Ẩn Sát

Chương 670

Cái này…trên lý thuyết phải nói chính xác là 1 thiên nhật ký: Hao phí gần 1 tháng thời gian mới xử lý xong sự tình của Lý Hạo Bân, hiện tại quay về Giang Hải những sự tình tiếp sau cũng đã xử lý hoàn tất, đại khái là có thể lười biếng 1 đoạn thời gian. Nếu như ko phải sự tình cấp bách và rất gấp, thật ko nghĩ có thể thể dùng phương thức như vậy đem công việc xử lý sạch sẽ. Lý Hội bân người này nói tóm lại là có năng lực, có lẽ nên xem là loại phi thường có năng lực, nếu như ko phải vì như vậy, phụ thân hồi trước sẽ ko đem tất cả sự tình kinh xu mậu dịch của tập đoàn cho hắn quản lý. Gia Minh lúc trước nói năng lực này trước sau chỉ đến từ 1 vài loại người đơn nhất. Loại người có tâm tình cùng dục vọng thường thường mới có thể tài năng chuyên chú, chính là là đồng dạng hội chứng Ace Berg (???), năng lực của Lí Hội Bân có lẽ đến từ bản tính tham lam trong xương cốt cũng nói ko chừng. Tham lam cũng ko là chuyện gì xấu, nếu ko phải vì lòng tham của hắn thì mấy năm nay kinh thương mậu dịch Trương thị làm sao có thể khuếch trương gấp nhiều lần như vậy dc? Đây đúng là điều kiện trước tiên, dù là có chút tì vết thì khã dĩ cũng có thể lý giải, dù hắn bình thương nhận hối lộ hay dùng công phu sư tử ngoạm, dù là thân thích bám váy quan hệ ‘1 người đắc đạo gà chó thăng thiên’, dù có điểm hoành hành ngang ngược cũng dc, những thứ này đều ko đáng kể, Đông Phương gia đối với loại người như vậy dù có vứt bỏ cũng ko đuổi tận giết tuyệt, cũng có thể nói ‘hảo tụ hảo tan’ (tụ hợp cũng vui mà chia ly cũng ko buồn). Ta thực vô pháp lý giải rốt cuộc chuyện gì có thể làm cho người ta ko ngừng tận lực ra sức tham lam? Có danh tiếng, có địa vị, tiền tài xài mấy đời cũng ko hết, các bằng hữu thân thích cũng đều tốt đẹp….vì sao? Đến như vậy vẫn ko thỏa mãn a, thậm chí còn muốn đem cả thẩy kinh thương mậu dịch, lợi nhuận, bí mật kinh doanh bán cho đối thủ, nếu ko phải vì như vậy, hắn lại há đến mức toàn gia gửi xác tại biên cảnh Nepal… Lui 1 bước mà nói, nếu như ko phải thành ra như vậy, ta ngược lại rất có hứng thú muốn biết bước tiếp theo hắn còn có thể đem lòng tham mở rộng đến đâu, còn có thể bán thêm cái gì kinh thế hãi tục nữa… Trước còn tưởng cả nhà hắn bị người khác uy hiếp, nhưng sau đó điều tra rõ ràng ko phải, hiện tại sự tình đúng là làm cho người ta thương cảm, ko chỉ bởi vì tổn thất tổng cộng gần 100 ức kia ko thôi. Nghĩ lại, vẫn là ko nên nghĩ tiếp những chuyện này, ngày mai còn phải gặp mặt hắn, uhm, ngày mai hoặc giả ngày sau…. Năm 2013, ngày 17, tháng 5, thứ sáu. Đông Phương Uyển. ……………… ……………… Tắm rửa xong, nàng mặt váy ngủ ngồi trên ghế dựa trên sân thượng nhắm mắt dưỡng thần, thuận tiện chờ đợi tóc dc gió đêm hong khô…nghe đâu dùng máy sấy sẽ dễ làm hư tóc, nếu có thể bão dưỡng thì nàng cũng nguyện ý tận lực chú ý 1 chút. Hồi trước trong lúc đọc sách nàng vẫn bảo trì thối quen viết nhật ký, bất quá theo thời gian tuổi càng lớn, tiếp xúc sự việc cũng càng nhiều, có 1 số việc hơi ko thích hợp ghi chép lại. Nàng gần đây có thói quen vào buổi tối rảnh rỗi thường đem các ý tưởng trong ngày ghi chép lại 1 lần. Chỉ chốc lát sau, lại đem suy nghĩ trong đầu vứt qua 1 bên, suy xét tới ước hẹn ngày mai. Từ trên ghế đứng lên, nàng nhìn qua hoa viên phía dưới, vuốt vuốt mái tóc dài, sau đó đi vào trong phòng, ngang qua bàn trang điểm nhìn qua hình dáng mình trong gương 1 chút, sau đó chuyển thân rồi khỏi, tiếp theo lại trở về trước gương tỉ mỉ ngưng mắt nhìn mình trong gương 1 hồi lâu. Nếp nhăn? Còn may là ko phải. Nàng dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt, sau đó dùng cả 2 tay hợp lại căng gò má trái đề nhìn cho rõ, lại tới gò má phải…chốc lát sau chỉ cười cười lắc đầu, chung quy chỉ vì cuộc ước hẹn ngày mai. Tựa như 1 tiểu nữ sinh… Trước mắt đương nhiên trong có vẻ ko chút nào già, mặt dù là Tố Nhan (trang điểm???) bình thường so với thiếu nữ thanh xuân cũng ko có khoảng cách quá lớn, nhưng vô luận thế nào cũng đã tuổi 32, lại sắp tiếp cận 33 rồi. Tại trong mắt 1 số người, nữ nhân hơn 30 đã là bã đậu (vứt đi, ế), nàng thì tự nhiên sẽ ko bị cho là bã đậu gì đó, bất quá, dù cho nàng có là nữ sĩ tinh anh trong tinh anh, ngẫu nhiên cũng khó tránh khỏi có người nói xấu sau lưng, ko ăn dc nho thì chê nho còn xanh, nói cái gì mà ko gả ra dc, ko ai muốn, hoặc là tâm lý biến thái theo chủ nghĩa nữ quyền, lúc nàng 28 29 đối với những thứ này đều là cười trừ, trái lại gần đây nàng cũng mơ hồ cảm thụ dc một ít áp lực ở phương diện này. Có tài sản hơn 10 tỷ, nếu là nam nhân thì có kết hôn hay ko thì cũng là chuyện ko đáng kể. Nhưng ngược lại nếu như là nữ nhân, 1 khi ko kết hôn thì thường thường sẽ bị mọi người đồn thổi như là yêu quái, cái gì mà Võ Tắc Thiên, trai bao tận những 3000, rồi gì mà sinh hoạt cá nhân thối nát, đủ loại…Nhưng những thứ này trái lại cũng ko đáng kể, chủ yếu nhất là năm trước gặp phụ thân ở Bắc Kinh, phụ thân cũng đã đề cập thoáng qua phương diện này với nàng. Đối với quan hệ của mình cùng Gia Minh, phụ thân kỳ thực cũng rõ ràng, dĩ vàng thái độ nàng cương quyết, lại còn trẻ, phụ thân cũng ko để ý những chuyện thế này. Hiện tại thì bắt đầu có chút lo lắng. Phụ thân lo lắng cũng là tự nhiên, Gia Minh là người đã có gia đình, cảm tình cùng Linh Tĩnh SaSa cũng rất tốt, có người cha nào biết con gái mình cùng chồng người phụ nữ khác quan hệ qua lại mà dễ chịu cho dc? Chỉ là tình huống trong gia đình mình có chút đặt thù, chỉ cần ko phải lạm giao gì gì đó, thì phương diện sinh hoạt cá nhân dù có chút khác người phụ thân cũng ko quản…Đương nhiên, thân phân Gia Minh có lẽ cũng là 1 trong các nguyên nhân. Nhưng trải qua nhiều năm như vậy, quan hệ này vẫn 1 mạch duy trì, mắt thấy ko có dấu hiệu chấm dứt, phụ thân tự nhiên cũng mở miệng nói vài câu. Phụ thân chỉ là dùng thái độ hàn huyên, ko phải ý tứ rõ ràng minh bạch, đã là nữ nhân hơn 30 tuổi, vẫn nên suy nghĩ 1 chút, gian díu cùng Cố Gia Minh dù là có cảm tình, hắn cũng là người chịu trách nhiệm, nhưng thời điểm 40 50t thì sao? Lại thêm 60 70t thì sẽ ra sao bây giờ? Tâm tình thái độ con người biến đổi theo thời gian, khó tránh khỏi 1 ngày nào đó không thỏa mãn, hồi tưởng lại dĩ vãng, sẽ cảm thấy mình phí hoài quá nhiều tuổi xuân, làm những chuyện ko đáng. Phụ thân là người từng trãi, có nghĩ như vậy âu cũng là lẽ thường. Trên thực tế nàng biết nhiều bằng hữu cùng trưởng bối, nghe đâu thời thiếu niên của họ thối nát ko nên thân, đến hơn 30t mới biết hối hận, nam nhân thì cố gắng thành gia lập nghiệp, nữ nhân thì giúp chồng dạy con, dần dần biến đổi thành người đáng tin cậy. Ngẫu nhiên nàng cũng đặt mình ở vị trí khách quan mà nhìn lại chính mình, kỳ thực trong lòng cũng là lo lắng, lỡ có ngày nếu thật là cùng Gia Minh tách biệt thì chính mình khả năng cái gì cũng ko có. Bất quá nếu ngẫm kỹ lại chuyện Gia Minh cũng thấy thoải mái, có lẽ sẽ ko biết xấu hổ còn tiếp tục dây dưa nhiều năm nữa a…. Hồi tưởng lại, năm nay nàng đã 32t, tự năm 97, đầu thu năm ấy gặp Gia Minh lần đầu tiên tại Thánh Tâm học viện, cho đến hôm nay, thật đúng là trãi qua đằng đẳng nữa đời người. Lúc đầu nhìn thấy hắn là khó chịu, cảm thấy tính cách hắn mệt mỏi, đối với chuyện gì cũng ko để tâm, lại ko có tinh thần tập thể, mà khi đó đoán chừng hắn xem chính mình cũng ko có cái gì là vừa mắt, hơn phân nữa là cho rằng mình là nữ nhân vô tri tự đại thích quản chuyện người khác. Cứ như vậy thành 1 cặp oan gia đối đầu, chính mình thấy hắn là phiền não, hắn lại thấy mình buồn cười, ai biết thế nào mà dần dần biến thành như bây giờ. “Ko có cái gì là ra mặt hay ko, thầy tạm thời để ta làm lớp trưởng, ta ko thể để các người trong lớp này thích tùy tiện gọi ai cũng phải theo, mà cậu cùng Hàn Cương Thành ko đúng trước, ko có việc gì chạy tới khi dễ người phải ko?” “Tin thần thể thao? Xin nhờ, là các người buột ta qua so đấu, ta có đáp ứng bao giờ?” “Cố Gia Minh, cậu lại trốn học…” “Như vậy à, cậu nếu đã trốn thì qua hổ trợ đội bóng rổ luyện tập, cậu ko thích tự học thì qua luyện tập bóng rổ, cũng có thể mà, bóng rổ có thể…đầu tiên huấn luyện cho người tính tập thể…” “Ta ko thích chơi bống rổ…” “Cố Gia Minh, ngươi cố ý.” “Ta đương nhiên là cố ý…” “Tố Ngôn là cô dâu nuôi từ bé của ta mà.” “Cố Gia Minh, ngươi là tên khốn kiếp.” “Là bạn trai ta…” “Nghỉ đông ở Paris a..” “Ngươi 1 chút ý tứ cũng ko có…” “Vương Đồ Giai ngươi làm gì” “Mình biết cậu đến Paris để làm gì, tối qua mình nhìn thấy chị Tố Ngôn…” “Nghỉ hè ở Quế Lâm ah” “…Cám ơn cậu hay mời mình đi chơi” Ha ha, thời gian như rượu, bây giờ có lẽ, qua nhiều năm như vậy, lịch duyệt nhiều hơn, gặp đủ loại người, thật chưa gặp qua một ai cổ cổ quái quái như Gia Minh… đương nhiên có lẽ bởi vì trong mắt tình nhân xuất Tây Thi cũng ko chừng, bất quá cho đến bây giờ, dù phải hay ko thì tên kia đích xác là thuộc dạng đặt thù, cũng bởi vì vậy, cảm giác đối với hắn là ko ngừng thêm sâu đậm, ko thể có ngày trở nên đạm nhạc. ---- “Vậy nên a, sự tình gần đây nên xử lý đều đã xử lý tốt, tiếp theo, anh cũng đừng trách em quấn lấy anh…” Thời điểm nói những lời này, nàng đang ngồi trước cửa sổ lớn của phòng tổng thống trên tầng cao nhất khách sạn, ngoài cửa sổ là mưa phùn rơi lất phất từ mờ sáng, cửa sổ thủy tinh to lớn phản chiếu sự bài trí xa hoa trong phòng, cũng phản chiếu ra 1 Đông Phương Uyển thành thục, tóc cắt ngang trán đến bên gò mái lại rủ xuống, khóe miệng tiếu ý đàm đạm, xem ra đúng là cô gái độc lập tự tin, hoàn toàn ko giống bộ dáng khi nói muốn quấn lấy ai đó. Đương nhiên, cái này cũng chỉ là 1 phần nhỏ cảnh tượng phản chiếu trên cửa kính, nếu như đem ánh mắt dời xuống chút xíu, thì có thể thấy cô gái năm nay đã tuổi 32, nữ cường nhân thao túng mấy tập đoàn lộ ra phần cổ và bờ vai trắng nõn của nàng, bộ dáng giống như 1 chú thiên nga cao ngạo. Mà 1 màn phong cảnh này cũng ko phải bởi vì nàng ăn mặc lễ phục trễ ngực gì, mà bởi vì trên người của nàng…cái gì cũng ko có mặc. Cận cảnh là cái ga giường bao phủ lấy thân thể mê người từ ngực trở xuống, đường cong mỹ lệ của đùi và bắp chân cũng tự dưới ga giường lộ ra, Đông Phương Uyển lúc này đang quấn lấy ga giường, cẩn thận nhấc ly caffe bên cạnh uống 1 ngụm. Mà cảnh đẹp mê người bực này chỉ duy nhất 1 người xem, cách đó ko xa, trên giường lớn, 1 nam nhân mặc áo sơ mi trắng tay cầm quyển tạp chí lật xem, ngẫu nhiên mới hướng bên này nghiêng mắt nhìn 1 chút, “ah” gật đầu. Sớm đã minh bạch tính nết của nam nhân này, Đông Phương Uyển cũng lười sinh khí, chỉ là tự nhiên nói đoạn thời gian gần đây do chính mình an bài, chí ít nàng cũng rõ ràng, tuy đối với sự tình gì cũng ko để tâm, nhưng nếu chân chính yêu cầu hắn chuyện này nọ, hắn chưa từng có sơ xẩy qua, như vậy cũng là đủ rồi. Huống chi cái bây giờ hắn đang xem là quyển tạp chí thương nghiệp, vốn là trước đó ko lâu tạp chí đăng ảnh nàng làm trang bìa, bên trong còn có trang tin tức cỡ lớn, trên ảnh nàng mặc 1 thân âu phục, mỹ lệ, trầm ổn, ko thiếu tự tin, phỏng vấn thảo luận cũng là nói năng rất tốt nên nàng vẫy hay mang theo. Dĩ vãng nàng ko quá thích thú mấy chuyện phỏng vấn như vậy, từ khi ly khai Đông Phương gia dốc sức làm việc thì đã ko thích, bây giờ đã bắt đầu tiếp nhân sự nghiệp của Đông Phương gia thì mấy chuyện này đã ko phải là tất yếu, phỏng vấn tích góp nhân khí càng thêm ko hữu dụng, hiện tại sỡ dĩ đáp ứng là bởi vì chủ biên tạp chí là 1 vị đồng học Thánh Tâm học viện lúc trước. Bất quá,, phỏng vấn mà, đối với Đông Phương Uyển là 1 người có địa vị cũng ko tránh khỏi thổi phồng 1 phen, Đối với người quen biết, loại chuyện này tự nhiên cũng tương đối mẫn cảm, Gia Minh cảm thấy hứng thú có lẽ cũng bởi vì duyên cớ này, hắn nhìn 1 chút, ngẫu nhiên phì cười, Đông Phương Uyển mắt hạnh trừng qua, sẵn giọng: “Anh làm gì mà cười quỷ dị như vậy a” “Không có” Gia Minh bật cười càng thêm trực tiếp, cầm tạp chí cùng Đông Phương Uyển so sánh 1 chút: “Anh chẳng qua là cảm thấy…haha…trên tấm ảnh này ngực của em…so với hiện tại thì thấy lớn hơn…ha ha ha ha….” Khóe mắt Đông Phương Uyển run rẩy vài cái, biết là chỉ tốn hơi thừa lời, khuôn mặt uống éo: “Em ko tức giận” “Không sai, phải tĩnh táo…” “Mới ko tức giận a” “Anh chẳng qua là cảm thấy cái hình này có phải hay ko đã qua xử lý…Uy, em làm gì đó, đứng lên…” “Chọc tức ta, cùng ngươi liều mạng…” “Way….” Sau 1 trận cãi nhau ầm ỹ, hai người ngồi ở trên giường, Đông Phương Uyển dựa vào ngực nam nhân, tay cầm quyển tạp chí chuẩn bị so sánh cùng thân thể mình, tấm ga trải giường sớm đã trượt xuống dưới tiểu phúc, lúc này nàng cũng ko ngần ngại chút nào…dù sao cũng đã bị hắn xem qua mò lại rất nhiều lần, nàng lúc này chỉ là nghĩ đối chiếu xem liệu trong tạp chí hơn phải là hơn nhiều hay ko, bất quá 2 tay Gia Minh vòng trước ngực đem nàng ôm lấy, đồng thời cũng đem bộ ngực của nàng che khuất mất. “Em thật ngu ngốc a, cùng tấm ảnh của mình so…ảnh thấy lớn hơn là bởi vì…y phục…chịu chưa?” Đông Phương Uyển cũng ko phải cái gì mà vú to, đương nhiên cũng ko thể nói ngực chưa nở, khá vừa phải, nàng đối với chính mình rất hài lòng, tự nhiên sẽ ko tới mức mà tự ti hay gì đó…, bất quá lúc này mượn đề tài để nói chuyện của mình, đùa giỡn 1 trận cười: “Còn bác sĩ a, anh quả nhiên nghiệp dư, nhân thể kết cấu gì gì đó…đáng lý phải rõ minh bạch mới đúng, cỡi trống trơn rõ ràng lại nhìn ảnh lớn…” Gia Minh nhún vai: “Anh là Hội Chữ Thập Đỏ, chuyện trị tính đói khát…” “Em nào có đói khát, em chỉ là bình thương yêu cầu….ok?...” “Anh có nói em sao?” “Vậy em còn muốn phải……” Hai người dần dần tiến vào trong chăn, chỉ chốc lát sau, Đông Phương Uyển haha cười ra tiếng. “Sao vậy?” “Đúng, em nhớ tới, ngày đó chụp ảnh…hình như mang theo áo choàng tương đối dày, lúc đó thấy trên hộp viết cái gì mà “nếu là nữ nhân càng phải tự tin..” gì gì đó…ha ha ha ha….” Nghĩ tới đây, nàng ngoặc nghẹo cười ko ngừng…. Cả buổi sáng kỳ thực trôi qua trong không khí như vậy, đối với Đông Phương Uyển và Gia Minh mà nói, ngẫu nhiên đơn độc gặp nhau tịnh ko có cái gì là ý nghĩ mới mẽ, chí ít mở đầu là ko có, đại để đều là trực tiếp đến khách sạn, mướn phòng, lên giường, có thể nói là đơn giản trực tiếp. Giống như Đông Phương Uyển nói, đây là yêu cầu bình thường, nàng ngẫu nhiên đi công tác 1 2 tháng, khắp nơi chạy đông chạy tây, mà dù ở Giang Hải, thời gian có thể cùng Gia Minh 1 chổ cũng ko nhiều, nãng cũng đang thời điểm tuổi trẻ mỹ lệ, dưới tình huống ko có 1 nam nhân nào khác, có thể bảo trì mối quan hệ như vậy quả thực là ko dễ. Quan hệ thế này có lẽ là do hồi đó tỏ tình đơn giản trực tiếp quyết định cũng nói ko chừng, buổi tối mùa đông năm 2004 kia, Đông Phương Uyển uống rượu say lấy dũng khí nói: “Way, Cố Gia Minh, mình thích cậu…chúng ta lên giường đi…” cũng là đơn đơn giản giản. Cả thảy quá trình tiếp thụ có chút phức tạp, nhưng khách quan mà nói, tựa hồ là bởi vì Đông Phương Uyển nói muốn lên giường, Gia Minh cũng là đáp ứng, từ đó về sau, quan hệ cứ như vậy 1 mạch bảo trì, thẳng đến hiện tại đã là 8 năm trời. Thời điểm ban đầu, đích thị Đông Phương Uyển nói: “Ta ko bắt ngươi chịu trách nhiệm…” cái này tự nhiên là trái lương tâm, tâm tình của nàng lúc đó cũng rất khó nói, ủy khuất tột đỉnh chỉ vì cầu toàn, bảo trì đến nay tựa hồ cũng chỉ là trên quan hệ thể xác, Gia Minh là người cổ cổ quái quái, hắn đem mình xem thành bằng hữu, gần gũi bởi vì hữu nghị, chính mình yêu cầu lên giường, hắn rơi vào đường cùng cũng phải đáp ứng. Người có yêu cầu, ta cũng ko phải chuyện gì đáng kể, cách nghĩ như vậy đối với Đông Phương Uyển chưa chắc đã là cái gì tích cực, thậm chí cũng 1 lần làm cho nàng mê mang khó nghĩ, bất quá tiếp xúc thêm sâu, nàng mới dần dần cảm nhận dc 1 chút gì đó, có lẽ lý do đối phương gật đầu vị tất đã là đơn thuần như vậy. 2 năm trước nàng có hỏi qua Gia Minh vấn đề này, nàng hỏi rất nghiêm túc, Gia Minh trả lời trái lại cũng ko có đùa giỡn. “Nói như vầy có lẽ có chút vô sỉ, nếu như chỉ là vì chúng ta là bằng hữu, trước cao trung là có khả năng, sau cao trung ta ko có khả năng bởi vì bằng hữu mà đáp ứng cái này…” Thời điểm hắn nói lời này có chút cảm giác tang thương, kỳ thực ngẫm lại cũng minh bạch, từ khi cái thứ u não kia rồi mất tích 4 năm, đến khi cùng đám người Linh Tĩnh tương phùng, sợ rằng rất khó để tiếp nhận ai đó đối với hắn có cảm tình, trừ phi loại cảm tình này đã có từ trước. Trong thời gian hắn đi học đó, tuy thường xuyên mệt mỏi, tính cách ác liệt làm cho người ta cơ hồ muốn đánh hắn 1 trận. Nhưng nếu thực là đối với hắn sinh ra hiếu kỳ, 1 nhóm người ko thể tránh né mà bị hắn hấp dẫn, tựa như là chính mình, tựa cô Nhã Hàm, rồi Huân, luôn thấy dc trên người hắn ẩn dấu gì đó, dạng tựa như là mũi kim dấu trong cục bông gòn vậy. Song những năm gần đây, cho dù chính mình vẫn hay cảm nhận dc sự đặc thù của hắn, cũng rốt cuộc ko nhìn thấy có thêm ai khác cùng hắn có gút mắc mập mờ, những thứ sắc bén gì gì đó trên người hắn chung quy đã hoàn toàn thu liễm, hoặc giả đã lột xác thành gì đó khác, trước đã cảm nhận dc thì như cũ vẫn có thể cảm thụ dc, trước ko cảm giác dc, thì sẽ hoàn toàn ko cảm giác dc. Có lẽ phải nói, những người hắn chân chính tiếp nhận làm bằng hữu thì đã vào trong 1 cánh cửa đóng kính, khó có ai vào thêm dc. Bởi vậy hiện tại, nàng càng hãm sâu vào thói quen sống chung đơn giản như vậy, cũng từ đó cảm thấy hạnh phúc. Cho dù người bên ngoài xem ra có chút cổ quái, giống như phụ thân và các trưởng bối vì mình mà lo lắng, nhưng thời gian, chỉ có thể như vậy trôi qua. ---- “Way, Gia Minh, em có đôi khi nghĩ, nếu như em ko gặp anh thì sẽ như thế nào?” Không lâu sau, 2 người ngồi trên thảm trước ghế sofa hàn huyên, Gia Minh cầm điều khiển từ xa đổi đài xem quản cáo. “Đọc sách, yêu đương, trở thành nữ cường nhân, gả cho Lôi Khánh.” “Vì sao lại gả cho Lôi Khánh?” “Tốt a, em mắt cao hơn đầu, cô độc sống suốt quãng đời còn lại…” “Hừ, mạng của em cũng quá ko tốt, phải làm tình nhân cho anh, chắc là phải sống cô độc quãng đời còn lại…” Đông Phương Uyển nhếch miệng, vẽ mặt phiền muộn. “Bởi vì em tầm mắt rất cao a… Bất quá cũng có thể gả cho Lôi Khánh.” “Em mới ko cân nhắc cái này…” Đông Phương Uyển suy nghĩ 1 chút, 1 lát sau mới nở nụ cười: “Kỳ thực em nghĩ đến sự tình lúc trước, cảm thấy rất hứng thú, khi đó có phải hay ko em có điểm hay quản việc người khác?” Gia Minh quay đầu, bộ dạng tựa như gặp quỷ nhìn qua nàng: “ko thể nào, em giờ mới bắt đầu kiểm điểm a, Cô rốt cuộc là ai? Cô nhất định ko phải Đông Phương Uyển, nhanh nhanh khai mau, là ai đang giả trang…” “Em mới ko tự kiểm điểm, em lại ko có làm sai, đến hiện tại em đều quản lý đám người trong công ty như vậy, hơn nữa nếu em ko quản việc người khác, hiện tại chúng ta chắc ko có biện pháp ở cùng 1 chổ” nàng tú mi nhíu lại: “Bất quá… em có chuyện ko nói với anh.” “Em có ngoại tình…” “Vậy thì thế nào, chỉ anh có ko cho phép em dc có à?” Đông Phương Uyển trừng mắt trách móc, 1 lát sau mới hung hăng cụng đầu lên bờ vai Gia Minh: “Em mới ko có a, bất quá… thời điểm qua tết ba có tìm em hàn huyên mà thôi, nói em có lẽ nên kết hôn…, vậy nên em gần đây đang nghĩ những chuyện này.” Gia Minh nhẹ gật đầu: “Lão nhân gia khẳng định là sẽ lo lắng.” “Đúng vậy a, ba sợ em làm tình nhân lỡ khi qua 40 rồi, đến lúc đó chúng ta tách biệt… em nói cái này cũng ko nên… nói ko nên cũng có chút kỳ quái, khả năng là có chuyện như vậy, em biết tính cách của anh, anh cùng Linh Tĩnh SaSa cũng đã từng phân ly, ai biết có thể hay ko bởi vì chuyện gì đó đem em đá đi. Em hiện tại cũng ko có cái gì, dù anh nói giữa chúng ta chỉ có quan hệ thể xác em cũng tiếp nhận dc, nhưng 10 năm sau, rồi 20 năm sau… đến lúc đó em 40 50, ai biết em có thể hay ko biến thành lão thái bà vừa keo kiệt lại vừa cay nghiệt, đến lúc đó em chạy đến nhà anh náo sự, anh còn ko tự sát tại chổ hay sao chứ.” “Căn cứ nhiều năm kinh nghiệm làm người cùng xem người của anh, anh sẽ ko như vậy.” Gia Minh cười cười, vuốt vuốt mái tóc của nàng: “em cũng sẽ ko như vậy.” Đông Phương Uyển dựa trên người hắn cũng mỉm cười: “em cũng biết, đây chỉ là 1 cách nói, cũng có nhiều khi… em sợ sau khi già sẽ như thế nào? Anh ko phải bác sĩ sao? Tâm bệch như vậy làm sao chữa?” “Ách, cái này sao, chỉ có thể chầm chậm đã…” “Em có biện pháp…” Đông Phương Uyển nhỏ giọng nói. “Gì?” “Em nghĩ sinh 1 đứa bé…” hệt như đang nói bí mật trọng đại gì đó, nàng thấp giọng, lại gằn từng chữ khi nói đến việc này, Gia Minh ngẩn người, chợt mỉm cười nhìn qua nàng. “Ko dễ dàng.” “Không có việc gì, lực cản trong nhà cũng ko lớn lắm, ca ca sẽ ko nói cái gì, ba cũng sẽ cao hứng khi em có hài tử, dù là độc thân có con cũng ko có là gì, em cũng sẽ cho con hoàn cảnh giáo dục tốt nhất. Cũng giống như cô Nhã Hàm có Đào Đào vậy. Em cũng đã chuẩn bị tâm lý có hài tử… nhưng mà còn hơi sợ đau.” Nàng nở nụ cười, lôi kéo tay Gia Minh dán trên bụng: "Nếu như dùng c-section (*phẫn thuật đẻ) là cắt ngang hay cắt đọc ấy nhỉ?” “Cắt dọc.” ngón tay Gia Minh hoặc định vài cái, cũng ko biết đụng tới chổ nào, Tiểu Uyển đột nhiên nở nụ cười, án lấy tay hắn cuộc mình đứng lên, 1 lát sau mới lại lần nữa bình thường ngồi xuống, thở hổn hễn mặt đỏ tới mang tai. “Chỉ cần người trong nhà ko có gì, còn lại những lời ong tiếng ve của những người kia em ko sợ, đợi đến khi chuẩn bị sẵn sàng, thì ngài chắc sẽ phiền toái vất vả à, phu quân đại nhân.” Nàng cười sáng lạng, hàm răng trắng noãn, vũ mị phi thường, Gia Minh nhìn nàng hồi lâu cũng đành phải nhún nhún vai, Tiểu Uyển lại tựa vào bờ vai của hắn. “Đối với chuyện này anh luôn ko chịu biểu lộ thái độ, em biết sự tình nên làm anh luôn tận lực làm… ko cần lo lắng có 1 ngày âm soa dương thác tổn thương em gì gì đó… anh nhất định sẽ ko như vậy… Cho dù ko có ái tình, như thật chỉ là quan hệ thể xác, có thể làm em trong 8 9 năm chỉ có mình anh, đời này đến hiện tại cũng chỉ cùng anh có quan hệ, em cũng đáng dc vì anh sinh 1 hài tử, ko hối hận… Huống chi… em yêu anh, Gia Minh…” ẨN SÁT HẬU THIÊN Tác giả: Phẩn Nộ Đích Hương Tiêu