Ẩn Sát

Chương 491

Việc Linh Tĩnh cự tuyệt xuất ngoại vốn đã nằm trong đề nghị của Giang Hải, sau khi đề cập một lần thì không nói thêm gì nữa, nhưng nàng không nói không có nghĩ là vợ chồng bác Diệp buông tha, làm cha mẹ bảo giờ chẳng suy nghĩ cho con cái. Tuy rằng hai người tước giờ không quản chuyện cá nhân của con gái mình, nhưng bây giờ đương nhiên họ phải nói vài câu, thái độ Linh Tĩnh rất kiên quyết, thấy cha mẹ mình cứ lải nhải liền tức giận trở về phòng, trong lúc nhất thời vợ chồng bác Diệp cũng không biết làm gì cả. Nếu muốn xuất ngoại du học, thực ra chuyện không chỉ đơn giản là ở đây, nào là phải làm hộ chiếu, xin du học các loại, đương nhiên với quan hệ của Giang Hải thì muốn làm điều này chỉ là một câu nói mà thôi, mọi người thương lượng với nhau một buổi chiều, hôm sau Gia Minh dẫn Linh Tĩnh tới một cuộc hội nghị của những nhà âm nhạc. "Cái gì vậy, ta nói là mình không muốn đi, sao cậu lại bắt tớ đi..." Bởi vì trong lòng khó chịu, cho tới cửa khách sạn rồi, sắc mặt của Linh Tĩnh vẫn không được tốt. "Nhưng mà mọi người nói đây là một cuộc hội nghị của những nhà âm nhạc hàng đầu Giang Hải, tớ biết cậu thích đàn dương cầm, chẳng qua chỉ muốn cậu tới đây nghe một chút thôi..." "Có phải hôm qua cha mẹ tớ nói gì với cậu, đúng không?" Linh Tĩnh đứng ở trên bậc thang trừng mắt nhìn hắn. Gia Minh sờ sờ đầu rốt cuộc cam chịu: "Khụ, thực ra bọn họ chỉ muốn cậu có nhiều lựa chọn hơn mà thôi." "Vậy còn cậu, cậu biết rõ tớ không muốn xuất ngoại." Linh Tĩnh có chút tức giận, nói: "Cậu biết rõ tớ nghĩ thế nào vậy mà còn mang tớ tới đây… tớ có cảm giác mình giống như bị bán..." Gia Minh trầm mặc thở dài. Qua một lát sau, Linh Tĩnh liếc mắt nhìn hắn, nói: "Không hiểu cậu nghĩ thế nào, cha mẹ tớ nói cái gì cậu cũng nghe, cậu tôn trọng họ tớ rất vui, thế nhưng... Nếu như thật sự thi đậu, tớ bị cha mẹ buộc phải xuất ngoại thì cậu làm sao bây giờ? Cậu không quan tâm đúng không!" Là một người dịu dàng nhưng Linh Tĩnh bây giờ thực sự tức giận, tâm tư của mình thế nào mà nam nhân ở chung với mình ba năm rồi vẫn không rõ. Gia Minh than thở buông tay: "Vậy... Đừng đi nữa..." Đúng vào lúc này, Nhã Hàm từ trong khách sạn đi ra: "Các em đã tới cửa, như vậy... có vào không?" Không biết kết quả thương nghị của hai người thế nào, Nhã Hàm nhìn sang Linh Tĩnh lại nhìn Gia Minh. Gia Minh cười nói: "Chuyện này... hay là thôi đi... Linh Tĩnh nàng không muốn đi..." Lời còn chưa dứt, Linh Tĩnh đã quay người sang, nói: "Tớ phải đi... Tớ muốn xem lúc tớ thi đậu cậu làm gì..." Nửa câu sau nàng nói nhỏ chỉ đủ cho Gia Minh nghe thấy, mới bước được vài bước nàng đã bổ sung thêm một câu: "Dù sao tớ cũng chỉ xem họ thảo luận, không đàn là được... có đàn tớ cũng đàn lung tung..." Nhã Hàm sắc mặt hơi có chút kinh ngạc, thấy Linh Tĩnh tới bên cạnh nàng nói một câu: "Chị Nhã Hàm, chúng ta vào đi thôi." Nhã Hàm vội vàng nhìn Gia Minh vẫy vẫy tay: "Gia Minh, cùng đi nào." "Chuyện này... em không vào đâu." Gia Minh đứng tại chỗ phất phất tay, nói: "Em tới đối diện mua ít đồ chờ mọi người ra ngoài." "Chị Nhã Hàm, đừng để ý đến hắn." Nói xong câu đó, Linh Tĩnh oán khí tận trời tiến vào. Nhã Hàm nhìn về phía Gia Minh làm thủ thế muốn hỏi, sau đó mới đi vào trong. Mắt thấy hai người này vào trong, Gia Minh thở phào nhẹ nhõm, sau đó lấy tay day day trắn, một cánh tay vịn tường chậm rãi ra ngoài, đợi khi tới một hẻm đối diện, hắn ngừng lại, mạch máu nổi trên trán như giun bò. Bịch một tiếng, những viên gạch men sứ lát tường của quán rượ bị một quyền đánh nát. Sau một lát, hắn rút tay ra, để lại một dấu tay thật sâu trên tường. Gia Minh cúi đầu, "Oa" một tiếng, phun toàn bộ những gì mới ăn buổi sáng ra ngoài... Hơn một giờ sau đó, Linh Tĩnh từ trong khách sạn đi ra ngoài, sau khi gặp Gia Minh, thần tình của nàng có chút uể oải. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm. "Làm sao vậy?" "Bị bắt phải đàn một bài..." Linh Tĩnh nhìn Gia Minh, mắt mở thật to, một lát sau mới chuyển qua một bên, nói: "Nhưng mà ở nơi đó có mấy vị đại sư, ai... Sớm biết rằng... Sớm biết rằng..." "Đàn lung tung đúng không?" Linh Tĩnh gật đầu: "Đúng vậy, đàn lung tung... vẫn là cậu bảo tớ tới!" Nói xong câu đó, nàng phẫn uất đá một cước, nhưng lại trúng cột điện bên ạnh, nàng đau tới mức nhảy dựng lên. Gia Minh cười đỡ nàng, bị nàng tức giận đẩy ra, sau đó "A" một tiếng, Gia Minh đưa tay bế ngang người nàng lên. "Cậu..." Hiện giờ đang ở trên đường, người đi lại rất nhiều, Linh Tĩnh đỏ mặt nhưng mà khi đưa tay đẩy vài cái không có kết quả, nàng hung hăng đấm vào ngực Gia Minh, nào là nắm tay, khửu tay, cái trán, đánh loạn một hồi: " Là cậu bảo tớ tới, là cậu bảo tớ tới... Cậu có bệnh à, đầu óc làm sao vậy, cậu là heo, là heo, a a a a a..." "Tớ chỉ muốn cậu hoàn thành được tâm nguyện thể hiện trước mặt cái vị đại sư mà thôi..." "Dù sao tớ cũng mặc kệ, chỉ tiện tay đàn loạn, chắc họ không làm khó dễ đâu..." Nàng đánh tới mệt mỏi, hai tay vừa để xuống, đầu trầm xuống, giống như là đã chết nhắm mắt lại, mặc cho Gia Minh ôm, nói: "Ôm tớ trở về nhà... tớ không muốn chết, tâm nguyện thì vẫn còn thời gian mà..." "Thế nhưng... Tớ muốn chết đây... Này, cô gái..." "Tớ đang ngủ, không được quấy." "A..." Tưởng là Linh Tĩnh đánh đàn lung tung, nhưng hôm sau trong cuộc nói chuyện của Nhã Hàm với Gia Minh ở trong biệt thự Nhã Hàm, thì nội dung lại khác. "Linh Tĩnh hôm qua biểu hiện rất tốt." "Ách? Chẳng phải cậu ấy nói là đàn lung tung hay sao?" "Lung tung." Trong phòng khách, Nhã Hàm trùm khăn tắm nằm trong lòng Gia Minh, có chút kinh ngạc, trong TV có tiếng nam nữ đối thoại thỉnh thoảng truyền tới: "A, em nói nàng hôm qua tức giận đúng không, tuy Linh Tĩnh biểu hiện hờn dỗi, nhưng khi được đề nghị biểu diễn, nàng tuy rằng không tình nguyện nhưng cũng đàn..." "Vậy chuyện gì xảy ra?" "Mọi người ở trong đó toàn là đại sư, tất cả mọi người đều nói cô bé này lên đàn một bài, Linh Tĩnh đương nhiên không có cách nào từ chối, chắc là do tâm tình của nàng lúc đó không tốt nên đàn ngay bài "Ly Biệt Khúc", ha hả, người có thiên phú chính là như vậy, chỉ cần động vào âm nhạc là nàng bình tĩnh lại ngay. Các vị đại sư đều nở nụ cười, nói tiểu cô nương này khẳng định là đang cãi nhau với bạn trai, chỉ cần nghe là có thể nhận ra, em có biết không? Bọn họ còn nói, người làm cho một cô gái tức giận tới mức này đúng là một tên khôn kiếp. Linh Tĩnh sau khi đàn xong thì lập tức chạy ra ngoài tìm em, chuyện tới Viên đã không thành vấn đề rồi." Nhã Hàm nói xong chuyện này, lật người một cái, nhìn Gia Minh: "Chị cảm thấy gần đây em rất lạ." "Làm sao vậy?" "Tâm tình Linh Tĩnh như thế nào em biết rõ, trước giờ cô bé này không hề nghĩ tới chuyện xuất ngoại gì cả, một lòng chỉ muốn ở chung với em, cho nên ngay đừ đầu chuyện tới Viên chị chỉ thuận miệng, thế nhưng em lại nói với vợ chồng bác Diệp... Chị cũng không biết em đang suy nghĩ gì, em và Linh Tĩnh... xảy ra vấn đề gì ư?" Nói đến Linh Tĩnh, Nhã Hàm biểu hiện sự lo lắng, Gia Minh không khỏi nở nụ cười, hắn thò tay vào trong áo tắm vuốt ve làn da nhẵn nhụi: "Thôi xin đi, giả như chúng em có chuyện, chị phải là người vui mừng mới đúng..." "Chẳng nhẽ chị là người hẹp hòi tới vậy!" Nhã Hàm tóm hắn tay, bỗng dưng ngồi xuống, nói: "Chuyện nào ra chuyện đó, chị phân biệt rất rõ ràng, chị thích em, muốn quang minh chính đại ở cùng với em, nhưng mà chuyện này là chị sai, em đã sớm ở với Linh Tĩnh và Sa Sa, hai người lại là bạn thân của chị, chị đối với hai cô bé đó... chỉ có áy náy mà thôi, tại sao em có thể nghĩ chị như vậy, em... em coi chị là người như thế nào!" Thái độ Nhã Hàm rất nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào Gia Minh, một lát sau lai nói: "Chị biết em nói đùa, thế nhưng... Rốt cuộc xảy ra vấn đề gì, nói cho chị biết được không?" Trong phòng trở nên yên tĩnh, Gia Minh nhìn cô gái xinh đẹp đang lo lắng, nở nụ cười cười: "Không có gì chuyện, em chỉ là... mong cậu ấy có nhiều lựa chọn hơn, thứ nàng thích em đương nhiên muốn tạo điều kiện tốt nhất cho nàng, chỉ là như vậy mà thôi." Thấy hắn tỏ ra thành khẩn, tuy rằng trong lòng còn có chút nghi hoặc, nhưng trong lúc nhất thời Nhã Hàm cũng chỉ còn cách là tin tưởng: "Em đừng nghĩ lung tung như vậy, sự nghiệp và cuộc sống cũng quan trọng giống nhau, cho nên xuất ngoại cũng tốt, làm cái gì cũng tốt, chỉ cần không lo nghĩ về hoàn cảnh của mình là được. Thế nhưng Linh Tĩnh và em đã sống với nhau, chuyện tới Viên học đàn dương cầm đâu có cố định thời gian giống như học đại học, mấy vị giáo viên kia đều nói với chị, nhanh thì 3, 4 năm, lâu thì cả chục năm, nếu như em và Sa Sa không thể đi cùng với Linh Tĩnh, nàng phải làm sao bây giờ? Nếu như nàng ở bên kia có bạn trai em sẽ làm như thế nào? Nghệ thuật gia là người vô cùng xằng bậy... Đương nhiên rồi, chị tin tưởng Linh Tĩnh, nhưng mà em đừng suy nghĩ nhiều..."