Vương Giác hiểu vì sao anh muốn nắm cổ tay y. Người nói vô tình, người nghe hữu ý. Tay y khi này đây đang không ngừng run rẩy. Con người sinh ra đã mang thất tình lục dục, sao có thể mất đi đơn giản như vậy? Thế nên, việc Khôi Kình ra tay tàn ác ngay trước mặt anh dễ gì là sự ngẫu nhiên. Chấn động thị giác bậc này với một đứa trẻ vị thành niên chẳng khác nào thế giới sụp đổ, huống chi người chết còn là một người vô cùng thân thiết nữa. Cứ thế nó đã truy cùng diệt tận một chàng thiếu niên, khiến chàng đời này không cách nào nhìn vào một vật thể hình tròn nào nữa. Bị chấn động thần kinh nghiêm trọng đi kèm với phương thức giáo dục tàn phá của Khôi Kình đã tạo nên một cỗ máy. Một… cỗ máy với nhịp tim năm mươi. Ban đầu y đến nhà Lý Vi, khi anh nói đây là phòng anh thì y đã nghĩ, anh không có khái niệm về gia đình. Sau đó anh nói với y rằng, giết người chỉ là công việc, anh không cảm nhận được bất kỳ cảm xúc nào. Sau đó khi ở nhà mình, y nói cho anh hay cha anh vì mắc ung thư mà qua đời, sắc mặt Lý Vi thờ ơ bất biến như sóng lớn chẳng sờn. Sau đó thì sao, sau khi hoàn thành một cỗ máy như mong muốn, Khôi Kình đã làm gì? Gã giải phẫu não bộ trên từng người một. Vầng trán Vương Giác nổi gân xanh, y vùng khỏi người anh và ngồi thẳng dậy. “Em hỏi anh, chọn đi khoa ngoại thần kinh… là anh chọn, hay Khôi Kình bảo anh đi?” “Tôi tự chọn.” Bệnh nhân rối loạn ám ảnh cưỡng chế kèm chủ nghĩa hoàn mỹ cực độ đáp: “Tôi đã quen với việc thành thạo trong tất cả mọi việc, chỉ riêng hình tròn thì không. Tôi không muốn bị đặt trong bất kỳ một giới hạn nào, nên đã đi giải mẫn cảm, nhưng không có tác dụng gì.” Câu trả lời này đã níu kéo chút lý trí còn lại của Vương Giác. Y hé miệng như mắc xương cá. Sau hết cả, mọi thứ đều hoá thành một tiếng thở dài. “Chém đầu… sao đến nông nỗi…” Y bi thương khụt khịt, lẩm bẩm nói: “Giết người không lưu vết không phải đức tin của ông ta ư? Gia cảnh anh khá giả, sao ông ta dám ngang nhiên xâm phạm…” “Tôi cũng đặt vấn đề này.” Lý Vi lẳng lặng đáp: “Nhưng tôi chỉ nhớ được đến khung cảnh đó thì tất cả mọi thứ chấm dứt. Nghĩ cỡ nào cũng không ra nữa.” Vương Giác nghi ngờ, rõ ràng vừa nãy y như phóng xe qua những quang cảnh chân thật đến vậy, song chưa đợi y hỏi thì Lý Vi đã nói: “Phần lớn thuốc đều ở trong miệng em đấy.” Y hơi ngỡ ngàng rồi chợt vỡ lẽ. Ban nãy y tưởng đó là thuốc độc nên đã liều mạng cướp lấy từ trong miệng anh, thế nên một lượng lớn thuốc đã bị đầu lưỡi y cuộn đi mất rồi, chỉ còn chừa lại một chút cho anh mà thôi. Thảo nào anh tỉnh dậy trước… Vương Giác vừa xấu hổ vừa lúng túng. Y nếm chút dư vị trong miệng rồi nói: “Em… giờ em hôn trả lại anh thì còn kịp không?” “Không sao.” Lý Vi nhìn y rồi nhướng mày đề nghị: “Không phải em vẫn luôn muốn thôi miên tôi sao?” “Uống thuốc rồi thì thử xem nào.” “Được, để em dìu anh sang kia nằm đã.” Vương Giác vội nói, rồi chỉ liếc nhìn cái thôi đã bắt gặp những giọt mồ hôi mới tuôn trên gương mặt điềm đạm như nước lặng của anh — Y đã chiếm mất thuốc của anh, mà thuốc đó lại có tác dụng giảm đau… Đại giảm giá mà ếu xài được rồi. “Đừng cố nhịn nữa.” Hình ảnh ném ra nút sáu lùng bùng trong đầu y: “Trên người em không có thuốc giảm đau…” “Chửi thề có thể giảm đau đó, anh biết không?” Vương Giác sốt ruột chạy chữa các kiểu: “Anh có muốn chửi vài câu không?” Y dừng đoạn. Rồi chợt nhớ ra, hình như xưa nay Lý Vi chưa bao giờ văng tục. “Như là… mẹ kiếp?” Y quăng liền một bài nhập môn dành cho người mới bắt đầu. Lý Vi im lặng nhìn y, trong mắt đượm ý cười. Dù sao, ngay tới giết người mà anh ấy còn biến thành mỹ học chân chính, muốn luyện loại này cũng đâu dễ dàng gì. Y nghĩ thầm. Ngay khi y định lạm dụng chức quyền và nhân dịp thôi miên dạy anh vài lời đôi câu thì nghe thấy âm thanh lành lạnh và hững hờ của Lý Vi từ từ rót vào tai: “Mẹ kiếp.” Lời rành mạch, cuối câu còn vương ý cười mong manh. Nghe được anh nói câu này, Vương Giác chợt thấy hai chữ này sao bỗng chốc thiêng liêng quá đỗi. Thoáng như lời tụng ca đầy thành kính trong dàn đồng ca nhà thờ vậy. Y ho nhẹ, ôm Lý Vi vào người rồi nhìn tủ sách âm tường thì chợt nhanh trí: “Khoan, gượm đã, em đọc sách anh nghe một chút nhé, anh thả lỏng ra đã nào.” Vương Giác lướt sơ rồi dừng mắt lại. Y rút ra một quyển sách. Đó là “Kinh Thánh”. Quyển một – Sáng Thế Ký, Levi Ký. Trong số mười hai người con trai, Levi và Simeon là hai đứa trẻ chỉ bị nguyền rủa mà không được chúc phước. Jacob nguyền rủa cơn thịnh nộ và sự bạo tàn của họ, và báo trước rằng con cháu của Levi sẽ tản mác khắp Israel. Sau đó, lời tiên tri này đã thật sự ứng nghiệm. Tại Canaan, người Levi sống rải rác khắp bốn mươi tám thành phố được phân bố bởi các bộ tộc Israel. Sau đó, những người Levi đã hối cải, họ trở thành thầy tế cho Đức Chúa Trời và đã nguyện trung thành với Chúa trong sự kiện Con Bê Vàng; thế nhưng dân Simeon vẫn chưa hối cải, họ đã phạm phải những tội ác lớn (Dân Số Ký 25:14). Đây là nguyên nhân mà người Simeon vẫn không được nhận lời chúc phước. Jacob tiên đoán rằng người Levi muốn tách mình khỏi các tộc Israel, nhưng nhờ lòng hối cải nên nhánh tộc Levi, mà đại diện là Moses và Aaron, đã trở thành vật chứa quý báu của Đức Chúa Trời, và ngược lại trở thành lời chúc phước cho họ. Bọn họ đảm nhiệm hai trọng trách: Một là dạy dân Israel luật pháp của Đức Chúa Trời; hai là dâng của lễ và lòng thờ phụng Đức Chúa Trời tới dân Isreal. Nếu ai tự thanh tẩy bản thân khỏi những điều ô uế, thì người ấy tất thành vật chứa, họ sẽ thánh hoá, và hữu dụng cho chủ (II Timothy 2:21). Moses đã để lại những lời chúc phước cuối cùng, mà phần lớn trong đó dành cho nhánh tộc Levi. Họ có trách nhiệm hiến tế và thờ phụng Đức Chúa Trời, đồng thời dâng những lời nguyện cầu và xưng tội của dân chúng lên Đức Chúa Trời. Mang trên vai gánh nặng đến vậy mà sao họ không nhận thêm được chúc phước? Anh ấy không phải là người đó. Tôi sẽ đến chúc phước cho anh, Lý Vi. Y thầm nhủ trong lòng. Y dần dà bắt đầu dẫn dắt thôi miên, Lý Vi đúng theo lời y cũng dần bước vào trạng thái nhập định. – Anh bước đến một cây cầu gỗ, nhưng cây cầu này chỉ vỏn vẹn gồm một thanh gỗ. Hãy cẩn thận bước từng bước một, vì phía bên kia cây cầu là nơi anh chỉ từng đến một lần vào thuở bé, cả đời này anh sẽ không bao giờ đến đấy nữa. Dưới chân anh là một vực thẳm hun hút, điều này có nghĩa anh cần phải hết sức tập trung. Đúng lúc này, có một quả bóng lăn ngang từ bên kia cầu. Quả bóng này màu gì? – Màu trắng… có kèm hoa văn màu đỏ. – Tốt lắm. Anh phải thật tập trung. Bây giờ vừa tiến về phía trước vừa nghĩ thật kỹ, nó lăn từ đâu đến? – Lăn… lăn từ đâu – Không cần cụ thể quá, hãy tả qua một cảnh tượng bất kỳ nào đó mà anh nghĩ đến đi. – Cửa. – Tốt lắm, còn gì nữa không? – Sắt. – Cửa sắt, cửa sắt như thế nào? Công dụng của nó là gì? – Nó… cử động. – Loại chạy điện à, là loại cửa mở trái phải có phải không? Nó có phải là cửa lớn của toà nhà nào không? – Không… nó cử động lên xuống. Vương Giác vừa nghe đến đây thì lập tứng phản ứng. Trong mắt y ngập tràn bi thương, y tiếp tục hỏi: – Ở đó có mấy người? – Chỉ có… hai chúng tôi. Y không hỏi tiếp mà dần nhắm mắt lại. Cửa sắt mở lên xuống, đó là thang máy. Nếu chỉ có hai người bọn họ… quả thật có thể vừa chém đầu vừa thủ tiêu không để lại dấu. Y suy ra một khung cảnh — Sau khi Lý Vi trẻ tuổi vừa bước ra khỏi cửa thang máy, gã đã điều khiển thang máy kẹp ba anh ở giữa, và có lẽ đã kẹp ngay cổ. Sau đó thang máy đã hoàn toàn mất kiểm soát, 10 tấn thép cứ thế rơi tự do theo trọng lực… Thi thể thật sự tách lìa. Theo góc nhìn của Lý Vi, chắc rằng nó không khác gì quả bóng rổ rơi tự do đập vào khung rồi cứ thế lăn đi. Thang máy đó ắt phải ở một toà nhà hoặc địa điểm công cộng nào đó, và có lẽ người ta đã phải chịu áp lực từ nhiều phía nên chưa kịp lên tin thì đã hoàn toàn biệt vô âm tín. Mượn dao giết người, còn chạm ngay chỗ thiết yếu thì hẳn nhiên có hàng ngàn hàng chục ngàn người sẽ giấu tội thay gã. Y không hỏi nữa. Y thấy sắc mặt Lý Vi đang gối trên đùi y tái nhợt, hai mắt anh nhắm nghiền không rõ biểu cảm ra sao. Vương Giác nói linh tinh vài câu nhưng Lý Vi không trả lời y nữa. Có lẽ anh ấy nhớ, hoặc cũng có lẽ là không. “Anh sẽ không chết đâu.” Vương Giác lẩm bẩm mà không dám sờ vào mạch anh. “Anh biết không? Levi sống đến 137 tuổi đấy, nên anh sẽ không chết đâu.” – Hết chương 44 –.