Ẩn Sát
Chương 97
Bóng đêm cô độc im lặng, tiếng kèn Armonica tang thương vang lên bên đống lửa. Khi ngọn lửa chợt bùng lên trên mặt biển, Kim Tông Cảm vừa mới đi ra khỏi lều, mắt thấy một chiếc pháo hạm bị một pháo hạm khác bắn trúng, trong lòng hắn trở nên trống rỗng trong chớp mắt.
Sau đó, toàn bộ lính đánh thuê trong doanh địa lập tức hành động.
Cũng không phải là lính đánh thuê mới vào nghề, vừa nghe thấy tiếng động, những người này lập tức ôm vũ khí lao ra, có người tìm kiếm vật che chắn ở xung quanh, có người nhắm về phía pháo hạm bắn cũng có người lao ra phía biển, ở phía đối diện, chiếc pháo hạm kia bắt đẩu chậm rãi di động ra phía ngoài biển.
Một trong hai chiếc pháo hạm đã bị phá hủy, nếu như một chiếc cuối cùng còn lại cũng bị cướp đi, cả đoàn lính đánh thuê gần trăm người chỉ sợ cũng chỉ có thê trải qua quãng đời còn lại trên hòn đảo này. Biết tình thế lúc này, đám lính đánh thuê xung phong lên phía trước cũng đặc biệt liều mạng, may là trên thuyền cũng không có ai công kích nên cũng không có thương vong gì.
Mắt thấy pháo hạm kia càng lúc càng đi nhanh, Kim Tông Cảm mới lấy một chiếc điều khiển từ xa từ trong lều ra, nhấn lên nút màu đỏ trên đó, pháo hạm lập tức mất động lực trong nháy mắt, dừng lại ở trên biển.
"Bắt đứa ở trên thuyền kia lại cho tao! Tao muốn cho nó sống không bằng chết!"
Giọng nói nghiến răng nghiến lợi vang lên trong bộ đàm, lúc này người áo đen trong khoang tàu đang nhanh chóng gõ bàn phím, cố gắng phá giải hệ thống phong tỏa để khởi động lại thuyền thở dài một tiếng, ở phía sau hắn, thi thể hai tên lính đánh thuê đang nằm trong vũng máu, đều là cổ họng bị cắt đứt, một dao mất mạng. Thấy những người đuổi theo trên mặt biển càng ngày càng gần, cuối cùng hắn cũng đứng lên, thoải mái phủi tay.
Đã thành công phát ra tín hiệu SOS, chỉ hi vọng tín hiệu không bị bão gió trên biển quấy nhiễu quá lớn, mà lúc này,. muốn phá giải hệ thống trên thuyền cũng không đủ thời gian...
"Mượn một chiếc thuyền nhỏ của các ngươi mà thôi, không cần phải làm nghiêm trọng đến thế chứ... Nếu các ngươi đã không muốn cho ta mượn, vậy mọi người vỗ tay rời đi là tốt rồi..."
Nhún vai. hãn rât vô tội bước vào phòng chứa đạn pháo ở phía sau...
Trên bờ biển, Kim Tông Cảm mắt đò ngầu đang ra lệnh. Hành động bắt cóc du thuyền Tinh Mộng lần này mọi người không phối hợp tốt, nhưng vẫn nhận ra được chiếc pháo hạm kia thuộc về ai. chiếc thuyền nhỏ rách nát ở phía bên kia đảo thuộc về đoàn lính đánh thuê Hòa Nhãn, mặc dù khi còn trên biển mọi người đều chiến đấu riêng lẻ nhưng tin tức đoàn trưởng đoàn lính đánh thuê Hòa Nhãn đã chết vẫn bị truyền ra ngoài.
Vốn Kim Tông Cảm đã có kế hoạch, thực lực của đoàn lính đánh thuê Hòa Nhãn cũng không tệ lắm, hôm nay thừa dịp bọn họ đang như rắn mất đầu, mình trợ giúp không chỉ có thể bắt chẹt một ít, có lẽ còn có thể thu nhận một số thành viên xuất sắc khiến thực lực của mình lớn mạnh thêm, nào ngờ đối phương không những không tiếp thu ý tốt của mình mà còn muốn lén trộm tàu của mình để chạy trốn hơn nữa trước khi rời đi còn bắn nổ tung chiếc tàu còn lại. Làm việc tuyệt tình như vậy cũng có thể xem như đã chính thức khai chiến. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
"... nếu bọn chúng đã không muốn để lại đường lui, hôm nay chúng ta phải cho bọn chúng biết thế nào là hối hận..."
Sau khi sắp xếp kế hoạch tác chiến trong rừng cây với mấy tên tiểu đội trường, nhóm người xông qua trên mặt biển cũng đã áp sát đến bên pháo hạm, nhanh chóng bò lên tàu từ bên cạnh.
Sau đó lại là một tiếng nổ rền vang, chiếc pháo hạm còn lại kia cũng lại chợt nổ tung, quầng lửa không lồ lan tỏa ra bốn phía, nước biển văng lên tung tóe. thi thể mấy người bị nổ bắn lên không trung... Chi trong nháy mắt, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Đã không còn cách nào để rời đi!
Sau khi ý thức được điều này. tiếng súng gầm thét trên mặt biển, vẽ ra từng vệt sáng trên mặt nước tối tăm. Không lâu sau, Gia Minh khoác áo choàng đen xuất hiện trên một bãi đá bên bờ biển, tìm đến chỗ Linh Tĩnh đang tránh né tại một hốc đá bí mật.
Cũng trong lúc này, nhiều đội lính đánh thuê với sự giận dữ và tuyệt vọng, mang theo khí thế hủy diệt hết thảy cũng đang chạy ào vào trong rừng cây. Đêm trước cơn bão. trên hòn đảo lập tức trở nên náo loạn.
Hòn đảo có lẽ không lớn, từ phía trên nhìn xuống, rừng cây có lẽ cũng không tính là rộng lớn, chi là có đôi khi cho dù rừng cây không rộng lớn cũng thường trở nên vô biển vô hạn, khi bị lạc đường, hoặc là đổi lại một cách nói khác...
Ngươi vĩnh viễn không bao giờ đi ra được...
Biến cố đột nhiên xuất hiện khiến phần lớn lính đánh thuê đều tiến vào rừng cây, đồng thời dường như cũng tạo ra cơ hội chạy trốn càng tốt hơn cho hai anh em Đông Phương Lộ.
Về phần gần trăm người đã đưa bọn họ vào trong lều ở trung tâm lúc trước, lúc này cũng chi có hơn mười người còn ở lại quanh đây. một bộ phận đang ở dưới biển kiêm tra xem có thể kéo chiếc tàu đắm lên sửa chữa hay không, một bộ phận khác thì canh phòng ở xung quanh doanh địa, bởi vì chiếc tàu đã nổ tung nên vẻ mặt đám người lúc này đều khá nóng nảy xúc động.
Theo như Đông Phương Lộ phân tích, bọn họ đã không có tàu để rời đi, trước khi tìm được cách khác đê ra biển, khả năng bị hải quân phát hiện là rất lớn, như vậy, sự an toàn của bọn họ trái lại lại càng được bảo đảm, chỉ là lúc này dây thừng đã bị cắt đứt hơn nửa, nếu như dừng lại vào lúc này rồi sau đó bị phát hiện ra, sợ rằng sau này sẽ không còn bất cứ cơ hội chạy trốn nào.
Vì vậy hắn lập tức gẳng sức hơn qua chừng nửa giờ nữa, cuối cùng cũng cắt đứt được sợi dây trói Đông Phương Uyển, lại để em gái cởi dây trói cho mình, sau đó hắn mới phát hiện tên mập mạp kia đang trợn mắt lên nhìn hai người.
"Hai người, hai người..."
"Đừng sợ. hiện giờ bọn họ đề phòng không nghiêm ngặt, chúng ta có thể chạy trốn..."
Đang muốn đi qua cởi dây trói cho mập mạp kia. Đông Phương Uyển đột nhiên căng thăng kéo tay anh trai mình:
"Anh, không tốt... A..."
Còn chưa nói xong, một người đã vén cửa lều lên, nắm tóc Đông Phương Uyển lôi nàng ra ngoài, vẫn là tên Dã Ngưu đã được băng bó vết thương trên người kia.
Tinh cách hắn vổn cục cằn lại mơ ước Đông Phương Uyển từ lâu, lúc này thấy hai chiếc tàu đều bị nổ tung liền vô cùng buồn bực. thấy Kim Tông Cảm đã đi ra ngoài, thậm chí muốn tới đây giải quyết nỗi buồn. Song vừa mới kéo Đông Phương Uyển ra ngoài, thậm chí hắn lại phát hiện ra dây trói trên tay chân nàng đều đã bị cởi ra.
Chưa kịp phản ứng lại, hắn lại bị một bóng người húc ngã nhào, Đông Phương Lộ rõ ràng đã bị thương nhưng động tác vẫn nhạy bén. thoăn thoắt, trong nháy mắt đã rút súng lục bên hông Dã Ngưu ra, chỉ lên đầu hắn.
Không khí dường như đọng lại trong nháy mắt, Đông Phương Lộ lấy súng máy đeo trên người đối phương xuống, đưa cho em gái mình, sau đó quay lại nhìn về phía trong lều. Đông Phương Uyển vội vàng quay vào trong lều cởi đây thừng cho tên mập mạp kia.
Lúc này đám lính đánh thuê căn bản đều ở ngoài doanh địa, trong chốc lát cũng không có ai phát hiện ra tình huống bên này. Đông Phương Lộ đương nhiên không dám nổ súng, đang định đánh ngất xỉu tên này, tên kia dường như cũng đoán chắc Đông Phương Lộ không dám nổ súng, vì vậy liền hô to một tiếng, ngay lập tức, bốn tên lính đánh thuê ở xung quanh doanh địa liền ôm súng chạy đến.
Đi ra khỏi doanh địa, Đông Phương Lộ bắt Dã Ngưu làm con tin chậm rãi lùi về phía rừng cây. Đông Phương Uyển cầm súng máy đi theo phía sau. cổ tay vẫn run rẩy liên tục. tên mập mạp theo bên người dường như lai càng sợ hãi hơn.
Hai bên giằng co lẫn nhau, tình huống trở lên rất kì lạ, đầu tiên là Đông Phương Lộ không dám nổ súng, nếu không còn con tin trong tay, ba người mình chắc chắn sẽ bị nổ súng bắn chết ngay tại chỗ, còn bên phía lính đánh thuê, trong chốc lát cũng không muốn nổ súng giết người, dù sao ba người này vẫn còn chỗ hữu dụng.
Về phần đám lính đánh thuê đang tìm kiếm trong nước ở nơi xa, khi nhìn thấy tình huống bên này liền cảm thấy hơi buồn cười, hoàn toàn không có ý định tiến đến hỗ trợ.
Lại nói, Đông Phương Lộ có thành tựu về võ công rất cao, nhưng kinh nghiệm chiến đấu sinh tử lại kém xa đám lính đánh thuê này, vất vả lắm mới đi được đến bìa rừng, Dã Ngưu bổ nhào về phía trước mà không có chút dấu hiệu báo trước nào, một viên đạn cũng bắn xuyên qua cổ tay Đông Phương Lộ, hai tên lính đánh thuê vọt lên nhanh như chớp. Đông Phương Uyển vừa bóp cò thì súng máy trong tay nàng đã bị đối phương đẩy lên. cả một băng đạn bang bang bắn lên bâu trời đêm.
Tên mập mạp đi theo kia bị một cước đạp ngã xuống đất, đồng thời trán Đông Phương Lộ cũng bị lĩnh một báng súng, sau đó bị đá bay ra xa.
Tính cả Dã Ngưu, tổng cộng có năm tên lính đánh thuê vây bắt ba người này. Đông Phương Lộ lại phải chịu một trận quyền đấm cước đá, nếu như lúc trước vẫn còn hơi hạ thủ lưu tình thì lân này hoàn toàn là ra tay toàn lực.
Đông Phương Uyển bị một tên lính đánh thuê trong số đó bắt lại, lớn tiếng kêu khóc, sau đó lại thấy Dã Ngưu kia đi về phía nàng, đôi mắt vì giận dữ mà trở nên đỏ ngầu.
"A..." một tiếng, nàng bị người kia lôi thẳng đến một bụi cây cách đó không xa, một tên lính đánh thuê ờ bên cạnh dùng tiếng Hàn Quốc nói gì đó nhưng tóm lại vẫn không thê khiến Dã Ngưu đổi ý.
Biết lần này sợ là không thể may mắn thoát được, nàng liền gắng sức giãy dụa, song bất kể là thét chói tai hay đánh đấm đểu không có hiệu quả gì, trái lại còn khiến mái tóc dài bị dứt đứt một đám trong lúc giãy dụa khiến da đầu đau rát.
Mắt thấy em gái sắp bị làm nhục, Đông Phương Lộ giãy dụa bò đậy nhiều lân nhưng đều bị đánh nặng hơn rồi ngã xuống.
Rẩm một tiếng. Đông Phương Uyển bị ném vào trong bụi cây. thân thể người kia nặng nề đè xuống.
Bất kể khóc la thế nào cũng đều không có hiệu quả, y phục bên ngoài bị xé rách, đối phương đè hai tay nàng lên trên đinh đầu rồi lại tiếp tục xé lớp y phục thứ hai.
Thân thể nàng giãy dụa điên cuồng làm lộ ra nịt ngực trắng như tuyết, mắt thấy khuôn mặt xấu xí của đối phương gục xuống, Đông Phương Uyển hét lên rồi nhắm mắt lại, sau đó trên mặt, trên gáy đều có cảm giác ghê tởm tới cực điểm.
Tuyệt vọng dâng lên từ đáy lòng gần như khiến nàng muốn cắn lưỡi mình để không còn cảm thấy nhục nhã như thế. Một khắc sau, cái miệng ghê tởm của người kia rốt cuộc cũng rời khỏi thân thể nàng, sau đó nịt ngực truyền đến cảm giác như sắp bị xé rách.
Tiếp theo... Âm ấm. đính đính, nhớt nhớt... Mặc dù rất khó hiểu, nhưng Đông Phương Uyển biết, sợ rằng người kia đã phun nước miếng lên người nàng, rất nhiều nước miếng.
Thân thể kia đột nhiên đè xuống, lồng ngực khó chịu, nàng không tự chủ được mờ mắt ra. Bóng người mặc áo đen tựa như u hồn xẹt qua trước mắt nàng.
Sau đó. từ chỗ Đông Phương Uyển nhìn lại. trong giây lát khiến người ta hoa cả mắt, bóng người kia lao vào giữa bổn tên lính đánh thuê. Bóng người lân lượt thay đổi, tiếng súng vang lên, tia lửa tựa như một ngòi bút vẽ lên trong khung cảnh đen tối.
Người thần bí mặc áo đen kia gần như đang nhảy múa ngay trước họng súng máy của bốn tên lính đánh thuê, tiếng súng dừng lại, bốn tên lính đánh thuê bị súng của đồng bạn bắn cho người đầy lỗ thủng ngã xuống. người áo đen kia cầm lấy hai hai chiếc súng máy, bắt đầu bắn về phía đám người trên mặt biển.
Trong tiếng súng. Đông Phương Lộ giãy dụa kéo tên mập mạp kia chạy vào rừng cây. Đông Phương Uyển vẫn còn run rẩy thì một bóng người khác xuất hiện bên bụi cỏ, đẩy thi thể đang đè trên người nàng ra. chi thấy yết hầu Dã Ngưu đã bị cắt đứt, máu tươi chảy đầy lên người Đông Phương Uyển.
Trong ánh sáng mờ nhạt, bóng người kia khẩn trương vẫy tay:
"Mọi người đi theo ta..."
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ, Đông Phương Uyển biết, nàng tên là Diệp Linh Tĩnh.
Truyện khác cùng thể loại
130 chương
10 chương
15 chương
92 chương
157 chương
9 chương
17 chương
66 chương
12 chương