Ẩn Sát
Chương 461
Vấn đề trước mắt Sa Trúc bang phải đối mặt căn bản đều là sự bất mãn xuất phát từ các đồng đạo, mỗi lần căn bản đều giống nhau. A Tường kia vừa nói đưa một nửa thì tên bang chúng lúc trước dẫn hắn vào đi đến thì thầm gì đó bên tai Tiểu Mạnh, Tiểu Mạnh mỉm cười đi đến thuật lại cho Sa Sa. Trong nháy mắt, thiếu nữ vừa rồi còn rầm rĩ muốn khai chiến với một đám bang hội xã hội đen cùng hung cực ác lập tức biến sắc, vừa nhìn đồng hồ vừa nói:
"Vậy còn không mau cản hắn lại!"
Sau đó nghiêng đầu sang:
"A Tường ca, chuyện này anh nói với Tiểu Mạnh ca là được rồi, bây giờ tôi còn có việc phải đi trước..."
Nàng nói xong liền xoay người lấy cặp sách trên ghế salon rồi lén lút chạy ra ngoài qua cửa khác. Qua cửa kính có thể thấy rõ ràng nàng đang chạy như điên ra cửa sau biệt thự.
Tiểu Mạnh nhún vai bất đắc dĩ, quay sang gật đầu với A Tường rồi lắc đầu đi ra ngoài. Một lát sau, hắn dẫn theo một thiếu niên cũng đeo cặp sách đi về phía bên này:
"Thấy chưa, cô ấy đã chạy rồi..."
"Cứ thế này thì không được."
Thiếu niên thoạt nhìn không có gì đặc biệt kia nhíu mày lại,
"Hôm nay lại bỏ hai tiết học, Linh Tĩnh sắp nổi điên rồi. Cô ấy mà nổi điên thì em và lão đại của các anh đều dữ nhiều lành ít... Đi bao lâu rồi?"
"Vừa mới đi."
"Thôi được, em đi tìm cô ấy..."
Thiếu niên giơ tay lên xem giờ, gật đầu với A Tường rồi đi ra cửa sau. Tiểu Mạnh đi vào phòng, cười nói:
"Tao biết rồi, ngày mai sẽ có người đàm phán với Đại Đầu Văn. Hắn thức thời thì tốt, nếu như đàm phán không thành công, sợ rằng A Tường mày phải chuẩn bị đánh rồi, không có vấn đề gì chứ?"
"Chuyên môn của tôi."
"Ồ, vậy thì tốt."
Bàn bạc xong mọi chuyện liền rời khỏi biệt thự, lúc đến gần trạm xe bus, A Tường lại thấy thiếu niên đeo cặp sách lúc trước đang đứng đợi xe bus, trong lòng không khỏi nghi ngờ: Đây là bạn trai của Sa Sa tiểu thư? Nhìn thế nào cũng không có vẻ gì là đặc biệt cả.
Hắn còn chưa đến gần thì một chiếc xe máy đã chạy như bay từ một khúc quanh gần đó tới, phanh két lại trước trạm xe bus. Người ngồi trên xe gạt chân chống, tháo mũ bảo hiểm ra, chính là Sa Sa với vẻ mặt tươi cười:
"Uây, chàng đẹp trai, đi nhờ xe không?"
Mặc dù lúc này nàng mặc đồng phục học sinh nhưng dưới sắc trời hoàng hôn, cảnh tượng thiếu nữ cưỡi mô tô vẫn toát ra một loại mỹ cảm oai hùng mà mê người. Thiếu niên kia uể oải đi qua, vỗ lên gáy nàng làm nàng rụt cổ lại. "Vứt bỏ hắn." A Tường thầm nhủ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Có điều, trong mắt hắn, thiếu nữ của xã hội đen có chỗ dựa vững chắc trong mắt người khác kia chỉ biết phùng má, tỏ vẻ đặc biệt nhẫn nhục chịu đựng. Thiếu niên kia nói:
"Không cho cậu lái xe, ngồi phía sau!"
"Làm ơn đi mà, để mình lái một lần cho đỡ ghiền đi!"
"Mình trưởng thành rồi... chỉ nửa đường thôi."
"Được rồi được rồi, sợ cậu rồi..."
Nàng thất vọng xuống xe, thiếu niên kia ngồi trước, sau đó thiếu nữ ngồi lên, ôm thật chặt đối phương. Nhìn bộ dạng thân mật đó, sợ rằng quan hệ đã vượt qua điểm mấu chốt từ lâu rồi. Sau đó, xe máy lao đi dưới sắc trời tối tăm chạng vạng, biến mất phía cuối con đường...
_______o0o_______
Trở về căn nhà thuê, Linh Tĩnh nổi giận.
Hồi tháng chín quyết định để Sa Sa tiếp xúc với xã hội đen, rất lâu sau nhớ lại, Gia Minh cảm thấy mình giống như bị ma quỷ ám. Nói thế nào thì hắn cũng không phải người bình thường, cách nhìn nhận các vấn đề như xã hội đen thực ra cũng không đến mức bài xích như những người bình thường. Suy nghĩ ban đầu của hắn là nếu Sa Sa muốn chơi thì để nàng chơi thỏa thích một lần. Dù sao thì Liễu Chính đã chết, thiếu nữ có quan hệ thân mật với mình này ngoài mình và Linh Tĩnh ra thì đã không còn người thân nào nữa, cho dù yêu cầu như vậy có chút bốc đồng nhưng nếu mình miễn cường làm được, hắn liền đáp ứng một cách gần như cưng chiều.
Hắn sửa sang lại tình báo cụ thể về Bùi La gia đến thời điểm hiện tại rồi giao cho Viêm Hoàng Giác Tỉnh để đổi lấy quyền lợi muốn làm gì thì làm ở Giang Hải, vì vậy với nguồn tài nguyên không lồ cùng với đội ngũ nhân viên chuyên nghiệp do Viêm Hoàng Giác Tỉnh cung cấp, cộng thêm sự phối hợp từ phía chính phủ, còn chuyện gì mà không giải quyết được? Thời gian này, hắn mong đợi đến một ngày Sa Trúc bang rốt cuộc tẩy trắng, Sa Sa cũng thỏa mãn lòng nhiệt huyết và lý tưởng của nàng, sau đó mới phát hiện sự thật rằng trước mắt căn bản không thể nào cấm tiệt được ma túy - Sa Sa cũng không phải một cô gái không hiểu chuyện, ngày nào đó nàng thoát khỏi ám ảnh và bi thương vì cha mình chết đi, tất nhiên sẽ tiếp thu chuyện này. Nhưng lúc này lại xảy ra rất nhiều chuyện nhỏ nhặt làm hắn khá bất ngờ.
Linh Tĩnh không thích dính líu đến xã hội đen, nàng cũng lo lắng cho sự an toàn của Sa Sa, vì vậy đối với chuyện này, từ đầu nàng vẫn duy trì thái độ quan sát. Có Gia Minh bảo vệ, nàng có thể bớt lo đi phần nào, nhưng cùng với đó, Sa Sa lại khá nhiệt tình với chuyện này, thường xuyên dành thời gian đến kiểm tra sự vụ của Sa Trúc bang, học tập cách xử lý, vì vậy lơ là bài vở. Lần này Linh Tĩnh đã thực sự tức giận.
Lại nói về tính tình hai cô bé, Sa Sa chua ngoa nhưng mềm lòng, Linh Tĩnh trước giờ đều dịu dàng đáng yêu, nhưng việc gì cần chăm chỉ thì nàng sẽ thực sự nghiêm túc. Nàng không mắng chửi mà chỉ nghiêm túc nói chuyện, mà thường vừa nói vừa khóc - nàng thực sự lo lắng cho Sa Sa. Sa Sa cũng không dám mạnh miệng, không dám nói đùa, ôm nàng uyển chuyển nói xin lỗi. Lần này cũng vậy, khi hai người về đến nhà thì Linh Tĩnh đã nấu cơm xong, nàng không hỏi gì mà chỉ bảo hai người ăn cơm, vừa ăn vừa khóc, nước mắt từ gương mặt chảy xuống bát cơm.
"Xin lỗi..."
Nghẹn ngào nói một câu, Linh Tĩnh đứng dậy lau nước mắt rồi vào phòng. Sa Sa vội vàng chạy theo ôm chặt lấy nàng, thủ thỉ:
"Xin lỗi, mình sai rồi..."
"Dù sao thì cậu cũng không nghe mình..."
Nàng vẫn khóc.
"Mình sai rồi..."
Sa Sa chỉ biết nhận sai.
"Mình không nói cậu không cho bọn họ buôn ma túy là không tốt, nhưng cậu không thể trể nải học tập. Sắp đến cuối kỳ rồi mà cậu vẫn cứ trốn học..."
"Mình hứa sẽ thi tốt..."
"Dù sao đến lúc đó cậu thi không tốt mình cũng không làm gì được..."
"Từ hôm nay mỗi tối mình đều học bài, ai nói dối là con heo..."
Không thể không nói, loại bộc phát lặng lẽ này của Linh Tĩnh thực sự làm Sa Sa không biết phải làm gì. Hai người vào phòng, một người khóc, một người an ủi, nhận sai. Gia Minh ngồi bên ngoài ăn cớm, một lát sau hắn đưa tay lên day trán.
Không biết tại sao, từ sau sự kiện về Bá Tước, cơn đau đầu vốn đã thuyên giảm nhiều tháng, trong vòng nửa tháng trở lại đây, đột nhiên tái phát liên tục tựa như núi lửa phun trào. Đoạn thời gian khi Kelly tới đây, hắn đã chuẩn bị đi kiểm tra rồi, nhưng sau sự kiện Bá Tước tần số đau đầu bỗng giảm mạnh, hắn ngại phiền toái nên thôi. Không thể không nói, từ góc độ người bình thường mà nói, hắn cũng có tật xấu giấu bệnh sợ thầy. Nhưng bây giờ nhìn lại, đi bệnh viện kiểm tra một lần có vẻ là chuyện chắc chắn phải làm...
Sau mỗi lần cãi nhau như vậy, hai cô bé lại trở nên đặc biệt thân mật, nhất là trong tiết trời lạnh thế này, ba người lột sạch quần áo cuộn trong chăn lại càng thêm hấp dẫn, có điều bời vì lười xuống giường vệ sinh sau khi hành sự nên ba người lại ít phát sinh quan hệ xác thịt hơn. Đêm đó hai cô bé nằm úp sấp trong lòng Gia Minh nói chuyện mấy giờ đồng hồ, đến gần sáng mới ngủ thiếp đi. Khoảng hai giờ sáng, Gia Minh rời giường mặc quần áo, ra ngoài qua cửa sổ, đi về phía một bệnh viện ít người nhất ở gần đó.
Gió lạnh đột nhiên tràn về, đêm khuya thế này, trong bệnh viện không có nhiều người lắm. Gia Minh đến khoa chụp X quang, một bác sĩ trực duy nhất đang cuộn chăn ngủ khò khó, hắn cắm tiêm thuốc mê vào cổ người bác sĩ rồi đóng cửa lại, ngồi xuống bên máy tính điều khiển thiết bị...
Đèn đường thắp sáng cả thành phố, thời gian chầm chậm trôi quá. Bốn giờ sáng, cầm một túi giấy, Gia Minh ra khỏi bệnh viện, đứng bên đường nhìn xe chạy xuôi ngược. Đây không phải trục đường chính của Giang Hải, thỉnh thoảng mới có xe cộ chạy vụt qua. Hắn ngồi xuống bồn hoa ở ven đường, gió lạnh thổi qua, vẻ mặt hắn hơi mờ mịt, có lẽ đay là đêm đầu tiên trong vòng hai năm qua, sau khi hoàn thành công việc hắn không muốn về nhà.
Ngồi đó một lát, hắn nhìn đèn đường sáng trưng, lấy tấm phim X quang từ trong túi giấy ra nhìn chằm chằm vào, một lát sau hắn hít sâu một hơi, nhắm chặt mắt lại.
"Tại sao... lại như vậy chứ..."
Truyện khác cùng thể loại
101 chương
55 chương
19 chương
213 chương
75 chương
151 chương