Ẩn Sát
Chương 497
Ngày 29 tháng 7 năm 2002, Tokyo Nhật Bản, Nguyệt Trì gia.
Văn Thái Lang tâm tình gần đây không được tốt cho lắm.
Huân ở Trung Quốc hoàn thành ba năm học tập, vừa mới trở về Nhật Bản.
Đối với Văn Thái Lang mà nói, Huân trở về là một chuyện tốt, nhưng mà không hiểu vì sao hắn luôn có cảm giác lo lắng, lý do rất phức tạp, hắn có cảm tình thanh mai trúc mã với Huân, có cạnh tranh, có hiếu thắng, cũng có thương cảm, yêu say đám…
Cho dù như thế nào, hôn ước giữa Huân vầ Thiên Vũ Chính Tắc chỉ là hình thức, tính cách của Huân lãnh đạm, Thiên Vũ Chính Tắc cũng đã có bạn gái, tình cảm của họ đang rất tốt, hắn còn ý nghĩ theo đuổi đương nhiên là không sao.
Hai người lớn lên với nhau từ nhỏ, nhưng mà trong lòng Văn Thái Lang luôn có ý nghĩ thương yêu. Ba năm trước đây, khi Huân và Thiên Vũ Chính Tắc đính hôn, sau đó đến Giang Hải, lý do là để học tập võ thuật của một vị đại sư không rõ tên ở Trung Quốc, nhưng không ai coi lý do này của nàng là thật. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Khi đó, khi gia chủ tổ chức luận võ, chỉ một mình Huân đã địch tất cả, một chiêu Trì Anh Thiên Huyễn đánh bại tất cả, khiến cho toàn bộ Nguyệt Trì gia khiếp sợ, coi đây là một đại sự.
Văn Thái Lang là bạn từ nhỏ của nàng, đồng thời cũng là đầu lĩnh của đám trẻ, đương nhiên hắn không chịu thua, lúc đó bị một chiêu đánh bại, hắn còn tưởng rằng mình quá mức khinh địch, nếu không sẽ không bại nhanh như vậy.
Xuất phát từ lần chịu nhục đó, hắn khổ luyện trong hai năm, trong lòng chất chứa ý nghĩ phục thù, nhưng mà cơ hội của hắn không hề có.
Trong hai năm tiếp theo, ai cũng muốn Huân xuất hiện đề xuất thủ, họ muốn nghiệm chứng xem thực lực của nàng có mạnh như vậy không, Văn Thái Lang cũng có ý nghĩ như thế này, ngay cả trưởng lão đoàn và gia chủ cũng ôm ý nghĩ như vậy.
Nhưng mà dường như Huân luôn kiếm cớ né tránh, ba kỳ nghỉ đông Huân đều kiếm lý do ở lại Trung Quốc không về, cho dù có trở về, Huân cũng tuyệt không tham gia vào chuyện này, thậm chí là thẳng thắn từ chối.
Hiện giờ đã là xã hội hiện đại, không ai coi thiếu nữ đã đính hôn là con người khác, nhưng hôn ước giữa Huân và Thiên Vũ Chính Tắc chính là một cuộc trao đổi của Cao Thiên Nguyên, cho nên không ai dám làm quá.
Vì vậy, trong hai năm tiếp theo, Huân ở Trung Quốc học tập, sau khi tốt nghiệp cấp 3, nàng trở về, việc này còn ẩn chứa ý nghĩa, nàng chính thức rời khỏi Trung Quốc, chuyện này đương nhiên không giống với chuyện nàng nghỉ đông.
Lớn lên với nhau từ nhỏ, nhưng hình như Văn Thái Lang bây giờ lại không hiểu vị em gái của mình, từ khi mẹ nàng qua đời, tâm trạng Huân luôn tự bế và lạnh lùng, đối với người khác, đối với mình, đối với bất cứ chuyện gì đều thờ ơ lãnh đạm, thỉnh thoảng mới giống như trẻ con. Điều này làm cho hắn vô cùng thương tiếc, nhưng mà cũng vì vậy hắn mới nỗ lực luyện tập để tới khi nào đó có tác dụng giúp nàng.
Làm con gái của gia chủ, nhưng từ nhỏ Huân chưa được hưởng một ưu đãi gì, tư chất của nàng không được tốt lắm, lại thêm chuyện tâm linh phong bế khi mẹ qua đời.
Công việc của nàng là luyện công mỗi ngày, mỗi ngày luyện công, chẳng những việc này không giúp nàng tiến bộ mà còn làm cho nàng thương tích đầy mình, rất nhiều thời gian nàng còn bị sư phụ nhẫn thuật trừng phạt.
Là người mạnh nhất, đôi lúc Văn Thái Lang cũng muốn trợ giúp Huân một chút, thế nhưng phương pháp luyện tậ của Huân quá khắc khổ, khiến cho Văn Thái Lang không biết đưa ra kiến nghị gì tốt, cũng do Huân không có thiên phú gì, cho nên hắn không biết làm gì, cái mà hắn có thể làm là liên tục thắng lợi trong những trận tỷ thí, để Huân mơ ước, để Huân ước ao nhìn mình, đó cũng chính là một sự thỏa mãn rồi.
Cách nghĩ như vậy có đúng hay không thì không biết, nhưng từ khi Huân đánh bại hắn trong 2 năm trước, mộng ảo của hắn đã tan vỡ, hắn không dễ dàng bỏ qua như vậy, hắn phải luyện tập khắc khổ để lấy lại danh dự, nhưng mà khi Huân trở về, hắn đã cảm thấy, cái cảm giác tự bế lạnh lùng của nàng đã có chút thay đổi.
Sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ, vẫn duy trì thái độ xa cách với mọi người, sáng sớm nào cũng tập luyện, sau đó cùng mọi người ăn cơm, nhưng mà nàng không còn rèn luyện khắc khổ tới mức bị thương nữa, đồng thời không còn là một thiếu nữ tự kỷ nữa.
Sau khi về nhà, trong thời gian rỗi, nàng đã thay đổi một chút căn phòng nhỏ của mình, đây là điều khiến mọi người giật mình nhất.
Là con gái gia chủ, Huân đương nhiên không giống người khác, nàng có một căn phòng riêng của mình, trước kia nàng ở cùng với mẹ mình ở nơi này, sau khi mẹ nàng mất, chỉ còn lại duy nhất một mình nàng.
Nguyệt Trì Chính Không tuy không tới nơi này, nên không có người quét dọn, khoảng sân không tính là lớn, nhưng do hai mẹ con nàng trước đây chăm chỉ thu dọn nên trong nó tao nhã, lịch sự.
Sau khi mẹ nàng chết đi, Huân không còn thu dọn nó nữa, căn phòng này chỉ có hai gian, phòng khách với phòng ngủ, bài biện vô cùng đơn giản, hai cây ở trong sân đã chết khô, cá trong ao nhỏ đã chết sạch, ở góc sân còn có một số rác, từ khi nàng tới Trung Quốc không có ai xử lý, trong phòng thì hầu như đã bị bụi bao phủ.
Sau khi trở về, nàng đã ngay lập tức bắt tay vào thu dọn căn phòng của mình, do không biết mình để chìa khóa ở đâu tìm lại không thấy, sáng hôm sau nàng đập trung cửa phòng, sau đó lại tiếp tục gõ gõ sửa chữa.
Là hôn thê của Thiên Vũ Chính Tắc, Huân đương nhiên có những đặc quyền, nhưng khi mọi người tới hỏi nàng là có cần giúp không, nàng chỉ lắc đầu, hiển nhiên là nàng không muốn người khác nhung tay vào chuyện của mình.
Tiếp theo mọi người thấy một thiếu nữ hí hoáy chuyển các dụng cụ từ trong phòng ra ngoài viện, thậm chí ngay cả cái bàn của mẫu thuân nàng cũng chuyển đi.
Văn Thái Lang đã tự mình nhìn thấy, một thiếu nữ mặc áo trắng, quần xanh kéo một cái tủ lớn từ trong phòng ra ngoài, trong tủ trống trơn, không tính là nặng, sau khi cất chúng đi, Văn Thái Lang đột nhiên nhìn thấy, trên khuôn mặt mỹ lệ của thiếu nữ kia dường như có một sự ước mơ, hi vọng khó có thể nói hết.
Hi vọng này dường như giống với ước mơ lúc còn nhỏ, chỉ là khi đó ánh mắt nàng lúc nào cũng lạnh lùng, bây giờ đã không còn như vậy nữa, hắn ngỡ ngàng như mất của.
Có lẽ là nàng đã trưởng thành, bắt đầu có nhận thức với cuộc sống của mình. Hắn thầm nghĩ như vậy.
Sau khi vận chuyển đồ đạc xong, nàng lục tục quét dọn và sửa chữa, thiếu nữ đội một chiếc khăn trên đầu, quét gian phòng đầy bụi và mạng nhện, cái giường Tatami (1) cũ được thay mới, nàng không vội vàng đẩy nhanh tốc độ, mỗi ngày chỉ làm một thời gian sau đó ngồi trong viện uống một chén trà, làm cho người khác cảm thấy, nàng không làm việc như một công nhân, mà làm việc vì ý thích và tiêu khiển.
(1) Tatami: đệm giường nằm theo kiểu Nhật Bản
Sau khi chỉnh sửa trong và ngoài căn phòng lại một lần, nàng lại tiếp tục đưa từng món đồ vào trong đó, mấy thứ này ẩn chứa bao nhiêu tình cảm của nàng, nên nàng chỉ cẩn thận tu bổ và quét dọn.
Sau nửa tháng, cái sân như đã rực rỡ hắn lên, giống y hệt như trước kia khi hai mẹ con nàng còn ở, cỏ dại đã bị nhổ sạch, rác rưởi trong cái ao nhỏ đã bị nhặt hết, nước đã đổi trở nên trogn suốt, sau một lần ra ngoài, nàng mua hai cây mới trở về, trong sân lại trở nên tao nhã.
Việc này khiến cho rất nhiều người chú ý, người ta suy đoán xem ba năm Huân ở Trung Quốc có phải là đi làm thuê không, Nguyệt Trì Chính Không cũng tới xem qua, nhưng chắc là cho rằng con gái mình bắt đầu chú ý tới chất lượng cuộc sống nên không nói gì, dù sao thì cô nàng cũng là người của gia đình Thiên Vũ Chính Tắc rồi, chỉ cần Thiên Vũ Chính Tắc không có ý kiến, thì thế nào cũng được.
Huân lại ra ngoài một lần nữa, mua mấy thứ đặt ở trong phòng, trong đó có mấy thiết bị điện nhỏ, thậm chí còn có cả TV, một số sách manga.
Việc tập luyện thường ngày của Huân chỉ là đánh mấy bộ quyền pháp Trung Quốc không có gì lạ vào buổi sáng, chạy bộ, thời gian còn lại, nàng im lặng ngồi trong sân, không biết là đang hi vọng thứ gì.
Nhưng tới hôm nay, Văn Thái Lang mới biết được, nàng cẩn thận quét dọn nửa tháng là đang chờ đợi, hi vọng cái gì...
Thiếu niên Gia Minh ước chừng cùng độ tuổi với hắn cầm hành lý tiến vào gian nhà mà Huân tỉ mỉ thu dọn, ở trong gian phòng lớn nhất, đây chính là phòng ngủ, nhiều năm trước đây, mẹ nàng đã nằm…
Truyện khác cùng thể loại
33 chương
244 chương
130 chương
30 chương
50 chương
78 chương
123 chương
11 chương