An Sinh

Chương 21 : Mất mặt

Editor: AM Sáng hôm đó, sau khi ăn sáng xong thì vương gia đổi thuốc cho ta, ta nắm chặt tay áo vương gia hỏi: "Hình Thiên, ta ở trong này nhiều ngày rồi, vết thương cũng tốt, vậy nên, ta muốn ra ngoài ngồi một lát, được không?" Vương gia nhìn mặt sau của ta, hỏi: "Phía sau ngươi có thể chứ?" Mấy ngày nay, vì muốn vết thương nhanh lành nên mặt sau luôn dùng ngọc thế, tuy không đau, nhưng khi làm động tác lớn sẽ khó chịu, hôm nay ta cảm thấy mặt sau đã tốt lắm rồi, cũng quen với việc đặt ngọc thế ở mặt sau. Ta gật gật đầu: "Thật, nếu không tin, ta đi hai bước cho vương gia xem." Ta bước hai bước trong phòng, sợ vương gia không tin, lại đi hai vòng nữa, vì sợ ngọc thế rơi xuống nên mông luôn dùng sức, kẹp chặt, cho nên tư thế đi đường có chút kỳ lạ. Vương gia vừa ý, gật đầu, ta hoan hô: "Cám ơn Hình Thiên!" Tân Nguyệt giúp ta thay quần áo, ta lập tức nhờ Tân Nguyệt đỡ ra khỏi phòng, thật tốt, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh mặt trời, ta ngửi thấy hương hoa trong không khí, bên ngoài thật tốt. Vương gia cũng đi tới bên cạnh, chúng ta chậm rãi đi cùng nhau, chủ yếu là ta không thể đi quá nhanh, sợ thứ kia rơi xuống. Cuối cùng cũng đi tới hoa viên, ta ngồi trên ghế gỗ, nhìn vài con cá thỉnh thoảng nhảy lên mặt nước trong hồ sen, ta cười nói với Tân Nguyệt: "Trưa nay ăn cá được không?" Tân Nguyệt xì cười, nói: "Ta còn tưởng công tử sẽ ngâm một khúc, công tử thật là, thật là, aii, ta phục công tử luôn!" Vương gia nhìn hoa sen trong hồ, biểu tình chăm chú, nhưng khóe miệng hơi run rẩy, cắt, muốn cười thì cười đi, ta không mất mặt thì thôi, hắn xấu hổ làm gì. Đột nhiên ta nghe thấy tiếng người cười to, nói: "Vương phi thật là thú vị, giữa trưa có ăn cá thì đừng quên ta." Nhìn lại, người tới là Thanh vương gia, ta cẩn thận đứng lên: "Thanh vương gia mới tới!" Thanh vương gia nhăn mày: "Sao lại gọi ta là vương gia, chẳng lẽ vương phi quên rồi sao?" Ta đột nhiên nhớ đến lần trước gặp mặt, vội sửa lại: "Thúc thúc." "Vậy mới đúng." "Nếu ta đã gọi thúc thúc, vậy có phải thúc thúc cũng nên gọi tên ta hay không?" "Dung nhi." "Hôm nay thúc thúc đến đây làm gì ạ?" "Nghe nói mấy hôm trước Dung nhi lại bệnh, cho nên ta đến thăm, bây giờ Dung nhi thế nào rồi, nhìn sắc mặt Dung nhi hình như đã khỏe lên không ít." Trời ạ, may mà thúc thúc không biết nguyên nhân thật sự, nếu không thì, ta không còn mặt mũi nào nữa. Tay ta vô thức sờ mông, không tệ, bây giờ cho dù có đổi thuốc cũng không đau lắm. Ta trộm liếc nhìn vương gia, hừ, đầu sỏ gây nên chuyện này còn cười, thúc thúc nhìn thấy vương gia cười, ban đầu là sửng sốt, sau đó ánh mắt thay đổi, ánh mắt đó làm ta cực kỳ sợ hãi, ta rụt rè nhìn thúc thúc, thúc thúc phát hiện ta đang nhìn hắn, lại thay thành nụ cười ôn hòa, nói: "Dung nhi, đến đây đã quen chưa?" "Không tệ." Ta cũng không biết nên nói gì, có lẽ thúc thúc cũng nhận ra ta đang sợ, cười nói: "Dung nhi, đã nghĩ ra lễ vật gì chưa? Lần này ta nhất định thỏa mãn yêu cầu của Dung nhi." Ta nghiêm túc suy nghĩ, lại ngẩng đầu nhìn vương gia, thấy vương gia cũng nhìn mình, ta nhỏ giọng: "Ta muốn ra ngoài, chẳng phải lần trước bị quấy rầy sao?" Ta uyển chuyển nói lần trước đi chơi chưa tận hứng. Rồi chờ mong nhìn vương gia, ủy khuất, nếu lần trước không gặp thích khách thì sao ta có thể bị thương cho được. Vương gia nhìn ta một lát, sau đó bâng quơ nói: "Ừ." Ta nhảy dựng lên, kết quả chạm đến mặt sau, làm hại ta ngã xuống, vương gia lập tức đỡ ta, nhỏ giọng nói: "Ngươi như thế này mà còn có thể đi sao, nơi đó còn chưa tốt." Ta vội vàng lôi kéo tay áo vương gia: "Tốt, rất tốt rồi, vừa rồi không cẩn thận thôi, thật đó, Hình Thiên!" Chúng ta nhanh chóng ngồi trên xe ngựa để đi đến ngoài thành, ban đầu ta ngồi rất xa vương gia, nhưng xe ngựa xóc nảy làm ngọc thế ở mặt sau lắc lư, càng không ngừng động đậy, ta khó chịu uốn éo người muốn giảm bớt cảm giác khó chịu này, sớm biết ngồi xe ngựa khó chịu như thế thì đã lấy nó ra rồi. Lúc ta đang oán giận, đột nhiên xe ngựa nóc nảy thật mạnh, thứ kia hung hăng đi vào bên trong, ta kêu lên "A", thân thể không khống chế được ngã về bên cạnh, ừm, kỳ quái, mặc dù trên xe có lót lông thú nhưng cũng không thể có nhiệt độ như thế được, ta cẩn thận mở to mắt, phát hiện vương gia đang ôm mình, ta lập tức muốn rời khỏi, kết quả lại động đến mặt sau. "Không được động nữa." Nói xong liền ôm ta ngồi trên chân hắn, nói thật, mặc dù hơi khẩn tưởng, nhưng mà tư thế này rất thoải mái, không cần lo lắng mặt sau, cũng không sợ bị ngã. Hơi thở vương gia phun lên cổ ta, không biết sao mà ta lại nghĩ đến việc viên phòng, lập tức mặt đỏ như lửa đốt, thật là mất mặt, nghĩ cái gì không nghĩ mà lại nghĩ đến việc tối hôm đó. Ta muốn phá bỏ sự yên tĩnh này nên ho nhẹ: "Ừm..." Vương gia nói: "Vết thương của ngươi thế nào rồi, còn đau không?" Vừa nói vừa mò mẫn nơi đó của ta. Ta lập tức ngăn tay vương gia dời xuống: "Tốt rồi, thật đó!" "Thật sao, vậy để ta nhìn xem." Không nói nữa mà vén vạt áo ta lên, với tay vào. Thân thể ta cương cứng không dám động, cảm nhận được bàn tay vương gia tiến vào quần lót, xoa mông ta một chút, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào nơi đó, ta lập tức co người lại. "Đau?" "Không phải, chỉ là, chỉ là có chút khó chịu." Vương gia không nói lời nào, một tay nhẹ nhàng xoa nơi đó, ta nhắm mắt lại, cảm thấy tất cả lực chú ý đều tập trung trên tay vương gia, ban đầu ngón tay vẽ vài vòng xung quanh nơi đó, nhẹ nhàng, sau đó chạm vào ngọc thế, ta sợ hãi co mông lại, không ngờ ngọc thế chạm vào nơi nào đó, liền cảm thấy toàn thân run lên, lập tức yếu ớt dựa vào người vương gia, ta thở một hơi, cảm giác này giống như đêm đó viên phòng, không biết sao lại cảm thấy ngại ngùng như thế, không muốn người ngoài biết, là bí mật của riêng mình. "Sao vậy, hình như An Sinh không thoải mái, có phải nơi này đau không?" Nói xong lại chạm vào ngọc thế, ta vội vàng kéo tay vương gia: "Không phải... Không phải nơi đó." "Vậy là phía trước, để ta xem." Bàn tay vương gia lại duỗi đến đằng trước. Trời ạ, vương gia thật là, ta giữ chặt tay vương gia, cầu xin: "Hình Thiên, đừng, ừm, đây là xe ngựa, ta, ta khó chịu." Vương gia cũng không ngừng lại, đột nhiên xa phu nói: "Vương gia, đã đến!" Ta chưa từng nghe thấy âm thanh nào tuyệt vời như thế, xa phu này đúng là quý nhân của ta, lần trước cũng nhờ hắn trở về giết đám sát thủ đó. Bàn tay vương gia rời khỏi người ta, lại giúp ta sửa sang quần áo, sau đó bước ra ngoài, ta cẩn thận xuống xe, nhém chút nữa đã động đến chỗ nào đó, vẻ mặt đau khổ nhìn vương gia, đầu sỏ gây nên chuyện này, hừ! Thúc thúc thấy biểu tình của ta, thân thiết hỏi: "Dung nhi sao vậy, vết thương còn đau sao?" Ta cười miễn cưỡng: "Vừa rồi không cẩn thận đụng tới, nhưng mà bây giờ không đau, cám ơn thúc thúc." Hạ nhân đã dọn xong thức ăn, chúng ta ngồi xuống vừa ăn này nọ vừa trò chuyện cùng nhau. "Trước đây Dung nhi đã đến nơi này chưa?" Thúc thúc nghiêng đầu nhìn ta hỏi. Ta đang chuyên chú ăn trái cây, nghe Thanh vương gia hỏi thì nuốt trái cây trong miệng, trả lời: "Không có, nơi này rất đẹp, trước kia ở phủ Thượng thư, ừm, ở trong nhà, không có ra ngoài, quy củ trong phủ, phụ thân không cho con ra ngoài." Hình Thiên trừng ta, ta quay đầu trừng lại, cắt, so mắt ai lớn hơn sao, hai ta trừng nhau. Nhưng mà ánh mắt của vương gia có chút lạ lẫm, không dọa người, cũng không ôn nhu, giống như, ừm, giống như nhìn thấy thức ăn vậy, làm ta hơi sợ. Khi ta sắp không giữ vững được nữa, ta nghe thấy thúc thúc cười, nói: "Cảm tình hai con thật là tốt, ngay cả ta cũng hâm mộ hai con!" Ta cười xấu hổ, nếu ngươi biết chân tướng thì sẽ không nói vậy. Vương gia nghe thúc thúc nói vậy, chỉ cười trừ, gấp cho ta một đũa thức ăn, ta vội vàng cám ơn: "Cám ơn vương gia, thần thiếp tự làm được rồi." "Ái phi không cần khách khí, lễ phép như vậy, nhưng mà có phải ái phi cũng nên như vậy hay không..." Cái này ta nghe rõ, tâm không cam tình không nguyện gấp khối cá vào chén vương gia, "Cá này ngon thật, vương gia nếm thử đi, rất ngon đó, khi về phải thưởng cho đầu bếp mới được." Vương gia gấp cá từ từ bỏ vào miệng, từ từ nhấm nháp, sau đó nuốt xuống, tán thưởng: "Ừm, đúng là ngon thật, nên thưởng." Cơm trưa nhanh chóng qua đi khi ta và vương gia "liếc mắt đưa tình", "tình ý triền miên", bữa cơm này, ăn thật là mệt mỏi. Ta chùi miệng rồi đi đến bờ sông, ngồi xổm xuống, mặt sông chiếu lại hình dáng của ta, cách ăn mặc của người này, rõ ràng là hai người khác nhau, nếu người biết ta có lẽ sẽ nghĩ rằng đây là đệ muội ruột thịt! Nhưng mà ta là nam, dù mặc nữ trang vẫn rất kỳ quặc, ta tức giận lấy nhánh cây quật mặt nước, hình ảnh của ta trong nước trở nên mơ hồ. Thật là đau đầu, sao mọi chuyện lại biến thành cái dạng này, ban đầu chuyện rất đơn giản nhưng đã trở nên phức tạp như vậy, không biết là do ta nghĩ đơn giản hay mọi chuyện ban đầu rất đơn giản nhưng vì ta nên trở nên phức tạp hơn. Trần thúc từng nói, ta là người có cái đầu đơn giản, hơi thông minh, nhưng có khi lại làm mọi chuyện trở nên tệ hại. Chuyện này cũng có nguyên nhân, ta còn nhớ rõ có lần ngựa trong phủ ăn đậu nành nên trướng bụng, ta liền tự chủ trương mà cho ngựa ăn ba đậu, kết quả có thể nghĩ được, ngựa không còn trướng bụng nữa, nhưng mà thiếu chút nữa là chết hết, sau đó Trần thúc phạt ta nuôi ngựa một năm, bao gồm dắt ngựa đi dạo, tắm rửa cho ngựa, chải lông mao. Chuyện khác không nói, chỉ biết Trần thúc nói rất đúng. Lúc ta đang miên man suy nghĩ, đột nhiên vương gia đứng sau lưng ta nói: "Nghĩ cái gì đó?" Ta quay đầu muốn trả lời, nào ngờ vương gia đang ngồi xổm sau lưng ta, ta quay đầu, vừa lúc đụng với hắn, miệng đối miệng. Ta trợn tròn mắt đến nỗi có thể nhìn thấy lông nhỏ trên mặt vương gia, còn phát hiện lông mi bên trái vương gia có một cái xoáy. Đôi mắt vương gia chớp chớp, đột nhiên ta phát hiện bây giờ không phải lúc quan sát vương gia, mà tình hình bây giờ không tốt lắm. Sau đó ta phản ứng được liền lui về phía sau, hối hận rồi, vì sao ta không sửa được cái tính phải nghĩ kỹ rồi mới làm, ngay cả khi không nghĩ kỹ, ít nhất cũng phải nghĩ được một chút chứ. Nhưng mà ta là người như thế, ngay cả khi không làm ra chuyện gì, ta cũng không phải là ta. Ta quên mình đang ngồi xổm cạnh bờ sông, đương nhiên sau đó ta đã té sông, tuy rất thích vọc nước, nhưng ta không biết bơi. Ta té xuống sống, sặc nước, ta vừa đạp nước vừa kêu cứu: "Cứu mạng, vương gia, cứu mạng, Hình Thiên, cứu ta!" Vương sửng sốt, sau đó vẻ mặt bình tĩnh nhìn ta, không nói lời nào, cũng không cứu ta. Nhìn thấy phản ứng của vương gia, ta cảm thấy lòng mình chùng xuống, trời ơi, ta biết mình là hạ nhân, tôi tớ, không có giá trị, nhưng dù sao cũng ở chung một khoảng thời gian, ngay cả con chó cũng có cảm tình! Thật là, nếu không thì sao người ta lại bảo hoàng đế vô tình, trước kia khi xem kịch không hiểu rõ, bây giờ mới hiểu, đối với bậc đế vương thì huynh đệ còn xuống tay được, nói chi là thê tử, hơn nữa ta còn là đồ dỏm. Xem ra vương gia không thể cứu ta, ta chuyển qua thúc thúc, thúc thúc cười nói với ta: "Dung nhi, con đứng dậy đi, nước không sâu." Ta nửa tin nửa ngờ dừng giãy dụa, ngồi xuống, thì ra nước không sâu thật, khi ngồi xuống thì cao tầm ngực ta. Ta lập tức đỏ mặt, sống mười sáu năm, ta nghĩ không có chuyện gì mất mặt hơn chuyện này, thà rằng nước sâu một chút, dìm chết ta luôn đi, hôm nay xuất hành không xem lịch, nhất định là như vậy. Ta trừng mắt nhìn vương gia, không giúp ta thì thôi, vậy mà xem ta như trò cười, hại ta mất mặt như vậy, đúng là khắc tinh của ta mà. Ta chậm rãi đứng dậy, vẫn còn lo lắng bởi vì vừa rồi đạp nước kịch liệt mà mặt sau hơi khó chịu, ta cúi đầu đi đến bờ, bước nhanh đến xe ngựa, tuy bây giờ là mùa hè, nhưng y phục ướt sũng vẫn rất khó chịu. Đột nhiên vương gia giữ chặt ta, cởi áo ngoài của mình phủ thêm lên người ta, ta muốn từ chối nhưng thúc thúc lại bắt lấy bả vai ta từ đằng sau, một tay nhanh chóng xé mở áo ta. Ta sợ hãi đứng ngốc ở nơi đó, sao lại thế này, trời ơi, chẳng lẽ thúc thúc phát hiện thân phận của ta, chẳng phải mạng nhỏ của ta xong rồi sao! Ông trời, hôm nay ta nên nằm trên giường mới đúng, cho dù lăn qua lăn lại, nhưng vẫn tốt hơn bây giờ, đến nỗi mạng nhỏ của mình cũng lăn qua lăn lại lăn đến mất luôn rồi. Ta còn chưa cảm thán xong, thúc thúc kéo ta qua, hỏi: "Thật ra tên ngươi là gì?" Ta sợ hãi nhìn hắn, biểu tình của hắn làm người ta muốn lui về phía sau, ta nhìn vương gia, vương gia không để ý đến ta mà chỉ nhìn ta, nhưng lại giống như không có nhìn ta. Vì bảo vệ mạng sống, ta trả lời: "An Sinh." "Họ gì?" "Không biết, ta là cô nhi, do tổng quản Trần thúc nuôi dưỡng, ta cũng không biết phụ thân ta họ gì." "Bao nhiêu tuổi?" "Mười sáu tuổi." Thúc thúc nâng tay phải ta lên, nhìn kỹ dưới nách ta, sau đó ôm cổ ta, run giọng nói: "Đậu Đậu, Đậu Đậu, cuối cùng ta cũng tìm được con, thật tốt quá, tìm được con rồi, may mắn, may mắn!" Ta bị thúc thúc ôm chặt, mạnh mẽ, làm ta thở không nỗi, ta nhìn vương gia cầu cứu, vương gia nhíu mày nhìn ta, ta há miệng "nói": Vương gia nói gì đi. Vương gia bước tới, khuyên nhủ: "Thúc thúc, về nhà rồi nói sau, An Sinh vẫn đang ở trần." Thúc thúc buông ta ra, lau nước mắt trên mặt, giúp ta mặt y phục, miệng không ngừng nói: "May mắn."