Ẩn trung

Chương 12

Tối đó về đến nhà, Doãn Kham lấy mấy viên thuốc uống. Vốn dĩ Lâm Ngọc Xu đã ngủ rồi, nghe thấy tiếng động thì đi ra xem sao, lại bị dáng vẻ uống thuốc như ăn cơm của Doãn Kham dọa cho hết hồn, hỏi: “Có phải thuốc này không có hiệu quả không?” Doãn Kham dùng mu bàn tay lau đi vệt nước bên khóe môi, nói: “Không phải, tin tức tố đột nhiên dao động, uống thuốc áp chế một chút.” Lâm Ngọc Xu nghĩ không ra: “Chẳng phải trường con là trường beta sao, sao có thể gây ra rối loạn tin tức tố được? Hay là đi bệnh viện đổi thành thuốc tiêm nhé?” Bản thân Doãn Kham cũng là một người non trẻ, anh không thể nào trả lời câu hỏi của người mẹ beta của mình. Anh không biết phản ứng như vậy có tính là nghiêm trọng hay không, anh chỉ biết nếu như nói những khó chịu cùng đau đớn của mình cho mẹ biết, vấn đề không những không giải quyết được mà còn có thêm một người lo lắng. Anh quyết định không nói gì cả. “Không sao, có lẽ là do chưa quen với việc thay đổi hoàn cảnh.” Doãn Kham nói, “Uống thuốc là ổn rồi.” Lâm Ngọc Xu yên tâm, dặn dò vài câu ở trường học đừng khiến người khác chú ý tới, sau đó về phòng ngủ tiếp. Lúc mở tủ lạnh ra, Doãn Kham thoáng nhìn tới quả trứng vịt muối nằm trong góc kia. Gió đêm đầu thu thành phố N mang theo chút hơi lạnh thổi đến, trứng vịt lấy khỏi tủ lạnh có hơi tê tay. Doãn Kham cầm nó mang về phòng, chiếc rèm cũ nát trên cửa sổ chưa được thay khẽ động, khi dịch đống sách chặn nó đi có thể nhìn thấy cảnh tượng bên dưới tầng. Cửa hàng may nơi đối diện vẫn còn thắp sáng ánh đèn tù mù, không biết người bên trong đã đi ngủ hay chưa. Gõ quả trứng vịt lên bệ cửa sổ một lúc, Doãn Kham lột vỏ đi, đưa đến bên miệng cắn một miếng lòng trắng trứng. Mằn mặn, hệt như vị nước mắt. Tháng mười có đại hội thể thao mùa thu, thứ sáu là hạn cuối đăng ký, mắt thấy ngày mai là ngày cuối cùng, lớp trưởng lớp 11-3 Thích Nhạc phát sầu với danh sách đăng ký còn chưa đến phân nửa. Giờ giải lao không làm bài tập, sau khi đứng trên bục giảng hô to, Thích Nhạc ôm tờ đăng ký đi khuyên nhủ lần lượt từng bàn, lúc đến bàn Đường Chung đã miệng khô lưỡi khô: “Bạn Đường này, tôi thấy cậu thân thể khỏe mạnh, hơn nữa còn biết trọng nghĩa lý, lớp chúng ta… Khụ khụ khụ.” Nói chưa xong đã ho khù khụ, dáng vẻ tiều tụy vì lớp mà vất vả quá độ. Đường Chung đưa nước cho cậu ta: “Tôi còn tưởng câu tiếp theo của cậu  là muốn nhận tôi làm đồ đệ để dạy tuyệt thế võ công rồi đó.” Thích Nhạc uống một hớp, điều chỉnh lại hơi thở, khoát tay nói: “Tuyệt thế võ công thì không có, nhưng cơ hội làm rạng danh lớp chúng ta thì rất nhiều, cho dù là ném bừa cái lao hay ném đĩa đi chăng nữa thì cũng là một phần vinh dự của tập thể rồi.” Thật ra Đường Chung không muốn tham gia cho lắm. Đầu tiên là từ nhỏ tới lớn cậu ngâm mình trong ấm sắc thuốc mà lớn lên, tố chất thân thể không hề tốt chút nào, thứ hai là liều sống liều chết đổ mồ hôi, ngoại trừ được một bình nước cùng một câu “Vất vả rồi” thì chẳng có chút thù lao nào. Có chút sức thì làm cái đó làm gì? Đi bưng bê bên cạnh sông Long Tàng còn được mười đồng một giờ đấy. Nhớ tới ngày đó ấm đầu đòi bốn mươi đồng tiền, còn ngại ai đó không có tiền ăn cơm mà lén lút đưa cho cậu ta năm mươi đồng, Đường Chung hối hận đến xanh cả ruột, thầm hạ quyết tâm đứa nào thực hiện loại mua bán lỗ vốn này nữa thì là đồ ngu. Nhưng đối mặt với ánh mắt khẩn cầu của lớp trưởng, Đường Chung không thể từ chối thẳng thừng vậy được, bất đắc dĩ cầm lấy tờ đăng ký lướt sơ qua, lập tức cả kinh nói: “Lớp chúng ta có ba mươi lăm nam mà chỉ có mấy người này đăng ký thôi sao?” Thích Nhạc tỏ vẻ đau khổ: “Đúng vậy, mọi người chỉ chăm lo học hành nên không ai muốn tham gia… Nếu có thêm một người thi chạy tiếp sức, tôi đây tình nguyện chạy đông chạy tây.” Tình cảnh quá mức thê thảm, Đường Chung động lòng trắc ẩn, không chỉ đăng ký chạy tiếp sức mà còn cắn răng đăng ký chạy ba ngàn mét, hơn nữa còn kéo theo bạn thân Tô Văn Uẩn đăng ký thêm hai hạng mục. “Nếu chạy hết nổi rồi thì có thể xuống đài đi nghỉ bất cứ lúc nào đúng không?” Sau khi đã xác nhận với Thích Nhạc, Đường Chung thở phào nói, “Vậy coi như tôi đi rèn luyện sức khỏe cũng được.” Thích Nhạc cảm động đến mức nước mắt giàn giụa, nắm lấy tay Đường Chung nói chờ đại hội thể thao xong nhất định sẽ xin quỹ lớp phát cờ thưởng cho nhóm vận động viên. Đường Chung cho người ta một phúc lợi: “Cờ thưởng thì miễn đi, có liên hoan thì được, lâu rồi không được quẩy.” Thích Nhạc liên tục đồng ý: “Được được được, tôi sẽ đi xin thầy Tôn ngay!” Bạn cùng bàn Đường Chung là Thái Hiểu Tình cũng đăng ký hai hạng mục, dùng bàn tay chưa kịp sơn móng vân vê tờ đăng ký một chút: “Hotboy Doãn vậy mà không đăng ký à?” Thích Nhạc đứng ngẩn ra một lát mới hiểu hotboy Doãn là chỉ ai: “Tôi có hỏi cậu ấy rồi, cậu ấy bảo không đăng ký.” “Vì sao?” Thích Nhạc lộ vẻ khó xử: “Cậu ấy bảo không biết chạy cũng không biết nhảy xa, đến hình dáng cây gậy tiếp sức ra sao cũng không biết.” Thái Hiểu Tình: “……” Vừa nghe đến tên Doãn Kham, nụ cười trên mặt Đường Chung lập tức biến mất sạch sẽ. Tô Văn Uẩn ngồi ghế trước cũng cảm thấy vô nghĩa, quay lại dùng bút gõ hộp đựng bút của Đường Chung: “Nói xạo vậy ai tin? Lớp trưởng tin không?” Thích Nhạc đẩy mắt kính một cái, lúng túng cười trừ. “Thật đáng tiếc.” Thái Hiểu Tình đóng nắp lọ sơn móng tay, thở dài nói, “Còn tưởng sẽ được thấy trai đẹp đổ mồ hôi, giải phóng hormone đây, haiz.” Tô Văn Uẩn đổi sang gõ hộp đựng bút của Thái Hiểu Tình: “Muốn ngắm trai đẹp phải qua hóng bên trường cấp hai ấy, nơi đó có alpha đẹp trai nào không chân dài hai mét cơ bụng tám múi? Còn cái loại người như tên đó có đáng cho đám con gái các cậu hô hào không?” Một tay Thái Hiểu Tình chống cằm, tay còn lại duỗi ra bộ móng sơn đủ màu: “Có thể là do hiu quạnh quá chăng, dù sao đã lâu rồi trường chúng ta không có cực phẩm như vậy.” Tô Văn Uẩn học Đường Chung trợn trắng mắt: “Đúng là cực phẩm thật, nhân phẩm cực đoan kém cỏi.” Tình huống này khiến Thích Nhạc muốn giảng hòa mà không có chỗ chen vào. Đợi đến khi Tô Văn Uẩn xoay người qua chỗ khác, cậu ta mới ghé vào bên Đường Chung nói thầm: “Chuyện hôm đó… Tôi nghĩ không phải bạn Doãn cố ý đâu, hắn là do cậu ấy đụng phải chuyện gì đó không vui.” Đường Chung hỏi: “Cậu ta nói cho cậu biết à?” Thích Nhạc: “Không phải không phải, tôi cảm thấy chúng ta còn phải học chung với nhau…” Đường Chung không cho cậu ta nói hết: “Vậy là được rồi, cậu ta không cần lớp trưởng phải nhúng tay, tôi cũng không cần.” Không biết có phải trùng hợp hay không, lúc Thích Nhạc ngẩng đầu nhìn hàng cuối cùng tổ thứ tư, Doãn Kham cũng vừa vặn giương mắt nhìn về phía bên này, đợi đến khi Thích Nhạc vẫy tay gọi anh cùng đến chơi, Doãn Kham lại lạnh nhạt dời tầm mắt ra ngoài cửa sổ. Thích Nhạc cảm thấy mình đang phải xoay xở giữa hai tên thiếu niên đang thời kỳ phản nghịch, không ai chịu cúi đầu trước, mệt mỏi thở dài, nghĩ thầm việc này chỉ có thể để hai người bọn họ tự giải quyết mà thôi, bèn cầm lấy tờ đăng ký rời đi. Gần đây trường trung học số Mười Lăm rất bình yên, thứ ồn ào duy nhất có thể so với đại hội thể dục thể thao là cuộc thi kết thúc học kỳ đầu tiên. Vì để chuẩn bị cho giai đoạn quan trọng này, năm vị giáo viên bộ môn bắt đầu sửa soạn đề ôn thi. Rất nhiều học sinh còn chưa thoát khỏi dư vị của mùa hè đã bị bật mode kiểm tra bài điên cuồng, trung bình mỗi ngày năm bài, làm xong thì bị phê chữa còn ăn mắng, khả năng thích ứng suýt chút nữa không bắt kịp. Vì trong nước đang khuyến khích ba giới bình đẳng, hai năm trước tài liệu giảng dạy cho trường cấp ba phổ thông đã làm đồng bộ với trường của alpha và omega, dùng cách nói khích lệ của các giáo viên trường cấp ba beta thì chính là: “Chứng minh chúng ta không hề kém cỏi so với những alpha kia!” Tất nhiên thầy Tôn cũng không phải ngoại lệ, mỗi ngày sau khi tan học đều sẽ đến lớp bắt mọi người đọc khẩu hiệu, gì mà “Hôm nay trường trung học số Mười Lăm vì tôi mà hãnh diện, ngày mai toàn thể beta vì tôi mà tự hào” “Beta có thể gánh vác nửa bầu trời” “Thà làm beta chứ không giả làm alpha” … Từng câu nói chấn động lòng người, đánh thẳng tâm can. Hôm nay thầy Tôn đặc biệt vẽ ra hai bức cấu tạo cơ thể, một tấm là alpha một tấm là beta, dùng thước dạy học chỉ cho mọi người thấy, chứng minh cấu tạo não bộ hoàn toàn giống nhau. “Các em có thấy không, trời cao rất công bằng.” Thầy Tôn dõng dạc nói, “Cho nên chúng ta đừng than thân trách phận, đừng tự giận mình, chỉ có đạt được thành quả mới không phụ lại nỗ lực phải trả hôm nay!” Dưới lớp có người nhỏ giọng thầm thì: “Giống chỗ nào đâu…” Lỗ tai thầy Tôn rất thính: “Khác nhau chỗ nào?” Học sinh kia lớn gan nói: “Phần thầy cắt mất không giống.” Cậu ta ám chỉ cấu tạo nửa người dưới của alpha và beta hoàn toàn khác nhau về mặt sinh lý, đặc biệt là trọng lượng và khả năng, vì để có thể thành kết đánh ký hiệu mà sinh ra xxx, điều này khiến nó trở thành nỗi đau khó có thể lờ đi trong lòng beta. Đương nhiên vẫn có một số beta phật hệ hoàn toàn không để ý, bọn họ vô tâm phình bụng cười to, những người quan tâm cũng giả bộ không để ý nốt, nói chung cả lớp đều đang cười. Ngoại trừ Doãn Kham cùng Đường Chung. Doãn Kham vốn không có nghe, ra vẻ không liên quan tới mình, ngồi trên ghế xoay bút chơi. Còn Đường Chung là có chuyện trong lòng nên không để ý. Gần đây lịch học căng thẳng mà bài tập thì nhiều, khiến thời gian kiếm tiền của cậu bị chiếm rất nghiêm trọng. Cậu viết trên vở hai kế hoạch, một là đi làm bưng bê ở quán thịt nướng trên phố ăn vặt sau giờ tự học tối, hai là trước giờ tự học tối mở một quán nhỏ chỗ cửa trước giờ tự học đêm. Cái đầu tiên không nguy hiểm nhưng thu nhập thấp, cái sau nguy hiểm nhưng thu nhập cao, Đường Chung loay hoay cả buổi trời, thật sự rất khó chọn. Cuối cùng là để Thái Hiểu Tình cùng bàn rút thăm quyết định. Tô Văn Uẩn khen bộ móng đỏ mới sơn của cô rất đẹp, nói màu này đại cát đại lợi, xin cô dùng ngón giữa bên tay trái rút thăm. Thái Hiểu Tình rút phải kế hoạch B, Đường Chung nhìn Tô Văn Uẩn, hai bên ăn ý ngầm sắp xếp cho nhau. Buổi trưa tan học chia thành hai đường, Tô Văn Uẩn đi nhập hàng, Đường Chung phụ trách nghiên cứu địa hình. Thật ra cũng không phải thăm dò gì, cửa cổng trường tiểu học là một nơi khá lớn, chủ yếu vì để quan sát tình thế, nhìn xem thử mấy tên đô con hôm trước có đó hay không. Đường Chung kéo cao cổ áo đồng phục lên che mất nửa khuôn mặt, lén lén lút lút đi dạo quanh từng cửa hàng xung quanh, quay đầu lại tìm nơi kín đáo, vui vẻ gửi tin nhắn cho Tô Văn Uẩn: [Chúng không ở đây, nhập nhiều chút!] Bọn cậu định bán món yoyo gần đây đang rất hot trong giới học sinh tiểu học, mỗi cái có giá từ mấy đồng đến mười mấy đồng tùy loại, giá bán lẻ ít nhất phải gấp đôi, nếu may mắn thì mỗi ngày sẽ kiếm được khoảng năm, sáu trăm đồng. Trong lòng Tô Văn Uẩn hơi rung động, thậm chí còn mang theo một số thẻ game, mục tiêu khách hàng rất rõ ràng —— đám học sinh tiểu học không có chỗ tiêu tiền. Trốn học tiết thể dục cuối cùng của buổi chiều, hai người từ cửa sau trường trung học số Mười Lăm chạy ra ngoài, lúc đến nơi thì học sinh tiểu học vừa hay tan lớp, hai cậu cởi đồng phục học sinh ra, bày ra một sạp hàng nhỏ, đồng thanh mời chào bằng một giá tiền, phối hợp vô cùng ăn ý. Mùa này trời nhanh tối, bán hơn nửa canh giờ mặt trời đã bắt đầu lặn. Mắt thấy thời gian tan học đã gần hết, chỉ còn lại chút hàng cuối cùng, Tô Văn Uẩn nói muốn đi vệ sinh, bảo Đường Chung cùng nhau dọn sạp, Đường Chung không chịu: “Cậu đi trước đi, tớ chờ đây một lát, mấy đứa học sinh đi ra lúc này đều là bị giữ lại nghe mắng, chín phần mười đều sẽ mua.” Tô Văn Uẩn nghe xong thấy rất có lý, căn dặn Đường Chung canh hàng cẩn thận, còn mình đi tìm phòng vệ sinh. Ban đầu Đường Chung cảm thấy Tô Văn Uẩn hơi nhát gan, bày có cái sạp việc gì phải cẩn thận. Sau đó sự thật đã chứng minh cậu ta rất đúng, tiền kiếm được rồi nên quyết định rời đi sớm, càng tham càng dễ gặp chuyện. Lúc bị người phía sau nắm cổ áo đập lên trên tường, Đường Chung cảm thấy mình như trên trộm đi lạc vào kho bạc trong phim, huơ tay múa chân gom từng túi tiền một chuyển ra ngoài, chuông cảnh báo điên cuồng reo lên nhắc nhở cậu không còn nhiều thời gian, vậy mà cậu còn cố gắng lấy nhiều thêm chút nữa, dù cho chỉ đủ để ăn một bữa cơm là tốt rồi. Kết cục của lòng tham vô đáy là bị tóm gọn. Đối diện với hai tên to lớn để râu quai nón trước mặt, Đường Chung cười lấy lòng: “Hai vị đại ca, trùng hợp thế.” “Không trùng hợp.” Tên cao to trong số đó nói, “Bọn tao chờ mày lâu rồi.” Da đầu Đường Chung tê dại, cậu biết mình đoạt mối làm ăn ngay dưới mắt quan to không phải chỉ lần một lần hai, không thể lúc nào cũng may mắn chạy thoát được. Tình huống này quá bất lợi đối với cậu —— người trước cửa trường rất thưa thớt, ngõ tắt tối đen, đừng nói là lấy một chọi hai, nếu Tô Văn Uẩn có đến để hai chọi hai cũng không phải là đối thủ của hai vị đại ca trái Thanh Long phải Bạch Hổ này. Vì vậy khi nhìn thấy Tô Văn Uẩn từ xa đi tới, Đường Chung huýt sáo một tiếng ra hiệu cho cậu ta bỏ chạy, tên cao to lập tức đuổi theo, tên thấp hơn ghìm lấy cổ Đường Chung ấn lên tường: “Dám dở trò ngay trước mắt bọn tao à? Ra dấu đúng không? Tao đang muốn xem thằng ôn con đồng bọn với mày có bản lĩnh gọi viện binh tới không đây!” Đường Chung giả vờ vô tội: “Em không có… Khục… Thật mà, chỉ huýt bừa một tiếng thôi… Khục… Đại ca nương tay đi đã.” Cậu biết lần này chắc chắn không thể tránh khỏi, cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Dù sao cũng chỉ là hai tay hai đấm, lúc đấm xuống cậu cứ nằm dưới đất giả chết là được, đằng nào chẳng là học sinh, đám người này không dám ra tay quá nặng đâu. Trong tình huống nguy cấp như thế này, Đường Chung không ngờ mình lại bình tĩnh như thế. Cậu thu xếp cho mình xong xuôi, làm phúc cho Tô Văn Uẩn chạy trốn, nhân tiện giương mắt nhìn ra phía sau vị đại ca đang nắm cổ mình, lại phát hiện người quen đầu hẻm. Người kia còn cao hơn kẻ vừa rời đi một khúc, cái bóng dưới ánh đèn đường bị kéo dài ra, hai tay đút túi, tư thế rất ngầu, lúc tầm mắt chạm phải Đường Chung cũng không hề ngạc nhiên, cứ như cảnh tượng trước mắt là hai bang xã hội đen sắp đánh nhau, chứ không phải là bạn học nhỏ yếu cùng lớp sắp bị đánh. Đại ca lùn cũng xoay qua nhìn, thấy Doãn Kham mặc đồng phục học sinh thì hỏi: “Thằng ranh này là bạn mày?” Đường Chung thấy dáng vẻ Doãn Kham như vậy thì chắc rằng anh sẽ không nhúng tay, cũng không muốn lôi anh vào, phủ nhận: “Không phải, không quen biết.” Thu tầm mắt lại, Đường Chung tranh thủ nghĩ sao Doãn Kham lại chạy đến đây, đi ăn tối ư? Nghĩ đi nghĩ lại không khỏi buồn cười, cảm thấy mình đúng là rảnh quá hóa rồ, bản thân còn chưa lo nổi đã đi lo người khác ăn không no. Đại ca lùn ra tay không biết nặng nhẹ, cái cổ của Đường Chung bị gã ta bóp đau, hít vào thì ít thở ra thì nhiều, cảm giác chỉ một giây sau mình sẽ rơi vào hôn mê. Cậu khó chịu giãy dụa mấy lần, đại ca lùn cho là cậu muốn chạy, một tay khác lập tức vung lên thành đấm: “Ranh con thành thật cho tao.” Đường Chung nghĩ thầm đánh thì đánh nhanh lên, chờ lát nữa ngã xuống phải che chở cho cái túi tiền với đám đồ hàng còn lại mới được. Cậu nhắm mắt lại đợi một lúc, đau đớn đã đoán trước lại chậm chạp không chịu tới, chỉ chờ được một âm thanh trầm thấp: “Thả ra.” Doãn Kham vậy mà lại tới. Không những đi tới, mà còn ỷ vào ưu thế chiều cao dùng một tay nắm lấy cánh tay của đại ca lùn, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn gã. Lúc này cái tay bóp cổ Đường Chung hơi lỏng ra, Đường Chung vội vàng thở dốc, ho khan hai tiếng nói: “Cậu, cậu mau đi đi.” Đại ca lùn bị chọc cho bật cười: “Ấy chà, còn có đồng bọn cơ à, hoạn nạn thấy chân tình đúng không?” Dường như Doãn Kham chỉ biết nói một câu: “Thả ra.” Người trong giới giang hồ như đại ca từng trải rất nhiều, tất nhiên sẽ không để một học sinh trung học vào mắt: “Mày bảo tao thả tao phải thả ngay, vậy chẳng phải tao…” Lời nói còn chưa dứt, một nắm đấm đột nhiên xuất hiện. Cổ hoàn toàn được buông ra, Đường Chung chưa kịp thở dốc đã bị dọa cho ngây ngẩn. Một đấm kia của Doãn Kham đánh thẳng vào mặt, đại ca lùn nằm trên mặt đất lăn lộn, một bên mắt sưng lên, mắng: “Đmm, dám đánh tao!” Thừa dịp đại ca lùn còn chưa đứng lên được, Đường Chung lôi kéo Doãn Kham muốn chạy: “Đi, chúng ta mau đi thôi.” Doãn Kham nâng cằm chỉ chỉ đầu ngõ hẻm: “Đi nổi không?” Là đại ca cao mang theo hai thằng đệ hung hăng qua lại, có vẻ chưa bắt được Tô Văn Uẩn. Đường Chung thầm nghĩ xong rồi, lập tức dự trù tình huống xấu nhất: “Đợi lát nữa bọn họ hỏi thì cứ bảo cậu chỉ đi ngang qua thôi, mọi thứ không liên quan gì đến cậu, bọn họ sẽ không đánh cậu…” Doãn Kham không để ý tới cậu, trước tiên sút bay đại ca lùn sang chiếc ghế dài nằm trong góc tường, sau đó nâng tay lên đánh về phía đầu hẻm, trong nháy mắt đã hạ gục hai người. Đường Chung: “…” Bây giờ quỳ xuống nói “Không liên quan gì tới tôi” còn kịp không? Sau đó Đường Chung mới biết, lý do người ta không chạy đi không giống với cậu, cậu là biết mình chạy không thoát nên ngồi đợi ăn đòn, còn người ta không sợ đánh nhau, vừa đến đã đánh gục được mấy tên. Không biết có phải từng học võ hay không mà thân thủ của Doãn Kham rất xuất sắc, tay không chọi bốn mà không rơi xuống thế hạ phong. Lâu lâu Đường Chung còn sợ anh một thân một mình, mấy lần thử vào đánh giúp nhưng đều bị Doãn Kham khéo léo đẩy ra: “Đừng làm vướng tay tôi.” Không vướng thì cũng giúp đỡ được mà? Đường Chung chạy đến một góc hẻm tìm một cây gậy gỗ đưa cho Doãn Kham làm vũ khí, không ngờ lại bị đại ca lùn nhảy lên cướp lấy. Vừa định hô Doãn Kham cẩn thận, chỉ thấy anh chộp một cái vứt gậy lên trên đất, đại ca lùn không còn vũ khí trong tay, còn chưa kịp hoàn hồn đã bị đấm một quyền lên mũi. Nhìn hai tên đô con mới rồi còn huênh hoang ra vẻ đã bị đánh đến mức hai mắt trắng dã, Đường Chung đột nhiên nghĩ đến tấm gương bị Doãn Kham đạp nhẹ đã vỡ tan tành, nghĩ thầm quả nhiên không phải do gương giòn, mà do sức của anh lớn quá mức cho phép. Tình huống rất thảm, rốt cuộc vẫn là đánh nhanh thắng nhanh. Đường Chung sợ dính tới phiền phức, thấy bốn người kia ra vẻ muốn lui, đành lôi kéo Doãn Kham bỏ chạy: “Sắp vào học rồi, chúng ta đi thôi!” Lúc này Doãn Kham nghe lời cậu, cùng cậu chạy như điên đến một ngõ nhỏ khác. Nằm nhoài trên tường ngó xung quanh xác nhận không còn ai đuổi theo, Đường Chung thở ra một hơi dài, quay đầu xấu hổ đối diện với Doãn Kham, ngượng ngùng nói: “Cái đó… Cảm ơn cậu.” Doãn Kham không lên tiếng, dựa vào tường giật giật khớp tay phải, Đường Chung nhìn thử, nơi đốt ngón tay nhô ra có vài chỗ bị toác da vẫn còn chảy máu. Đường Chung sợ hãi, lúc này cậu còn hoang mang hơn bị bóp cổ, lấy một tờ giấy ăn ra khỏi túi tiền đắp lên tay Doãn Kham: “Sao rồi, có đau không?” Doãn Kham vừa muốn tránh vừa không muốn tránh, không được tự nhiên duỗi tay ra cho Đường Chung thấm máu, nói: “Có người dùng găng đinh tán(1).” Đường Chung chớp chớp mắt, hơi ngẩn ra một lát rồi cười rộ lên: “Vậy chắc cũng tính là ám khí nhỉ? Hầy, thật đáng tiếc, đáng lẽ đã bình an đi qua rồi.” Trải qua cuộc đối thoại không đâu vào đâu này, hiểu lầm cùng vách ngăn vô hình chắn ngang hai người mấy hôm nay dường như đã biến mất. Doãn Kham rũ mi nhìn Đường Chung cắt dây băng vết thương cho mình, đôi môi mấp máy mấy lần, cuối cùng vẫn nói ra: “Lần trước, xin lỗi.” Đường Chung lập tức tiếp lời: “Không sao không sao, ai mà không có lúc tâm trạng xấu đâu.” Sau đó cậu nghĩ lại, cũng cảm thấy lúc đó mình phản ứng hơi quá khích, bây giờ người ta bắc cho cậu cái thang, tất nhiên cậu không thể nào không xuống rồi. Huống hồ câu xin lỗi này tuy chỉ có bốn chữ, nhưng nghe rất thành khẩn, anh là người kiêu ngạo như vậy, không chừng dằn vặt rất lâu mới nói được ra miệng. Doãn Kham nhếch khóe miệng, dường như đã chấp nhận lý do “tâm trạng xấu” này. Dây băng vết thương được cột lại thành hình nơ bướm, dưới ánh đèn đường mờ ảo, hai người nhìn nhau không nói gì. Lúc này cũng không cần phải vội đi học, Đường Chung điều chỉnh nút thắt nơ bướm kia cho nó càng đối xứng hơn, chuyển đề tài nói: “Sắp thi học kỳ rồi, mấy quyển vở kia… cậu còn muốn mượn không?” Doãn Kham: “Muốn.” “Thế quay về lớp rồi tôi lại lấy cho cậu.” Đường Chung nói, “Tôi đặt chỗ kia chiếm chỗ quá, bạn cùng bàn của tôi thiếu chút nữa gói đi bán đồng nát rồi.” Doãn Kham “Ừ” một tiếng, bàn tay không bị thương móc ra một chồng tiền lẻ từ trong túi, một chồng năm mươi tư đồng một chồng mười đồng, đúng là mấy tờ tiền hôm trước Đường Chung trả lại. Lúc này còn giả bộ khách khí thì đúng là giả vờ giả vịt, Đường Chung hắng giọng một cái, nhận lấy: “Cái đó… Đánh nhau lâu vậy rồi, cậu có đói bụng không?” Ngửi thấy được hương thơm thanh mát của cỏ cây không biết từ đâu bay tới, Doãn Kham hơi ngẩn ra: “Hả?” “Tôi biết quanh đây có quán cơm hợp khẩu vị với cậu.” Đường Chung huơ huơ chồng tiền trong tay, phóng khoáng nói, “Đi, đêm nay ăn ngon chút, tôi mời!” Tác giả có lời muốn nói: Doãn: Tôi lúc tức giận sẽ không khống chế được mà thả tin tức tố ra. Đường: Trùng hợp quá, tôi lúc cao hứng cũng không khống chế được! ******************** Chú thích: (1) Găng tay đinh tán: <img alt=Nam-h-p-m-ca-s-DS-hip-hop-ng-i-n-ng-H-n-Qu src="https://sutuhad.files.wordpress.com/2020/11/nam-h-p-m-ca-s-ds-hip-hop-ng-i-n-ng-h-n-qu.jpg?resize=450%2C450" data-pagespeed-url-hash=2838838467 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"> Lảm nhảm: Chương này 4k7 chữ đó các cô ơi:&lt; Bằng một bài tiểu luận của tui rồi:&lt;