Ẩn Sát
Chương 622
Hai người làm việc chung nhiều năm, đương nhiên nàng nhận ra bóng lưng này có chút mất hồn mất vía.
"Tiểu Uyển, mệt mỏi ư?"
"À..."
Đông Phương Uyển đảo mắt, sau một lát lắc đầu:
"Không có gì, đang nghĩ một chuyện."
Giọng nói của nàng đúng là vẫn tự tin nhưng mà cũng đã có chút mệt mỏi, điều này cũng khó trách, hơn một tháng qua cô gái này đúng là đã mất nhiều tâm huyết, đôi khi Hứa Nghị Đình cũng muốn nói, Tiểu Uyển có một khuyết điểm duy nhất đó là chuyện gì cũng nhìn một cách quá mức chân thật.
Sau khi Nghị Đình rời đi, Đông Phương Uyển cầm lấy điện thoại bấm số của anh mình, không lâu sau đó, điện thoại được nhận.
"Anh, em hỏi một chuyện hôm nay Vương Đồ Giai và mấy bạn học cũ tới đưa giấy mời, có nói là lúc ở trong nhà chúng ta gặp Cố Gia Minh và Liễu Hoài Sa, là sự thật ư?"
Đông Phương Lộ ở bên kia cười cười, không lâu sau khi nhận được câu trả lời thuyết phục, Đông Phương Uyển mở to hai mắt.
"... Làm sao có thể... Hắn không chết ư? Anh trước kia lập mộ cho hắn, còn nói... Được rồi, mặc kệ thế nào, hắn còn chưa có chết... Bên Ứng gia phản ứng thế nào? Lúc trước Ứng Tử Phong... Ngày hôm qua đã chết, ngay cả Ứng Hải Sinh, Ứng Tử Lam cũng vậy? Trời ơi... Gia Minh làm?"
Đông Phương Lộ nói một số chuyện gì đó, Đông Phương Uyển ngẩn ngơ, há mồm mãi không nói được một lời, qua một lúc sau, ngông ngữ của nàng trở nên lắp bắp.
"... Đùa cái gì mà đùa, em sốt ruột vì hắn... a, không phải là vì... Giản Tố Ngôn mà... Em có hứng thú với chị Tố Ngôn không phải là anh không biết, còn nữa... Còn nữa... Nghị Đình ấy, anh biết đấy, chị Tố Ngôn đã giúp cô ấy rất nhiều, giúp nàng cai nghiện còn cho mượn tiền, mấy năm nay cô ấy cũng kiếm được một chút, vẫn muốn nói câu cám ơn và trả lại tiền, thế nhưng khi đi tìm cô Trương thì cô ấy cũng không biết hiện giờ chị Tố Ngôn ở đâu, chị ấy có liên lạc với Gia Minh, hiện giờ hắn trở về, vậy..."
Tìm được cái cớ, nàng bắt đầu miệng lưỡi lưu loát hẳn lên, trong mưa lớn, có một tia sáng chiếu qua cửa sổ, nàng lập tức im bặt.
"Em nói cái gì..."
Tiếng sấm nổ vang, nàng đứng trước bàn làm việc, duy trì tư thế ngẩn ngơ một lúc, sau đó tay chậm rãi buông tay, loa rơi xuống mặt bàn.
Mưa vẫn rơi như cũ, trong phòng làm việc không có bật đèn, nó cũng tối sầm giống như bầu trời ngoài kia, nàng đứng im trong khung cảnh tối sầm ấy, không lâu sau nàng mới chậm rãi ngồi xuống, động tác vẫn mang sự ưu nhã như cũ, chỉ là cái khí tức ngỡ ngàng kia vẫn còn lưu lại. Những lời nói của anh nàng vẫn quẩn quanh trong đầu.
"... Này! Này, sét đánh phải không? Còn nghe rõ chứ... Mấy năm trước anh đã nói chuyện với hắn, còn tưởng rằng em cũng biết... Giản Tố Ngôn chính là Cố Gia Minh giả trang đấy... Mặc dù không có biện pháp nào kết luận, thế nhưng em và Hứa Nghị Đình chẳng phải là đã gặp Giản Tố Ngôn, toàn bộ đều là Gia Minh... Các em không phải trẻ con nữa, chuyện này không cần thiết giấu các em, không để cho các em tiếp tục bị hắn lừa, ha hả... Alo, em còn nghe không... Anh biết này rất khó tiếp nhận, được rồi, anh cúp máy đây, em cứ suy nghĩ lại... Lúc rảnh rỗi thì trở về nhà một chuyến, chú Phương muốn đi, lúc bên Ứng gia gặp chuyện không may các mặt khác cũng phải lo lắng, nếu như em muốn cố gắng phấn đấu, đây là một cơ hội tốt..."
Điện thoại bị ngắt
Tút ---
***
Nói là mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, nhưng thực ra trên đường đi Nhã Hàm không ngủ một chút nào, lười biếng ngồi ở bên cạnh nhìn Gia Minh lái xe, cũng không biết nàng đang suy nghĩ cái gì, thỉnh thoảng quay đầu lại nói chuyện với Đào Đào, hai mẹ con bàn luận xôn xao, tiếng cười của cô bé vô cùng thanh thúy.
Mưa rất lớn, bên ngoài bầu trời âm u, giống như muốn đem toàn bộ thế gian này tẩy rửa một lần, làm cho toàn bộ mọi thứ đều trở nên trong suốt, có một số nơi bật đèn, ánh sáng lung linh, chiếc xe của Nhã Hàm cũng bật đèn, cây cối xanh tươi ướt át, không lâu sau đó, khung cảnh quen thuộc đã hiện lên trong mắt.
Học viện Thánh Tâm lúc này đang là thời gian nghỉ hè, mưa lớn khiến cho cả khu trường vắng ngắt, con đường và khu dân cư xung quanh học viện cũng im lìm.
Trên đường đi đến học viện Thánh Tâm, họ cũng đi qua căn nhà nhỏ mà Gia Minh, Linh Tĩnh, Sa Sa cùng ở, thực ra hai nơi cách nhau không xa.
Khi Gia Minh còn học cấp 3, bốn người thường xuyên đi lại, sau khi Gia Minh có quan hệ với nàng, thì thường xuyên hơn một chút. Căn nhà của Nhã Hàm vẫn được thường xuyên quét dọn, trông cũng vẫn như cũ.
Tới Thánh Tâm, con đường còn lại chẳng bao xa nữa, khi tới biệt thự, trông cảnh sắc bên ngoài vẫn như cũ, nước mưa đã cọ rửa bên ngoài sạch sẽ.
Khi mở cửa, Nhã Hàm cầm chìa khóa dí mấy lần cũng không vào được vào trong lỗ, khi mở ra thì toàn bộ đều là màu trắng.
"Mẹ nói đây là chỗ Đào Đào sinh đấy."
Cô bé tò mò nhìn vào trong phòng, sau đó hăng hái đi trước, trước đây cô bé cũng tới nơi này, nhưng có lẽ do còn nhỏ tuổi nên thường không nhớ, tuy không có người ở, nhưng nơi này không có nhiều bụi, tất cả vẫn được bày biện giống như mấy năm trước.
"Cứ nửa năm lại tới đây quét dọn một lần..."
Nhã Hàm đi lật những tấm vải che màu trắng, nhẹ giọng nói chuyện, Gia Minh cũng tới nhấc mấy thứ có trọng lượng nặng lên.
Đào Đào thỉnh thoảng đi tới hỗ trợ, thỉnh thoảng ngồi trên sa ***, đấm đấm mấy cái, nhìn mẹ mình hỏi mấy vấn đề đại loại như:
"Mẹ, con sinh ra ở phòng nào."
"... Năm ấy mang thai Đào Đào, tình hình với người nhà rất căng thẳng, đành phải mời một người cô tới chăm sóc... khi Đào Đào được chừng vài tháng, lúc đó nó rất nghịch ngợm... thường hay đá lắm..."
Nói tới chuyện mang thai, trên mặt Nhã Hàm hiện lên sự hạnh phúc:
"Tháng mười hoài thai nhưng lại sinh sớm nửa tháng, đứa nhỏ này... lúc chiều chị cảm thấy mình sắp sinh, gọi điện thoại báo với bác sĩ, lúc bác sĩ tới thì chị đã nằm trong phòng đỡ đẻ rồi, bởi vì sinh dễ dàng cho nên chỉ sau khoảng hai giờ, Đào Đào cất tiếng khóc thật lớn..."
Vừa thu dọn, Nhã Hàm vừa nói chuyện, Đào Đào yên tĩnh mở to mắt lắng nghe, công việc được hoàn thành rất nhanh, hơn mười phút sau căn phòng từ trên xuống dưới đã khôi phục nguyên trạng, Nhã Hàm cầm một đống gối lớn mang tới phòng khách.
Đào Đào ngồi ở trên đống gối mềm, lặng lẽ nói chuyện với con gấu, cô bé đương nhiên không thiếu đồ chơi, nhưng chẳng mấy khi Nhã Hàm mua cho nó đồ chơi lớn gấn ba bốn lần mình thế này, trong lúc nhất thời nó cảm thấy có chút mới mẻ thích thú.
Gia Minh đi ra ngoài mua mấy thứ đồ dùng lặt vặt, sau đó đun nước nóng, bóc hai chiếc chân giò hun khói.
"Buổi trưa không ăn cơm, bây giờ chắc cũng hơi đói."
Tiểu Đào Đào ở đối diện dùng đôi mắt trong veo nhìn hắn. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Mì ăn tôm không phải là thứ gì quý giá, nhưng do có Nhã Hàm chăm sóc, đương nhiên là cô bé cũng không thường xuyên được ăn.
Nhã Hàm nhìn đôi mắt trong veo của con mình bật cười, sau đó múc cho Đào Đào một bát mì, cô bé cầm cái bát nóng hỏi, hưng phấn đòi ăn.
Ăn nửa bát mì, ngồ nói chuyện với gấu trắng một lúc, cô bé lập tức thiếp đi. Sáng hôm nay cô bé phải theo mẹ mình đi làm, không có gì chơi nên tương đối nhàm chán, lúc này về nhà cũng chẳng có gì chơi, nên sau khi ăn xong cô bé vẫn chọn gấu trắng làm thứ tiêu khiển.
Nhã Hàm ôm con gái đang ngủ say đi vào phòng.
Truyện khác cùng thể loại
33 chương
244 chương
130 chương
30 chương
50 chương
78 chương
123 chương
11 chương