Nhiễm Cấm không có tâm trạng tắm rửa, nàng chỉ đứng dưới vòi hoa sen để dòng nước cuốn trôi mùi rượu khó chịu ra khỏi cơ thể mình. Khi bước ra khỏi phòng tắm, cổ họng nàng khô khốc như thể bị cát mài qua, cảm giác buồn nôn cũng nghẹn ứ trong ngực, rất khó chịu. Trì Ngộ đã không còn trong phòng ngủ, có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của trứng chiên. Tiểu Ngộ thật sự sẽ nấu ăn sao? Em ấy đâu có biết nấu ăn, chiên trứng toàn bị dầu bắn vào. Nhiễm Cấm định tới phòng bếp xem thử rồi chợt nhớ đến nụ hôn tối qua, tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng đành bỏ cuộc. Nàng không muốn ăn chút nào, định sấy khô tóc rồi sẽ đi ngay. "Mẹ?" Một giọng nói non nớt quen thuộc vang lên ngoài cửa, Nhiễm Cấm chợt mở to mắt khi đang xoã tóc xuống. Tất nhiên nàng biết giọng nói này của ai, Nại Nại. "Mẹ, mẹ có khoẻ không?" Nại Nại rất ngoan, dù cửa phòng ngủ chỉ khép hờ nhưng cô bé vẫn đứng bên ngoài hỏi, không đi thẳng vào. Cảm giác bất đắc dĩ càng sâu, Nhiễm Cấm không có cách nào, đành ra mở cửa. Nại Nại mặc một chiếc váy rất đáng yêu Nhiễm Cấm chưa nhìn thấy bao giờ, tay nhỏ đang giữ làn váy, cô bé thấy cửa mở, vừa kích động vừa sợ sệt ngẩng đầu nhìn Nhiễm Cấm. Đôi mắt sáng trong của Nại Nại vẫn như vậy, chỉ khác là trước đây cô bé sẽ đứng trong sân nhà hồi hộp ngóng trông Nhiễm Cấm, đến khi nàng xuất hiện trong tầm mắt, cô bé sẽ vui vẻ reo vang, chạy nhào vào lòng nàng. Trong suốt những năm tháng qua, Nại Nại luôn hoạt bát, sôi nổi và đáng yêu như vậy. Còn Nại Nại trước mắt tuy là vẫn đáng yêu, nhưng lại đầy tâm sự, đôi lông mày nhỏ xinh nhíu chặt, tạo thành vẻ u uất già dặn hoàn toàn không hợp với khuôn mặt non nớt của em. Nhìn Nại Nại, Nhiễm Cấm lại nhớ đến việc nàng bảo A Khoan đưa Nại Nại đến bệnh viện, không khỏi dâng lên cảm giác tội lỗi, lại càng khó lòng cự tuyệt Nại Nại. Nhiễm Cấm ngồi xổm chạm một gối xuống đất, nhìn thẳng vào cô bé, nhẹ giọng hỏi em: "Sao con lại đến đây?" Nại Nại không trực tiếp trả lời câu hỏi của nàng mà hỏi ngược lại: "Mẹ không muốn gặp con sao?" "Đâu có." Nhiễm Cấm chua xót khi nghe cô bé nói. Nại Nại trong trí nhớ chưa từng nói câu này, tuy rằng có đôi lúc rụt rè, đôi lúc sẽ bất an, nhưng Nại Nại trước nay luôn là một đứa bé vui tươi, hoạt bát. Trì Lý cũng từng nói, cô bé giống hệt Trì Ngộ khi còn nhỏ. Đồng thời, Nại Nại cũng thông minh như Trì Ngộ, cũng rất nhạy cảm đối với mọi thứ xung quanh và giỏi quan sát. Rõ ràng chuyện Trì Lý qua đời lúc trước mình không nói với con bé, thế mà con bé vẫn tự đoán ra. Cô bé biết nhất định đã xảy ra chuyện, nếu không, Trì Ngộ cũng sẽ không đưa em rời khỏi thành phố A, đến một nơi xa lạ. Nhìn chiếc váy và mái tóc chải gọn gàng của Nại Nại, Nhiễm Cấm biết Tiểu Ngộ dù có bận bịu cách mấy cũng vẫn chăm sóc con bé chu đáo. Dù Tiểu Ngộ có làm việc gì thì cũng đều làm rất tốt. Đôi mắt to tròn của Nại Nại đã ngấn lệ, rõ ràng là cô bé muốn được Nhiễm Cấm bế giống như lúc trước, khi hai người gặp nhau sau bao ngày xa cách. Nhưng lúc này cô bé không hề động đậy, chỉ uỷ khuất nhìn chằm chằm Nhiễm Cấm. Lòng Nhiễm Cấm xốn xang, nàng chủ động bước tới bế Nại Nại lên. Cằm Nại Nại gác trên vai Nhiễm Cấm, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô bé dán lên cổ Nhiễm Cấm, cũng không nói gì, chỉ ôm chặt lấy nàng. Nhiễm Cấm bế cô bé ra ngoài, vừa đi vừa nhỏ giọng trò chuyện với bé. Trì Ngộ nhìn thấy cảnh này khi đang mang đĩa trứng chiên đặt lên bàn ăn, loáng thoáng nghe Nhiễm Cấm nói "Mẹ cũng nhớ con." Nại Nại, làm tốt lắm. Trì Ngộ tán thưởng trong lòng. Khen ngợi xong lại có chút ghen tị, Nhiễm Cấm thậm chí còn chưa từng nói nhớ cô. ...... Nửa tiếng trước. Nại Nại tỉnh dậy khi Nhiễm Cấm còn đang tắm, Trì Ngộ hỏi bé muốn ăn gì, Nại Nại lắc đầu, bảo chỉ muốn gặp mẹ thôi. Trì Ngộ nói với bé: "Chắc mẹ con tắm xong sẽ đi đó." Nại Nại vừa nghe thấy chợt hoảng hốt: "Tại sao ạ? Là do con làm mẹ không vui ạ?" "Không phải, con không làm gì sai hết." Câu nói của Nại Nại khiến Trì Ngộ đau xót. Năm đó, khi cha mẹ qua đời, chị gái mệt mỏi vì bận trong bận ngoài, Trì Ngộ sáu tuổi cũng từng hỏi chị mình câu ấy —— Là lỗi của em phải không? Vì em nên chị mới mệt như vậy? Trẻ con rất dễ quy kết cảm xúc tiêu cực của người lớn cho mình, cảm thấy bản thân đã làm sai. Tình cảnh năm đó tái hiện trên người Nại Nại lúc này. "Con vẫn luôn rất ngoan." Trì Ngộ xoa đầu an ủi Nại Nại, như thể đang giải hoà với chính mình. Nại Nại nhẹ nhõm hơn đôi chút khi nghe được sự phủ định của Trì Ngộ. Trì Ngộ sợ trẻ con suy nghĩ quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến quá trình trưởng thành của cô bé, liền đổi sang một nụ cười rạng rỡ, nói với em: "Vậy con có muốn mẹ ở lại không?" "Dạ muốn!" Cơ thể bé bỏng của Nại Nại bật lên. "Vậy thì tốt, lát nữa phải dựa vào con đó." Trì Ngộ véo nhẹ lên mặt cô bé, "Con chỉ cần làm nũng với mẹ, mẹ thương con sẽ không nỡ đi." "Thật ạ?" "Thật chứ, con đáng yêu như vậy, nhất định mẹ sẽ mềm lòng." ...... Nhớ đến lời Trì Ngộ, Nại Nại lúc này được Nhiễm Cấm ôm trong lòng, vừa dịu dàng vừa kiên nhẫn dỗ dành, cô bé hơi ngạc nhiên, lại có chút đắc ý. Mình còn chưa làm nũng mà mẹ đã không nỡ bỏ đi rồi. "Bữa sáng xong rồi đây." Trì Ngộ nói, "Hai người ngồi trước, em đi lấy cho." Nhiễm Cấm khẽ thở dài trong lòng, bế Nại Nại ngồi xuống bàn ăn, nhìn thoáng qua, chiều cao ghế không tiện cho Nại Nại tự mình ngồi ăn. Nại Nại lập tức nhận ra, nói: "Mẹ ơi đút con nha, lâu rồi mẹ chưa đút cho con ăn." Nhiễm Cấm: "......" Trên đường đi tới phòng bếp, Trì Ngộ bí mật giơ ngón tay cái lên với Nại Nại. Nại Nại được khen ngợi, vô cùng tự hào. Trì Ngộ cho bánh mì vào lò nướng, nướng đến khi chín vàng rồi phết bơ lên mặt, còn làm một tô salad to vật vã, khi chiên trứng thì cho một túi thịt bò lớn vào xào cùng. Mọi nguyên liệu nấu ăn đều được cô mua lúc chờ Nại Nại đến. Quá trình làm bữa sáng tương đối gian nan, mu bàn tay trái, nơi duy nhất còn lành lặn cũng vì bỏng dầu mà phồng rộp lên. Dù là vậy, nhưng khi dọn tất cả những món tự tay mình làm lên bàn ăn, khung cảnh tràn ngập hơi thở gia đình vẫn khiến Trì Ngộ vô cùng thoả mãn. Đặc biệt là, Nhiễm Cấm vẫn còn ở lại đây. Bất kể là vì đút Nại Nại ăn hay vì lấy thông tin của Triệu Tín, dù sao thì nàng vẫn ở lại đây. Trì Ngộ ngồi đối diện Nhiễm Cấm, lần lượt đặt thức ăn lên đĩa trước mặt nàng. Nhiễm Cấm cắt bánh mì cho Nại Nại, nhìn vào đĩa của mình, nói: "Không cần lấy cho tôi, tôi đút Nại Nại ăn xong sẽ đi, tôi không thấy đói." Trì Ngộ không tranh cãi cũng chẳng khuyên can: "Ăn xong bữa sáng em sẽ gửi cho chị phương thức liên hệ với Triệu Tín." "......" Nhiễm Cấm còn định nói thêm thì thấy Nại Nại đang nhìn mình, dù nói gì cũng sẽ bị cô bé nghe thấy, đành phải thôi. "Ăn nhiều salad một chút nha, đừng kén ăn." "Trứng chiên có phải hơi nhạt không? Em không cho gia vị, sợ chị ăn không quen." "Thịt bò không tệ đâu, chị ăn thử một miếng đi, cũng không quá dầu mỡ." "Uống hết nước cam nha." ...... Trong suốt bữa ăn Trì Ngộ luôn để ý đến hành động của Nhiễm Cấm, cẩn thận hỏi han. Lúc đầu Nhiễm Cấm còn hơi do dự, về sau dần từ bỏ kháng cự, bắt đầu theo bản năng nghe lời Trì Ngộ, ăn đến nỗi luống cuống tay chân. Nại Nại thấy cảnh tượng mới lạ trước mắt, hết sức vui vẻ nói: "Mẹ thật nghe lời dì út." Động tác dùng dao nĩa của Nhiễm Cấm chợt khựng lại. Sao trước kia lại cảm thấy Nại Nại phiền phức chứ? Trì Ngộ thầm xin lỗi Nại Nại. "Đúng đó." Trì Ngộ rót thêm nước cam vào ly Nhiễm Cấm vừa uống hết, sau đó cười nói với Nại Nại, "Mẹ con nghe lời dì nhất, yêu dì nhất." Nại Nại không phục "Hừ" một tiếng, nuốt xuống miếng thịt bò Nhiễm Cấm đút cho mình rồi lẩm bẩm nói: "Mẹ yêu con nhất, mẹ cũng không thèm đút cho dì." Nại Nại vừa nói ra câu này, sợ Trì Ngộ sẽ nói "Đút em đi rồi em sẽ cho chị cách liên hệ với Triệu Tín", Nhiễm Cấm lập tức đứng dậy, nói: "Tôi đi phòng vệ sinh một chút." Tuy nhẹ nhàng rời đi, nhưng Trì Ngộ vẫn nhận ra vẻ bối rối của nàng, đến vành tai cũng đỏ bừng. Trì Ngộ nhìn theo bóng dáng Nhiễm Cấm, cười nói: "Tí nữa ra phải uống cho hết nước cam đó." Nhiễm Cấm đưa lưng về phía cô, khổ muốn chết. ...... Trì Ngộ không có kinh nghiệm xuống bếp nên đánh giá quá cao sức chứa của dạ dày, cô ăn hết bữa sáng này trong gian khổ. Nhiễm Cấm càng thảm hại hơn. Chưa nói đến việc phải ăn hết toàn bộ thức ăn Trì Ngộ lấy cho, nàng còn phải uống những hai ly nước cam to, lúc này ngồi không nổi, đang đi tới đi lui bên cửa sổ. Tuy rằng rất no nhưng cảm giác nôn nao do say rượu cũng giảm đi khá nhiều. Cũng không còn chóng mặt. Không cần phải cố gắng tìm giải pháp, cũng không cần phải chịu đựng, những khó chịu trong cơ thể đã biến mất. Nhiễm Cấm cẩn thận nghiền ngẫm, phải chăng đây là cảm giác được chăm sóc? Nại Nại nằm thẳng người trên sô pha, bụng nhỏ phồng lên, rên hừ hừ. Sau khi Trì Ngộ xoa bụng cô bé, cô cầm di động đến bên cạnh Nhiễm Cấm, nói: "Chị thêm bạn lại với em đi." Tay Nhiễm Cấm siết chặt di động, vẫn nhìn ngoài cửa sổ: "Đã thêm rồi." Trì Ngộ nhanh chóng gửi thông tin cho cô: "Đây là phương thức liên lạc với bác sĩ phục hồi chức năng của Triệu Tín, ít ai biết rằng ông ta đang điều trị ở đó. Đương nhiên, Triệu Tín này không có bệnh tật gì, ADN của ông ta còn tốt hơn so với bản thể. Chỉ là ông ta vừa mới trải qua tai nạn lớn ngoài không gian như vậy, nếu không khám và điều trị thì rất dễ khiến người khác nghi ngờ. Hướng đi của Triệu Tín là do em hỏi thăm được từ đồng nghiệp cũ. Nhắc đến cũng thật trùng hợp, vị bác sĩ này lại có giao tình với nhà Tề Đồng, là học trò của bà nội Tề Đồng, từng nhận được sự chiếu cố của bà nội cậu ấy nên em mới có thể trực tiếp liên hệ với ông ta. Ông ta đồng ý cho chị và Triệu Tín gặp mặt riêng với nhau một lần, thời gian gặp không thể quá dài, bên cạnh Triệu Tín vẫn luôn có người giám sát. Nhiều nhất chắc chỉ được mười phút, nhưng với sự thông minh của chị thì có lẽ bấy nhiêu đó là đủ rồi." Nhiễm Cấm cúi đầu, ánh mắt rơi trên di động, nhẹ giọng nói một câu: "Cảm ơn." Tiếng cười của Trì Ngộ chậm rãi truyền vào tai Nhiễm Cấm: "Chị nói cảm ơn với điện thoại à?" Dưới ánh mặt trời, hàng mi thật dài của Nhiễm Cấm khẽ chớp, từ từ quay đầu lại. Trì Ngộ thấy hình ảnh của mình phản chiếu trong đồng tử của Nhiễm Cấm, trái tim cô bất giác nóng lên. "Cảm ơn em." Cái nhìn này thật chăm chú, ánh mắt Nhiễm Cấm tham lam ve vuốt lên khuôn mặt của người trong lòng mình. Trước khi kịp quay đi, nàng đã bị Trì Ngộ ôm chầm lấy. Lúc này, hai người họ đang trước cửa sổ sát đất trong thư phòng, ngăn cách với phòng khách Nại Nại đang ở bằng một cánh cửa và một hành lang dài hẹp. Được Trì Ngộ ôm trong trạng thái tỉnh táo không phải là việc tốt đối với Nhiễm Cấm. Trì Ngộ mặc áo ngủ của Nhiễm Cấm, lại vừa tắm xong nên mùi nước hoa trên người cô hơi nhạt đi, nhưng sức mạnh và sự thân mật của cái ôm này vẫn khiến cảm xúc xao động nơi đáy lòng của Nhiễm Cấm ngày càng rõ rệt. "Không được......" Nhiễm Cấm chống đẩy một hồi, còn chưa nói xong hai chữ, đột nhiên cơ thể nàng căng lên, Trì Ngộ nghe thấy tiếng hắt xì cố đè nén của nàng trong lòng mình. Mặt Nhiễm Cấm nóng bừng, nghĩ rằng sắp bị Trì Ngộ trêu chọc. Chẳng qua chỉ là một cái ôm mà cũng động tình cho được, ngoài miệng lạnh lùng cũng chẳng ích gì. Nhưng Trì Ngộ lại không chê cười mà chỉ xoa lên gáy nàng, giúp nàng giải toả căng thẳng, làm chỗ dựa cho nàng. Chị muốn dựa bao lâu thì cứ dựa bấy lâu. "Có gì mà không được? Chị có biết chị như thế này đáng yêu tới cỡ nào không?" Trì Ngộ nói bên tai nàng. Nhiễm Cấm tưởng như cả đầu ngón tay mình cũng đỏ bừng lên. Trì Ngộ nhẹ giọng vỗ về: "Một mình chiến đấu mệt mỏi lắm, thậm chí chị còn không tin bọn người Chu Vũ, chuyện quan trọng đều tự tay làm lấy. Em có thể hiểu được sự cẩn trọng của chị, nhưng không phải trên thế gian này không có ai đáng cho chị dựa dẫm đâu. Có em, có Tề Đồng và cảnh sát Lộ cùng nhau bảo vệ chị, chị muốn có thông tin gì bọn em sẽ điều tra giúp chị, chị không cần phải chiến đấu một mình nữa, như vậy không tốt hơn sao?" Trì Ngộ vuốt ve ngón tay nàng, nhìn vào những ngón tay hồng hào sạch sẽ, cô không ngăn được mình đặt môi lên khớp xương trên đó. Nhiễm Cấm vừa tê vừa ngứa như bị điện giật, nhưng Trì Ngộ lại không cho nàng rút tay lại. Nụ hôn cứ thế rơi xuống mu bàn tay nàng. "Không cần nói câu cảm ơn với em." Ánh sáng trong mắt Trì Ngộ còn sáng hơn cả mặt trời, "Chỉ cần để em yêu chị thôi.".