Khôi Kình. Là kẻ ẩn mình sau hàng tầng hàng lớp màn che, chưa ai từng gặp mặt; là kẻ nắm trong tay công nghệ vượt thời đại nhưng quyết lòng ngủ đông lặng lẽ hay thậm chí vung tay phá huỷ không chút thương tiếc; Là kẻ có thể tránh hệ thống an ninh công cộng và xâm nhập thể chế quốc gia như ra vào nhà mình; một kẻ đầy trào phúng thu thập các thiên tài trong nỗ lực trả thế giới về nguyên bản tự nhiên. Là bàn tay sau màn của GW, Khôi Kình. Sau bấy nhiêu năm, rốt cuộc đến hôm nay gã đã hiện ra dưới ánh mặt trời. Lý Vi đã ép gã chường mặt một cách rất mực khéo léo. Ngay giây phút nguy nan, khi Vương Giác suýt lần thứ hai chìm vào hôn mê, nếu gã không hành động thì chứng cứ Vương Giác chưa khai sẽ vĩnh viễn trở thành căn bệnh tâm lý nan y của Khôi Kình. Bệnh tâm lý là một ngục giam vô hình, nó vây hãm và quấy rầy người ta trong cơn mộng mị, dù có giết chết Vương Giác cũng không xoá tan được. Nếu kẻ thọc gậy bánh xe là người khác thì gã còn có thể sai bọn lính lác đi xử lý. Thế nhưng đây là Lý Vi, là hạng nhất. Không ai có can đảm để ngăn anh và cũng không ai có năng lực để làm cả. Bác bảo vệ “Lão Trương” nghe thế thì êm dịu cười nói: “Tiểu Vi.” Vào khoảnh khắc đó, chất giọng thân thương phúc hậu của bác bảo vệ ngoài cổng trùng lắp hoàn toàn với âm thanh nghiêm nghị sau biến âm trong màn hình điện tử. Chiếc áo xám kia quá chi mộc mạc, chất vải mềm rủ dán sát trên da đã không còn giữ dáng, như đang âm thầm cho thấy nó được giặt qua rất nhiều lần rồi. Đến khi nhìn thấy người thật rồi Lý Vi vẫn hơi ngạc nhiên. Gã ta thế mà nghiễm nhiên giấu mình bấy lâu trong tổ chức, nhẫn nhịn đóng vai một người bảo vệ trong căn phòng chẳng mấy ấm áp trước cửa. Phòng bảo vệ là nơi tầm thường nhất, nơi người ta dễ để lộ sự thật nhất, và cũng là nơi dễ đặt tai mắt tám phương nhất. Vậy là trong những năm qua, gã biết hết thảy mọi chuyện. Tin tức Hồng Biệt báo cho gã là thật hay giả gã đều biết cả. Giữ vững tác phong thường trực, gã đã nhanh chóng từ chối đề nghị tận dụng công nghệ để kiếm tiền của Hồng Biệt, để tất cả mọi sát thủ đều phải học từ chính chủ chân tài. Tuy bất ngờ nhưng đặt vào gã thì rất hợp tình hợp lý. Không ngoại lệ, không kẽ hở, không chừa cơ hội cho bất cứ biến số thay đổi nào. Lý Vi chính là vị đệ tử đáng tự hào của Khôi Kình. Nên khi anh nghe lén sẽ không buông tha một ai. Khôi Kình gọi tên Lý Vi xong, xoay người gật đầu thăm hỏi người ngồi trên giường: “Và cả cậu nữa, đã lâu không gặp — 333.” Cả người Vương Giác chợt căng cứng. Đây cũng là lần đầu y nhìn thấy gương mặt bên dưới mặt nạ trắng của con người đã tra tấn y từng ấy năm. Chưa kể đến việc gặp lại sẽ kích động PTSD, gã còn cố tình gọi mã giường bệnh của y… “Khi chú bảo vệ trong phòng vừa kể xong chuyện con trai ăn bám đã chết tức tưởi,” Lý Vi siết chặt cổ tay Vương Giác với ý an ủi: “Tôi liền biết ngay là ông.” Từ bé Khôi Kình đã nói cho anh rằng, những kẻ có được vận may tốt là những kẻ bị  thời đại nguyền rủa đến mất đi ý chí của bản thân, và cái tên Levi và Simeon cũng bắt nguồn từ đó. Thế nên khi gã biết được câu chuyện của ông chú kia sẽ lập tức cho đứa con thành cô nhi. Làm như vậy nhằm “cứu rỗi” đứa trẻ. Khôi Kình nghe thế thì nở một nụ cười rạng rỡ. “Đứa nhỏ Hồ Lô kia cho cậu rất nhiều thuốc bổ, cậu đều giải quyết cả rồi chứ?” Gã cười lắc đầu: “Thảo nào cậu không nhận. Nghịch ngợm nghịch ngợm, cậu đã nhận ra từ khi nào thế?” “Ông đóng kịch xuất sắc vô cùng, ngay cả trước mặt một bảo vệ tầm thường cũng không để lộ sơ hở.” Lý Vi lạnh nhạt nói: “Ngay cả cách ông giả vờ gào thét thảm thương trước thi thể người bảo vệ đó cũng làm người ta không thể nghi ngờ.” “Thế nhưng ông đã bỏ lỡ một điểm.” “Là ông thấy tôi mới bắt đầu gào khóc.” Lý Vi nhướng mắt: “Trong khi tiếng thi thể chạm đất đã vang lên từ trước đó rất lâu.” “Khi đó tôi còn chưa nhận ra, nhưng tôi vốn quen kiểm soát tất thảy mọi động thái xung quanh. Ông cho rằng người ta sẽ đối xử thoải mái với nhân viên phòng bảo vệ hơn nên bản thân ông cũng thả lỏng.” Anh bất giác nhớ tới việc gì đó nên bổ sung: “Bằng không, chắc tôi cũng phải gắn chip cho ông thì mới phát hiện được.” Vương Giác nghe đến đây thì rộn rạo trong lòng, rốt cuộc thì Lý Vi đã lừa y làm bao nhiêu chuyện. Y biết bản thân mình là con mồi để ép Khôi Kình ra khỏi hang… Nhưng bàn cờ này được giăng từ lúc nào? Từ lúc y dẫn anh ta đến nhà mình ư? Hay còn sớm hơn thế nữa? Khoan đã, “cũng” gắn chíp là ý gì… “Trẻ nhỏ dễ dạy, trẻ nhỏ dễ dạy.” Khôi Kình bước từng bước về phía này: “Cậu tính chơi tới cùng thật ư, gạt bạn trai bé bỏng kia cả chuyện đại sự như thế không sợ sẽ trù dập y đau đến chết sao?” Có rất nhiều lý do để anh không nói cho y… Nhưng y nguyện lòng tin tưởng vào điều tốt đẹp nhất. “Thay vì lo anh ấy trù dập tôi, tôi thật mong rằng anh ấy sẽ thay tôi giết ông.” Vương Giác nhìn thẳng Khôi Kình và nhấn từng chữ. Khôi Kình nghe vậy thì dừng đoạn rồi bật cười. “Ôi nhóc con vẫn đáng yêu làm sao. Bây giờ hết sợ ta rồi ư? Để ta xem xem là vì sao nào…” Gã vờ trầm ngâm rồi như chợt hiểu ra: “Hiện tại có chỗ dựa mới rồi à?” “Tiểu Vi, cậu chơi đủ chưa?” Khôi Kình ân cần nói: “Cậu giao cậu ta cho tôi, tôi sẽ không truy cứu trò náo loạn lần này nữa.” “Cậu nên thấy rõ cán cân nặng nhẹ.” Lý Vi nghiêng người chắn y lại và không nhúc nhích. “Được, tốt lắm.” Khôi Kình nhíu mày: “Diễn Thần vừa mới chết thì đến lượt các ngươi bày trò. Lũ trẻ các ngươi mãi không khiến ta bớt lo được chút nào. Xem ra sau khi việc này kết thúc, ta cần phải tiến hành nghiên cứu xã hội để phân tích mối tương quan giữa thiên tài và đồng tính luyến ái…” Lý Vi không chờ gã dứt lời đã đột ngột sấn tới tấn công. Khôi Kình vừa lẩm bẩm tức thì né sang một bên, chật vật tránh đòn cận chiến của Lý Vi. Lý Vi ngược lại rất tự đắc thì thầm với gã: “Cùng xuống tầng thứ bảy Địa ngục đi.” Khôi Kình tuy đã trung niên nhưng thực lực phi phàm, cơ thể có phản xạ bén nhạy nhanh chóng tránh thoát súng laser của Lý Vi qua mấy hiệp đấu, gã như đang lấy nhu thắng cương vậy. Lý Vi cố sức không dùng những chiêu thức thông thường của mình nhưng không tránh khỏi bị gã bắt bài nên hết thảy đều bị hoá giải. Vương Giác cũng nhận ra, thảng thốt thấy Khôi Kình đập thẳng góc xuống hông bèn lớn tiếng hỏi: “Anh còn vũ khí nào không?” Lý Vi liếc mắt nhìn y giữa lúc chiến trận căng thẳng rồi ném món gì đó sang. Vương Giác chụp lấy từ trên không, khi nhìn lại mới thấy đó là điện thoại di động. “…” “Gọi điện.” Lý Vi vừa nói vừa đổi súng. Vương Giác cũng không hỏi mà tức thì gọi thẳng cho người có tên “Hồ Lô” trước đó. “Sư phụ ơi, tôi đang định chạy sang nè nhưng giữa đường có chút phiền hà…” “Cậu nhanh nhanh lên!” Vương Giác chuyển hết mọi phẫn hận với võ nghệ vào âm lượng: “Đem thêm người nữa, lão Trương chính là Khôi…” Hồ Lô ngắt lời y: “Hể. Là sư nương hả.” Vương Giác: “…” “Đệch, là Khôi Kình thật luôn?! Tôi còn đang định theo dõi coi ông già đó tính làm trò gì… Hầy dồ, sư phụ quả thật cao minh.” Hồ Lô thản nhiên nói tiếp: “Sư nương chờ chút tôi đang hơi vướng tay, xong sẽ qua ngay…” Vương Giác sầm mặt cúp điện thoại. Khôi Kình vẫn chưa xuất chiêu, đánh nhau với gã cứ như phang nhau trong game giả lập VR thật vậy, trên mặt gã thậm chí vẫn giữ vẻ hiền từ. Vương Giác nhìn con dao nhỏ vô dụng trong tay, muốn bước lên hòng quấy rối tầm nhìn Khôi Kình nhưng lại sợ vẽ thêm chuyện cho Lý Vi. Ngay lúc tiến thoái lưỡng nan đó, có một người xông thẳng về phía hai người từ ngoài cửa — Hồ Lô tới nhanh vậy? Vương Giác bình tĩnh nhìn kỹ lại mới tức thì nhớ ra từ trong ký ức, y đã từng nhìn thấy chứng minh của người này trong hồ sơ. Là Tịch Miên. Khá lắm, là phe địch. Trong lòng Vương Giác gào to “Má nó”. Y nghiến răng xông lên, cướp khẩu súng từ trong quần Lý Vi rồi nhanh tay lên nòng thì thấy ra hai bên đều lùi lại một bước dài — Chỉ còn Vương Giác tay trái cầm súng chĩa thẳng Khôi Kình, tay phải đặt dao găm trên cổ Tịch Miên. Con dao găm để tiện mang theo nên vô cùng nhỏ bé, yếu ớt, đáng thương và vô dụng làm sao. Tính cách Tịch Miên vốn lạnh như băng, nhìn thấy con dao găm kia thì trong mắt tức thì ngập tràn sát khí. Ánh nhìn làm Vương Giác khẽ run tay. Bàn tay y lập tức được Lý Vi ôm theo từng đốt ngón nhẹ nhàng nép xuống. Anh ôn hoà nói: “Là phe ta.” Vương Giác ngẩn người, sững sờ ngoái nhìn Lý Vi. “Nhìn bộ dáng này của mày”, Tịch Miên lạnh lùng nói: “Tao không hiểu sao mày lấy được chứng cứ nữa.” “Chứng cứ —” Khôi Kình nghe thấy thì khẽ thốt hai từ này. “Tịch Miên.” Giọng gã vẫn rất êm ái, nhưng sắc lạnh hơn ban nãy một chút: “Ta thật không ngờ cậu cũng muốn chơi cùng chúng. Hai anh em các cậu chuẩn bị đi rồi ta phạt cùng một lúc.” Tịch Miên chậm rãi giơ súng lên nhắm vào đầu Khôi Kình. Người đang bị nhắm bắn tay không tấc sắt nhưng không hề sợ hãi, gã dừng đoạn rồi chợt nở nụ cười: “Cậu muốn giết ta ư?” “Di thư của Diễn Thần còn trong tay ta đây.” Ngón tay đang lên cò của Tịch Miên ngưng lại. “Cậu moi được chứng cứ từ thằng nhóc này thì ta đưa cho cậu, được chứ?” – Hết chương 39 –.