Ẩn Sát

Chương 500

"Cố quân trước đây đã tới Tokyo?" "Tôi quen nơi này còn hơn cô nhiều đấy." Buổi tối ăn cơm xong trở về, Huân có chút nghi hoặc hỏi vấn đề này, bởi vì sau khi ăn cơm tối xong, hai người lái xe đi dạo trong thành phố hơn 1h đồng hồ, Gia Minh lái xe, nàng đương nhiên nhận ra hắn rất quen Tokyo. Mặc dù không chú ý những nơi mình đến, nhưng Huân cũng nhận ra những nơi hai người dừng lại ven đường hầu như toàn là sản nghiệp bí mật của Bùi La Gia, Gia Minh cũng không kiêng kị nàng, khi tới nơi hắn quan sát rất nhiều thứ như cameras, đèn xanh đèn đỏ, cảnh sát tuần tra cùng với những đồn cảnh sát ở gần, đây không phải là cái nhìn lần đầu mà chỉ là củng cố lại trí nhớ. Tại sao Gia Minh muốn tới Tokyo, trong lòng của nàng đã sớm đặt câu hỏi, nhưng cho dù thế nào, nếu Gia Minh không chủ động nói thì nàng cũng không hỏi, quan trọng nhất là hắn đã tới, mình sẽ toàn lực hỗ trợ… Đương nhiên dùng từ hỗ trợ không được chính xác cho lắm, ở trong lòng nàng, đặc biệt là từ sau khi biết được thân phận và chiến tích của Giản Tố Ngôn, Gia Minh đã là một hình như vô địch trong lòng nàng. Trở lại Nguyệt Trì gia, Huân giúp Gia Minh chứng minh thân phận, thực ra buổi chiều Văn Thái Lang nói quá, nếu đã là bạn của nàng thì chỉ cần nói mấy câu là xong. Sau khi trở về, Gia Minh tắm rửa xong liền nằm trên giường xem truyện tranh, TV mở thật to. Sau khi Huân tắm xong, nàng ôm gấu trúc rối co chân ngồi một bên xem ti vi, nói chuyện linh tinh một chút, đại khái chừng hơn 10 giờ, Huân trở lại phòng mình tắt đèn đi ngủ, chỉ còn thanh âm dế mèn ở ngoài vọng vào. Cùng lúc đó, trong biệt thự của gia chủ Nguyệt Trì gia, đèn trong thư phòng vẫn sáng, Nguyệt Trì Chính Không đang ngồi trên ghế xem tư liệt, trong phòng còn ba người nữa, hai gã trung niêm nam nhân, một là trưởng lão, một là sư phụ nhẫn thuật, một người trẻ tuổi khác chính là anh trai do mẹ kế sinh ra của Huân, Nguyệt Trì Triết Dã. Triết Dã thật ra là do tình nhân của Nguyệt Trì Chính Không sinh ra, lúc hắn sinh, mẹ hắn vẫn chỉ có thân phận tình nhân, mẹ của Huân là nguyên phối, tuy rằng hai người không có tình cảm gì, nhưng mà cái dánh hiệu này không thể bỏ được. Bởi vậy tới nay, nam tử Triết Dã này chẳng có tình cảm gì với cô em gái khác mẹ này cả, hắn hầu như toàn ở nước ngoài, hai năm trước mới trở về, cơ hội gặp mặt em gái mình cũng không nhiều, cho nên hai người không có quan hệ lui tới gì cả. Đối với những biến hóa nội bộ hai năm qua trong Nguyệt Trì gia, Nguyệt Trì Chính Không vô cùng hài lòng với người con trai này, thậm chí còn có ý nghĩ giao Nguyệt Trì gia cho hắn, thứ nhất là hắn đã ý thức được tình hình khó khăn của gia tộc lúc này, mong muốn tiến hành đổi mới, thứ hai là những người hắn quen thì ai cũng có quan niệm trong nam kinh nữ, nếu như Huân đã là con gái thì cho dù nàng có thực lực gì cũng không được coi trọng, đây là một sự thực. "Chuyện này, không cần Triết Dã con nói, ta cũng đã nghe rồi, Huân nó dọn dẹp nửa tháng chính là để cho người bạn học kia ở, chuyện này..." Đặt tư liệu do Triết Dã đưa tới xuống bàn, Nguyệt Trì Chính Không gật đầu, trong lúc nhất thời hắn không tỏ thái độ. Tuy rằng hắn có tư tưởng trọng nam khinh nữ, nhưng đối với cô gái có cái danh con gái này hắn lại có suy nghĩ khác. Đương nhiên, hắn ghét Huân tính cách lạnh lùng, ghét cả người vợ chính thức của mình, nhưng dù sao đó cũng là con gái mình, hai cha con đã chiến tranh lạnh với nhau nhiều năm như vậy, hắn đương nhiên sẽ không bao giờ chủ động bù đắp, tâm tình của hắn lúc này tương đối phức tạp. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - https:// Từ sau khi vợ chết đi, con gái hắn trở nên lạnh lùng chẳng coi trọng thứ gì cả, vậy mà nửa tháng vừa rồi lại dọn dẹp phòng ốc, thậm chí cả căn phòng mang ý nghĩa cho sự thống khổ của bản thân cũng thay đổi như mới. Mặc dù đã nhiều năm không quan tâm tới con gái mình, nhưng cái thái độ này khiến cho người khác hiểu điều gì đó. Bây giờ con gái mình dọn dẹp phòng của mẹ cho một nam nhân ở, loại chuyện này làm cho hắn có chút khó chịu. "Con cũng nghe nói em gái nửa tháng nay bận rộn, đương nhiên chiêu đãi bạn bè thì không có gì đáng trách, nhưng nàng bây giờ đã là vị hôn thê của Thiên Vũ quân, Thiên Vũ quân gần đây bận phải chiêu đãi khách nhân từ Trung Quốc tới giao lưu võ thuật, nhưng lúc nào cũng có thể tới đây, con chỉ cho rằng, khi hắn nhìn thấy chuyện này, có hiểu lầm gì hay không." "Ta cho rằng Triết Dã lo lắng có đạo lý." Nguyệt Trì gia ở trong thế lực Hắc Ám không tính là cường đại, bọn họ hợp tác với Cao Thiên Nguyên chỉ vì tình thế mà thôi, cũng bởi vì như vậy, Thiên Vũ Chính Tắc kia mới bên yêu bên ghét, bên trọng bên khinh. Triết Dã vừa nói xong, một người trung niên ở bên cạnh đã phụ họa. Nguyệt Trì Chính Không thở dài: "Sáng sớm ngày mai ta sẽ đích thân nói với nó." Nguyệt Trì Triết Dã gật đầu: "Con cho rằng, vị bạn học của em gái nên chuyển sang phòng khách ở, tin rằng em gái cũng hiểu đạo lý này." Sáng sớm hôm sau khi trời vừa sáng, Huân đã theo thói quen thức dậy, nàng mặc một trang phục thể thao đi trong hành lang, đã thấy Gia Minh ngồi ở lan can, trong lòng không khỏi kính nể. Trải qua ba năm huấn luyện của Gia Minh, giác quan của nàng đã cường đại dị thường, sáng sớm yên tĩnh như vậy cho dù con kiến bò cũng khó thoát khỏi thính giác của nàng, nhưng Gia Minh dậy lúc nào nàng cũng chẳng phát hiện ra. Gia Minh quay đầu nhìn nàng cười, sau đó chỉ vào trán nàng nói: "Nếu như trên trán buộc một dải khăn trắng, viết trên đó hai chữ tất thắng, chỉ cô sẽ biến thành một thiếu nữ xinh xắn thanh xuân mơn mởn như ở trong phim hoạt hình." Huân thẹn thùng: "Không như vậy đâu." "A, cũng lên luyện tập rồi, cô dẫn đường?" "Dạ." Theo Huân chạy chầm chậm ra khỏi khu vườn, bóng tối như nước khiến cho tầm nhìn bị hạn chế, hiện giờ đã có một số người thức dậy làm việc, ra khỏi khu dân cư, tiến vào trong một rừng cây nhỏ, trong khu rừng đương nhiên là tối hơn bên ngoài, nhưng điều này chẳng làm ảnh hưởng tới hai người được. "Thiên Vũ gần đây có tới không?" "Tôi không tìm hắn, nhưng mà nghe nói gần đây Thiên Vũ quân bận phải tiếp đãi một số khách nhân tới giao lưu võ thuật, có cả Trần lão sư ở học viện Thánh Tâm." "Ác, Trần Cô Hạ a..." Vừa chạy bộ vừa nói chuyện phiếm, Gia Minh gật đầu, tuy rằng gần đây hắn liên tục chú ý tin tức quanh mình nhưng cũng không thể biết hết được. Hiện giờ tình thế của Bùi La Gia không tốt, việc ngầm sống mái với nhau đã bắt đầu, Viêm Hoàng Giác Tỉnh, U Ám Thiên Cầm, Cao Thiên Nguyên ba phương thế lực liên hợp, ở Nhật Bản có Cao Thiên Nguyên làm lực lượng ứng chiếu, Bùi La Gia chắc chắn không còn thời gian mà đi làm chuyện ám sát, điều này khiến cho Gia Minh trở nên buồn chán. "Giao lưu võ thuật có phải là muốn đấu lại đàn tràng (1) của Hoang Quyển không?" (1): Đàn tràng: đạo tràng của đám đạo sĩ, nhưng Hoang Quyển này không phải đạo sĩ, Gia Minh nói móc. "Đúng, chính là đại sư Hoang Quyển Chân Thế (2) của đạo quán Danh Tàng Kiếm." (2) Hoang Quyển Chân Thế: tên này do tác giả bịa. Hoang Quyển Chân Thế cực kỳ nổi danh trong giới kiếm đạo của Nhật Bản, mặc dù đối phương là người của Bùi La Gia, nhưng trong giọng nói của Huân vẫn mang theo sự kính trọng. Gia Minh gật đầu cười, hắn đương nhiên biết người này, người này đã từng là một trong những huấn luyện viên của Bùi La Gia, chỉ là lúc Gia Minh gia nhập tổ chức, người này đã không còn dạy mấy, thỉnh thoảng chỉ xuất hiện một hai lần. Dù sao cũng xuất thân là sát thủ, khả năng giết người của người này chỉ có cao hơn chứ không thấp hơn Đại Nội Trưởng Đốc. Trong phạm vi 10 thước (3,33m), sát thủ cấp 1 của Bùi La Gia mà nổ súng, thì trước khi nổ súng đã bị người này chặt đứt tay, thậm chí nếu hắn toàn lực rút đao có thể chém tung tường hoặc chặt sắt. "Thương thế của Trần lão sư đã sớm khôi phục, đánh nhau tuy rằng lợi hại nhưng hắn vẫn còn kém Hoang Quyển một chút, đương nhiên, nếu chỉ muốn tới Nhật Bản thị uy thì không cần quan tâm tới kết quả, chỉ cần Bùi La Gia không dám động thủ giết người là có thể chứng minh lực lượng của bọn họ đã giảm sút. Nhưng mà nói đến Hoang Quyển..." Gia Minh suy nghĩ một chút: "Người này có số má..." "Lão sư muốn tỷ thí cùng Hoang Quyển Chân Thế ư?" "Hoang Quyển dễ giết hơn so với Nguyên Lại Triêu Sang..." Gia Minh từ chối cho ý kiến cười cười, nhưng mà Nguyên Lại Triêu Sang có khi cũng dễ giết.