Trung Dũng vương gia cảm thấy, nếu như không nhận trịnh Tiểu Thất này làm con dâu, tựa hồ cũng có lỗi với nàng đã vì nhà bọn họ mà cống hiến. Nên biết, kể từ khi cưới Tú Hoa Lan, Cố Diễn không chịu yên tĩnh lấy một ngày, mỗi ngày đều quấy rối làm cho ông ta quả thực lao tâm lao lực quá độ. Mặc dù ông ta ở trên chiến trường là một tướng quân bách chiến bách thắng, nhưng đối đãi con trai của mình, ông ta vẫn rất mềm yếu. Không có ai muốn giương cung bạt kiếm cùng con trai của mình liên tục như vậy, nhưng ông ta cũng tuyệt đối không thể tưởng được, chuyển biến tốt này thế nhưng là nhờ Trịnh Tiểu Thất. Nhìn vẻ mặt mong đợi của Cố Diễn, ông ta cúi đầu. Cố Diễn truy vấn: "Cha, như thế nào?"      Trung Dũng vương gia gật đầu, "Được, chuyện này ta tới giúp ngươi." Cố Diễn lập tức vui vẻ ra mặt, hắn ôm cổ Trung Dũng vương gia, "Cha, ngài thật sự là cha ruột của ta. Thật tốt quá, ta chờ tin tức tốt của ngài a, ách... Không được, ta phải đi chợ bán chó trước, nếu không cái gì cũng không biết, sẽ bị Trịnh Tiểu Thất giễu cợt. Kỳ thật ngài không biết a, nàng ấy là người đến chết vẫn sĩ diện, giống như ngài. Ách... Không phải, ta không phải nói ngài đến chết vẫn sĩ diện, ý của ta là, ngài cũng rất tốt... Ách, ngài đừng hiểu lầm..." Cố Diễn nói năng lộn xộn, không biết nên giải thích thế nào cho tốt. Trung Dũng vương gia một đầu hắc tuyến, nhìn thấy cánh tay hắn bá cổ mình, lại nhìn bộ dáng hắn khoái hoạt, trong lúc nhất thời tâm tình cũng bay bổng lên. Hai người phụ tử bọn họ, bao lâu không có thân cận như vậy, nghĩ đến chỗ này, ông ta mỉm cười: "Được rồi được rồi, ta không biết ngươi là người thế nào sao! Ngươi không cần giải thích." Cố Diễn gật đầu, "Đúng vậy đúng vậy, ta là con trai của ngài a, biết tử chi bằng phụ, cho nên ta không cần giải thích. Ách, đúng rồi, chuyện ta cùng Trịnh Tiểu Thất đi chợ bán chó, ngài cũng đừng tiết lộ cho người khác ha, ta nếu đã dẫn theo Tiểu Thất ra cửa, sẽ phải bảo đảm an toàn cho nàng." trong lời nói của Cố Diễn hàm nghĩa rất rõ ràng, hắn vẫn là không yên lòng vương phi. Trung Dũng vương gia cũng không chấp nhất những lời này, chỉ là gật đầu. Thật vất vả hòa hoãn quan hệ phụ tử, ông ta cũng không muốn lập tức phá hỏng. Bây giờ nhìn, con trai ông ta là cái dạng ăn mềm không ăn cứng. Đối nghịch tuyệt đối sẽ chỉ làm hắn càng thêm cường ngạnh. Tính tình bướng bỉnh này, giống như ông ta lúc trẻ vậy. ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... Lục tiểu thư Tĩnh Xu lại bị cấm túc, liên quan, Vương thị cùng Đại lão gia cũng bị lão phu nhân trách cứ một trận, lại nói tới cũng là, Lục tiểu thư đang yên đang lành như thế nào liền điên lên đi trêu chọc Trung Dũng vương phủ tiểu thế tử đây? Chuyện như vậy nói tới thật sự là kỳ quái mà. Mà Tĩnh Xu thì hối hận không thôi, nàng ta vốn là muốn đi con đường không tầm thường, khiến cho tiểu thế tử đối với nàng ta khắc sâu ấn tượng, tiến tới đặc biệt yêu thích nàng, có ai nghĩ được, tiểu thế tử là tên nước đổ đầu vịt. Lão phu nhân bởi vì chuyện này quả thực là tức muốn hộc máu, chuyện bại hoại nề nếp gia đình như vậy, lão nhân gia nhìn cực kỳ không vừa mắt, không chút lưu tình phạt Tĩnh Xu đến từ đường, lần này ngược lại ai nói cũng vô ích. Chuyện từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, Tiểu Thất vẫn luôn không có sang bên đó, lúc này sang bên đó, đây không phải là ngốc sao? Chút nhãn lực độc đáo này vẫn phải có. Mà kỳ quái là, bất kể là lão phu nhân hay là những người khác, ngược lại cũng không có người nào ở trước mặt nàng nhắc tới chuyện này. Đương nhiên, Tiểu Thất cũng mặc kệ chuyện này, nàng hiện tại muốn làm chính là, cẩn thận cân nhắc một trăm loại phương thức tránh né Cố Diễn. Cố Diễn cho tới bây giờ là người không có thể diện, hơn nữa rất bám người, cho nên nàng nhất định phải xuất ra kế sách ứng đối lâu dài. Lâm thị vào cửa, thì thấy Tiểu Thất đang viết cái gì đó rất nghiêm túc, bà tò mò tiến lên, lập tức nhịn không được cười lên, ngón trỏ gõ nhẹ mặt bàn, Lâm thị ôn nhu nói: "Ngươi đây là tại sao." Tiểu Thất vo giấy lại thành một cục, xin lỗi cười: "Ta, ta viết chơi thôi!" Lâm thị "A" một tiếng thật dài, lập tức cười tủm tỉm nhìn Tiểu Thất, Tiểu Thất vò đầu, "Cái kia, ta chỉ tùy tiện viết viết, ta... Ai nha, mẫu thân đừng cười nhạo ta a." Lâm thị vuốt vuốt đầu của nàng, "Ngươi nha, thật là một tiểu cô nương đơn thuần, ta lúc lớn cỡ như ngươi vậy, đều đã bắt đầu học tập trông nom gia sự, nhìn ngươi hiện tại, vẫn còn hồn nhiên như vậy. Mẫu thân tự nhiên là hy vọng ngươi liên tục như thế, chỉ là lại có chút bận tâm ngươi sẽ bị thương tổn." Tiểu Thất không biết Lâm thị vì sao đột nhiên nói đến chuyện này, có điều nàng cũng chỉ biết cười tủm tỉm, "Vậy ta cứ lưu tại bên cạnh ngài, mẫu thân bảo vệ ta được hay không?" Lâm thị sẵng giọng: "Ngươi nha đầu kia, nào có hài tử đòi lưu ở bên cạnh mẫu thân. Mẫu thân còn có thể giữ lại ngươi cả đời sao?" Tiểu Thất ôm lấy cánh tay Lâm thị lay lay, "Mẫu thân có thể, ta cũng biết, mẫu thân nhất định có thể." Lâm thị bất đắc dĩ, "Thật sự là tính trẻ con, được rồi, đi thôi." Tiểu Thất sững sờ, "Đi đâu vậy?" Lâm thị mỉm cười: "Tổ mẫu ngươi sai người gọi ngươi đi qua. Ta nghĩ, chắc là phải có chuyện gì đi? Sáng nay Trung Dũng vương gia đi qua gặp lão phu nhân." Tiểu Thất quýnh, tại sao nàng mơ hồ có dự cảm xấu đây! "Sẽ không phải là Cố Diễn lại quấy phá gì đi? Ta thật sự là phục hắn, mỗi ngày cứ quấy rối ta. Ta còn không có tha thứ hắn giả Đại Bạch gạt ta, hắn còn da mặt dày cứ ở trước mặt ta lượn lờ. Quả nhiên là người da mặt dày, ta thật không rõ, tại sao có thể có..." Tiếng Tiểu Thất dần dần nhỏ khi thấy Lâm thị giống như cười mà như không cười nhìn nàng, cuối cùng, nàng giơ ngón tay, "Mẫu thân chê cười người." Lâm thị trêu chọc nói: "Có sao? Ta cũng không cảm thấy a!" Tiểu Thất đỏ mặt, sẵng giọng: "Mẫu thân chính là cười nhạo ta. Đi thôi, xem là chuyện gì, chỉ mong hắn đừng chọc phiền toái gì cho ta. Ngài cũng biết, tổ mẫu rất khó mà nói nha." Lâm thị nói lời chứa đầy hàm ý, "Ta cũng không biết là sẽ như thế nào. Tổ mẫu ngươi không giống như ngươi nghĩ như vậy, Cố Diễn cũng giống như vậy. Ngươi còn nhỏ, rất nhiều chuyện còn chưa hiểu được, đợi ngươi lớn, có lẽ là sẽ hiểu hết thảy." Tiểu Thất cái hiểu cái không nhìn Lâm thị: "Chẳng lẽ ta bây giờ còn là tiểu hài tử sao?" Lâm thị lắc đầu: "Không là tiểu hài tử, nhưng vẫn còn ngây thơ." Tiểu Thất cảm thấy, ngây thơ hình như không phải là chuyện tốt, nhưng là mẹ nàng nói, tóm lại không phải là chê cười nàng, "Mặc kệ mặc kệ, ta cứ muốn ngây thơ như vậy, sau đó mẫu thân sẽ luôn luôn để ý đến ta." Lâm thị mỉm cười, không có nói cái gì nữa. Giống như Lâm thị đoán liệu, lão phu nhân thấy Tiểu Thất, thái độ cũng không tệ, chỉ là lão phu nhân lại làm cho Tiểu Thất giật mình không thôi. Thì ra, Trung Dũng vương gia muốn đưa cho Tiểu Thất một con chó con, điểm này làm cho Tiểu Thất giật mình không thôi. Người ta là Trung Dũng vương gia mà không phải là Cố Diễn, ông ta nói rất ý tứ, chó mà Trịnh tiên sinh đưa cho Tiểu Thất đã chết, Cố Diễn làm học sinh của Trịnh tiên sinh, lại là đầu sỏ làm cho Trịnh tiên sinh ra nông nổi như hôm nay, nên sẽ là hắn cho nàng một con chó con. Nếu như Trịnh tiên sinh có tri giác, cũng sẽ cao hứng với việc hắn làm. Dù sao, Tiểu Thất là nữ nhi mà ông ta thương yêu nhất. Trung Dũng vương gia nói lời đường hoàng, lão phu nhân cũng cảm thấy, bản thân tìm không ra cớ để phản bác. Hơn nữa, vương gia cũng nói, vì để tránh quấy nhiễu đến Thất tiểu thư Trịnh phủ, chuyện như vậy sẽ không gióng trống khua chiêng. Ngày mai tiểu thế tử sẽ tự mình tới đón Thất tiểu thư. "Ngươi cùng thế tử gia ra cửa, chú ý một chút. Tính cách của hắn..." Lão phu nhân muốn nói, người này tính cách có điểm lạ. Nhưng với thân phận của bà ta, nói người khác sau lưng cũng không tốt, trong lúc nhất thời không biết nên nói thế nào cho đúng. Tiểu Thất hiểu rõ: "Hắn không bình thường, ta hiểu!" Tiểu Thất tiếp nhận nói. Lão phu nhân vui mừng gật đầu nhẹ, gần đây Tiểu Thất thật hiểu chuyện. "Cũng không thể nói như vậy. Có điều, có một số việc ngươi tự hiểu là tốt rồi." Tiểu Thất nhịn không được, bật cười, này còn không phải là nói tiểu thế tử không bình thường sao? Lão phu nhân trừng nàng: "Ra cửa không thể tùy ý như vậy, dù sao cùng người vương phủ ra cửa không thể so với người trong nhà." Tiểu Thất gật đầu xưng vâng mặc dù nàng ngoan ngoãn ưng thuận, nội tâm lại sóng lớn mãnh liệt, nàng tuyệt đối không nghĩ tới, Cố Diễn lại muốn đưa nàng một con chó con. "Được rồi, đi xuống đi, lão Tam tức phụ nhi, có một số việc ngươi cũng nên dặn dò Tiểu Thất, nha đầu kia tính cách cũng không mềm mại, ở nhà như thế nào đều được, ra cửa thì không được." Lão phu nhân thì thầm. Lâm thị ôn nhu xác nhận. Kỳ thật Lâm thị cũng không để ý nhiều, Cố Diễn giả làm Đại Bạch chạy đến bên cạnh Tiểu Thất, bà cũng là người từng trải, tự nhiên hiểu tiểu thế tử là có ý gì, nhưng biết thì biết, rất nhiều chuyện tình, không phải họ có thể ra mặt. Mà nay thấy Tiểu Thất cũng không bài xích chuyện này, trong bà thật ra là thở phào nhẹ nhõm, nếu như Tiểu Thất cùng Cố Diễn nháo quá mức lợi hại, cũng không tốt. Tiểu Thất không thích Cố Diễn, bà làm mẫu thân thì càng không thể để cho Tiểu Thất cùng Cố Diễn có càng nhiều liên quan. Trung Dũng vương phủ không phải là gia môn tầm thường, nếu thật là như vậy, vấn đề sẽ rất lớn. Thật may là, Tiểu Thất không phải không thích Cố Diễn như mặt ngoài vậy, điểm này làm cho tâm tình bà cuối cùng cũng bình tĩnh vài phần. Lâm thị không cho là chuyện lớn, Tiểu Thất thì tự mình tới tới lui lui không trấn định được, nàng mỗi lần cho là mình sẽ không còn gặp mặt Cố Diễn, thì lại có chuyện phát sinh, mỗi lần đều là như thế, mỗi lần mỗi lần mỗi lần! Có điều nghĩ đến có thể có được một con chó con, trong lòng Tiểu Thất có chút vui sướng khó hiểu. "Tiểu Đào, ngươi nói, chợ bán chó là như thế nào a! Ta trước kia vì sao chưa từng nghe qua đây!" Tiểu Đào liền có dịp thể hiện bản thân: "Tiểu thư tự nhiên không biết a, nghe nói chỗ đó đều là nơi nam nhân mới có thể đi. Bình thường nữ tử cũng không có đi. Rất nhiều nhà không nuôi nổi chó, nên muốn đổi ít tiền. Nghe nói giá cả đều là không cao. Ví dụ như người gác cổng Tiểu Vũ, chó nhà hắn đẻ con, đều là đi chợ bán chó bán đi. Còn những giống chó tương đối trân quý, khá hơn một chút, là có người chuyên môn nuôi dưỡng, chờ công tử tiểu thư nhà người có tiền mua về nhà tìm niềm vui. Như vậy thì đắt hơn một chút." Tiểu Thất sáng tỏ, chỉ là, nàng chần chờ, "Như vậy không có nữ tử đi, ta đi thì sao!” Có điều chỉ là chần chờ một chút nàng khẳng định, cũng không có vấn đề, “nếu không, bọn họ sẽ không để ta đi." Tiểu Đào cười tủm tỉm: "Nói không chừng, Đại Bạch sẽ kêu tiểu thư giả trang thành nam. Dù sao hành tẩu như vậy sẽ thuận tiện hơn một chút." Tiểu Thất: "A?" Tiểu Đào cao thấp quan sát Tiểu Thất: "Tiểu thư nếu như giả trang thành Tiểu công tử, môi hồng răng trắng thế kia, nhất định sẽ làm cho cô nương gia không dời mắt được." Tiểu Thất nện nàng ta: "Ngươi nói bậy, coi chừng ta không khách khí."  Tiểu Đào cười nhảy ra. Tiểu Thất trong sự hoảng sợ nghênh đón ngày thứ hai, đây chính là lần đầu tiên Cố Diễn danh chính ngôn thuận đến tiểu viện của nàng, mặc dù đối với tiểu viện này rất là quen thuộc, hắn vẫn còn nhìn chung quanh, giống như chưa có tới qua bao giờ. Trong lòng Tiểu Thất mặc niệm một câu thực biết giả vờ, mỉm cười nói phúc, hàm cười hỏi: "Tiểu nữ bái kiến thế tử gia, xin hỏi, chúng ta cứ như vậy rời đi sao?" Nàng không có mặc nam trang, có điều mặc một bộ đồ màu lam, đai lưng cùng màu đậm hơn một chút siết chặt vòng eo mảnh khảnh, hai bím tóc búi lên thành búi tóc, có vẻ yếu ớt nhưng lại rất gọn gàng. Cố Diễn xem ngây người, lúc Tiểu Thất thẹn quá hoá giận ho khan mới kịp phản ứng, hắn vội vàng đem cái túi trong tay đưa tới, "Trịnh tiểu thư, hôm qua phụ vương ta nghĩ đến không có nói rõ ràng, là như vậy, chợ bán chó người đông hỗn loạn, nếu như nàng là nữ tử, tóm lại sẽ có chút không thỏa đáng. Cho nên ta chuẩn bị nam trang cho nàng. Nữ giả nam trang thì sẽ tiện hơn." Tiểu Thất nhíu mày, Cố Diễn tiếp tục giải thích: "Đây cũng là quy định bất thành văn của chợ bán chó, cũng không phải là chỉ có một mình nàng nữ giả nam trang. Có vài tiểu thư muốn nuôi sủng vật, có khi cũng sẽ đích thân đi qua chọn lựa, nữ giả nam trang là thường xuyên có. Mọi người thấy nhưng không thể trách thôi." Tiểu Thất khiêu mi, hồ nghi nhìn Cố Diễn, "Ngươi không có gạt người chứ? Ngươi cũng không đáng tin lắm." Nụ cười của Cố Diễn cứng đờ, ngẫu nhiên hỏi: "Ta thoạt nhìn là người như vậy sao?" Tiểu Thất liền vội vàng gật đầu, "Thật sự là như vậy!" Cố Diễn...