An Sinh
Chương 18 : Viên phòng (2)
Editor: AM
Ta nhìn sâu vào đôi mắt vương gia, ý muốn nhận câu trả lời khẳng định.
Nhưng vương gia chỉ cười ôn nhu nói: "Nam và nam cũng có thể làm chuyện này, ta dạy ngươi." Nói xong đặt ta nằm trên giường, một tay đặt bên tai ta, tay còn lại khẽ vuốt mặt ta, nói: "Tin ta đi, nam và nam cũng có thể, được rồi, nhắm mắt lại."
Ta nghe lời vương gia nhắm mắt lại, trực giác mách bảo ta phải nhắm mắt lại mới tốt.
Môi vương gia lại rơi trên trán ta, sau đó chuyển đến bên tai, nhẹ nói: "Cảm nhận cho tốt nghe, tiểu hài tử."
Tuy ta hơi không thích cách xưng hô của hắn, nhưng vẫn thông minh mà không mở miệng vào lúc này.
Môi vương gia không rời khỏi, mà đi dọc theo viền tai, ẩm ướt và nóng, còn hơi ngứa nữa, ta nhịn không được nghiêng đầu né tránh đầu lưỡi quấy rầy. Nhưng nó cũng không dừng lại, mà là chui vào trong tai ta, ta cười ha ha.
Vương gia ngẩng đầu nhìn ta: "Ngứa?"
Ta cười gật đầu.
Vương gia không để ý đến ta cười nữa, lại cúi đầu, lần này đầu lưỡi không còn đùa giỡn bên tai ta, mà chuyển đến mắt ta, ta không thể không nhắm mắt lại, thậm chí còn có cảm giác gì đó mà ta không rõ khiến ta run rẩy, cảm giác này thật xa lạ, trước kia chưa từng trải qua, ta muốn đẩy vương gia ra, thử vài lần nhưng không được. Ta nhỏ giọng nói: "Vương gia, ta, ta có hơi sợ."
Vương gia cũng không để ý đến ta, giống như liếm đến nghiện, chơi đùa bên mắt trái rồi chuyển qua mắt phải, làm toàn thân ta không ngừng run rẩy, yếu ớt nằm trên giường.
Trời ạ, cuối cùng lương tâm vương gia cũng xuất hiện mà buông tha cho đôi mắt của ta, thừa dịp môi vương gia dời xuống, ta lấy tay lau đi nước trên mắt.
"A!" Ta than nhẹ, vương gia cắn cổ ta, tuy không đau lắm, nhưng lại làm ta sợ nhảy dựng. Ta nhẹ nhàng đụng đầu vương gia, nhỏ giọng hỏi: "Vương gia đói sao?"
"Đúng là đói, lâu rồi không ăn thịt."Vương gia cũng không ngẩng đầu lên nói.
Ta bị dọa sợ, đề nghị: "Vương gia, nếu không ngài ăn cơm trước đi, sau đó lại viên phòng tiếp." Vương gia à, ngàn vạn lần không cần ăn ta!
"Yên tâm, sẽ không ăn ngươi." Vương gia cười nói, xua tan nỗi sợ của ta.
Vương gia gặm cắn cổ ta xong lại dời xuống, đi đến xương quai xanh, vương gia không dùng quá nhiều sức, có cảm giác như chú chó nhỏ gặm ngón tay, ngứa, cắn xong còn lấy đầu lưỡi liếm liếm. Ừm, không biết vương gia biết ta nghĩ như thế thì có đánh ta hay không, ta đoán vô cùng có khả năng sẽ đánh ta.
Vương gia liếm thêm vài cái ở xương quanh xanh, sau đó lại dời xuống.
A a a! Vương gia vậy mà, vậy mà cắn ta, chỗ đó của ta. Ngay cả ta còn chưa sờ đến, cho dù là tắm rửa cũng chỉ là vội vàng mà lướt qua.
Hai tay ta chạm vào đầu vương gia, ý muốn đẩy ra, nhưng mà vương gia chỉ cần một tay đã chế trụ được hai tay ta, ta lại duỗi chân kháng nghị, vương gia lại đè lên người ta, chặn hai chân ta, bây giờ ta chỉ có thể tùy ý để vương gia cắn ở nơi đó.
Ta uốn éo người vì muốn giảm bớt cảm giác tê dại, nhưng mà vương gia lại gắt gao đè chặt ta, không cho ta lộn xộn. Ta cầu xin: "Vương gia, tha cho ta đi, thật là khó chịu, a!"
Vương gia vẫn tiếp tục khẽ liếm, ta nằm ngay đơ trên giường mà không thốt lên lời.
Hình như vương gia rất vừa ý với phản ứng của ta, ngẩng đầu liếc nhìn ta, lại cúi đầu cắn cắn, ta hoàn toàn không còn sức lực.
Có vẻ như đầu lưỡi vương gia rất thích chơi trò trốn tìm với cái kia của ta, ngươi đuổi ta trốn. Ta nhắm mắt lại, cảm thấy nơi đó bị đầu lưỡi vương gia làm lớn hơn một chút, cảm thấy căng căng.
Cuối cùng vương gia cũng buông tha nơi đó, ta không ngừng thở gấp.
Nhưng mà đầu lưỡi vương gia lại bò lên rốn ta, đánh vòng bên cạnh, muốn chui vào trong.
Rốn là nơi ta tắm rửa qua loa nhất, có đôi khi lại quên tẩy rửa nơi đó nên cực kỳ dơ bẩn. Ta lập tức lấy tay che rốn, nhỏ giọng nói: "Vương gia, đừng mà, nơi đó dơ lắm."
Vương gia đẩy tay ta ra, ấm giọng nói: "Không dơ, không dơ chút nào." Cúi đầu, đầu lưỡi trực tiếp chui vào trong, cảm giác này lại xuất hiện, ta không thể nào thừa nhận nổi.
Ta cho rằng viên phòng cứ như vậy là xong, nhưng mà hình như động tác của vương gia không hề ngừng nghĩ, ta phải nhắm chặt hai mắt để chịu đựng cảm giác này.
Miệng vương gia dần dần dời xuống, bàn tay nhẹ nhàng tách hai chân ta ra, ta khẩn trương lấy tay che lại, đột nhiên ý thức được, không biết từ bao giờ mà quần lót của ta bị kéo xuống, vậy mà ta không hề hay biết. Hai chân vương gia chen vào giữa hai chân ta.
Ta cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra, vừa muốn mở miệng, đột nhiên ngọc hành bị vương gia cầm lấy, nửa người trên của ta lập tức muốn nhảy lên.
Ta giật mình mở mắt nhìn vương gia, vương gia nở nụ cười mà ta chưa từng nhìn thấy, nụ cười đó, chuyện là thế này, chính là, chính là như trong sách hay nói, làm ta quên mất, ta bị nụ cười của vương gia mê hoặc, cho nên quên mất chuyện sinh mệnh của mình bị người khác nắm trong tay. Đến khi ta lấy lại tinh thần từ nụ cười kia, ta mới phát hiện ngọc hành của mình lớn lên rồi.
Ta cũng là người lớn, cũng biết đây là chuyện gì, bản thân cũng đã từng làm. Lúc ta có lần đầu thì ta bị dọa sợ muốn chết, sau đó Trần thúc nói mỗi nam hài đều như vậy, rất bình thường, không có gì đáng sợ.
Nhưng mà tự mình làm và người khác làm cho mình hoàn toàn khác nhau, ta xấu hổ vùi mặt trong gối, chuyện này quá đáng sợ.
Vương gia nhìn ta nói: "Chuyện này cực kỳ bình thường, chẳng lẽ ngươi chưa từng làm sao?"
Ta đâu có tâm tư mà đi trả lời, cảm thấy toàn thân như tập trung trên tay vương gia, trước kia khi tự làm cũng rất vội vàng, đâu có cảm nhận đa dạng như bây giờ, toàn thân ta như đi theo động tác của vương gia, lúc nhanh lúc chậm, lúc nhẹ lúc nặng, lúc lên lúc xuống.
Rất nhanh, ta tiết trong tay vương gia, trời ơi, quá trình này như muốn mạng của ta. Ta thở hổn hển, điều hòa nhịp thở của mình. Đột nhiên cảm thấy mặt sau đau xót, trời, ngón tay vương gia chui vào nơi đó của ta, ta sợ đến mức lập tức ngăn vương gia lại, vương gia cũng không nghe theo ta, dùng cả tay chân đè chặt ta, an ủi: "Hài tử ngoan, một lát sẽ không đau, ngoan, thả lỏng."
Ta không đồng ý, nhưng bị chặn bởi vương gia, không thể động đậy.
Ngón tay vương gia không dừng lại mà tiếp tục chui vào trong, ta đau đến cắn chặt răng, nói không ra lời.
Môi vương gia chạm vào mặt ta, nói khẽ: "Một lát là tốt rồi, ngoan nè!"
Cũng không biết qua bao lâu, ngón tay vương gia lui ra ngoài, ta thở ra một hơi, cám ơn trời đất, cuối cùng cũng ra rồi. Ta còn chưa nói ra lời đó, thứ gì đó lớn hơn nữa đẩy vào nơi đó, ta nghi ngờ nhìn vương gia.
Vương gia lại nở nụ cười đó, những đều ta muốn hỏi đều không hỏi ra được, bởi vì ta biết thứ đó là thứ gì, cái đó của vương gia sao lại lớn như vậy.
Ta còn chưa cảm thán xong, thứ đó liền đi vào, đau nhức đánh úp lại, hô hấp của ta bị nghẹn lại, trợn mắt, thành công ngất đi.
Truyện khác cùng thể loại
29 chương
14 chương
41 chương
18 chương
62 chương
19 chương