Ẩn Sát

Chương 630

Mang tâm tình thấp thỏm, lúc ra khỏi tòa nhà nàng vẫn đang suy đoán thân phận của Gia Minh, bộ đội đặc chủng mất trí nhớ, gián điệp bỏ trốn hay là đặc vụ bị đuổi giết, oán hận mắng một câu, tâm tình nàng cũng dễ chịu hơn nhiều. Nhưng mà, trong khi đang nghĩ như vậy thì có một cô gái tươi cười đi tới: "Chị, chúng ta về nhà thôi." Người đó chính là em gái của nàng - Mục Trân Trân. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm. Người trong nhà bị điều tra thì không nói, hiện giờ người trong nhà luôn lo lắng cho nàng, thấy em gái của mình dường như đã đứng bên ngoài đợi một lúc lâu rồi, nàng liền hơi nhíu mày: "Sao vậy? Cứ đứng đây đợi chị à?" "Cũng không lâu mà, em với một bạn học đi qua bên kia có việc, vừa nói chuyện vừa đi tới đây." Mục Trân Trân kéo tay của Mục Thanh Thanh cười vui tươi, mắt thấy ánh mắt của chị mình nghiêm túc, nàng thè lưỡi: "Được rồi, là mẹ bảo em tới sợ chị lại bỏ đi, khuya hôm nọ về còn nói là có việc phải làm, chị không nhớ ư. Thực ra là bảo chị đi gặp mặt con của thím hai, tối hôm nay ăn cơm ở nhà mình, chị trốn không thoát đâu, phải vất vả lắm mới đợi chị về được nhà, mẹ đã chuẩn bị bữa cơm này cả tháng rồi, mẹ nói, nếu chị không về thì em phải bổ sung..." Bị em gái mình kéo, Mục Thanh Thanh che trán cười khổ một tiếng: "Trời, chị mới về có 4 ngày mà mọi người lại đối xử với chị như vậy sao." "Không phải em đối với chị như vậy, là mẹ đấy, chị phải xác định rõ đối tượng oán hận, đi nào, đi nào." Thở dài, dưới ánh mặt trời, nàng bị em gái kéo ra ngoài, lúc đi tới cửa, Mục Thanh Thanh quay đầu lại, nhìn về phía tòa nhà hùng vĩ dưới ánh mặt trời. Mấy hôm nay trong lòng nàng luôn thấp thỏm, nghi hoặc, khẩn trương, kỳ thực nghi hoặc lớn nhất vẫn là lai lịch và thân thủ kinh người của Gia Minh. Lại nghĩ tới chuyện hắn có thể là gián điệp hoặc đặc vụ, nhưng nàng cũng lo lắng không biết bây giờ hắn ở đâu, sống có tốt không, có đau đầu không. Điều này chỉ có những người trong tòa nhà này biết, ngày mai phải bắt đầu công việc mới, có lẽ nàng không thể nào biết được nữa. Có thể... sẽ không gặp lại hắn... Trong lòng của nàng nghĩ như vậy, lại nhớ tới nửa năm ở Dụ giang, trong lòng không khỏi có chút thương cảm... Có thể làm cho Gia Minh cảm ứng được oán niệm thì tuyệt đối không phải chuyện đùa, ngay lúc Mục Thanh Thanh đi ra khỏi tòa nhà âm thầm chửi người, ở cách bên đó mấy cây số, trong biệt thự của Đông Phương, Đông Phương Uyển mặc trang phục đầy nữ tính đẩy bát ở trước mặt, buồn buồn nói: "Con ăn no rồi." Nàng đứng dậy cũng không nói với ai, cau mày xoay người lên lầu, Đông Phương Lăng Hải và Đông Phương Lộ hai mắt nhìn nhau, dường như có điều gì đó cần trao đổi. Đông Phương Lăng Hải nghi hoặc, Đông Phương Lộ thì có chút bất đắc dĩ. Bát cơm của nàng vẫn còn nguyên, tuy rằng sống trong một nhà đại phú, ăn ngon mặc đẹp đối với Đông Phương Uyển mà nói chẳng phải là chuyện lớn gì, quan trọng là... mấy hôm nay nàng liên tục không ăn hoặc ăn rất ít. Từ khi Đông Phương Lộ đem chuyện Gia Minh giả trang Giản Tố Ngôn nói cho nàng biết, thì tối hôm đó nàng bỏ công ty đang một đống việc trở về nhà, len lén gọi điện thoại hỏi Hứa Nghị Đình. Sau đó nàng cứ ở nhà vài ngày, Đông Phương Uyển khi thì rầu rĩ không vui, khi thì lẩm bẩm, đôi khi còn chửi người. Hôm nay nàng lên lầu, lúc trở lại phòng mình thì nghiến răng nghiến lợi mắng một câu: "Cố Gia Minh chết bầm..." Mặt trời lúc này sắp chuyển sang hoàng hôn, trong phòng vẫn có vẻ sáng sủa, nàng ở bên trong phòng buồn chán đi hai vòng, sau đó lại ngồi lên giường ngây ngô, ngây ngô vì cái gì nàng cũng không hiểu cho lắm. Nói chung là nàng cảm thấy chuyện rất phức tạp, bao gồm cả chuyện của Cố Gia Minh, chuyện của Giản Tố Ngôn. Hiện giờ nàng mất bao công sức khổ tâm mở công ty mới thấy mình rất là ngu, vốn nàng sẽ không vì mấy thứ này mà cảm thấy phiền não, nhưng lúc này mệt mỏi và phiền não từ lúc nhỏ tới giờ giống như đang kéo lên não, làm cho nàng bực dọc vô cùng. Nàng đương nhiên hiểu người gây ra chuyện này chính là Cố Gia Minh, nhưng lại không dám thừa nhận hắn chính là người gây chuyện. Hắn rõ ràng... đã chết 4 năm rồi mà... Nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Giản Tố Ngôn, sau đó là vô số chuyện xảy ra, một cô gái có dung mạo và khí chất hoàn mỹ, trước mặt địch nhân rất lạnh lùng và quyết đoán. Cố Gia Minh... là Giản Tố Ngôn... Làm sao có thể, thế giới điên rồi sao? "Tên kia là một tên biến thái, chỉ có giải thích như vậy mới không có vấn đề..." Ngồi ở bên giường ngơ ngác, gió mát nhẹ nhàng từ ban công thổi vào, trên bàn có thứ gì đó động đậy, nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, đây chính là cái máy bay trực thăng cũ khí, cánh của nó đã bị gẫy, nói đúng hơn là bị người ta dùng thủ pháp thô bạo đánh gẫy. Đây chính là thứ do Gia Minh làm, nàng cãi nhau với hắn, hắn dùng máy bay đuổi theo mình, mình cầm cành cây muốn đập xuống thì máy bay lại xuất hiện trục trặc rơi xuống đất, bị mình đoạt mất bỏ chạy. Hiện tại nhớ tới mới biết là nó đã quá lâu rồi, là chuyện của hè năm 98, khi đó mình mới mười sáu tuổi, Cố Gia Minh cũng mười sáu tuổi. Sau khi nàng cầm máy bay hỏng trở về còn trải qua một lần ám sát kinh tâm động phách. Suýt nữa thì máy bay hỏng hoàn toàn, cũng vì ... cái máy bay hỏng này mà nàng muốn mở nhà máy sản xuất máy bay đồ chơi. Ngay lúc đó mình đã mất nhều công phu mới có thể lắp ghép lại, tuy không thể bay nhưng vẫn giữ cho tới bây giờ. Đêm hôm ám sát, Giản Tố Ngôn xuất hiện, quả thực là lấy tư thái vô địch xuất hiện ở mọi người trước mặt, nàng phá vỡ tường, giết chết tên sát thủ Đại Nội Trưởng Đốc, đồng thời bức lui một người khác. Khi đó... nàng đứng rất gần, nàng còn cùng chú Phương nói chuyện, có lẽ lúc đó là tâm lý sùng bái, làm sao có thể là Cố Gia Minh cơ chứ. Cố Gia Minh... biến mất bốn năm, nàng tưởng rằng rất thân với hắn, nhưng bây giờ lại không dám chắc chắn. Cứ ngơ ngác nhớ lại một hồi, nàng mở ngăn tủ lấy ra mấy cuốn album, cấp 3 thường hay đi du lịch đương nhiên là chụp rất nhiều ảnh, trước tiên nàng lấy một tập ảnh tốt nghiệp ra dò, bên trong không có hắn. Ngay lúc đó nàng đã cảm thấy bức ảnh này thiếu một cái gì đó,... Nàng lật một hồi, rốt cục cũng tìm được tấm ảnh trượt tuyết năm đó ở Châu âu, đúng là người bên trong ảnh kia... Trong bức ảnh này hắn đứng trong góc phòng nên không rõ mặt lắm... với lại đây cũng chỉ là bức ảnh vô tình chụp được khi hắn ở trong phòng ăn... Lúc này mọi người đang cuồng loạn, hắn ở bên cạnh nhìn cũng nở nụ cười... Chỉ có bức này là hắn cười khi chụp chung với nàng, lật lại các bức ảnh khác thấy hắn đều lạnh nhạt... Hắn là một người như vậy, không hợp với đám đông, vất vả lắm mới kéo được hắn đi thì hắn lại biến mất... Mình ghét nhất người nào đó không hợp với đám đông, sau này khi mở công ty, rất nhiều người có tài hoa nhưng không có tinh thần tập thể đều bị nàng sa thải, cũng chỉ có hắn, là nàng dễ dàng tha thứ, dường như cũng chỉ có thể dễ dàng tha thứ, nếu không người bị điên vì tức cũng chính là nàng. Người này trước kia còn dám lừa dối mình, nói Giản Tố Ngôn là cô dâu nhỏ của hắn, sau đó giả trang thành Giản Tố Ngôn xuất hiện thừa nhận, khi nét mặt mình còn rất hả hê... Nàng ngồi ở bên giường ngây ngô, ánh sáng trong phòng dần dần mất đi, nàng nhìn tấm hình kia, lúc đó tuyết đang rơi, nàng giơ nắm tay lên đang gọi cái gì đó. "Gia ---- Minh ---- " Giống như có tiếng gọi xa xưa truyền tới. Mình đang nhìn hắn, cái miệng há thật to. Giơ lên, lớn tiếng gọi, tại sao phải nhìn hắn. Sắc mặt hắn cũng không có vẻ vô cùng hưng phấn, mình vì vậy mà tức giận, muốn mắng hắn... Nhưng vì cái gì, mà hắn lại cười.