"Muội lúc đó... thật sự nói như vậy?" Nam Tinh trừng lớn hai mắt, tựa hồ không tin Diệp Huyên dám uy hiếp Cố Dần Thành như thế. Diệp Huyên bĩu môi: "Đương nhiên, hắn hẳn cũng không dám có ý kiến gì." "Chậc chậc, Lâm Uyên sư huynh quả nhiên sủng muội", Nam Tinh chế nhạo nói, "Muội nói hắn có việc giấu diếm muội, hiện thời cũng đã thừa nhận, không tính là đại sự gì, cần gì cùng hắn trí khí. Quỳnh Hoa sư muội còn ở thành Thiên Thủy đó, muội trở về núi, cũng không sợ Lâm Uyên sư huynh bị nàng ta câu dẫn?" hắn dám, Diệp Huyên yên lặng trả lời ở trong lòng, không nói Cố Dần Thành có dám hay không, ít nhất tên kia đối với Quỳnh Hoa khẳng định là không có hứng thú. Trong thời gian này tới nay, đạo môn và ma môn luôn luôn giằng co, Thái Huyền Đạo Quân liền đem bộ phận đệ tử triệu hồi trở về. Diệp Huyên đi theo vài sư huynh sư tỷ về núi, người người đều cảm thấy kỳ quái -- nàng không cùng Lâm Uyên sư huynh ở lại thành Thiên Thủy, trở về làm gì. Diệp Huyên đối với bên ngoài đều nói nàng cãi nhau cùng Cố Dần Thành, kỳ thực là nàng quyết định tham gia tụ hội bí mật của người xuyên không kia, ở lại thành Thiên Thủy không dễ hành động, cho nên mới tìm cớ này. Đương nhiên, nàng sẽ không thừa nhận có một phần nguyên nhân chính là muốn ép buộc Cố Dần Thành. Lừa bổn cô nương, sao có thể không trả giá một chút? nói vậy Cố Dần Thành ở thành Thiên Thủy nghe được mấy tin tức này, hiểu ý than thở một trận. Nội tình trong đó Diệp Huyên đương nhiên không thể nói cho Nam Tinh, cùng nàng nhàn thoại một lúc, liền cáo từ trở về. Phi thư của Triệu Mậu dừng ở trên bàn, Diệp Huyên mở ra xem, thấy trong thư viết ngày tụ hội tiếp theo vừa đúng vào mười ngày sau, địa điểm sẽ thông báo trước năm ngày, mời Diệp Huyên chuẩn bị sẵn sàng. Lúc trước Triệu Mậu nói qua với Diệp Huyên, nhóm người xuyên không tụ cùng nhau, ngoại trừ kết bạn liên lạc cảm tình lẫn nhau, còn có thể giao dịch các loại thiên tài địa bảo, đạo thư pháp khí, Diệp Huyên đã muốn trà trộn vào điều tra Hà tiên sinh, đương nhiên không thể biểu hiện khác người thường. Nàng suy tư một phen, bản thân nàng là đệ tử ngoại môn phổ thông, theo lẽ thường mà nói trong tay khẳng định không có thứ gì tốt, nhưng lần đầu tiên đi, cũng không thể quá mức khó coi, miễn cho bị người ta khinh thị, bất lợi tìm hiểu tin tức. Cho nên nàng quyết định mang một ít đan dược mình luyện chế đi, còn cần một cái pháp khí trung đẳng có thể dự phòng. Nhưng trong tay nàng không có gì, nghĩ đến ngọc bài của Cố Dần Thành ở trong tay nàng, quên đi, phải đi động phủ của tên kia cướp đoạt một thứ. động phủ của Cố Dần Thành, Diệp Huyên cũng không phải đến lần đầu tiên, nàng quen thuộc chọn tốt pháp khí bỏ vào túi bách bảo, đang muốn rời đi, ánh mắt dừng ở trên bình phong, cảm thấy có chút không thích hợp. Từ khi Cố Dần Thành đã cùng Diệp Huyên rồi, liền không trở lại trường quan động thiên ở nữa, nơi này có người tiến vào một lần cuối cùng là mấy tháng trước khi Diệp Huyên vội tới lấy quần áo cho Cố Dần Thành. Nàng nhớ được khi đó... Vị trí bày bình phong trong phòng cùng với hiện tại có chút bất đồng nhỏ. Nghĩ đến đây, Diệp Huyên trong lòng ngưng trọng, vội vàng làm như điềm nhiên không có việc gì mà rời đi. Nếu không phải bản thân Cố Dần Thành tiến vào, vậy nói lên có người đã từng vụng trộm trốn vào trường quan động thiên. Nhưng Diệp Huyên cũng không vội vội vàng vàng viết phi thư báo cho Cố Dần Thành biết việc này, trong Tu Chân Giới, còn nhiều pháp môn nhìn lén, Diệp Huyên tu vi không cao, nếu có ai giám thị nàng, nàng cũng không phát hiện ra. Thế nên nàng bất động thanh sắc, đợi mỗi ngày Cố Dần Thành đều sẽgửi phi thư tới rồi, mới chậm rãi hồi âm, ở trong thư sử dụng ám ký hai người ước định trước nói ra việc này. Cố Dần Thành hồi âm quả nhiên xác minh ý nghĩ của nàng, người nọ ở ngoài sáng, Diệp Huyên ở trong tối, Cố Dần Thành lo lắng, nhưng hiện tại bỗng nhiên để Diệp Huyên về thành Thiên Thủy, lại có vẻ quá đáng. Huống hồ hiện thời nàng trong ở sơn môn, còn có sư trưởng nhìn, nếu trên đường về lại thành Thiên Thủy bị tập kích, lúc ấy kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay. Cũng may trên người nàng có bùa hộ mệnh Cố Dần Thành cho nàng, còn có vài món pháp khí lợi hại. Diệp Huyên lại theo lời Cố Dần Thành, lấy cớ là tu luyện chuyển đến động phủ của Nam Tinh, chờ Cố Dần Thành kết liễu mọi việc trong thành Thiên Thủy, lại về núi đến gặp nàng thương nghị. Diệp Huyên tự giác an toàn nhà mình vẫn được bảo đảm, cũng không lo lắng như Cố Dần Thành, còn có thời gian suy tư, trốn vào trường quan động thiên có thể là người phương nào? Phải biết rằng ngoài trường quan động thiên, cấm chế cực kì lợi hại, có thể không kinh động một tu sĩ Nguyên anh như Cố Dần Thành, nếu không phải mượn dùng pháp khí đặc thù, vậy nói lên người trốn vào ít nhất có tu vi tương đương với Cố Dần Thành. Nhưng trong phái La Phù, tu sĩ Nguyên anh bất quá hai mươi mấy vị, lại đều là sư trưởng mấy đời của Cố Dần Thành, bọn họ không đáng làm ra việc quỷ quái như thế. Nàng nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy nói không chừng có liên quan với người xuyên không, hay là... thân phận quản lý viên thời không của Cố Dần Thành bị phát hiện? Nếu thật sự như thế, Cố Dần Thành có thể bị nguy hiểm. Lại nghĩ đến việc Triệu Mậu lôi kéo nàng gia nhập xã đoàn nhiệt tình như thế, nếu như bọn họ muốn lợi dụng nàng dẫn Cố Dần Thành vào cục diện... Trong thời gian ngắn, Diệp Huyên chỉ cảm thấy cả người phát lạnh. Trừ phi là nàng ngoài ý muốn bị người ta kéo đến, người xuyên không cùng với quản lý viên thời không đều ở thế bất lưỡng lập. một khi thân phận của Cố Dần Thành bại lộ, tại thế giới này quả nhiên là nguy hiểm vạn phần. Nàng lúc này mới sốt ruột lên, lo lắng trùng trùng đợi vài ngày, nghe nói Quỳnh Hoa về núi, Cố Dần Thành lại không có tin tức. Mấy ngày nay tên kia cũng không có gửi phi thư tới, Diệp Huyên không liên hệ được với hắn, càng nghĩ càng sợ, ban ngày ban đêm đều tâm thần không yên. Đêm nay nàng đang trằn trọc không yên, trong linh giác bỗng nhiên cảm giác được có người vào phòng. phòng cách vách Nam Tinh sớm đã ngủ say, giữa đêm khuya yên tĩnh, chỉ nghe thấy Diệp Huyên kiệt lực tự giữ hô hấp, "Ai?" Nàng đưa tay vói vào trong ngực, cầm bùa hộ mệnh đặt bên người.