Ẳng, Ẳng, Phu Quân Là Trung Khuyển
Chương 46
Trung Dũng vương gia không biết mình làm như vậy có đúng hay không, nhưng hắn sở dĩ nói những thứ này, thật sự đều là cố ý. Nếu những manh mối về sát thủ kia liên tục tìm không được, nếu Cố Diễn đã hoài nghi Tú Hoa Lan, như vậy hắn quyết định ném ra nhân tố kích thích nàng ta. Nếu không phải nàng ta... Không phải là tự nhiên tốt nhất. Nếu như là, Trung Dũng vương gia yên lặng nhìn trời, hắn chỉ hy vọng, hết thảy mau chóng được giải quyết.
Cố Diễn cũng không biết Trung Dũng vương gia làm những thứ này, hắn đi vào biệt viện, Lý Tứ bên này còn không có đầu mối gì, sát thủ đều là bị thuê, bọn họ cũng không biết tình huống cụ thể, thậm chí không biết ai thuê bọn họ. Bên này không chiếm được manh mối, Cố Diễn lảo đảo đi trở về, đi đến nửa đường, cũng không biết tại sao, liền đi tới cửa Trịnh phủ, Tiểu Thất ngay bên trong Trịnh phủ, niệm tưởng này cơ hồ khiến hắn muốn trực tiếp nhảy tường đi vào, sau đó trở về bên cạnh Tiểu Thất lăn lộn bản thân là Đại Bạch.
Nhưng hắn không phải. Kỳ thật hắn cố ý tiết lộ mình là Cố Diễn. Tiểu Thất những ngày này khó chịu hắn đều nhìn ở trong mắt, kỳ thật, kể từ khi phát hiện xác Đại Bạch, Tiểu Thất cũng đã không tin mình là Đại Bạch, như vậy ở lại bên cạnh nàng, sẽ chỉ làm nàng hoảng sợ không chịu nổi.
.
Tiểu Thất mỗi đêm đều không ngủ được, cho dù là ngủ cũng sẽ gặp ác mộng, điểm này không có người rõ ràng hơn hắn. Cho nên hắn nguyện ý, nguyện ý vạch trần hết thảy. Nếu như hắn ở lại bên cạnh Tiểu Thất không thể để cho Tiểu Thất khoái hoạt, như vậy hắn nguyện ý nói ra hết thảy tình hình thực tế.
Hắn muốn đánh cuộc một lần, đánh cuộc một lần Tiểu Thất thật ra là thích hắn. Tiểu Thất sẽ tha thứ hắn. Nhưng mà... không có.
Xem ra, hắn vận khí không hề tốt, không tốt còn muốn đánh cuộc, đó chính là tìm đường chết.
Chẳng qua nếu như nếu đổi lại là hắn, cũng chưa chắc sẽ lập tức tha thứ người lừa gạt mình, nghĩ như vậy, Cố Diễn đột nhiên cảm thấy có chút được an ủi. Đúng vậy, mình cũng làm không được, tại sao phải cầu xin Tiểu Thất làm được đây! Dù sao, là hắn thích Tiểu Thất, mà không phải Tiểu Thất thích hắn a!
Ách, cũng không phải, kỳ thật Tiểu Thất vẫn còn rất thích hắn. Ngẫm nghĩ, Tiểu Thất có thể thích hắn giả Đại Bạch, kỳ thật cũng tương tự có thể thích hắn đi? Chỉ cần mình cố gắng, nhất định có thể làm được.
Cố Diễn động viên bản thân, không có chỉ trong chốc lát đã cảm thấy lòng tin tràn đầy.
Trương Tam đi theo sau lưng tiểu thế tử, thấy hắn dừng ở cửa Trịnh phủ yên lặng ngẩn người, đột nhiên cảm thấy trong lòng ê ẩm.
"Trương Tam. Ngươi đi đầu phố mua mấy con diều." Cố Diễn đột nhiên mở miệng.
Trương Tam cho là tiểu thế tử đang buồn, thấy ánh mắt hắn sáng long lanh nhìn chằm chằm Trịnh phủ, giống như có tính toán gì, Trương Tam vội vàng đi ngay, không lâu đã thấy hắn ta mang theo vài con diều trở lại, mà lúc này bên cạnh tiểu thế tử ngược lại có thêm mấy đứa nhóc.
Khóe miệng Trương Tam co giật một cái, chỉ chỉ đứa nhóc hỏi, "Thế tử gia đây là... ?"
Cố Diễn cũng không để ý Trương Tam, trực tiếp nhận diều, bắt đầu viết chữ vẽ tranh, khóe miệng Trương Tam lần nữa run rẩy, trên người thế tử gia thế nhưng còn có bút?
Đại khái là nhìn ra Trương Tam kỳ quái, Cố Diễn nói: "Ta vừa rồi kêu đứa nhóc qua bên kia mua."
Mấy đứa nhóc đều ở bên cạnh, ghé vào bên tiểu thế tử, muốn xem hắn làm cái gì.
Chỉ trong chốc lát, tiểu thế tử liền đem con diều đẹp mắt vẽ loạn cả lên.
Trương Tam nhìn không đâu vào đâu, cẩn thận phỏng đoán hỏi: "Đây là... Cái gì?"
Cố Diễn quay đầu lại, vẻ mặt "Ngươi rất không có kiến thức".
"Nhìn không ra sao?" giọng nói Cố Diễn thập phần cao lãnh.
Trong lòng Trương Tam rơi lệ, hắn là thật nhìn không ra a! Nhưng là vì cái gì tiểu thế tử lại có giọng điệu như vậy, hay, hay là hắn nên biết? Này không đúng sao?
Quả nhiên, Cố Diễn càng thêm ghét bỏ nhìn Trương Tam: "Ngươi quá ngu ngốc."
Trương Tam liền vội vàng gật đầu, đúng đúng đúng, ta ngốc nhất! Cầu xin ngài nói cho ta biết, đây rốt cuộc là cái gì!
Thấy vẻ mặt cầu khẩn của Trương Tam, Cố Diễn quyết định nói cho tên thiếu kiến thức này.
"Chẳng lẽ ngươi nhìn không ra, cái này là ta sao?"
Tròng mắt Trương Tam thiếu chút nữa lồi ra, hắn gắt gao nhìn chằm chằm cái thứ không đâu vào đâu trên diều kia, ách, không, là tiểu thế tử, lập tức cảm giác mình lúc trước đi lên con đường tập võ này là đúng, tối thiểu nhất, sẽ không vẽ ra vật như vậy.
"Ách, ha ha, ha ha ha!" Trương Tam cảm thấy hiện tại nói cái gì cũng không tốt, chẳng lẽ hắn lại nói cho tiểu thế tử, họa kỹ của ngài người bình thường đều thưởng thức không được sao?
Mấy đứa nhóc vây quanh Cố Diễn, nghe nói đây là bức tranh chính hắn, cũng lập tức đều sợ ngây người!
"Ta cho rằng, đây là cẩu !"
"Ngươi nói bậy, rõ ràng càng giống heo!"
"Không đúng sao? Nhìn xem giống như là miêu a!"
Mặt Cố Diễn tối sầm, "Các ngươi nói hưu nói vượn cái gì, có trình độ thưởng thức không vậy, có không! Thật sự là... Không có học vấn thì thôi, ngay cả thẩm mỹ cũng không có, ta thật sự là thay các ngươi cảm thấy bi ai, phi thường bi ai."
Mọi người hai mặt nhìn nhau, có chút nói không nên lời trong lòng là cảm thụ gì, ngươi cũng biết, gặp một người còn ngốc hơn so với bọn họ, nếu như trực tiếp nhạo báng, phỏng đoán cũng quá tổn thương họ.
Cố Diễn đưa diều trong tay lần lượt phân cho mấy đứa nhóc, lại từ trong túi móc ra một bao kẹo, "Đến, đều tới bắt."
Bọn nhỏ được dụ dỗ mà lên, kẹo trong nháy mắt hết sạch, Cố Diễn chỉ huy Trương Tam: "Lại đi mua thêm kẹo cho bọn nhỏ."
Trương Tam căn bản cũng không biết rõ đây là hát tuồng gì, nghe chủ tử phân phó như vậy, thì làm theo. Bọn nhỏ nghe được quyết định này thì một mảnh cười ầm lên, hết sức cao hứng.
Cố Diễn dặn dò: "Được rồi, trong chốc lát còn có kẹo ngon ăn, hiện tại các ngươi đều nghe ta, qua bên kia chơi diều. Nếu có thể bay vào sân nhỏ liền cắt dây. Biết không? Ta xem các ngươi ai thả vào bên trong nhiều nhất, ta liền ban thưởng càng nhiều."
"Hảo!" Thật sự là khí thế như cầu vồng.
Cố Diễn lại kêu lại, "Ai, đợi chút." Hắn cầm lấy bút lại bổ sung một chữ trên mỗi con diều, quan sát trên dưới, hài lòng gật đầu, "Đi thả đi."
Bọn nhỏ đều là tay chơi tốt, chơi diều càng không cần phải nói, Cố Diễn dẫn mấy đứa nhóc tới bên tường Trịnh phủ, bản thân lưu loát leo lên cây, hắn ngồi ở ngọn cây, dễ dàng trông thấy sân nhỏ của Tiểu Thất, có chút xa. Có điều ai bảo hắn ánh mắt tốt chi!
Tiểu Đào đang ở trong viện múc nước, nghe bên ngoài có người nói chuyện,, "Làm sao vậy?"
Vài tiểu nha hoàn cười hì hì chỉ bầu trời nói: "Tiểu Đào tỷ ngươi xem, có người chơi diều kìa!"
Trên bầu trời nói ít cũng có mười mấy con diều, quả nhiên là rất nhiều, Tiểu Đào ngửa đầu xem, nói: "Cũng không biết là con cái nhà ai, chạy đến bên này chơi diều. Bên này đều là nhà ở, đâu có thích hợp a! Chơi diều, không phải đi chơi ở bờ đê mới tốt nhất sao!"
Một nha hoàn áo xanh cười nói: "Bây giờ mấy đứa nhỏ đều là con cưng, người lớn trong nhà nào dám để cho bọn họ đi bờ sông a, một khi rơi xuống nước thì phải làm sao bây giờ! Bất quá ở chỗ này ngược lại tiện nghi chúng ta, coi như là nhặt được việc vui."
Tiểu Đào cũng nở nụ cười, "Người ta chơi diều, các ngươi cao hứng như vậy!"
"Trong ngày thường cũng không có chuyện này a, Tiểu Đào tỷ, Thất tiểu thư không phải là bị bệnh sao? Không bằng để Thất tiểu thư cũng đi ra ngồi một lát đi, xem diều một chút, tâm tình tốt lên, nói không chừng bệnh sẽ lui."
Tiểu Đào vừa nghe, cảm thấy có vài phần đạo lý.
Nàng ta vội vã vào phòng, lúc này Tiểu Thất đang ở trong phòng nằm nghiêng đọc sách, thấy Tiểu Đào vội vàng vào cửa, mỉm cười nói: "Làm sao vậy?"
Tiểu Đào đáp: "Tiểu thư, bên ngoài có người chơi diều, ngài có muốn ra đi xem một chút hay không? Ta xem a, nói ít cũng có mười mấy con diều."
Tiểu Thất, "Các ngươi chơi đi! Ta không nhìn." Nàng cũng không có tâm tình gì.
Tiểu Đào biết được tiểu thư hiểu lầm, vội vàng giải thích, "Tiểu thư, không phải là người trong phủ chúng ta thả, là bên ngoài, ta nghe tiểu lục nói, hình như là mấy đứa nhóc ở ngoài tường chơi diều, mọi người cũng chính là xem cái náo nhiệt."
Tiểu Thất kỳ quái nói: "Có người ở bên ngoài chơi diều sao? Vậy cũng thật kì quái."
Tiểu Đào vội vàng: "Đúng nha đúng nha. Tiểu thư ra đi xem một chút không! Ở trong phòng đợi nhiều bị đè nén a!"
Tiểu Thất nghe, nhịn không được bật cười, "Ta chẳng lẽ không thể yên lặng làm thiếu nữ xinh đẹp trong chốc lát sao?"
Tiểu Đào hì hì một tiếng bật cười, "Tự nhiên là có thể a! Tiểu thư tự nhiên là thích như thế nào thì như thế ấy!"
Tiểu Thất hướng ngoài cửa sổ nhìn một chút, vừa vặn trông thấy một con diều trượt rơi xuống, nàng giật mình: "Dây diều bị đứt rồi sao!" Chần chờ một chút, nàng đứng dậy: "Đi thôi, chúng ta đi xem một chút."
Tiểu Đào ai một tiếng, vui mừng lộ rõ trên nét mặt, tiểu thư cứ buồn bực trong phòng, nàng ta cũng không yên tâm.
Tiểu Thất vào trong viện, phát hiện người chơi diều như núp ở phía đông, nàng nghiêng đầu nhìn lên bầu trời, nói: "Rất nhiều."
"Đúng nha!" Tiểu Đào thùng thùng chạy đến bên tường, nhặt lên một con diều, hì hì một tiếng bật cười, "Tiểu thư ngươi xem, tranh này thật sự là xấu không còn hình dáng. Đang yên đang lành là chim én, ai lại vẽ thành hình dáng này a!"
Ở trên trời không thể nhìn rõ hình vẽ trên mặt diều, nhưng khi rơi xuống, có thể thấy rõ, Tiểu Đào quả thực là không đành lòng nhìn thẳng.
Tiểu Thất tiếp nhận diều, chỉ thấy trên mặt vẽ cái gì đó nhe răng nhếch miệng, bên cạnh là một chữ "Khởi" thật to. Tiểu Thất bồn chồn, "Bây giờ bán diều , ngay cả như vậy cũng có thể bán?"
Tiểu Đào lắc đầu, bày tỏ chính mình cũng không hiểu biết, trừ chủ tớ bọn họ ra, nha hoàn gã sai vặt cũng đang líu ríu, tất cả mọi người cảm thấy thật có ý tứ, đại khái là thấy Tiểu Đào đem diều đưa cho Thất tiểu thư xem, nha hoàn khác cũng đem diều trong tay mình cầm tới, "Tiểu thư xem, trên mặt diều này cũng có chữ, chỉ là chữ như gà bới không biết là cái gì."
"Sẽ không phải là bùa chú đi?"
"Làm sao có thể!" Tiểu Thất bật cười, nàng nhìn những con diều khác, "Hình vẽ thì giống nhau, nhưng chữ có chút khác biệt." Nàng nhìn những con diều khác, có chữ "Không", còn có chữ "khởi".
Tiểu Đào: "Tiểu thư, diều của chúng ta cũng là chữ “khởi”. Ta xem a, những chữ này lặp đi lặp lại."
Tiểu Thất gật đầu.
"Còn có mấy con diều khác cũng rơi xuống trong sân, ta đi xem một chút bên kia viết là cái gì." Một tiểu nha đầu vui vẻ chạy ra ngoài, không lâu sau, mang theo một con diều khác chạy về, "Cái này là chữ “đối."
Tiểu Thất nhìn nhìn ba con diều: "Thực xin lỗi?" (Tiếng Trung: Đối bất khởi - 对不起)
Truyện khác cùng thể loại
131 chương
68 chương
36 chương
41 chương
111 chương
107 chương
162 chương