Ẩn trung

Chương 66

Đêm giao thừa, các thiết bị chiếu sáng toàn thủ đô hoạt động hết công suất, đầu đường cuối ngõ sáng như ban ngày. Ở nhà uống chén cháo lót bụng, trước khi ra ngoài, Đường Chung nhớ ra còn chưa dán câu đối tết, lo lắng dời ghế ra trước cửa, nhón chân vừa muốn leo lên đã bị Doãn Kham cản lại. Doãn Kham nhận lấy câu đối, cánh tay nâng lên là chạm được đến viền khuông cửa, dán hai câu đối cho cân chỉnh, quay lại hỏi: “Vậy đã được chưa?” Đường Chung lùi ra xa một chút, hài lòng nói: “Được, đẹp rồi!” Đi vào trong thang máy, Đường Chung ấn nút B1, Doãn Kham lại ấn xuống tầng một, hủy lệnh xuống tầng hầm. “Anh không có xe.” Doãn Kham nói. Đường Chung chớp mắt, không hỏi đã xảy ra chuyện gì mà ngoan ngoãn gật đầu: “Không xe cũng được, giảm khí CO2 thải ra môi trường, về sau chúng ta đi đâu cứ đi xe bus là được.” Dù trời trở lạnh, nhưng Doãn Kham sẽ không để cho cậu phải run rẩy trong gió rét. Xe đặt trước đã chờ ở dưới lầu, trên đường đến bệnh viện, Đường Chung nằm nhoài lên cửa sổ ngắm cảnh đêm bên ngoài, trong mắt đều là sự mới mẻ: “Thủ đô ăn tết còn náo nhiệt hơn cả thành phố N, vậy mà năm ngoái em không được xem.” Mặc dù không nói rõ, Doãn Kham cũng biết nguyên nhân “Không được xem” hơn phân nửa là liên quan tới cơ thể. Nghĩ đến việc đã nhiều năm rồi Đường Chung không có cái tết nào hoàn hảo, năm nay còn phải ở bệnh viện, Doãn Kham nói: “Xin lỗi, đêm giao thừa còn bắt em chạy với anh.” “Có gì đâu.” Đường Chung không phản bác, “Không phải mai anh về nhà với em à?” Doãn Kham nở nụ cười: “Ừ.” Khi đến bệnh viện, còn mười lăm phút nữa mới tới mười hai giờ, Doãn Kham để Đường Chung ngồi ở phòng nghỉ, còn mình đi thay quần áo. Đi ra thấy vài y tá vây quanh người Đường Chung, ríu rít nói chuyện gì đó. Thấy Doãn Kham đến, Đường Chung như được cứu rỗi mà đứng lên: “Em ở đây!” Doãn Kham đi tới, Đường Chung lột một viên kẹo nhét vào miệng anh, dì y tá đã có tuổi đứng bên cạnh trêu: “Bác sĩ Doãn tìm đâu ra anh bạn nhỏ biết quan tâm thế, ăn kẹo cũng không quên chia cho cậu một cục.” Khuôn mặt nằm khuất dưới khẩu trang của Đường Chung hơi đỏ lên, lầu bầu nói: “Cháu hai sáu tuổi rồi, không còn nhỏ nữa.” Doãn Kham đến khoa cấp cứu trực ban, anh bạn nhỏ hai sáu tuổi Đường Mộc Đông ngoan ngoãn ngồi trong phòng nghỉ chơi một mình. Chờ Doãn Kham may vết thương cho một người đêm giao thừa uống nhiều ngã vỡ đầu xong, nhân viên trực ca lúc này đã tạm thời rảnh rỗi, có thể nghỉ ngơi hai mươi phút, anh tháo găng tay xuống đi rửa tay, ra khỏi phòng cấp cứu. Trên di động có mấy cuộc gọi nhỡ đến từ Lâm Ngọc Xu, Doãn Kham nhắn tin trả lời nói đang trực ban trong bệnh viện, Lâm Ngọc Xu hỏi anh mai có về nhà không, anh chỉ trả lời đơn giản: Không được, phải đến thành phố N. Buổi chiều Doãn Chính Tắc tức giận không nhẹ, phỏng chừng trong khoảng thời gian ngắn sẽ không liên lạc lại với anh. Người cha quanh năm không thấy mặt kia của Doãn Kham vậy mà lại gửi tin nhắn qua hỏi anh vì sao không nghe điện thoại, còn hỏi có phải anh điên rồi không, cuối năm lại đi gây chuyện. Doãn Kham không trả lời điện thoại. Anh cho là mình đã thanh toán xong với người cha có tiếng mà không có miếng này, ngoại trừ ngày lễ tết khách sáo cho xong chuyện thì không cần lại mặt nữa, vì vậy chỉ nhắn tin “Mừng năm mới” rồi bỏ lại di động vào túi. Trước đây là quá cô độc, quá để ý, khát vọng có một gia đình bình thường, sau đó suy nghĩ này dần cạn khô vì hiện thực tàn khốc, có lần anh đã nghĩ cả đời này mình sẽ sống một mình. Rẽ vào hành lang liền nghe từng đợt cười nói ầm ĩ truyền ra từ trong phòng nghỉ. Doãn Kham đẩy cửa, hơi nóng bốc lên từ nồi sủi cảo tản ra, Đường Chung đứng ở đầu kia cách màn sương vẫy tay với anh: “Đến ăn sủi cảo đi, nóng hổi mới ra nồi!” Doãn Kham nở nụ cười, cất bước tiến về mùa hè của mình anh trong ngày đông giá lạnh. Bởi vì là nhân vật của công chúng, cho nên dù ăn sủi cảo Đường Chung cũng không dám tháo khẩu trang xuống. Cũng may ăn cơm tối xong rồi mới tới, lúc này không đói lắm. Cậu gắp một miếng sủi cảo lên, xoay người tháo khẩu trang nhét sủi cảo vào miệng rồi lại kéo thật nhanh lên sống mũi, động tác thuần thục mà chuẩn xác. Mọi người thay phiên nhau ăn sủi cảo, hai y tá trực ban cấp cứu đổi thành hai người khác trực ban nội trú tiếp nhận bệnh nhân, một cô gái trong đó thấy Đường Chung thì cả kinh: “Ấy cha, trông cậu giống hệt minh tinh kia!” Đường Chung cười gượng: “Đeo khẩu trang vào thì thấy gì được.” Cô gái kia khích lệ: “Hay là tháo khẩu trang xuống thử so xem?” Đường Chung vội che mặt: “Không không không, tôi bị lên mụn không thể ra gió được, hơn nữa sẽ dọa đến các cô.” Mấy người vây quanh bàn vuông vừa ăn vừa nói chuyện, cô gái vừa nói Đường Chung giống minh tinh lấy di động ra mở ảnh cho mọi người xem: “Nhìn đôi mắt tròn to này đi, các cô bảo có giống không chứ?” Mọi người liên tục nói giống, một chị y tá khác đến gần nhìn, khinh bỉ nói: “Năm trước lúc tôi trực quầy gặp được một người còn giống hơn nữa.” Thấy mọi người mong được nghe tưởng tận, chị y tá nói vào mùa thu năm đó, có một nam omega chỉ cần nhìn mắt đã biết rất đẹp chạy đến bệnh viện, nhân lúc ít người chụp ảnh chung với bảng tên của bác sĩ trực ban hôm đó. “Lúc đó tôi còn thấy lạ, vì sao lại chụp chung với bảng tên của bác sĩ? Sau đó tôi nhìn trên đó có tên của bác sĩ Doãn là hiểu ngay.” Có người đùa giỡn xen miệng vào: “Cô khỏi phải nói, ngày nào có bác sĩ Doãn trực ngày đó bệnh nhân nhiều hơn bình thường.” Mọi người cô một lời tôi một lời mà nói về chuyện Doãn Kham được chào đón như thế nào, người trong cuộc lại như không nghe thấy mà ăn sủi cảo, còn người nhà mà người trong cuộc mang đến lại rất mất hứng. Không vui nhưng không dám nói gì, bởi vì chị y tá tinh mắt kia vừa mới phát hiện ra cậu. Đường Chung cúi thấp đầu, thầm nghĩ tốt nhất Doãn Kham đừng nghe thấy, mà có nghe thấy cũng đừng quan tâm. Nhân viên y tế ăn cơm như đánh giặc, chưa tới một phút, người trong phòng nghỉ đều tản đi hết. Doãn Kham cũng chuẩn bị quay về phòng trực cấp cứu, Đường Chung quyến luyến: “Mới vậy đã đi rồi à?” “Ừ, bên cạnh có cái giường gấp, nếu buồn ngủ thì ngủ một lát.” Đường Chung lắc đầu: “Em không buồn ngủ.” Cậu tiến lên một bước chỉnh lại vạt áo phanh ra của Doãn Kham, lòng bàn tay mơn trớn cổ áo blouse trắng, thở dài: “Đẹp trai quá.” Doãn Kham hỏi: “Mặc cái này cũng đẹp à?” “Anh mặc mới đẹp.” Đường Chung cong mắt cười, “Trước đây mặc đồng phục đã đẹp rồi, bây giờ mặc áo vậy cũng đẹp, anh là alpha đẹp trai nhất thế giới.” Câu nói nếu từ miệng người khác là xốc nổi được thốt ra khỏi miệng Đường Chung lại khiến người ta cảm giác không hề dối trá chút nào. Doãn Kham thoáng cúi đầu, dán vào chiếc tai đỏ hồng mềm mại của Đường Chung: “Cho nên, lén chạy tới chụp ảnh chung với tên của anh?” Vẫn là bị phát hiện, Đường Chung xấu hổ không thôi, khuôn mặt bị khẩu trang che mất, trên tai cùng phần cổ thoáng đỏ lên, đến cả khóe mắt cũng nổi một vệt hồng. “Lúc ấy anh có thèm để ý đến em đâu.” Câu oán giận mà không có chút oán giận nào, Đường Chung giơ tay lên vòng qua cổ Doãn Kham, “Lúc còn đi học anh cũng bận, không rảnh chụp chung với em, em chỉ có thể chụp ảnh chung với tên trên bảng thành tích của anh.” Doãn Kham không biết việc này, nghe cậu nói Tô Văn Uẩn giúp cậu chụp tấm hình kia, đến bây giờ vẫn còn, trong lòng có một dòng nước ấm áp chảy qua, xen lẫn với cay đắng khó nói rõ thành lời. “Muốn chụp không?” Doãn Kham đặt tay lên hông Đường Chung, dò hỏi ý kiến của cậu, “Nếu muốn thì chụp nhiều vào.” “Về nhà rồi chụp, ở đây nhiều người lắm.” Ngoài miệng Đường Chung nói như vậy, cánh tay vòng qua cổ Doãn Kham lại không có ý buông ra, tai càng đỏ thêm. Cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa, thấy tạm thời không có ai, nhỏ giọng nói: “Hôn em một cái được không? Hôn… hôn một nụ hôn chúc mừng năm mới.” Hai rưỡi sáng, Giang Dao đi ra khỏi phòng cấp cứu, nghĩ Doãn Kham vừa đi không lâu, bây giờ vào phòng nghỉ ngơi không chừng còn có thể gặp mặt, không khỏi tăng tốc độ. Trước đây cô rất lúng túng, tránh mặt Doãn Kham một thời gian, sau đó phát hiện Doãn Kham vẫn chỉ có một mình, nam omega kia cũng không tới bệnh viện đón anh, càng nghĩ càng cảm thấy Doãn Kham chỉ đang tìm cớ từ chối cô. Giang Dao cảm thấy có lẽ mình vẫn còn cơ hội, đặc biệt là sau khi thấy thanh niên kia trên TV, biết cậu là minh tinh. Mang theo chút phiến diện xuất phát từ xã hội, Giang Dao nghĩ, omega xinh đẹp như vậy, không giống một người có thể chung sống hòa thuận. Hơn nữa thoạt trông Doãn Kham cũng không để ý đến cậu, năm ngoái cậu nhiều lần chờ ngoài cửa bệnh viện, thái độ của Doãn Kham lại rất thờ ơ, không thèm đi chậm để chờ cậu. Nghĩ như thế, Giang Dao đi tới cửa phòng nghỉ ngơi, bên trong rất yên tĩnh, ánh đèn lọt qua cánh cửa khép hờ. Cô giơ tay định đẩy cửa ra, lại bị một màn thấy được qua khe cửa làm cho sững sờ. Doãn Kham đang hôn một thanh niên. Thanh niên kia ngồi trên bàn, nhìn độ cao có thể thấy đang được ôm. Một tay Doãn Kham nâng sau gáy cậu, hơi ngửa mặt để đối phương đang ngồi trên thế cao có thể khom lưng nhận lấy nụ hôn của mình. Chiếc khẩu trang mỏng treo bên sườn mặt như đang lúc động tình thì tiện tay tháo xuống, thanh niên ôm lấy Doãn Kham, đôi chân lơ lửng bên mép bàn kẹp trên hông anh, treo cả người lên người anh, tạo thành tư thế hoàn toàn ỷ lại. Hai người cơ hồ không phát ra âm thanh, nhưng từ nụ hôn này, Giang Dao vẫn có thể nhìn thấy sự nhiệt tình chỉ khi họ ở bên nhau. Giờ khắc này Doãn Kham mới như một người bình thường, ít nhất là trong một năm làm việc, đây là lần đầu tiên Giang Dao thấy người lạnh lùng như không động tâm với bất kỳ ai như anh tập trung như vậy, thậm chí còn tản ra một loại điên cuồng và cố chấp. Khoa cấp cứu ngày tết cũng không an nhàn, hết bệnh về đến nhà đã là gần mười giờ trưa ngày đầu năm. Một đêm mất ngủ khiến Đường Chung buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt, thức ăn cho chó không rơi vào bát, vài viên lăn lốc trên đất, Kẹo Hồ Lô ai oán rên ư ử, nằm trên đất liếm từng hạt vào miệng. Ngủ một giấc thật say, tỉnh lại đã hết buổi trưa, Đường Chung nằm ngửa nhìn chằm chằm trần nhà một lát, bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, soạt cái ngồi bật dậy. Doãn Kham đi vào phòng, thấy Đường Chung ngồi thẳng trên giường, nghe thấy tiếng thì từ từ quay đầu, mơ màng nhìn anh: “Thế có phải phòng này cũng không ở được không?” Doãn Kham bỏ ra chút thời gian giải thích xe không phải do mình mua, nhưng nhà ở thì có, Đường Chung thở phào nhẹ nhõm: “Thì ra anh không lừa em, đúng là đi thuê thật.” Nhớ tới lần đầu tiên Đường Chung xông vào đây, Doãn Kham lấy cớ “Không có tiền như trước” để đuổi cậu đi, hai người đều hơi xấu hổ. “Không có tiền em cũng yêu anh.” Đường Chung kéo tay Doãn Kham, “Không có xe thì có thể mua, bây giờ em có tiền rồi, hết năm nay chúng ta đi mua ngay!” Lời tuyên bố hùng hồn khiến Doãn Kham trầm giọng cười ra tiếng. Anh chưa nói chuyện xe mới năm sau có thể đi, chỉ nghĩ omega này tốt như vậy, về sau không thể để cậu đau khổ nữa, một chút cũng không. Bây giờ cách thời gian lên máy bay đi thành phố N vào xế chiều vẫn còn một lúc, Doãn Kham mang laptop lên giường, sắp xếp thời gian mang Đường Chung đi kiểm tra sức khỏe toàn diện, nơi đến là một bệnh viện chuyên cho omega, có thể kiểm tra tuyến thể chuyên nghiệp. Nghe thấy hai chữ “Tuyến thể”, Đường Chung lập tức không khống chế được mà hốt hoảng, xoa sau gáy nói: “Không cần phải làm kiểm tra đắt như vậy đâu, qua hai năm đã ổn định rồi, với cả em vẫn khỏe mà…” Lời chưa nói hết dần biến mất trong ánh mắt tối nghĩa mà Doãn Kham quăng tới, Đường Chung ôm chặt gối im lặng, không dám khiêu chiến quyền uy nữa. Quân tử động thủ không động khẩu, tay chân bắt đầu không thành thật, cứ một lát chọc eo Doãn Kham, chốc thì lấy ngón tay vẽ lên hông anh, bàn chân không ngoan cọ ống quần men lên phía trên, lúc bị bàn tay to lớn của Doãn Kham nắm lấy mắt cá chân mới cuộn tròn chân rụt về. Đường Chung cắn môi gọi: “Anh Doãn ơi…” Nụ hôn buổi hừng đông trong phòng nghỉ bệnh viện suýt nữa đã làm cướp cò súng, đối mặt với sự câu dẫn trần trụi như vậy, Doãn Kham cấm dục cũng khó mà nhịn được. Nhưng anh nhịn. Nhấc một góc chăn lên, thả chân Đường Chung về rồi đắp xuống, Doãn Kham nói: “Chờ kiểm tra sức khỏe xong rồi nói.” Đường Chung bất mãn nằm trên giường lăn lộn: “Không sao thật mà, cơ thể của em em rõ nhất, anh đừng dữ quá là được rồi.” “Thế nào là dữ?” Doãn Kham hỏi. Đường Chung không trả lời, cẩn thận suy nghĩ: “Chỉ có một lần.” Cậu không nói là lần nào, có lẽ liên quan đến việc Doãn Kham phóng thích tin tức tố alpha áp chế cậu. Trong ấn tượng anh chỉ làm vậy hai lần, một lần là sau khi gặp lại Đường Chung xông vào nhà anh, Doãn Kham cố gắng dùng tin tức tố ép cậu rời đi. Một lần khác là tám năm trước, thiếu niên alpha còn chưa giỏi khống chế tin tức tố định dùng cách này để giữ omega quyết tâm rời đi. Hai lần đều không có hiệu quả. “Lúc đó anh dữ lắm.” Đường Chung nghiêng qua nằm cạnh Doãn Kham, gối lên chân anh, buồn bực nói, “Nhưng mà coi như anh giỏi, em đã dùng thuốc đuổi alpha mà anh không bị dọa chạy.” Nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, manh mối nối lại giúp anh biết thứ mùi không thuộc về Đường Chung kia là thuốc đuổi alpha, Doãn Kham không nhịn được thầm cười khổ. Tính theo thời gian làm phẫu thuật, khi đó tuyến thể của Đường Chung đã bị hỏng, đương nhiên sẽ không tỏa ra mùi tin tức tố nguyên bản. Omega bị thương như chim sợ cành cong, thấy alpha sẽ lập tức lùi về sau như phản xạ có điều kiện, mà lúc đó Doãn Kham bị tức giận che mắt, càng không phát hiện sự khác lạ từ khuôn mặt tái nhợt và phản ứng bất thường của cậu. “Vì sao không cắt bỏ tuyến thể?” Rốt cuộc Doãn Kham vẫn hỏi, “Cắt bỏ tuyến thể là lựa chọn tốt nhất bấy giờ, tỷ lệ sống còn cao hơn phẫu thuật chữa trị lần hai nhiều, thời gian khôi phục cũng ngắn hơn.” “Lúc đó bác sĩ cũng nói như vậy.” Đường Chung chậm rãi lắc đầu, “Nhưng không được đâu, nó là của anh, anh nói không muốn, em mới không cần.” Đây là chuyện cậu đã xác nhận sau khi gặp lại Doãn Kham, bất kể là có lòng hay vô tình, Doãn Kham nói muốn cậu giữ lại, dù phải liều mạng cậu cũng phải giữ. Nhưng cậu không hi vọng Doãn Kham biết được quá trình, tình nguyện che giấu những thứ kia, chỉ giao kết quả tốt nhất cho Doãn Kham. Cuối cùng hai người vẫn nằm chung một giường, cuộn tròn ôm lấy nhau trong chăn. Thư thả hấp thụ tin tức tố thơm ngọt của omega, Doãn Kham kề trán vào hõm cổ mềm mại của Đường Chung, nói: “Ngày ấy, em cũng rất dữ.” Ánh sáng tù mù khiến cậu không thể nào thấy rõ khuôn mặt của đối phương, Đường Chung không biết có phải anh đang hỏi tội mình không. Năm đó dốc ngược cặp vứt hết đồ vào trong cơn mưa, mỗi thứ đều là báu vật của cậu, lúc gương nứt vỡ, trái tim cậu cũng nát tan. Cậu biết lúc đó Doãn Kham bị thương còn sâu nặng hơn mình, vội vàng giải thích: “Em, em hết cách rồi, anh không muốn buông tay em, nhưng em nhất định phải đi, xin lỗi, em…” Doãn Kham áp ngón tay lên môi cậu, không cho cậu nói tiếp. “Người nên xin lỗi không phải em.” Doãn Kham nói. Người sai là anh, là bọn họ, là vận mệnh. Nắm lấy tay Đường Chung, bờ môi khô ráo lướt qua từng đầu ngón tay, để lại nụ hôn đầy trân trọng. “Về sau sẽ không” Giọng nói của Doãn Kham rất trầm, “Có anh ở đây, về sau sẽ không như thế nữa.” Đường Chung đột nhiên ngẩn ra, suy nghĩ lại quay về buổi đêm rất nhiều năm trước, hai thiếu niên ôm nhau dưới ánh đèn vàng nhạt trên con đường gập ghềnh không ai biết, Doãn Kham ôm tay cậu, đồng thời cũng nói câu này. Không nhớ đã từng nghe ở đâu —— người kiên cường chưa chắc đã độc lập, mà người từng được yêu chắc chắn sẽ độc lập. Từng có được tình yêu của Doãn Kham, tình yêu to lớn vì cậu mà xây lên bức tường kiên cố, đây mới là tự tin giúp cậu có thể cắn răng sống tiếp. Đường Chung khịt mũi, không muốn Doãn Kham vén chăn lên thấy đôi mắt đỏ bừng thê thảm của cậu. “Được.” Cậu duỗi ngón tay út, đặt vào lòng bàn tay Doãn Kham, “Chúng ta ngoéo tay, ai lại lừa nữa thì người đó là cún.” Tác giả có lời muốn nói: Từ “Ai lừa trước người đó là cún” biến thành “Ai lại lừa nữa thì người đó là cún”, không tồi, trưởng thành cả rồi.