Ăn Thịt Chi Lữ (Cuộc Hành Trình Ăn Thịt)

Chương 169 : Đẩy ngã quan đại thần 5

Nóng quá, nóng quá…… Trong thân thể tựa như có ngọn lửa đang thiêu đốt, từ sợi tóc đến mũi chân, từ máu cho đến hơi thở, đều mang theo nhiệt độ nóng bỏng muốn đốt cháy tất cả. Thiếu nữ vô thức cọ xát hai chân...ngứa, nơi đó thật ngứa.Loại cảm giác này nàng chưa từng trải nghiệm qua, giống như trong thân thể đang thiếu một thứ gì đó, cần được lấp đầy. “Ngươi……” Vừa mở miệng, nàng đã bị ý mị hoặc trong giọng nói của mình dọa sợ, “Ngươi cho ta ăn cái gì?” “Mê tình,” Theodore vô cảm nói, “Loại người đi ra từ xóm nghèo như ngươi, chẳng lẽ không biết đây là thứ gì?” hắn nói không sai, vào lúc bị ép uống thuốc, Margaret đã đoán được đó có thể là mê tình. Dựa theo lời của vị ma pháp sư Garro kia mà nói, bởi vì máu trong thể nàng đặc biệt, nếu Theodore muốn lợi dụng nàng để giải trừ nguyền rủa, chỉ có thể uống dâm dịch của nàng. Mà muốn khiến một nữ nhân động tình, cách nhanh nhất cũng như bớt phiền phức nhất chính là cho đối phương uống mê tình. Có lẽ…… Có lẽ là do nàng không muốn tin, nam nhân thánh khiết trong lòng nàng là loại người như vậy. Nhưng những gì xảy ra trước mắt Margaret chẳng khác nào đang cho nàng một cái tát. Theodore chẳng những đã ép buộc nàng, mà hắn còn đang trơ mắt nhìn dáng vẻ nàng bởi vì thuốc phát tác mà rên rỉ, ngay cả sắc mặt một chút cũng không hề thay đổi. không lâu sau, trong không khí liền xuất hiện một cỗ hương thơm ngọt ngào. “Có được ma lực mị hoặc cường đại sao?” Theodore thì thào, nữ nhân nữa người nửa ma này đã động tình. Hương thơm từ trên người thiếu nữ phát ra là loại Theodore chưa từng ngửi qua, hắn có thể khẳng định, loại hương này có thể thúc tình. “không hổ danh là loại sinh vật dơ bẩn,” hắn cười lạnh, đầu ngón tay gõ gõ xuống bàn, “Nathan, Jess, vào đây.” Vừa dứt lời, Nathan và nam nhân vừa rồi đưa Margaret đến đây liền đẩy cửa tiến vào. “Ta muốn có dâm dịch của nàng ta,” Bày ra gương mặt ngây thơ đáng yêu như đứa trẻ, nhưng lại nói ra những lời hạ lưu đến cực điểm, mắt cũng không nháy, “Động tác nhanh một chút.” “Vâng, đại nhân.” Nathan và Jess đồng thanh đáp, sau đó liền đi đến chỗ Margaret, một người giữ lấy vai nàng, người còn lại nâng hai chân nàng lên. “Khoan đã! Các ngươi muốn làm gì!” Thiếu nữ phản khán kịch liệt, nàng biết bản thân sắp xảy ra chuyện gì, thân thể vô lực bỗng nhiên bùng phát sức mạnh, ngay cả hai nam nhân trưởng thành cũng giữ không được nàng. Nhưng dù sao nàng cũng quá yếu ớt, Nathan hừ một tiếng xé rách áo khoác xám xịt trên người nàng, “Dừng tay! Dừng tay!” Nàng liều mạng đá đạp lung tung, khàn giọng gào ta, “Cút ngay…đồ khốn kiếp! Theodore! Ngươi không thể chết tử tế! Ngươi là tên cầm thú!” A, đúng vậy, cầm thú. Nam nhân mà nàng sùng bái, nàng yêu say đắm, nam nhân đại diện cho Quang Minh, lại là người ra lệnh cho thuộc hạ ra tay với cô gái đáng thương như nàng. Nàng bật khóc. Trong lúc nàng phản kháng, bình hoa trên bàn làm việc không tránh thoát thảm cảnh bị rơi vỡ tan tành. Thiếu nữ liều mạng gào khóc, tiếng la hét vừa sắc nhọn vừa chói tai, nàng như một người điên vừa cào cắn. “Đủ rồi,” Theodore đặt chén trà trên tay xuống bàn, “Thả nàng ta ra.” hắn vừa dứt lời, Nathan và Jess lập tức dừng tay. Cũng may, quần của Margaret vẫn còn nguyên, tuy đai lưng bị Nathan xé rách, nhưng hắn còn chưa kịp kéo quần nàng xuống. “Nếu ngươi đã biết ta là tên cầm thú,” nam hài đứng lên, thong thả ung dung mà đi đến trước mặt Margaret, “Ta khuyên ngươi nên thành thật một chút, như vậy đối với ngươi hay ta đều tốt.” Lúc hắn cho người dừng tay, Margaret còn tưởng rằng hắn cuối cùng cũng không đành lòng, nhưng giờ phút này, nhìn gương mặt mang vẻ không kiên nhẫn cùng hờ hững, Margaret bỗng nhiên tỉnh ngộ. “Ngu ngốc……” Nàng không có đáp lời mà cười lạnh, “Ta đúng là đồ ngu mà……” Còn ôm ảo tưởng không thực tế với loại nam nhân như vậy, mong chờ rằng vẻ ác độc mà hắn thể hiệnlà giả dối. Nàng sớm đã hiểu rõ rồi, không phải sao? Vào thởi điểm Theodore lộ ra nụ cười độc ác trước mặt nàng, nàng nên hiểu, người nam nhân này có bao nhiêu lãnh khốc. Theodore Viders, trước mặt người khác tỏ vẻ dịu dàng bao dung, là đại thần từ bi thiện lương, kỳ thật là một kẻ đê tiện vô sỉ, là một tên khốn kiếp không hề có chút tình người nào. Margaret đột nhiên bật dậy, trong ánh mắt kinh ngạc của nam hài, lao về phía hắn, dùng hết sức bóp cổ hắn! “Ngô!” Theodore đập mạnh đầu xuống đất, trước mắt tối sầm, tưởng như chính mình bị bóp chết. Đáng chết, nữ nhâ đáng chết này! Uổng cho vừa rồi hắn còn mềm lòng, hạ lệnh buông tha nàng. hắn cố hết sức mở miệng, nhưng Margaret đang ngồi trên người hắn, với cơ thể của một tiểu nam hài mười hai tuổi, sao có thể chống lại một Margaret sức lực vô cùng lớn. Đáng giận! Từ sau khi bị nguyền rủa, không chỉ thân thể Theodore bị thu nhỏ lại thành dáng vẻ lúc 12 tuổi, mà ma pháp cũng hoàn toàn bị vô hiệu hóa. hắn dùng hết toàn lực nắm lấy eo Margaret, nhân lúc thiếu nữ vì bị đau mà hơi nới lỏng tay, hét lớn: “Nathan! Nhanh…… Kéo nàng ta ra!” Nathan vẫn đang đứng dại ra bên cạnh giật mình tỉnh táo, hắn nắm lấy cố áo Margaret, xách nàng lên như xách cổ một con gà. “Khụ, khụ khụ……” Theodore lúc này mới chật vật bò dậy, tình trạng giống như lúc hắn thiếu chút nữa bóp chết Margaret, ho kịch liệt, sao bay đầy trời. “Phi!” Thiếu nữ hung tợn phun lên người hắn, “Đồ khốn kiếp đáng chết!” “Ngươi cái nữ nhân điên này!” Theodore tức giận đưa tay lên. “Như thế nào, muốn đánh ta sao?” Margaret khiêu khích ngẩng mặt, “Tới đi, hôm nay ngươi dám đánh ta một cái tát, sau này ta nhất định sẽ dâng trả ngươi gấp mười lần!” Theodore bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười chế nhạo, “Ngươi cho rằng…” hắn nhếch khóe môi, “đã biết bí mật này, ta sẽ để ngươi bình yên rời khỏi đây?” không biết có phải là ảo giác của Margaret hay không, mà sau khi một đầu tóc vàng biến thành màu đen, tiểu nam hài tuấn mỹ đáng yêu này thế nhưng lại tràn ngập tà khí. Ánh sáng kim sắc trong mắt hắn lúc này chẳng khác nào hồng thạch nhuốm máu. Đừng nói là Margaret, chỉ sợ tất cả dân chúng ở Fort West đều không hề biết rằng, vị quan đại thần mà bọn họ kính yêu lại có màu mắt khác thường như vậy. “Vật thì thế nào,” cơ thể bởi vì sợ hãi mà không ngừng run rẩy, nhưng vẻ mặt thiếu nữ vẫn không đổi, ngẩng đầu, mắt trợn trắng, “hiện tại…” nàng ác ý nở nụ cười, “Ngươi đang cần ta.” Vẻ mặt Theodore trong nháy mắt trầm xuống: “Cho nàng ta thêm một loại mê tình nữa.” Jess không nóihai lời, lập tức bắt Margaret uống một lọ mê tình đầy. Dược hiệu của mê tình vốn dĩ rất mãnh liệt, vừa rồi một phen giãy giụa làm Margaret quên mất cơ thể khác thường, lúc này mới phát hiện, cả người nàng đã nóng rực đến toát mồ hôi. Càng không ổn chính là, cơ thể bắt đầu mất sức, nàng cơ hồ là ngồi phịch lên bàn làm việc, đôi tay nắm chặt lấy cạnh bàn mới có thể cố nén không xoa nắn bộ ngực. “Chúng ta làm một cái giao dịch thì như thế nào, Margaret tiểu thư?” Theodore thong thả ung dung nói, “Ngươi cho ta thứ ta muốn, ta cam đoan trong khoảng thời gian ngươi ở thần điện sẽ vô cùng yên ổn, chuyện vừa rồi cũng sẽ không có lần hai.” “Dù sao…… Dù sao cuối cùng ta cũng bị ngươi giết,” thiếu nữ thở hổn hển nói, “Dựa vào cái gì…… Ta phải thành toàn cho ngươi.” “Nếu ngươi không muốn cũng không sao,” Theodore cười cười, “Ta có thể rút đi linh hồn của ngươi, cho dù là một con rối không có linh hồn thì dưới tác dụng của mê tình, ta cũng có thể nhận được thứ ta muốn.” Đáng chết! Margaret biết lời hắn nói là thật, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm sinh tồn, thiếu nữ nhanh chóng định, “Được,” nàng trả lời chém đinh chặt sắt, “Thành giao!” “Rất tốt,” Theodore vừa lòng gật đầu, “Như vậy,” hắn đưa cho Margaret một bình thủy tinh, “Bắt đầu đi.” Margaret lúc đầu còn có chút khó hiểu, không biết cái chai này dùng làm gì, nhưng ngay sau đó liền đỏ mặt, “Bảo hai người bọn họ đi ra ngoài,” “không thành vấn đề.” Theodore không sao cả mà gật đầu, sau một lát, trong phòng chỉ còn lại hắn và Margaret. “Còn ngươi?” Thiếu nữ trừng mắt nhìn hắn. “Ta có chút không tin tưởng ngươi, không tin ngươi sẽ không đụng tay chân,” nam hài nhếch môi, “Yên tâm,” hắn cười nhạo nói, “Ta đối với cơ thể ngươi không có hứng thú, Margaret tiểu thư.” Margaret cảm thấy mình bị nhục nhã, nàng biết Theodore nói không sai, với loại người nửa người nửa ma dơ bẩn thấp hèn như nàng, cho dù cởi sạch trước mặt hắn, chỉ sợ một chút dục niệm hắn cũng không có. “Ngươi nghĩ nhiều rồi, Viders tiên sinh,” nàng dùng lời nói càng ác độc hơn đánh trả, “Chẳng qua bị mộtcái tiểu mao hài tử miệng còn hôi sữa nhìn, ta không có cách nào động dục.”