Nhiễm Cấm biết Trì Ngộ vẫn luôn đi theo phía sau nàng, không nói gì, cũng không ngăn cản, không cả chất vấn tại sao nàng lại muốn đến nơi này, không tạo ra bất cứ hành động nào khiến nàng khó xử. Thậm chí, ngay cả khi Sầm Nhược Nhiên đặt tay lên eo nàng, cũng không giống khi cùng Cung tiểu thư ở Câu lạc bộ Hoa Mộc Lan lúc trước, bị Trì Ngộ đường đột chen vào. Sau khi phát hiện được Trì Ngộ, không xảy ra bất cứ xung đột nào như Nhiễm Cấm tưởng tượng. Trì Ngộ không nói một lời, chỉ lặng lẽ duy trì khoảng cách thích hợp, chăm chú dõi theo nàng giữa men rượu nồng nàn và những hư tình giả ý của những người xung quanh. Giờ phút này, Nhiễm Cấm được Trì Ngộ âm thầm bảo bọc, lại nhớ đến vô số lần mình muốn đối tốt với Trì Ngộ nhưng không thể để cô phát hiện ra. Nhớ đến nàng đã phải cẩn thận thế nào để che giấu tình yêu mãnh liệt không lối thoát của chính mình, cố gắng hết sức để làm Trì Ngộ thoải mái, không tạo ra áp lực cho cô. Những việc nàng đã từng làm trước kia, giờ đây được Trì Ngộ dùng phương thức tương tự để chở che cho nàng. Áp lực nghẹt thở đè nặng trên vai, nỗi đau khi người mình yêu ở gần ngay trước mắt nhưng không thể chạm vào vẫn còn vẹn nguyên trong tâm trí Nhiễm Cấm. Bây giờ lại để Tiểu Ngộ chịu đựng sao? Em ấy đã nếm qua, sau khi thử mùi vị mới lạ còn quan tâm làm gì kia chứ? Tại sao lại còn đến đây? Nhiễm Cấm nhanh chóng nhắm mắt, ngừng thở trong giây lát, cố gắng giải tỏa phiền muộn trong lòng và dời sự chú ý khỏi Trì Ngộ. Không quay đầu nhìn Trì Ngộ, thậm chí, ánh mắt của hai người còn chưa chạm nhau lần nào trong tối nay, nhưng tầm mắt Trì Ngộ như một luồng nhiệt vô hình dán lên lưng Nhiễm Cấm, hơi nóng khiến nàng bối rối. Trái tim của cả hai như bị xoắn lại với nhau bởi một sức mạnh nào đó, không cần dùng mắt để nhìn thì Nhiễm Cấm vẫn có thể cảm nhận được sự chuyên chú đến từ Trì Ngộ. Nhiễm Cấm cứng người, sự mâu thuẫn và lo lắng cực độ đan xen trong lòng nàng. Nhưng dù nội tâm bị dày vò thế nào thì nhờ quá trình rèn luyện trong quá khứ, Nhiễm Cấm vẫn có thể khống chế được cảm xúc, không lộ ra nét mặt. Sầm Nhược Nhiên đang hưng phấn hoàn toàn không nhận ra sự khác lạ của Nhiễm Cấm, đưa nàng đến giữa một nhóm khách nữ, đang định giới thiệu nàng thì những người đó liền bật cười. "Ai mà không biết Nhiễm tiểu thư chứ? Không cần chị giới thiệu, mọi người đều biết cả rồi." "Đúng vậy, doanh nhân tài năng, diễn viên nổi tiếng. Đã mong có dịp làm quen với Nhiễm tiểu thư từ lâu, cuối cùng cũng có cơ hội." Sầm Nhược Nhiên đứng giữa, rất ra dáng chủ nhân: "Cũng đúng, vậy để tôi giới thiệu mọi người với Nhiễm tiểu thư." Sầm Nhược Nhiên lần lượt giới thiệu, nụ cười treo trên mặt Nhiễm Cấm, nhưng cũng chỉ là treo đó, không mang theo bất cứ cảm xúc gì. Những cái tên và gương mặt xa lạ len lỏi vào tai nàng, dừng lại trong phút chốc ngắn ngủi, rồi nhanh chóng bị suy nghĩ về Trì Ngộ bóp chết. Bảy tám người, bao gồm cả Sầm Nhược Nhiên vây quanh Nhiễm Cấm, bắt đầu bằng những lời khen ngợi khách sáo, sau đó dần đi sâu vào những câu hỏi tọc mạch về chuyện mà họ quan tâm. Bao gồm cả cái chết chấn động của Trì Lý nửa năm trước lẫn việc Nhiễm Cấm loại bỏ nghi ngờ và trở về Nhiễm gia...... Họ chỉ tuỳ tiện hỏi, còn khả năng trả lời cho qua chuyện của Nhiễm Cấm đã luyện thành tuyệt kỹ, nhanh chóng nghĩ ra những câu trả lời không có chút họ hàng nào với sự thật. Nàng không cần suy nghĩ, không nhanh không chậm mà trả lời khiến mọi người không cảm thấy bị lạnh nhạt, cũng không quá thân cận, duy trì một khoảng cách vô cùng thích hợp. Sầm Nhược Nhiên nhận thấy, tuy rằng Nhiễm Cấm lơ đãng nhưng nàng vẫn có thể kiểm soát câu chuyện một cách dễ dàng, điều này càng khiến Sầm Nhược Nhiên đánh giá cao. Ánh mắt cô vẫn không thể rời khỏi khuôn mặt lạnh lùng quyến rũ của Nhiễm Cấm. Vì mối liên hệ công việc lẫn sở thích cá nhân nên trong những dịp chạm mặt, Sầm Nhược Nhiên đều rất chú ý đến Nhiễm Cấm. Trước kia, Nhiễm Cấm chỉ lặng lẽ ở bên cạnh Trì Lý, không bao giờ chủ động bắt chuyện với người khác, chỉ khi Trì Lý bảo nàng nói chuyện nàng mới nói, bảo nàng làm gì nàng sẽ lập tức đi làm. Lạnh lùng lại ngoan ngoãn, sự mâu thuẫn này kết hợp với gương mặt thế gian khó tìm của Nhiễm Cấm, khiến cho bất kỳ ai cũng không cưỡng lại được sự cám dỗ của nàng. Sầm Nhược Nhiên vô cùng tò mò, Nhiễm Cấm chỉ tuân theo mệnh lệnh của Trì Lý, hay chỉ cần chinh phục được nàng thì nàng sẽ ngoan ngoãn phục tùng "Chủ nhân" của mình. Cuối cùng thì Trì Lý cũng chết, Nhiễm Cấm đã nằm trong tầm tay, dù thế nào thì Sầm Nhược Nhiên sẽ không thể bỏ qua cơ hội hoàn hảo này. Sầm Nhược Nhiên chuyển dời cánh tay từ thắt lưng lên vai Nhiễm Cấm. Qua lớp vải, Nhiễm Cấm cảm nhận độ ấm xa lạ, chuyện này vốn cũng không có ý nghĩa gì với nàng, nhưng ngay tại thời khắc đó, nàng nhìn thấy ánh mắt của Trì Ngộ được phản chiếu trong tấm kính cửa sổ sát đất. Trì Ngộ đang ngồi trên chiếc sô pha màu xanh ngọc bích phía sau, cô không có trang phục lộng lẫy mà chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu gạch đỏ và quần jeans đơn giản, mái tóc xoăn dài mềm mại buông trên vai, đôi mắt u buồn luôn dõi theo Nhiễm Cấm. Sô pha màu xanh ngọc làm làn da cô càng thêm trắng bóng như toả sáng. Đôi mắt ngóng nhìn của cô lại càng sáng hơn. Mặc dù cô ăn mặc bình thường và cũng không trang điểm, nhưng giữa những thanh sắc lập loè vẫn có sức hấp dẫn thuần khiết và sự cuốn hút đáng kinh ngạc. Không biết là do ánh đèn hay là do tấm kính phản chiếu nên một màu sắc khác, Nhiễm Cấm có thể nhìn thấy một tầng nước óng ánh trong đôi mắt Trì Ngộ. Đối diện Trì Ngộ qua tấm kính phản chiếu, Nhiễm Cấm nhanh chóng thu hồi ánh mắt, âm thầm đè nén rung động trong lòng. Lúc này, Sầm Nhược Nhiên đưa một ly rượu đến trước mặt nàng, Nhiễm Cấm vô thức cầm lấy, cho đến khi nghe thấy một tiếng chạm nhẹ nàng mới nhận ra trong tay của mình có một ly rượu vang. "Rượu này không tệ, là hàng sưu tầm của tôi đó." Sầm Nhược Nhiên nhỏ giọng nói bên tai Nhiễm Cấm, "Bình thường tôi không nỡ lấy ra chiêu đãi người khác, mấy em gái kia năn nỉ mấy lần tôi còn không cho." Vừa nói sóng mắt vừa lưu chuyển, nở nụ cười ý vị thâm trường thì thầm với Nhiễm Cấm: "Chỉ dành cho riêng em." "Vậy à." Nhiễm Cấm khẽ nói, "Nhưng tôi hiếm khi uống rượu, cũng không biết thưởng thức, cho tôi chỉ lãng phí mà thôi." "Sao lại lãng phí chứ?" Sầm Nhược Nhiên nói, "Dù cho em có đổ nó đi thì cũng là vinh dự của nó." Nghe thấy lời của Sầm Nhược Nhiên, nhóm khách nữ kia nở nụ cười ám muội. Sầm Nhược Nhiên cũng cười, một tay cầm rượu, tay kia siết chặt Nhiễm Cấm vào lòng mình. Nhiễm Cấm không hề kháng cự, tựa như con rối bị người giật dây. Rõ ràng là không nhìn về hướng cửa kính nhưng cảm giác tồn tại của Trì Ngộ vẫn mạnh mẽ như vậy. Thậm chí, Nhiễm Cấm còn mơ hồ ngửi được mùi nước hoa Trì Ngộ hay dùng. Thần kinh Nhiễm Cấm bắt đầu căng thẳng, cảm giác rung động lại bắt đầu chiếm cứ đầu óc nàng, làm nàng chếnh choáng. Đầu ngón tay khẽ run, Nhiễm Cấm uống cạn ly rượu trong tay. Mùi rượu khó chịu cuộn vào cổ họng, Nhiễm Cấm nhíu mày. Tuy rằng nàng không thích mùi rượu, dù cho đó là rượu mạnh hay rượu vang thì mùi vị kia vẫn khiến nàng bài xích. Nhưng không thể không nói, đối với người có tửu lượng kém cỏi như nàng, chất cồn có thể nhanh chóng áp chế tín hiệu động tình, lập tức đánh tan cảm giác muốn hắt hơi, lần nào cũng vậy, vô cùng hữu dụng. Sầm Nhược Nhiên thấy nàng sảng khoái uống rượu, có vẻ như rất thích thú, lập tức rót thêm cho nàng một ly. Sau khi Nhiễm Cấm tiếp nhận, lại lần nữa uống hết. Sầm Nhược Nhiên trầm ngâm nhìn nàng. "Bây giờ Sầm tiểu thư có rảnh không?" Nhiễm Cấm lại cầm một ly rượu, nói với Sầm Nhược Nhiên: "Chúng ta ra ban công nói chuyện đi." Nhiễm Cấm muốn nhanh chóng cách xa Trì Ngộ. "Được." Trong lòng Sầm Nhược Nhiên rộn ràng vui sướng, lại có chút háo hức. Cô lập tức chào hỏi các chị em khác, đi theo Nhiễm Cấm về hướng ban công. Ban công rất rộng rãi, ngăn cách với sảnh bằng cửa kính. Những tấm rèm nặng được cuốn lên hai bên. Nhiễm Cấm bước vội ra ban công, Sầm Nhược Nhiên theo sát phía sau. Nhiễm Cấm đột nhiên phát hiện có ai đó đã đứng trên ban công. Ngay khi Sầm Nhược Nhiên chuẩn bị bước qua cửa kính, đột nhiên, tấm rèm màu sâm panh nhảy đến trước mặt cô rồi rơi xuống, che khuất tầm nhìn của cô. Sầm Nhược Nhiên hoảng hốt lui về sau mấy bước, ly rượu trong tay suýt chút nữa rơi xuống đất. Hai tấm rèm dày ghép vào nhau, bóng dáng Nhiễm Cấm biến mất hoàn toàn. "Ai bỏ rèm xuống vậy?" Đầu tóc Sầm Nhược Nhiên rối tung, có mấy sợi loà xoà trước mặt cô, cô tức giận hạch hỏi những người xung quanh. Những người xung quanh còn bối rối hơn cả cô. Sầm Nhược Nhiên mở rèm để đi ra ban công, nhưng cửa kính đã bị khóa từ bên ngoài. Sầm Nhược Nhiên: "??" Ban công được thiết kế có thể khoá từ bên ngoài, được cô cố ý làm, để bản thân có không gian riêng tư trò chuyện với những khách mời nữ yêu thích. Miễn là ban công được khoá từ bên ngoài, người ở trong không thể mở ra. Sầm Nhược Nhiên: "......" Cô đâu ngờ chính thiết kế của mình lại nhốt luôn cả mình thế này. Cô hết đẩy lại kéo, nhưng cửa vẫn không mở. Hiệu quả cách âm lại tốt vô cùng, tiếng gõ tiếng la của cô cũng không truyền ra ngoài, chỉ có tiếng ồn rất khẽ bị bóp nghẹt. Ngoài tầm mắt của Sầm Nhược Nhiên, Nhiễm Cấm đã bị Trì Ngộ ôm chặt. Ban công kín đáo có rất nhiều hoa, vừa ngắm hoa, vừa có thể ngước nhìn tinh tú trên bầu trời trong không gian ấm cúng, đúng thật là một nơi lãng mạn. Chỉ là vào lúc này, Nhiễm Cấm đang mơ màng không có tâm trí nào để thưởng thức phong cảnh. Trì Ngộ đã nghĩ đến mình sẽ ra ban công sao? Có thể lắm. Cồn ăn mòn não bộ của Nhiễm Cấm từng chút một, thế nhưng nàng vẫn kịp nghĩ, Tiểu Ngộ luôn thông minh như vậy, thông minh ngoài sức tưởng tượng của mình. Có thể tìm được Sầm Nhược Nhiên thì chắc đã biết mình đến đây vì chuyện gì. Lại thêm nãy giờ mình luôn không dám đối diện với em ấy, hẳn là Tiểu Ngộ đã biết mình sẽ tìm chỗ trốn. Ban công này chính là "Chỗ trốn" gần nhất. Khi ly rượu trong tay Nhiễm Cấm đã lung lay dữ dội, nàng vẫn còn cảm thán về sự thông minh của Trì Ngộ. Nàng có thể thoát khỏi Trì Ngộ được sao? Cái ôm của Trì Ngộ thật ấm áp, thật an toàn. Nhiễm Cấm bị cô ôm từ phía sau, thân thể mềm mại lảo đảo nghiêng về trước, nhưng nàng không sợ mình ngã xuống chút nào. "Vốn dĩ em không muốn quấy rầy chị, không muốn khiến chị khó xử." Giọng nói của Trì Ngộ vang lên bên tai nàng, vừa mềm vừa nhẹ, nhưng mỗi từ đều rõ ràng chảy vào thính giác của nàng. Không biết là vì tác dụng của cồn hay là vì Trì Ngộ đến quá gần, chỉ mới nghe được giọng của cô, vành tai của Nhiễm Cấm đã đỏ bừng. Tim nàng cũng run rẩy liên hồi. "Nhưng chị cứ trốn tránh em, lại còn uống rượu nữa. Chị thật sự không uống được, chỉ một chút sẽ say, chị còn không biết hay sao?" Nhiễm Cấm có thể nghe thấy từ ngữ điệu trầm xuống và tốc độ tăng nhanh của cô, Tiểu Ngộ tức giận rồi. Trì Ngộ nói: "Chị không thể khi dễ bản thân mình như vậy." Nhiễm Cấm ngoái đầu nhìn lại, trong ánh mắt mê ly đã chứa bảy phần men say, nàng nở nụ cười như không thèm để ý. "Tôi chỉ muốn tán gẫu cùng Sầm tiểu thư, rượu có thể làm không khí tốt hơn." Nhiễm Cấm vừa quay đầu, môi nàng gần như dán vào Trì Ngộ. Ánh mắt Trì Ngộ thay đổi, Nhiễm Cấm nhận ra điều đó. Ngay khi Nhiễm Cấm đang định thoát ra, Trì Ngộ đã giữ lấy cằm nàng, không cho nàng cơ hội trốn tránh, cuốn lấy nó thật sâu..