng phản ứng cũng không chậm, rất nhanh đã hiểu mấy người đó đang nói mình. Cô gái xoay người, định đi qua bên cạnh. Nhưng không kịp. —— Đám nữ sinh ăn mặc lưu manh thấy cô muốn chạy, liếc nhau, cười lạnh vài tiếng, đồng thời xông đến. Tô Mạc Mạc đang đứng bên cạnh suối nước, bị người khác vây quanh, lập tức không có đường lui. Một nữ sinh nhuộm tóc tiến lên, nhai kẹo cao su cười vui vẻ. Trong mắt là ác ý không che dấu —— “Mày chính là Tô Mạc Mạc mới chuyển vào 11-1?” Nữ sinh nhai kẹo cao su nhóp nhép nói. Thấy không còn đường đi, Tô Mạc Mạc chỉ có thể dừng lại. Cảm nhận được ý tứ gây sự trong lời nói, cô nhéo đầu ngón tay trong tay áo, không nói gì. “Hô, bộ dạng không thể gặp người khác, tính khí không nhỏ ha? Tao nói chuyện còn không để ý đến?” “Người xấu thường có tật xấu.” Một nữ sinh khác trong đám châm chọc hát đệm thêm. Nữ sinh nhai kẹo cao su hừ khẽ, tiến lên một bước, duỗi tay đẩy vai cô gái. “Tao nghe nói mày mặt dày mặt dạn ngồi cùng bàn với Ngạn ca? —— xấu đến mức không dám lộ mặt, mày thấy mặt mũi mày lớn chỗ nào?” Tô Mạc Mạc bị cô ta đẩy lảo đảo vài bước, bước tới bờ ao. “Không biết con quái vật xấu xí này dùng cách gì mới làm Ngạn ca nói như vậy?” “Hả, mày tin thật sao?” “Lớp một nói vậy.” “Tao thấy chắc chắn Thương Ngạn đang trào phúng nó đấy.” “Đúng vậy, có đại hoa khôi trường Thư Vi làm bạn gái, có ai nhìn trúng thứ quái vật xấu xí này?” Đám nữ sinh vây quanh ngươi một câu ta một câu châm chọc mỉa mai, vòng tròn vây quanh càng ngày càng nhỏ lại. Tô Mạc Mạc lui không thể lui, chỉ có thể chậm rãi co chặt người. “Tôi không biết đó là chỗ của cậu ấy……” “Mày nói gì?” Nữ sinh nhai kẹo cao su cầm đầu sáp lại, cười không có ý tốt —— “Mẹ nó mày học muỗi kêu à, người đã xấu mà giọng còn bé thế?” “……” Tô Mạc Mạc nắm chặt đầu ngón tay. Tiếng ồn ào bên tai càng ngày càng nghiêm trọng, bên ngoài nón áo, hiển nhiên đã có thêm nhiều học sinh tụ tập lại, chỉ trỏ xem náo nhiệt. Những tiếng nghị luận thấp giọng cùng từ ngữ ác ý, làm gương mặt vốn trắng của cô gái mất máu đến trắng xanh. Không thể để cảm xúc kích động …… Không thể…… Tô Mạc Mạc gắt gao nhéo ngón tay, một lần lại một lần báo cho chính mình dưới đáy lòng. Cô dùng sức nhắm mắt. Có lẽ nghe được hô hấp dồn dập của cô gái, mấy nữ sinh nhìn nhau, trào phúng cười rộ lên. “Úi chà má ơi, hình như còn là ma bệnh nữa? Không biết bệnh gì đây, không thể bị dọa à?” “Chị Kiều, nhiêu đây chắc đủ rồi, đừng dọa con quái vật xấu xí này xảy ra vấn đề, đến lúc đó chúng ta phải gặp rắc rối.” “Cũng đúng.” Nữ sinh nhai kẹo cao su nhếch khóe môi, cười đầy ác ý —— “Đây là công việc của chúng ta, chuyên môn đến vạch trần bộ mặt của con quái vật xấu xí này —— đỡ cho nó còn si tâm vọng tưởng đi câu dẫn nam sinh khác!” “Có thể, tôi đã phát sóng trực tiếp —— chụp hình cho nó, giúp con quái vật xấu xí này nổi danh khắp Tam trung!” Nữ sinh nói chuyện lấy điện thoại ra, chỉnh camera, “tách tách” quay chụp Tô Mạc Mạc đang trốn tránh đằng trước mấy tấm liền. “Này, tụi mày giữ chặt nó, đừng để nó lộn xộn! —— phối hợp cái, bọn tao có ý tốt giúp mày nổi tiếng đó đồ quái vật xấu xí!” Tiếng cười chói tai của đám nữ sinh hòa vào nhau. Bọn họ sôi nổi vây lên, duỗi tay muốn xốc nón áo của Tô Mạc Mạc lên. Tô Mạc Mạc cuống quít duỗi tay đè vành nón, muốn tránh né đám nữ sinh. Nhưng đứng kế bên suối phun không còn đường lui, cô muốn tránh cũng không được, nón cũng bị một nữ sinh dùng sức kéo lên—— Ánh mặt trời chói mắt đột ngột chiếu vào mắt, cô gái thấp giọng la một tiếng, kinh hoảng lùi lại. Chân vướng vào thứ gì đó, những bàn tay giữ chặt phòng cô giãy dụa đẩy lên, cuối cùng trở thành đồng lõa. Bọn học sinh vây xem kinh ngạc hô lên. Trong tầm mắt bọn họ, cô gái nhỏ xinh bị đẩy mạnh thẳng xuống suối phun trong hồ. “Ùm” một tiếng! Mặt nước phẳng lặng bị người lọt xuống đánh vỡ. Cô chật vật ngã xuống hồ nước có mực nước cao khoảng nửa thước. Nước hồ lạnh băng nháy mắt nhấn chìm nửa người cô (đang ngồi). Dòng nước phun lên cũng làm áo và mái tóc hơi xoăn màu nâu ướt hoàn toàn. Đám học sinh bị sự việc khiến sợ ngây ra. Không chờ bọn họ lấy lại tinh thần nhìn gương mặt lộ ra từ nón áo, cô gái ngã xuống hồ cuống quít đã co đầu gối, úp mặt xuống. Áo hoodie bị nước thấm vào không thể nào che dấu được thân hình cô gái, gắt gao dán sát vào bả vai nhỏ hẹp xuống tận bên dưới. Bộ phận duy nhất lộ ra bên ngoài, cái cổ dưới ánh mặt trời trắng đến chói mắt, mảnh khảnh yếu ớt, dường như chỉ cần một tay là có thể siết gãy. Cô dùng hết sức bình sinh lấp kín gương mặt, cơ thể không nhịn được run lên. Cô muốn dùng hô hấp để điều tiết nhịp tim, nhưng mới vừa rồi vô ý uống hai ngụm nước, cô không nén được ho sặc lên. Đôi môi nhợt nhạt ho đến mức đỏ bừng. “Kiều Hân Nghệ! Các người thật quá đáng!” Thời điểm xung quang lặng ngắt như tờ, Tề Văn Duyệt mới mua nước xong quay về đẩy đám học sinh đang vây xem ra chạy đến. Vừa thấy người té dưới nước, tức khắc Tề Văn Duyệt tức xanh mặt. Cô hốt hoảng chuẩn bị xông lên kéo người dưới hồ lên. Đúng lúc này, biến động tái hiện. —— Một thân ảnh thon dài bước nhanh vào vòng vây. Trước ánh mắt dại ra của mọi người, bước chân của nam sinh bỗng dừng lại. Anh đảo mắt xung quanh. Góc nghiêng sắc bén, con ngươi đen nhánh như gió băng. “…… Thương Ngạn!” “Mẹ nó, sao Ngạn ca lại tới đây……” Đám học sinh vây xem đồng thời hít khí hô nhỏ lên. Đám nữ sinh trước hồ đang do dự nghe vậy, sắc mặt cũng khẽ biến, xoay người nói vọng qua. Hành động của bọn họ cũng đúng lúc làm lộ ra thân ảnh cô gái ôm đầu gối phát run dưới nước. “……!” Đồng tử Thương Ngạn chợt co rụt lại. Kiều Hân Nghệ nhai kẹo cao su hồi thần, ráng cười —— “Ngạn, Ngạn ca…… Chúng tôi nghe nói con quái vậy xấu xí này luôn quấn lấy cậu, nên mới muốn giúp cậu ——” Cô ta chưa nói xong đã thấy cặp mắt Thương Ngạn trầm lạnh, giống như lưỡi dao sắc bén dính máu tươi, ánh mắt đâm tới như muốn xẻ thịt người khác. Không chờ mọi người phản ứng, nam sinh đã chạy đến chỗ nữ sinh. Anh chợt dừng chân, mí mắt hơi mỏng nhấc lên, nhìn thẳng qua đám người Kiều Hân Nghệ. Bàn tay rũ hai bên nắm chặt thành quyền nhúc nhích. Đôi mắt đen xen lẫn tơ máu giận ngút trời. Đám nữ sinh bị dọa sợ trắng mặt, đứng hình tại chỗ. “…… Chờ.” Thanh âm nam sinh trầm thấp lộ ra nghẹn ngào. Anh nắm chặt áo khoác trong tay, dời mắt qua. Tề Văn Duyệt vốn đã chuẩn bị xuống nước, bị ánh mắt đó đảo qua cũng theo bản năng cứng người lại. Thương Ngạn ném áo khoác cho Tề Văn Duyệt. Đồng tử tối đen rét run. “…… Đừng làm ướt.” Nói xong, giữa tiếng hô nhỏ áp lực của đám người, Thương Ngạn trực tiếp rảo bước xuống mực nước nửa thước. Đột nhiên có tiếng nước vang lên trong hồ, cô gái trốn ở đó sợ tới mức run nhẹ lên. Thương Ngạn có vẻ không hề cảm nhận được nước đã ngập tới cẳng chân. Khuôn mặt anh lạnh như gió băng, môi mỏng mím chặt thành đường cong. Thương Ngạn đi từng bước đến trước mặt cô gái, dừng lại. “Nhóc con.” Anh mất tiếng gọi cô, cặp mắt đen nhánh như đêm dài, “…… Lên.” “……” Bả vai mỏng manh của cô gái run lên. Cô dùng sức lắc đầu, tiếng từ chối phát ra không giấu được nghẹn ngào mềm mại trong đó. Dù sao cũng đã sắp qua mùa thu, cả người ướt đẫm ngâm trong nước, gió thổi qua, cơ thể cô gái lạnh run. Dưới mặt trời, cô vùi trong đầu gối, phần cổ lộ ra trắng đến phát hoảng. Mảnh khảnh yếu ớt đến đáng thương. Ánh mắt Thương Ngạn trầm xuống. Vốn dĩ cố kỵ khả năng dẫn đến những lời đồn hãm hại cô gái, nhưng lúc này, tia nhẫn nại cuối cùng của anh đã cạn kiệt. —— Thương Ngạn bỗng dưng cúi người xuống. Anh duỗi tay vòng qua cặp chân gập lên của cô, ôm ngang người lên. Dòng nước kéo theo trong nháy mắt làm ướt áo sơ mi cùng quần dài của nam sinh. Thương Ngạn không thèm quan tâm, anh chỉ vững vàng nhìn thẳng vào gương mặt tái nhợt kinh hoảng của cô gái. Đôi mắt như nai con hốt hoảng, theo bản năng nhìn về phía anh. —— Làn da trắng tuyết, đôi môi nhợt nhạt, ngũ quan tinh xảo như họa. Mái tóc dài hơi xoăn dính nước dán trên cằm nhọn làm nổi bật màu da và đôi môi như cánh hoa. Con ngươi đen nhánh, ướt át. Gương mặt đẹp gần như hoàn mỹ. Xứng với đôi mắt kinh hoảng mà vô tội thất thố, càng có thể tháo chốt mở ra dục vọng thâm trầm nhất dưới đáy lòng con người. Thương Ngạn ngơ ngẩn. Giây lát sau, anh gần như chật vật rũ mắt xuống, mới miễn cưỡng che khuất cảm xúc sâu đậm dưới đáy mắt. “—— Ngạn ca!” Ngoài suối phun, Lệ Triết nghe tin vọt vào nhóm người, lúc này đang dừng trên bờ hồ. “Học trò của cậu…… Chuyện…………” Âm cuối đột nhiên vặn vẹo. Đám học sinh vây xem bị Thương Ngạn chặn lại nên không thể thấy được mặt cô gái. Nhưng Lệ Triết đang đứng ngay bờ ao, nhìn thấy rõ ràng gương mặt Tô Mạc Mạc. Rõ ràng đến mức làm cậu ta như bị sét đánh. Tác giả có lời muốn nói: Lệ Triết: Tôi là ai đây là đâu tôi thấy cái —— nữ thần của tôi sao lại nằm trong ngực Ngạn ca??? Hết chương 15 ___ Cuối cùng cũng tới ngày này. Quà mừng 666 người theo dõi. Bất ngờ không mọi người? ╰(*´︶"*)╯♡ #xanh