Nguyên Tân gọi điện ột cửa hàng hoa . Anh muốn làm cho Ái Vân ngạc nhiên trong bữa cơm trưa Nhã Ân. Trong khi đó, Nhã Ân lăng xăng dọn dẹp căn nhà mà Ái Vân thuê cho cô ở. Nhã Ân bấm điện thoại . Tiếng hồi chuông đổ dài vọng vào tai cô . Phải đợi hơn mười tiếng, Nhã Ân mới tắt máy . Không có Nguyên Tân ở đó . Có lẽ anh đang trên đường đến đây rồi. Nhã Ân hồi hộp trân mình chờ đợi . Cô mở sẵn cửa và vờ ngủ trên ghế xa lông. Nhưng rồi khi nghe có tiếng giầy lạo xạo trên lối đi ngoài sân, Nhã Ân lại vùng dậy, nấp sau cánh cửa. Người đàn ông ngần ngừ trước cánh cửa hé mở, trên tay anh là một bó hồng nhung đỏ thắm rực rỡ . Sau cùng, anh quyết định đẩy cửa và mạnh dạn bước vào . Anh muốn cô ngạc nhiên nên không cất tiếng gọi. Nhã Ân đứng sau cánh cửa . Đầu tiên cô thấy một bó hoa, vài giây sau là bờ lưng của một người đàn ông. Nhã Ân nhào ra, ôm chầm lấy . Cô nũng nịu úp mặt vào và một mùi quen thuộc xộc vào mũi cô . Nhã Ân vẫn không nghĩ ngợi gì. - Nguyên Tân ! Em chờ anh lâu muốn chết . Đền em đdi. Người đàn ông gỡ tay cô ra. Bất ngờ, một cái tát làm cô kinh hoảng mở mắt. Nhã Ân bụm miệng . Kỳ Cương ! Sao lại là Kỳ Cương ? Kỳ Cương đau đớn nhìn người con gái mình yêu . Thế là hết . Cô ta rõ rành là đã phản bội anh. Cô ta đang chờ đón một người đàn ông khác và đang rất sẵn sàng cho cuộc gặp mặt đó . Thật không còn gì để nói nữa. Thế mà anh đã háo hức đến đây, với những lời tạ lỗi chân tình đã sắp sẵn trên vành môi. Vậy là hết . Hết thật rồi . Nhã Ân ạ. Kỳ Cương uất hận quay đi . Sự đau khổ quá mức đã khiến anh tê cứng, không nói được một lời nào nữa. Nhã Ân vẫn chưa hết bàng hoàng . Cô không sao hiểu nổi . Tại sao Kỳ Cương lại biết nơi này. Cái tát trên mặt mà anh vừa dành cho cô không đau bằng đôi mắt anh nhìn cô . Anh nhìn cô trừng trừng oán hận và cả khinh bỉ nữa. Vậy là hết . Anh bỏ đi, không nói một lời trách móc, miệt thị, mạt sát . Anh đã không cho cô cơ hội nào nữa rồi. Nhã Ân khụy xuống trên nền gạch . Xung quanh cô là cả một bầu không khí lạnh lùng đáng sợ. Ái Vân thừ người, bần thần nhìn người con gái trước mặt . Chỉ trong thoáng chốc mà Ái Vân thấy khó nhận ra đấy là người con gái xinh đẹp hồn nhiên của những ngày trước. Cô ta ngồi đó, đôi mắt sưng mọng lên vì khóc . Tóc tai cô ta rũ rượi . Và mặt mày cô ta nhợt nhạt, thiếu sinh khí. Ái Vân lên tiếng trách móc. - Chỉ tại cô hết đó . Sao lại để cho người yêu của cô biết chỗ này ? Nhã Ân ngẩng đầu. - Tôi giấu muốn chết chứ ở đó mà cho biết . Chuyện xảy ra như vầy, tôi thật không sao hiểu nổi. Cô lại khóc nức nở . Ái Vân khẽ lắc đầu. - Thôi thôi . Chuyện cũng đã lỡ rồi . Chờ một thời gian, mọi chuyện sẽ lắng dịu. Nhã Ân ấm ức : - Làm sao mà lắng dịu được ? Vậy là hết rồi . Mà cũng tại chị hết đó . Sao chị lại có thể nghĩ ra một cái kế độc địa như vậy ? Thật không có ai như chị. Ái Vân tức giận : - Nhưng cô tự nguyện chứ tôi đâu có ép cô. Nhã Ân đuối lý : - Vậy thì... vậy thì... tôi không làm nữa . Tôi sẽ trả lại tiền cho chị. Ái Vân bực mình : - Chuyện này tôi đã nói rồi . Cô không thể tự ý hủy bỏ hợp đồng như vậy được. Nhã Ân rên rỉ : - Nhưng tôi đã cố gắng hết sức rồi . Chị xem nè, tôi đã phải đến mức độ này mà chồng chị còn không cắn câu . Thử hỏi tôi phải làm sao đây ? Ái Vân nhìn Nhã Ân đứng dậy rũ rũ chiếc áo không phải là cô không nhận thấy điều đó. Nhã Ân thấy Ái Vân có vẻ suy nghĩ . Cô tiếp tục năn nỉ : - Chị suy nghĩ lại đi . Tôi thấy ảnh thật lòng thương chị đó . Còn tôi, ảnh chỉ xem như một người qua đường mà thôi. - Nhưng người yêu của cô cũng đã hiểu lắm rồi . Nếu Nguyên Tân gọi cho cô, cô cứ tiếp tục công việc . Phần tôi, tôi sẽ suy nghĩ lại rồi tính sau . Được không ? Nhã Ân thở dài . Thật là dại dột khi phải vướng vào một chuyện kỳ quặc như thế này. Người đàn bà này thật tình không cho cô một lối thoát. Ái Vân vừa mở cửa, đã thấy Nguyên Tân chờ sẵn . Anh giấu sau lưng một bó hoa và chìa ra trước mặt cô : - Mừng kỷ niệm một năm ngày cưới. Ái Vân ngỡ ngàng . Nguyên Tân vừa nói . Vậy mà cô cũng không nhớ nữa. Ái Vân đón nhận bó hoa với một tâm trạng bất ổn . Cô hơi thẫn thờ. - Vậy à ? Em... Nguyên Tân cười giả lả : - Không sao . Lúc này, em cũng đã phụ ba được nhiều việc . Vào đây . Anh đã chuẩn bị một bữa cơm thật ngon, chỉ chờ em nữa thôi. Ái Vân để mặc cho Nguyên Tân lôi đi. Cô chợt nhớ những lời nói của Nhã Ân khi nãy . Có lẽ cô đã hơi quá đáng trong cách xử sự với chồng. Chắc phải thay đổi cách nhìn nhận vấn đề mới được . Nguyên Tân dẫu sao cũng đã không quá tệ như cô tưởng. Khi cả hai ngồi đối mặt với nhau bên bàn ăn, trong ánh nến lung linh huyền ảo . Ái Vân vẫn bối rối đến mức không dám nhìn thẳng vào Nguyên Tân. Nguyên Tân khui rượu, anh đưa cho cô một ly. - Nào, nâng cốc chúc mừng. Ái Vân máy móc lặp lại : - Chúc mừng. Cô giơ cao ly và uống cạn. - Em có thể tươi hơn một chút được không ? Đừng lúc nào cũng lạnh lùng với anh như vậy . Nguyên Tân bất ngờ nói khiến Ái Vân cúi mặt. - Xin lỗi . Em cũng không muốn như vậy đâu. Nguyên Tân lộ vẻ chân thành : - Anh biết trước kia anh đã làm nhiều điều khiến em không vui . Thật ra, anh cũng không muốn . Anh cũng khổ tâm lắm. - Anh khổ à ? - Ái Vân có hơi mai mỉa. - Phải - Nguyên Tân bộc bạch - Ngoài mặt anh luôn làm ra vẻ đắc ý với mọi người . Dầu sao anh cũng cưới được một cô vợ giàu có, xinh đẹp . Nhưng thực chất thì sao ? Trong lòng em thì không có anh . Cha mẹ em thì coi thường anh, coi anh như một kẻ may mắn . Anh cố gắng sức bao nhiêu đi nữa thì em và cha mẹ em vẫn cho đó là bổn phận anh phải có, chứ không phải do tấm lòng anh mà có. Ái Vân gạt đi. - Anh đừng nói khó nghe như vậy . Chỉ tại anh... - Phải . Anh biết anh đã làm em khổ . Nhưng sao không ai chịu hiểu giùm vì sao anh lại làm như vậy ? Bây giờ, em nói thật lòng đi . Em có còn một lòng một dạ với anh không ? Ái Vân nhìn thẳng vào mắt Nguyên Tân : - Vậy những người đàn bà bên ngoài, họ có thật lòng với anh không ? Nguyên Tân lắc đầu. - Anh chưa bao giờ nghĩ sâu xa về họ . Sao lại có thể so sánh họ với em được ? Em là vợ anh mà. Ái Vân nghe lòng mình dịu đi . Cô bối rối nhìn tránh đi nơi khác. Nguyên Tân chồm tới, nắm tay cô. - Thôi, mình bỏ qua tất cả đi nha . Và hãy cho anh cơ hội làm lại từ đầu . Em hứa chứ ? Ái Vân cắn môi, cô khẽ khàng nói : - Thôi, ăn đi. Nguyên Tân mỉm cười . Câu trả lời tuy tránh né, nhưng rất nhẹ và dịu dàng của cô cũng đủ để anh hiểu . Vậy là anh thành công rồi .