Anh Ấy Rất Điên

Chương 103 : “em chính là quãng đời còn lại của anh”

Tô Mạc Mạc đã nghe Thương Nhàn nói từ trước, tính cách hay cách xử sự của hai anh em nhà họ Thương này trước giờ không quá hợp nhau. Mãi đến tối hôm nay, cô mới phát hiện ra, cụm từ “không quá hợp nhau” này của Thương Nhàn đã được nói giảm nói tránh đến đâu —— Nguyên nhân cơ bản là ba mẹ nhà họ Thương, Thương Thịnh Huy và Lạc Hiểu Quân cùng nhau đến. Nghe nói khi người giúp việc trong nhà thông báo vợ chồng Thương Thịnh Huy đã đến bên ngoài Tô gia, Thương Ngạn cũng hơi bất ngờ. Trước hết Tô Mạc Mạc đi tìm Giang Như Thi để xác nhận. Giang Như Thi nghe xong kinh ngạc nhìn qua Thương Ngạn, “Đúng vậy, một tiếng rưỡi trước, dì chủ động liên hệ ba mẹ con, hỏi xem bọn họ có thời gian không, hai nhà chúng ta hiếm khi có mặt đông đủ cùng nhau ăn bữa cơm tất niên.” Giang Như Thi tạm dừng, chần chờ hỏi: “Lúc ấy đúng lúc có anh trai con trong phòng khách…… Thằng bé không nói cho con à?” Thương Ngạn nhẫn nhịn, thái dương giựt giựt, “…… Không có.” Tô Mạc Mạc không nhịn được, đứng bên cạnh cười rộ lên, khiến Thương Ngạn bất đắc dĩ ngoái đầu nhìn cô. Giang Như Thi không nghĩ nhiều, chỉ gật đầu. Bà nhìn hai người Tô Mạc Mạc, ôn hòa nói: “Lúc nãy Mạc Mạc không ở đây, lão phu nhân đã gọi người qua đây tìm vài lần. Nếu các con đã ở đây, thì có gì hãy nói sau, dù sao đêm nay cũng là đêm giao thừa, trước khi ăn tối con hãy đến phòng lão phu nhân thăm hỏi bà ấy.” “……” Cặp mắt Tô Mạc Mạc lóe lóe, cúi đầu đồng ý. Thương Ngạn mở miệng: “Anh đi cùng em.” Tô Mạc Mạc: “Được.” Giang Như Thi nhìn theo hai người, thấy cửa sắp sửa đóng lại, bà đột nhiên nhớ ra. “À, có chuyện quên nói.” Thương Ngạn và Tô Mạc Mạc xoay người: “?” Giang Như Thi ý cười dịu dàng nhìn Thương Ngạn: “Thương Kiêu và Tô Hà cũng đang trong phòng lão phu nhân, người trẻ tuổi các con cứ tụ lại cùng nhau cho náo nhiệt.” Thương Ngạn: “…………” Lời đã nói ra, ván đã đóng thuyền. Thương Ngạn mặt không cảm xúc đi theo sau Tô Mạc Mạc vào phòng Tô lão phu nhân. Đã có Giang Như Thi nhắc nhở, cửa phòng mở ra, hai anh em người trong người ngoài đối diện nhau —— Thương Ngạn không chút bất ngờ, thoạt nhìn Thương Kiêu vẫn hờ hững như thường. Sau khi chạm mắt, hai người cùng nhìn sang nơi khác. Nhiệt độ thấp đột ngột lan tràn khắp phòng. Tô Mạc Mạc: “…………” Tô Hà: “…………” Người duy nhất không phát hiện, hay nói đúng hơn không để ý đến là Tô lão phu nhân. Phía sau bà là lò sưởi âm tường ấm áp, trêи đùi bà còn có tấm thảm lông dê độ dày thích hợp, hoa văn xinh đẹp. Bác cả của Tô Mạc Mạc, Tô Nghị Dân và ba cô, Tô Nghị Thanh theo thứ tự ngồi bên tay trái lão phu nhân. Còn Thương Kiêu và Tô Hà thì ngồi đối diện bọn họ. “Bà nội, bác cả, ba.” Tô Mạc Mạc chào hỏi dựa theo bối phận xong rồi đi vào phòng. Vừa thấy Tô Mạc Mạc đến, nếp nhăn trêи mặt Tô lão phu nhân phai nhạt bớt, trong mắt bà lộ ra sự nôn nóng vui vẻ nhưng bất an. “Mạc Mạc tới? Nào, qua đây ngồi với bà.” Tô Mạc Mạc dừng một chút. Trong giọng nói của bà cụ vô thức có sự lấy lòng mà cả đời mà cũng không quen được, khiến cô không đành lòng từ chối. Tô Mạc Mạc nhìn Thương Ngạn một cái, đi đến bên người Tô lão phu nhân, ngồi xuống sô pha bên tay phải bà. Cách Tô Mạc Mạc gần nhất là Thương Kiêu bên trái của Tô Hà. Cô cười chào hỏi với Thương Kiêu. “Kiêu Thần.” “……‘Kiêu, Thần’?” Thương Ngạn vừa nhấc chân đi đến nheo mắt lại, từ trêи cao nhìn xuống, đôi mắt nguy hiểm nhìn cô gái. Tô Mạc Mạc ngẩng đầu, ánh mắt vô tội: “Mọi người đều goi là Kiêu Thần.” Thương Ngạn: “……” Thương Ngạn mặt không biểu cảm: “Người trong giới IT cũng đều gọi anh là Ngạn Thần, sao trước giờ chưa nghe thấy em gọi anh như vậy?” Tô Mạc Mạc: “…………” Anh cũng thật trẻ con mà. Cô không nhịn được cười, “Vậy nhóm Ngô Hoằng Bác còn gọi anh là cha Ngạn đấy, em cũng phải gọi như bọn họ?” “……” Lời nói vừa dứt, đối diện người trẻ tuổi, hai vị “Cha già” đều đưa hai cặp mắt như kim chích qua. Thương Ngạn: “…………” Thương Ngạn mặt không cảm xúc liếc người đàn ông bên cạnh một cái, anh xoay người ngồi xuống cạnh Tô Mạc Mạc, bảo vệ kiên cố “quyền lãnh địa” cạnh cô gái. Đương nhiên Tô Mạc Mạc thấy được, cô cười quay đầu, ra vẻ như không phát hiện. Cuộc hàn huyên trong gia đình vội vàng kết thúc trong lúc làm lơ hai vị cả người lạnh căm căm kia. Nhóm người giúp việc đã chuẩn bị xong cơm tất niên, đến phòng mời bọn họ đi xuống phòng ăn. Đến bàn dài trong phòng ăn, Tô lão phu nhân ngồi trêи chủ vị duy nhất. Bên tay trái lần lượt là ba vị trưởng bối Tô Nghị Dân, Tô Nghị Thanh, Giang Như Thi và ba vãn hối Tô Hà, Tô Mạc Mạc và Tô Yến, bên tay phải là Thương Thịnh Huy và Lạc Hiểu Quân, cuối cùng là Thương Kiêu và Thương Ngạn. Lạc Hiểu Quân thăm hỏi Tô lão phu nhân, sau khi hàn huyên thêm vài câu mới khách sáo nói với Tô Nghị Dân: “Đêm nay quấy rầy thông gia rồi.” Tô Nghị Dân: “Đã là người một nhà thì sao còn khách sáo như vầy? Nhưng sao đêm nay Thương Nhàn không ở đây?” Thương Thịnh Huy nãy giờ sắc mặt không tốt lắm nhíu mày. Lạc Hiểu Quân cười như trước: “Mẹ của bạn trai nó ở nước ngoài, nghe nói gần đây sức khỏe không ổn lắm, mấy ngày nay Thương Nhàn đi thăm cùng bạn trai con bé, có việc trì hoãn nên không về kịp.” “Là vậy sao……” Thương Thịnh Huy không nén được, lắc đầu than: “Con gái hướng ra ngoài mà.” Anh khựng lại, nhìn hai đứa con trai bên cạnh mình. Hai người hiếm khi thống nhất với nhau —— không chớp mắt nhìn người đối diện của mình. Thương Thịnh Huy nghẹn lời, hừ một tiếng: “Con trai càng hướng ra ngoài.” Mọi người trêи bàn đều hơi buồn cười, ai cũng bật cười. Ngay cả Tô lão phu nhân ở chủ vị trước giờ thường nghiêm túc cũng không kiềm được: “Đã lâu lắm rồi, trong nhà mới có bữa cơm tất niên náo nhiệt như thế này —— để bọn họ mở tiệc đi.” Ăn xong bữa cơm tất niên, nhân lúc các trưởng bối nói chuyện phiếm, Thương Ngạn kéo Tô Mạc Mạc lên ban công ở lầu ba. Ban công không bật đèn, trăng rằm sáng tỏ treo giữa đám mây. Gió đêm hơi lạnh thổi qua hai người, trong bóng đêm, mang theo tiếng ca mơ hồ từ phương xa, còn có tiếng xào xạc vụn vặt của mấy nhánh cây già. Mọi thứ đều yên lặng tốt đẹp, thời gian thong thả trôi qua, từng khoảnh khắc như được kéo dài đến vô tận. Mãi đến khi vài tiếm ầm ĩ cắt đứt dòng chảy này. Tô Mạc Mạc và Thương Ngạn đồng loạt nhìn xuống lầu. Ban công ở lầu hai ló ra ngoài nhiều hơn lầu ba khoảng mấu chục mét vuông, Tô Yến dẫn đầu mấy đứa trẻ của người giúp việc, cầm một đống pháo hoa và đồ chơi chạy ra. “Tất cả nghe anh chỉ huy.” Tô Yến nghiêm trang —— “Không cho tranh, không cho đoạt, trước khi pháo hoa châm xong thì không được thả tay ra, vi phạm quy định là đét ʍôиɠ, có làm trái không?” Bình thường Tô Yến đã có “hung danh ở nhà”, mấy đứa trẻ con dễ bảo này đều bị cậu quản lý, không đứa nào dám phản bác hoặc lên tiếng, tất cả đều nghe lời mà lắc đầu. Lúc này Tô Yến mới vừa lòng. Pháo hoa nhỏ trong tay được cậu đưa tận tay cho từng đứa nhóc. Giữa màn đêm ồn ào tiếng cười đùa, cây pháo hoa nho nhỏ bắn ra mấy tia lửa, bọn nhóc chạy nhảy, cãi nhau đến vui vẻ. Bóng đêm được mấy cây pháo hoa thắp sáng, Thương Ngạn và Tô Mạc Mạc sóng vai đứng ở ban công lầu ba, nhìn bọn nhỏ dưới lầu. “Muốn xuống chơi à?” Một lát sau, Thương Ngạn thấy cô gái không chớp mắt nhìn hình ảnh bên dưới, không nhịn được cười hỏi. Tô Mạc Mạc chần chờ, cũng lắc đầu cười. “Không xuống.” Thương Ngạn: “Không thích sao?” Tô Mạc Mạc nghiêng người nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp cong thành vầng trăng non. “Không phải, chỉ là hiện tại địch ý của Tô Yến đối với anh rất lớn, em không muốn sai tiếng chuông đầu tiên của năm mới, chuyện đầu tiên em phải làm là can ngăn hai người.” Thương Ngạn nheo mắt, “Em đang bôi nhọ anh —— xử lý cậu em trai vừa tròn 15 tuổi của em, anh cần phải trì hoãn đến sau 0 giờ ư?” Tô Mạc Mạc vui vẻ: “Rồi rồi rồi, anh chính là “Thương Diêm La của Tam trung”, sao có thể mất nhiều thời gian như vậy, đúng không?” “……” Vừa nghe thấy xưng hô này, Thương Ngạn cạn lời. Vài giây sau, anh bất đắc dĩ than một tiếng, duỗi tay nhéo cằm cô gái —— “Có thể nào đừng nhắc đến mấy cái lịch sử đen tối thời trung học này không, để nó trở thành bí mật nhỏ giữa chúng ta không tốt sao?” Tô Mạc Mạc vui vẻ gật đầu, rất biết nghe lời: “Đương nhiên là tốt.” Không chờ Thương Ngạn mở miệng, cô đã bật cười, chậm rãi tiến gần anh —— “Nhưng có một vấn đề đã chôn trong lòng em từ rất lâu.” “……?” Thương Ngạn rũ mắt nhìn cô. Rõ ràng đêm nay Tô Mạc Mạc rất vui vẻ, biểu cảm rất phong phú, cô thần bí sáp lại gần hỏi: “Lúc trước nghe đồn về ngọn nguồn của danh hiệu “Thương Diêm La” này của anh, là vì năm lớp mười anh đã đánh người gây chuyện với mình đến mức chảy máu khắp người —— đó có phải thật không?” Thương Ngạn không chút do dự: “Giả.” Tô Mạc Mạc: “??” Tô Mạc Mạc: “Vậy sao mấy lời đồn trong trường liên quan đến anh, hơn nữa chính anh cũng cam chịu —— hơn nữa đó là, trong trường cũng không có ai thay anh đứng ra làm sáng tỏ?” “Vì không phải hoàn toàn không liên quan gì đến anh, hơn nữa cũng không phải là chuyện đáng nhìn gì.” Thương Ngạn nhéo đầu mày, có vẻ rất bất đắc dĩ khi nhớ lại chuyện hôm đó. “Bữa đó anh trốn học, đúng lúc gặp học sinh đó. Chắc em cũng biết ở phía nam trường có một dãy hàng rào kim loại.” “Ừ, em biết cái này.” Tô Mạc Mạc đáp, “Nhưng chuyện này có liên quan gì chứ? Không phải các anh thường nhảy ra từ bức tường thấp bên cạnh tòa lầu khoa học kỹ thuật để trốn học à?” Thương Ngạn hơi nhíu mày. “Hôm đó anh lười đi vòng qua bức tường thấp đó nên đã đi thẳng đến hàng rào kim loại đó. Hàng rào kim loại khá cao, nhưng bên cạnh là bồn hoa nằm nghiêng. Anh chạy lấy đà dọc theo mặt nghiêng hẹp bên cạnh bòn hoa, nhảy vọt qua hàng rào rồi đáp xuống ngoài trường —— bị cậu ta thấy được.” Tô Mạc Mạc càng thêm tò mò: “Sau đó thì sao?” Thương Ngạn: “Cậu ta không phục lắm, bắt chước anh.” Tô Mạc Mạc: “Sau đó nữa……?” Thương Ngạn cảm thán. “Lúc trước khi còn ở nhà, ba người bọn anh đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp về thể năng và chiến đấu. Anh có thể chịu được xung lượng (?) khi rơi xuống —— nhưng cậu ta không biết, lúc nhảy qua còn bị vuống.” “Hàng rào đó cao hơn hai mét, em có thể tưởng tượng thảm trạng khi cậu ta ngã xuống.” “…………” Tô Mạc Mạc nghẹn vài giây, phì cười. “Sau đó trong trường học liền đồn là anh đánh?? Quả là danh hiệu “Thương Diêm La” này đã oan uổng cho anh rồi.” Sau khi cười xong, Tô Mạc Mạc nỗ lực nghiêm mặt, ra vẻ nghiêm túc học hỏi. “Vậy nên em gọi anh là gì mới tốt?” “……” “À, đúng rồi.” Cô gái vỗ tay một phát, đôi mắt cong thành trăng non, “Đầu bảng của học viện máy tính —— cái này thế nào?” Thương Ngạn nghẹn lời. Lợi dụng bóng tối, Tô Mạc Mạc cười càng quá đáng —— “Ngạn Thần, anh chưa từng nghe qua ư, đại học A có một câu vè rất nổi tiếng, đọc rất thuận miệng ——‘ bốn năm không thể ngủ với Thương Ngạn, thi được đại học A cũng uổng công ’.” Thương Ngạn: “…………” Vài giây sau, Thương Ngạn híp mắt, cúi người bất giữ cô gái trước mặt —— “Vậy thật tiếc, bọn họ đã lãng phí rồi, hay là em giúp bọn họ đạt thành ước nguyện?” Tô Mạc Mạc cười muốn chạy. “Không được, chính anh đã nói anh là người rất truyền thống.” Thương Ngạn kéo cô lại, nghiêm trang nói: “Anh nghĩ kĩ lại rồi, nếu em đã yêu cầu thì anh có thể phá lệ vì em.” “Không cần, em không yêu cầu, Thương Ngạn, anh đừng vu oan lung tung —— anh chỉ thay các nữ đồng bào của đại học A biểu đạt tâm nguyện của bọn họ.” Tô Mạc Mạc trong lòng anh cười hỏi —— “Vậy nên anh có cảm tưởng gì sau khi nghe, đầu bảng?” Thương Ngạn vừa giận vừa bất đắc dĩ. “Ai là đầu bảng?” “Anh đó.” “Vậy em là gì?” “Ờm……” Tô Mạc Mạc suy nghĩ, hay mắt sáng lên, “Khách?” Thương Ngạn: “…………” Thương Ngạn cảm thán, “Rốt cuộc là ai đã dạy hư nhóc con nhà anh vậy?” Tô Mạc Mạc vô cùng vui mừng. Động tĩnh trêи lầu ba này động chạm đến Tô Yến dưới lầu, thiếu niên đứng giữa bọn trẻ lập tức cảnh giác giương mắt, nhờ có ánh trăng nhìn thấy được hai người đang ôm nhau trêи ban công lầu ba. Vừa nhìn thấy mắt, Tô Yến lập tức dựng lông —— “Cái tên trêи lầu ba kia, mau buông chị tôi ra!” “……” “Tôi nói cho anh —— chị của tôi còn nhỏ đấy!” “……” “Anh không được phép hôn chị ấy, có nghe không!” “……” Thương Ngạn liếc xuống Tô Yến, khóe môi nhếch lên, cười vừa khinh miệt vừa phóng đãng. “Cảm ơn đã nhắc nhở, em trai.” Nói đoạn, anh cúi người xuống, cố tình làm trò trước mắt Tô Yến, hôn lên môi cô gái. Vài giây sau, cả nhà đều nghe thấy tiếng rống giận của thiếu niên…… Hai người đứng dưới ánh trăng, mãi đến khi tiếng cười giỡn của bọn nhỏ dưới lầu hai dần dần lặng đi, gió đêm trêи ban công cũng trở nên lạnh lẽo. Thương Ngạn cởi nút thắt áo khoắc dài trêи người xuống, kéo nó ra và bao bọc lấy cô gái trong lòng. Tô Mạc Mạc ngẩn ra, ngoái đầu ngước mắt. “Em không lạnh.” Thương Ngạn rũ mắt nhìn cơ, cười như không cười. “Anh lạnh.” “Nên ôm em chặt một chút.” “……” Tô Mạc Mạc bất đắc dĩ, nghe lời xoay người vươn tay ra, ôm lấy vòng eo thon gầy của nam sinh. Cô gái nhẹ nhàng dựa vào lòng Thương Ngạn, lỗ tai dán lên ngực anh, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ bên trong. Vài giây sau, cô cong môi nói. “…… Thật tốt.” “Cái gì thật tốt?” “Em vẫn luôn muốn cùng anh trải qua đêm giao thừa…… Đã đợi rất lâu, cuối cùng cũng chờ được.” Tô Mạc Mạc nhẹ giọng nói. Một lát sau, cô ngẩng đầu lên, cằm chống lên ngực chàng trai, nghiêm túc ngước mặt nhìn chằm chằm anh hỏi: “Anh nói xem, chúng ta sẽ cùng nhau trải qua bao nhiêu đêm giao thừa?” Thương Ngạn rũ mắt, con ngươi đen như mực chăm chú nhìn cô vài giây. Sau đó anh thấp giọng cười. “Cái này anh không biết.” “?” Tô Mạc Mạc ngẩn ra, có lẽ không nghĩ rằng sẽ là đáp án này, “Vì sao không biết?” Thương Ngạn buông tay trái, sờ đến tay trái bên người của Tô Mạc Mạc, mười ngón tay đan chặt vào nhau. Anh rũ mắt nhìn cô, mười ngón tay càng thêm nắm chặt, chậm rãi cúi người xuống. Thương Ngạn khẽ hôn lên khóe môi cô gái. “Vì ai cũng không biết, anh có thể sống qua bao nhiêu đêm giao thừa trêи đời này.” Anh dừng lại, mười ngón tay bị anh siết chặt. Thương Ngạn nâng tay cô lên, đặt một nụ hôn xuống ngón áp út trêи mu bàn tay cô. “Nhưng anh biết, mỗi đêm giao thừa ở quãng đời sau này của anh đều sẽ trải qua cùng em.” “Vì em chính là quãng đời còn lại của anh, Mạc Mạc.” HOÀN CHÍNH VĂN