Ẩn trung

Chương 17

Chưa đến mười phút, cửa nhà Doãn Kham đã bị gõ vang. Cửa mở, Đường Chung mặc một bộ quần áo lông, dưới chân đi một đôi dép bông hình Cinnamoroll lông xù, thấy Doãn Kham mặc áo ngắn tay đi dép nhựa, cả kinh nói: “Cậu không lạnh hả?” Doãn Kham quay người lại: “Không lạnh.” Sau khi vào cửa chân bị va vào nửa miếng gạch vỡ, Đường Chung không giữ vững thân thể mà nghiêng về phía Doãn Kham, hai tay vội vàng bám víu lấy eo của anh, cái trán được thể đập vào lưng, cảm giác thân thể Doãn Kham hơi cứng lại, vội buông tay đứng thẳng lên: “Xin lỗi, bị trượt chân.” “Không sao.” Doãn Kham được thả ra đi tiếp vào trong: “Cẩn thận dưới chân.” Đường Chung cũng rất cẩn thận nhìn dưới chân, di chuyển từng bước nhỏ, đi theo vào phòng mới như nhớ ra gì đó: “Mẹ cậu có nhà không? Còn chưa chào hỏi bà ấy.” “Bà ấy ngủ rồi.” Doãn Kham mở đèn trên bàn, “Như vậy đã đủ sáng chưa?” Đường Chung ngẩng đầu quan sát, gian phòng này đến cả đèn trần cũng không có, thứ dùng để chiếu sáng duy nhất là chiếc đèn bàn. Nhìn bốn phía xung quanh, gian phòng cũng rất nhỏ, thiết bị vừa đơn giản vừa đơn sơ, hoàn toàn không giống một nơi mà quý công tử biết đàn piano sẽ ở. Nghĩ đến gia đình anh là gia đình đơn thân đến từ thủ đô, Đường Chung bổ não vẽ ra cảnh tượng một công tử nhà giàu gia cảnh sa sút bất đắc dĩ phải chuyển nhà đến xóm nghèo, trong lòng không khỏi thổn thức —— ai cũng nói từ giàu thành nghèo là khó, thế giới beta vốn không có hai chữ dễ dàng. “Đủ, vậy là đủ rồi.” Lòng Đường Chung tràn ngập thông cảm, vỗ ngực nói, “Tôi mang thuốc xịt gián đến, cứ xịt vào khe cửa với góc tường là được, đơn giản lắm, cứ để tôi lo.” Doãn Kham “Ừ” một tiếng, cầm lấy cốc trên bàn đi ra ngoài. Ít đi một người, trong phòng rốt cuộc cũng coi như có thể xoay xở. Đường Chung xắn ống tay áo lên chuẩn bị trổ tài, đầu tiên là lấy một ống thuốc xịt gián dạng cao, sau đó thuần thục mở nắp, ngồi xổm xuống bắt đầu tìm các góc tối. Lúc Doãn Kham cầm hai ly nước quay trở về, thấy Đường Chung đang nằm nhoài trên sàn nhà. Chỉ thấy nửa người trên của cậu chôn dưới gầm bàn học, hai cánh mông ngỏng lên đung đưa phía bên ngoài, hai chân đạp xuống sàn chống đỡ, nửa phần chân lộ ra khỏi dép bông, gót chân trắng như tuyết dưới ánh đèn lờ mờ nổi lên một lớp màu hồng nhàn nhạt. Doãn Kham dừng lại một lát, sau đó dời ánh mắt đi, đặt cốc lên bàn: “Cậu lên đi, để tôi.” “Không cần không cần.” Thanh âm của Đường Chung truyền đến từ dưới đáy bàn, “Tôi đã xịt thuốc xong rồi, đang đứng trước cửa để nhử tiểu cường ra đây… Ai nha, chạy rồi!” Doãn Kham thầm nghĩ cậu cứ gào như vậy bắt được mới là lạ, dời đèn bàn sang bên cạnh, để ánh sáng chiếu lên đất, sau đó ngồi xổm xuống giúp đỡ. “Bắt được rồi bắt được rồi!” Vừa mới áp sát vào, Đường Chung liền reo lên, lúc hơi lùi về sau không để ý, đỉnh đầu đập vào gầm bàn, thân thể hơi đổ về phía sau, theo quán tính ngồi lên người Doãn Kham. Doãn Kham bị đẩy ngồi ngã ra đất, một tay chống ra phía sau, một tay khác ôm lấy bảo vệ Đường Chung một chút, thấy cậu ngồi vững rồi mới thả tay bám vào mạn giường: “Không sao chứ?” Chuyện đột ngột xảy ra, cả hai tay Đường Chung đều đặt lên đùi Doãn Kham, nhiệt độ cao hơn mình xuyên qua tầng vải mỏng manh truyền tới lòng bàn tay, trong mũi ngập tràn mùi bạc hà nhẹ nhàng dễ chịu sau khi tắm, lồng ngực dán sau lưng cũng rất ấm. Cơ thể Đường Chung bị hơi nóng ẩm ướt quấn lấy, ngơ ngác nói: “Hả? Không, không sao.” Vịn bàn từ từ đứng lên, vì để giảm bớt lúng túng, Đường Chung nói một câu: “Cơ thể cậu nóng quá ahaha, chẳng trách gián thích đến gần cậu.” Nói xong lại muốn tự vả vào miệng mình, nói “nhiệt độ cao quá” không phải là xong rồi à? “Cơ thể nóng quá”… Nghe thế nào cũng thấy kỳ quái. Cũng may Doãn Kham không để ý, lấy mấy tờ giấy đưa cho Đường Chung lau tay, chỉ chỉ trên bàn: “Uống nước, nóng.” Đường Chung hoàn thành nhiệm vụ đi rửa tay trước, sau đó yên tâm ngồi xuống, dùng giấy gói kỹ con gián nãy vừa bắt được đặt lên bàn, lại lo Doãn Kham sẽ bị dọa sợ nên cầm bọc giấy tìm thùng rác khắp nơi. Thùng rác không tìm được, nhưng trên bàn gỗ lại phát hiện một quyển vở ghi rất quen mắt, trên đó vẽ một con Cinnamoroll cũng rất quen mắt. Đường Chung vẫn còn nhớ hậu quả lần trước cầm vở của anh chưa được người ta cho phép, lúc này cẩn thận hơn nhiều, chỉ chỉ vở ghi trên bàn: “Thì ra cậu cũng biết vẽ.” Trong phòng chỉ có một cái ghế, Doãn Kham dịch đến bên giường ngồi, nghe vậy giương mắt nhìn sang: “Không biết, đồ thôi.” Đường Chung biết rõ còn hỏi: “Đồ từ chỗ nào?” Doãn Kham: “Trong vở ghi của cậu.” Đường Chung cười híp mắt: “Lần sau tôi sẽ vẽ thêm mấy hình khác cho cậu đồ nhé.” Doãn Kham vốn muốn nói rảnh tay nên mới đồ bừa, thấy Đường Chung tỏ vẻ mong chờ, lời chưa kịp ra khỏi miệng đã sửa lại: “Ừm, đừng vẽ khó quá.” Lần thi thứ hai của lớp mười một vào tuần giữa tháng mười một, trước khi thi có một ngày nghỉ, thi xong lại thêm hai ngày nghỉ nữa. Sở dĩ sắp xếp như vậy là vì phòng thi trường trung học số Mười Lăm cũng bị trưng dụng cho buổi thi văn, thầy Tôn đã sớm tới phòng học tuyên bố chiều nay nam sinh tổ ba, bốn sau khi tan học thì đến tầng tổng hợp quét tước vệ sinh. Điều này khiến cho nam sinh Hạ Gia Huân tổ thứ tư rất không phục: “Sao lại là tổ ba, tổ bốn, còn tổ một, tổ hai đâu?” Thầy Tôn: “Nam sinh tổ một, hai phụ trách khiêng bàn, hay là cậu đi với mấy đứa đấy nhé?” Cái kiểu hơn thiệt này, Hạ Gia Huân lắc đầu như trống bỏi: “Cứ quét tước vệ sinh thì hơn.” Hôm sau đã vào kỳ thi rồi, Đường Chung thích nước đến chân mới nhảy cả ngày không ngủ gà ngủ gật cũng không thất thần, ôm sách tập trung tinh thần ngồi gặm hết một ngày. Tan tiết ba buổi chiều, lúc cả tổ đến phòng tổng hợp dọn dẹp, Đường Chung còn mang theo vở cùng bút, đến nơi chà bừa một vòng hai chiếc cửa thủy tinh, sau đó tìm một phòng học không người yên tĩnh, ngồi xổm ở góc tường làm đề. Tầng tổng hợp tổng cộng có ba tầng, còn có lớp bên cạnh phụ giúp quét tước, nhiều người nhàn rỗi không có gì làm cũng bắt đầu nảy sinh ý định ngồi chơi xơi nước như Đường Chung. Sau khi đuổi mấy nam sinh định trốn tới đây hút thuốc, suy nghĩ vất vả lắm mới tập trung được của Đường Chung lại bị quấy nhiễu hết sạch. Cách ván cửa lại nghe thấy tiếng bước chân đi tới bên này, Đường Chung phiền muộn vô cùng, chờ cửa vừa bị đẩy ra thì quát: “Muốn hút thuốc thì tới vườn hoa, có tin cậu móc bật lửa ra là tôi bấm còi báo…” Chữ “cháy” còn chưa kịp nói ra, bởi vì thấy rõ người đứng ở cửa. Doãn Kham mặt không đổi sắc rút tay ra khỏi túi, giơ lên cho Đường Chung xem: “Không mang bật lửa.” Đường Chung thu lại giọng nói đầy phẫn nộ, nghiêng người để anh bước vào. Doãn Kham vừa vào đã tìm bừa cái ghế ngồi xuống, móc di động ra tựa lên lưng ghế ngồi chơi, hiển nhiên là cũng đến để lười biếng. Thấy anh quang minh chính đại như thế, Đường Chung cũng tự tin hẳn lên, chuyển trận địa từ góc tường đến giữa phòng học, đặt bài tập lên bàn tiếp tục gặm. Riêng chuyển qua vở tiếng anh, gặp phải câu không hiểu, cái được cái không, còn có hiểu giả bộ không hiểu thì dùng khuỷu tay chạm vào người Doãn Kham: “Câu này chọn đáp án nào?” Doãn Kham liếc mắt chếch sang bên cạnh, trong miệng đọc thầm đề qua một lần, sau đó nhanh chóng nói ra đáp án chính xác, cũng nói chút kiến thức liên quan đến đề. Anh đọc tiếng anh rất êm tai, trước đây giáo viên dạy tiếng Anh chê ngữ cảm của Đường Chung quá kém, bảo nên tìm chương trình phát thanh tiếng anh để luyện nghe, có khoảng thời gian Đường Chung nghe BBC thay đọc sách trước khi ngủ, bây giờ Doãn Kham dùng giọng nói trầm thấp nói một câu tiếng anh lưu loát, Đường Chung nghe được thì ngẩn ra, chốc thì lại muốn ngủ, lát lại cảm thấy lâng lâng sắp bay lên. Có lẽ là phát hiện cậu không nghiêm túc nghe, Doãn Kham cầm lấy bút trên bàn, vòng một từ đơn: “Từ này, có nghĩa là gì?” Đường Chung như học sinh đang thất thần trong giờ học thì bị bắt, thò lại nhìn một lúc lâu, có chút quen mắt. Doãn Kham dùng ngòi bút gõ gõ từ đó: “Đọc đi.” Đường Chung ấp úng một lát: “Mệt, mệt cái đề vũ(1)?” Doãn Kham: “……” Đường Chung điều chỉnh một chút: “Mệt cái quá vũ(2)?” Doãn Kham khoanh vòng chữ “n” lại: “Negative.” Đường Chung: “Mệt mệt nội, nội cái quá vũ(3).” Doãn Kham làm mẫu lần thứ hai: “Negative, tiêu cực, phủ nhận.” Đầu lưỡi của Đường Chung sắp gãy luôn rồi: “Mệt, mệt nội cái quá vũ, tiêu cực, phủ nhận…” Doãn Kham: “Đọc mười lần.” Ngôn ngữ thành phố N không phân biệt l, n, lúc nói tiếng phổ thông sẽ hơi ngọng, đổi thành tiếng anh cũng không thể tránh khỏi vấn đề này. Người lớn lên ở thành phố N như Đường Chung lắp bắp đọc mười lần, tính có bảy, tám lần là sai. Mắt thấy sắc mặt Doãn Kham ngày càng âm trầm, mày cũng nhăn chặt lại, Đường Chung ba mươi sáu kế xin lỗi là thượng sách: “Xin lỗi xin lỗi, tôi ngốc quá, chờ tối về tôi sẽ luyện một chút, mai lại…” “Tôi có nói cậu ngốc à?” Doãn Kham quay mặt sang phía Đường Chung, “Đọc với tôi, người thành phố N uống sữa tươi.” Đường Chung nuốt một ngụm nước bọt: “L… À không n, người thành phố N uống lưu lại(4).” “Sữa bò.” “Lưu… lưu lại.” “Sữa, bò.” “Lưu lưu bò, lại.” “Tiếp tục, sữa —— bò ——” “Lưu —— sữa ——” Đường Chung càng đọc càng xấu hổ, không chỉ là vấn đề từ thế này, chủ yếu là chán ghét mình quá ngu, đến đầu lưỡi cũng không khống chế được. Có lẽ Doãn Kham không còn chút kiên nhẫn nào nữa, đặt bút xuống không nói gì. Đường Chung vừa thẹn vừa vội, chỉ hận không thể kéo đầu lưỡi của mình ra đánh một trận. Đang suy nghĩ không biết nên xin lỗi thế nào, bỗng nghe thấy một tiếng cười khẽ, ngẩng đầu nhìn lên, khuôn mặt ngàn năm như băng vậy mà lại xuất hiện một nụ cười tươi. Chỉ thấy môi mỏng của anh khẽ nhếch, độ cong rất nông: “Từ từ luyện, không cần vội.” Tâm trạng vừa rồi còn nôn nóng không thôi vì câu động viên này, nháy mắt đã lắng xuống. Làm xong một đề, thời gian cách giờ tan học chỉ còn mười phút. Doãn Kham gục xuống bàn ngủ, Đường Chung rón rén đứng lên, đi tới sau phòng cầm lấy một cây chổi, bắt đầu làm chuyện hôm nay nên làm. Đây là một phòng học âm nhạc, lớp mười một trường trung học số Mười Lăm đã không còn tiết học nhạc, tiết âm nhạc của lớp mười cũng bị các thầy cô môn chính chiếm mất, cho nên phòng học trống này chỉ có mấy cái bàn, đâu đâu cũng có bụi. Phần góc tường gần cửa sổ có một chiếc piano phủ vải trắng, Đường Chung vòng đi vòng lại nhiều lần, cuối cùng nhịn không được, xốc vải che, nâng nắp đàn lên, tò mò thò tay vào ấn vào một phím trắng. Đây là lần đầu tiên cậu được chạm vào piano, không ngờ chiếc đàn này trông không lớn lắm, vậy mà ở trong căn phòng trống phát ra âm thanh rất hùng hậu. Vội vã thu tay về thì đã chậm, chỉ nghe thấy tiếng nhạc vang lên, Doãn Kham nâng mặt khỏi khuỷu tay, mơ màng nhìn sang bên này. Đường Chung lập tức giả ngu, cầm lấy chổi bắt đầu quét: “Cậu cứ ngủ tiếp, ngủ tiếp đi.” Giả bộ một chút lại thành thật, quét từ đầu này đến đầu kia, tìm miếng giẻ lau bàn, dùng hành động giải thích cái gì gọi là lao động khiến người ta sung sướng. Mãi đến khi bên tai nghe được tiếng đàn lanh lảnh. Doãn Kham không biết từ lúc nào đã đứng trước piano, đầu tiên là đặt tay phải lên ấn vào mấy phím, sau đó nhấc tay trái lên, hay tay phối hợp đàn một giai điệu vô cùng quen thuộc. Là bài “Little star”. Ấn tượng lớn nhất của Đường Chung đối với đoạn nhạc thiếu nhi này chính là số 1155665(5) in trên nhạc phổ, không biết Doãn Kham học được từ đâu, tay trái đàn thêm hợp âm êm tai, khiến giai điệu đơn giản nghe càng phong phú hơn, càng có cảm giác thăng cấp. Sau khi lặp lại hai lần còn tăng tốc độ đàn bản biến tấu, ngón tay thon dài tung bay trên phím đàn. Qua một lúc sau thì dần dần chậm lại, tay trái bấm phím đàn, tay phải nhẹ nhàng vừa phải, hai bên mạnh yếu khác nhau kết hợp lại, khiến cho giai điệu thoạt trông hoạt bát này thêm chút dịu dàng. Lúc mặt trời ngả về tây, ánh nắng ban chiều chiếu qua cửa sổ, Đường Chung đứng ở một đầu phòng học, nhìn Doãn Kham ở đầu kia đánh đàn. Ghế ngồi chơi đàn không biết đã mất đâu nên anh phải đứng đàn. Trên khuôn mặt thâm thúy nghiêng nghiêng được ánh tà dương bao phủ mang theo vài phần lười biếng, sống lưng anh thẳng tắp, cổ hơi cong, tầm mắt rơi vào trên phím đàn, đường chỉ may logo chảy xuôi, bông hoa trắng được thêu trên ống tay áo theo động tác của anh mà như ẩn như hiện. Anh đàn rất tùy ý, chỗ nào nhớ thì đàn nhanh, chỗ không nhớ thì đàn chậm lại, Đường Chung lại cảm thấy rất êm tai, lâu lắm rồi chưa nghe được đoạn nhạc nào hay như vậy. Đường Chung không khỏi ngâm nga hát lên, cơ thể cùng lay động theo nhịp nhạc, lúc tiếng đàn đột nhiên dừng lại cậu vẫn còn say sưa trong đó, căn bản không phản ứng kịp. Miệng chưa kịp dừng lại, một câu non nớt “Trên bầu trời ngập tràn ngôi sao nhỏ” vang lên trong phòng học trống trải, Đường Chung trợn tròn mắt che miệng lại, thấy Doãn Kham thoáng nghiêng đầu nhìn về phía mình. Doãn Kham đứng trong ánh nắng mờ ảo, lần thứ hai cong khóe môi: “Không phải là biết hát đấy à?” Tiết đầu tiên giờ tự học buổi tối, Đường Chung cứ xoắn xuýt mãi, viết một tờ giấy gửi cho Doãn Kham: Cậu đừng nói cho người khác! Cậu biết mình hát rất khó nghe, cho nên mới không đứng hát trước mặt người khác, mỗi lần đều kiếm cớ từ chối, không muốn làm trò cười cho bọn họ. Qua ước chừng năm phút đồng hồ, tờ giấy được chuyền về, Doãn Kham viết một dòng khác dưới chữ cậu: Cậu cũng đừng nói cho người khác. Nói là anh không những biết đàn piano mà còn đàn rất giỏi. Đường Chung nhìn đi nhìn lại đoạn đối thoại này thật nhiều lần, đặc biệt là dòng chữ của Doãn Kham. Rõ ràng là cầu xin người ta, vậy mà chữ lại như rồng bay phượng múa cứng cáp mạnh mẽ, trông như đang thuận miệng nói, chứ không phải là đang sợ. Mà Đường Chung vẫn rất vui. Cậu gấp thật kỹ tờ giấy nhỏ, mở túi đựng bút ra, nhét vào ngăn kép nằm trong tận cùng. Cứ như giấu đi một bí mật nho nhỏ chỉ thuộc về hai người bọn họ. *************** Chú thích: (1) (2) (3) Tui giải thích chung luôn nhé, bạn công đang bắt bạn thụ đọc từ “negative”, phát âm /ˈneɡətiv/, nhưng mà bạn thụ bị ngọng chữ “l” với “n”, giống người phương Bắc bên Việt Nam khi nói câu “Lúa nếp là lúa nếp làng” sẽ thành “Núa lếp nà núa lếp nàng” ấy, bạn thụ phát âm thành 累个提舞 /Lèi gè tí wǔ/, đọc là “lây cưa thí ủ”, cái thứ hai là 累个忒舞 /Lèi gè tè wǔ/, đọc “lây cưa thưa ủ”, cái số ba là nói lắp 累内个忒舞 /Lèi nèi gè tè wǔ/, đọc “lây nây cưa thưa ủ” =)))) (4) Câu này nguyên văn là “N城人喝牛奶”, hai chữ cuối đọc là /niúnǎi/ tức sữa bò, mà như tui nói đó, bạn thụ bị ngọng âm l và n, nên đọc thành 流赖 /Liú lài/ tức lưu lại. (5) 1155665: Các số tương ứng với các phím nhạc, đọc ra sẽ là “Do do son son la la son”, câu mở đầu trong bài little star.