Ẩn Sát

Chương 579

Hắn đang nhìn những người này, có cả trai lẫn gái, đa phần là trẻ tuổi, cũng có một số người đang nhìn hắn, những người vào đây đa phần là những thiếu nam, thiếu nữ mới ra xã hội không lâu, cũng có một số sinh viên tới đây làm thêm ngoài giờ. Trong mắt các cô gái, vị doanh nhân tầm khoảng 24 tuổi này có một sức hấp dẫn không nói nên lời, trẻ tuổi, hiền hoà, mà lại nhiều tiền. Hắn có quan hệ tốt với ông chủ, cho nên các nàng đều nghe được một số tin đồn, nghe nói hắn là người thừa kế một gia tộc có một tập đoàn lớn, tài sản mấy năm nay chỉ tùy tiện vứt trên đất cũng lên tới cả trăm triệu. Nếu như người khác ngồi ở quầy bar uống rượu vui vẻ chắc chắn sẽ bị cảnh cáo, nhưng đối với hắn, người khác coi đó là một biểu hiện có cá tính. "Anh đẹp trai, chạy tới chỗ này uống rượu là không nể mặt chúng tôi rồi, không bằng thử xem rượu tôi mới pha chế hôm qua nhé?" Một cô gái pha rượu, tóc đuôi ngựa, dung mạo xinh đẹp đi tới, nàng tên là Lê Nhã, cũng là bà chủ quan bar này. Hai người trước kia học chung với nhau ở học viện Thánh Tâm, khi Đông Phương Lộ tới Thâm Quyến gặp được nàng, sau đó thường xuyên tới đây uống rượu. Lúc này hắn cười cười: "Thôi, chị Nhã, chị tìm tôi tới thử độc hay sao?" Vui đùa như vậy, Lê Nhã cũng không ngại, nàng lấy một cái cốc dài, tự rót cho mình một chén: "Chuyện đã sắp xếp ổn thỏa hết hay chưa?" "Rồi, hai ngày này thật mệt mỏi, chuyện tiếp theo giao cho bọn họ, ngày sai trở về." "Không phải là còn cảm tình với Diệp Linh Tĩnh đó chứ?" Lê Nhã cười cười: "Còn tới đây ư? Na Na làm sao bây giờ?" Sư Na Na là một người bạn gái của Đông Phương Lộ, cũng học sau Lê Nhã một lớp, nàng ta quen Lê Nhã trước, sau đó mới quen Đông Phương Lộ. Đông Phương Lộ hiện giờ không nghĩ nhiều như vậy, hắn lắc đầu, đại khái là không muốn chuyển trọng tâm câu chuyện vào Linh Tĩnh, nói: "Làm sao có thể..." Qua một lúc, hắn lại thêm một câu: "Đương nhiên còn trở lại đây, sự nghiệp cũng ở đây mà." Lúc hai người đang nói chuyện, một cô gái mặc sơ mi trắng đi vào, nhìn hai người vẫy tay, nói: "A Lộ, chị." Đông Phương Lộ bất đắc dĩ nhíu nhíu mày: "Tôi vẫn cảm thấy gọi A Lộ không hay bằng Tiểu Lộ, nhưng mà nàng không chịu thay đổi..." "Đại khái là người ta không muốn gọi cậu là nhỏ." Lê Nhã cười, giảm thấp thanh âm, nói: "Cậu chuẩn bị sẵn sàng đi, Na Na biết chuyện của Diệp Linh Tĩnh, biết hôm qua cậu bỏ mọi chuyện để thu xếp công việc về nhà, không chừng cô ấy lại nũng nịu với cậu thôi." "Cậu đấy... chỉ sợ thiên hạ không loạn..." Đông Phương Lộ bất đắc dĩ liếc mắt, sau đó quay đầu lại, vừa lúc bạn gái của hắn bổ nhào vào lòng: "Na Na, có vui vẻ không?" "Vui." Sư Na nói mình vui vẻ, uống một ngụm rượu lớn rồi nói: "Em vừa tới công ty của anh, bạn của anh nói ngày mai anh quay về Giang Hải, anh chưa nói với em." "A, cũng mới quyết định, anh cũng không nghĩ là chuyện làm xong được trong ngày hôm nay..." "Em cũng muốn đi." "Ách... Anh có đi lâu đâu..." "Em muốn nhìn nơi anh sinh ra!" Hai người vừa mới nói vài câu, Đông Phương Lộ tính cách hiền hoà gật đầu cười. Hơn một năm yêu nhau, hắn biết Sư Na Na là một cô gái tinh nghịch, tính cách chủ động. Đương nhiên đây cũng chỉ là một cách nói, còn một nguyên nhân khác đó là cô nàng này là bạn gái của hắn. Đông Phương Lộ cũng không có nhiều yêu cầu gì. Nói vài câu, Na Na có chút cẩn thận hỏi hắn xem có phải là năm đó hắn đã từng theo đuổi một cô gái tên là Diệp Linh Tĩnh hay không, hắn đương nhiên là thuận miệng bịa vài câu chuyện, dẫn dắt trọng tâm câu chuyện rời đi. Sau một lát, mấy người bạn làm ăn cũng tới đây, Đông Phương Lộ nhân cơ hội thở dài. Trên thực tế, rất ít người biết, Đông Phương đại thiếu nổi tiếng là có bạn khắp thiên hạ, thực ra chỉ thực sự kết giao với những người có tính cách điềm đạm nho nhã. Kiếp trước Gia Minh cũng đã sưu tầm được tư liệu về điều này. Chuyện cho tới bây giờ, tâm tư của Đông Phương Lộ với Linh Tĩnh cũng đã phai nhạt. Từ khi biết Gia Minh và Linh Tĩnh ở chung, hắn đã buông bỏ sự theo đuổi, hôm nay hắn quan tâm tới việc này không phải vì ý nghĩ khi xưa, mà là vì lời hứa với Gia Minh. Khi đó hắn hỏi Gia Minh: "Tại sao có thể tin tưởng người khác." Gia Minh trả lời là: "Chí ít có thể tin tưởng ngươi." Lúc đó, hắn đã hạ quyết tâm, mặc dù chuyện này hắn không thể làm được hoàn mỹ, nhưng mà đây là một sự tín nhiệm với hắn. Đặc biệt lúc Gia Minh qua đời, lời hứa này lại càng quan trọng. Bởi vậy, khi biết tin Linh Tĩnh trở về Giang Hải, tính tình hắn lúc nào cũng nặng trịch, không biết nên nói như thế nào, giải thích thế nào, mới có thể giảm thiểu thương tốn xuống mức thấp nhất. Trong lòng hắn cho rằng, Linh Tĩnh hiện giờ đang bị vây trong trạng thái bi thương. Đương nhiên, ở một mặt nào đó, cảm tình với Linh Tĩnh của hắn vẫn còn, đây là một cô gái đẹp, không chỉ là đẹp về bề ngoài, mà tính tình cũng đẹp. Nếu như tương lai nếu như hắn chưa kết hôn, nếu như Linh Tĩnh lúc đó bỏ được gông xiềng Gia Minh, thì hắn sẽ là một người có cơ hội nhất để nàng lựa chọn, nhưng hắn cũng biết, không phải là lúc này. Hắn biết, một cô gái quyết tâm ở nước ngoài 4 năm không về, người đó sẽ có sự kiên quyết tới mức nào, hắn không phải là loại người tự tin mù quáng như Julian. Bởi vì hắn hiểu rõ, cho nên mới thở dài. *** Tới gần nửa đêm, Giang Hải. Tivi đang pháts chương trình tin tức quốc tế, nhưng trong phòng lại không có ai, Kiều Quốc Duệ đang ở phòng bếp chuẩn bị ăn khuya, chỉ chốc lát sau, vợ hắn là Trần Á Lệ quấn khăn tắm xuống lầu hỗ trợ. "Ưm, cho hơi nhiều muối..." "Vậy sao?" Kiều Quốc Duệ gắp thử một miếng bỏ vào miệng: "Anh nghĩ mùi vị cũng đâu có tệ." "Dù sao anh nấu nên anh nói ngon." Vợ hắn cười, liếc mắt thướt tha, cuộc sống vợ chồng 4 năm chỉ nhìn qua cũng biết là hòa hợp tới mức nào, chỉ duy nhất trên phương diện nấu ăn là họ có cách nghĩ khác nhau. Đương nhiên, thỉnh thoảng đấu đấu võ mồm, mới chứng tỏ được tình thú. Từ sau khi kết hôn, hắn rời khỏi tiểu tổ hành động của Viêm Hoàng Giác Tỉnh, Trần Á Lệ có công việc ở UBND tỉnh, hắn cũng làm một chức quan nhàn hạ ở trong chính phủ, nói thực ra, chức vị của Á Lệ cao hơn hắn nhiều lắm, nhưng họ không quan tâm tới điều này. Hôm nay họ phải làm tăng ca, cho nên bây giờ mới ăn cơm. Sau khi bận rộn nấu nướng, đặt đồ ăn ở trên bàn, có tiếng đập cửa vang lên, hai người đều ngây ngẩn cả người. Bởi vì cho dù có khách, thì người ta cũng phải bấm chuông cửa, nhưng mà hiện giờ lại gõ, chứng tỏ có chuyện không bình thường. Kiều Quốc Duệ và vợ nhìn nhau, sau đó đi tới cạnh cửa, lúc mở cửa phòng, họ nhìn thấy bên ngoài có một người ngoại quốc cao lớn. "Xin chào, nơi này có phải là nhà của Kiều Quốc Duệ tiên sinh không?" Câu tiếng trung này có chút ngập ngừng, Kiều Quốc Duệ nhìn hắn một lát, sau đó cố gắng tươi cười, mở miệng nói bằng tiếng Anh: "Nếu như ta đoán không sai... Ngươi tới để giết ta?" "Đúng vậy."