Ẩn Sát

Chương 457

"A..." Nghe hắn nói vậy, Tiểu Mạnh giật nảy mình, "Sáng nay có nghe cô ấy nói không muốn dính đến ma túy, nhưng mà... sẽ xảy ra chuyện. Thu nhập từ ma túy hàng năm của Sa Trúc bang chiếm từ một phần ba đến một nửa định mức, chuyện này căn bản là không thể..." "Mọi chuyện đều do người làm ra." Gia Minh thở dài, "Ai không nghe thì đánh kẻ đó, đây luôn là một lý tưởng tốt đẹp mà... À, không phải khó xử. Em hiểu anh đang nghĩ gì, em cũng hiểu, dù là Hoàng đế muốn cải cách thì cũng phải làm từ từ, xúc phạm đến lợi ích của người khác thì kết quả cuối cùng là bị giết chết, nhưng em sẽ cố hết sức. Chậm nhất là mười ngày sẽ có mệnh lệnh được ban xuống, Giang Hải sẽ tiến hành một cuộc càn quét ma túy với quy mô lớn. Mặc dù mỗi lần đều là trên có chính sách, dưới có đối sách, nhưng lần này sẽ hơi khác một chút. Cô ấy muốn chơi cái gì em sẽ chơi cái đó cùng, nếu bây giờ cô ấy đã nói vậy.." Gia Minh cúi đầu ra dấu tay, lạnh nhạt nói: "Ai còn dám làm, em sẽ cho đầu người đó rơi xuống..." ______o0o______ "Đi sớm về sớm đó." Đèn đường vừa sáng lên, tiếng nói của Linh Tĩnh vọng ra từ trong phòng. Ăn cơm xong, Gia Minh kéo Sa Sa vẫn đang có chút tâm sự ra ngoài giải sầu. Hôm nay Linh Tĩnh đã đi học buổi đầu tiên, lúc này có một đống bài vở cần phải ôn tập nên không dự định đi cùng - thực ra nàng cũng hiểu, để Gia Minh và Sa Sa đi cùng với nhau có lẽ sẽ có hiệu quả hơn so với ba người cùng đi. "Rốt cuộc cậu muốn dẫn mình đi đâu?" "Thể nghiệm một chút cuộc sống xã hội đen mà cậu muốn là như thế nào thôi mà." Đón xe bus ở ven đường, dọc đường lại đổi xe một lần, khoảng tám giờ tối, hai người đi đến ngôi nhà nhỏ cha mẹ Gia Minh để lại. Trước đây Sa Sa đã từng đến nơi này, quá lâu không có người ở, rất nhiều thứ đã bị phủ đầy tro bụi, Sa Sa cầm chổi lông gà phủi bụi trên chiếc TV cũ kỹ, nói: "Cuộc sống xã hội đen? Chính là quét dọn vệ sinh trong một căn phòng không hề có ánh điện sao?" "Tất nhiên không phải." Tủ quần áo ở bên cạnh bị mở ra, một đống đồ loảng xoảng rơi ra ngoài, đủ loại đao kiếm, ống tuýp, gậy gộc. Gia Minh rút mấy thanh đao ra xem, lưỡi đao sáng loáng dưới ánh đèn, sau đó lại nhét vào. Cuối cùng hắn gói một thanh đao dài khoảng nửa mét vào trong giấy báo bỏ vào trong áo khoác, nhìn khuôn mặt đầy vẻ nghi ngờ của Sa Sa, lại nhìn đống đồ kia, không khỏi bật cười, lấy một cây gậy bóng chày ở góc nhà ném tới: "Cậu dùng thứ này đi." "Rốt cuộc là làm gì? Đi chém người sao?" "Đi theo mình là được." Gia Minh dẫn nàng xuống dưới nhà, lôi chiếc xe gắn máy từ giữa đống tạp vật ra, ném mũ bảo hiểm cho Sa Sa. Xe gắn máy chạy như bay trên đường phố Giang Hải. Trong thời gian khoảng nửa giờ, xe máy chạy như bay trên các con phố Giang Hải. Gió lạnh thổi qua tai, Sa Sa ôm gậy bóng chày và Gia Minh, tim đập rất nhanh, toàn thân đều nóng hổi, có điều, khi xe máy dừng lại ở bên chợ đêm nàng mới cảm thấy hơi nghi hoặc. Từ đó về sau, Gia Minh kéo nàng đi dạo suốt mấy con phố, quan sát siêu thị hai bên đường, thậm chí còn dừng lại ở một hiệu sách một lát, nàng bắt đầu cảm thấy mình cầm theo gậy bóng chày đúng là rất ngớ ngẩn. Trong thời gian đó, Linh Tĩnh gọi điện thoại đến một lần, Gia Minh mỉm cười đến một bên nghe, không biết hắn nói gì nhưng nhất định là cho nàng một câu trả lời chắc chắn. "Này, làm ơn đi, rốt cuộc chúng ta ra ngoài để làm gì? Đi dạo hai giờ đồng hồ, mình sắp mệt chết rồi..." Dừng lại ăn khuya ở ven đường, Sa Sa hỏi câu này lần thứ một ngàn lẻ một. Gia Minh nhìn đồng hồ: "Tiết mục đến rồi, đừng ăn quá no." Khoảng mười giờ, tiếng ồn ào trên đường đã qua đi, tiếp theo là khoảng thời gian sống về đêm. Chạy xe qua mấy con phố nữa, cảm giác hưng phấn ban đầu của Sa Sa đã qua đi, nàng nhàm chán ôm Gia Minh muốn gục xuống ngủ. Đèn đường xẹt qua trước mắt, nàng cảm nhận thân thể xóc nảy, xe gắn máy tạt lên đường dành cho người đi bộ ở bên cạnh. "Đến chưa?" Hỏi thì hỏi vậy, xe chạy đến đây, hẳn là chuẩn bị dừng lại rồi. Nhưng trong ánh mắt nghi ngờ của Sa Sa, mấy tiếng la hét chợt vang lên ở phía trước rồi bị bỏ xa rất nhanh, Gia Minh kéo ga đề cao tốc độ. Dù phía trước có người nhưng hắn vẫn lao thẳng tới, sau đó là những âm thanh hỗn loạn, xem ra phần lớn những người ở ven đường lúc này đều trẻ tuổi, sau khi tránh được liền chửi rủa đuổi theo. Cùng lúc đó, Gia Minh đánh lái, tông một người đang muốn tránh né bay ra ngoài. Xe máy két một tiếng dừng lại, Sa Sa thấy người nọ bị đâm bay ra ngoài mấy mét, nằm yên tại chỗ không đứng dậy được, mấy người phía sau đang muốn xông lên cũng hơi ngẩn người. "Đến rồi, xuống xe." Không thèm nhìn người vừa mới bị tông xe đến một lần. Gia Minh hạ chân chống xe đi tới. Đây là một quán bar tên là "Ngọ Dạ Cuồng Hoan", người vừa bị tông phải là bảo vệ quán bar. Sa Sa do dự xuống xe, không biết tại sao cái tên của quán bar lại khiến nàng cảm thấy có chút quen thuộc. Gia Minh đẩy cửa, quay lại ý bảo nàng theo vào, nàng mới chợt nhớ ra đây là quán bar kinh doanh tốt nhất của Dương Chấn Hưng. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn Gần mười rưỡi, đây chính là thời gian náo nhiệt nhất của quán bar. Vừa mở cửa, tiếng nhạc chói tai đập thẳng vào màng nhĩ. Vòng qua một lối đi nhỏ, bên trong đầu người chi chít, một ban nhạc nhỏ đang điên cuồng gào thét trên sân khấu. Ánh sáng chập chờn, vô số trai thanh gái lịch chen chúc trên sàn nhảy chật ních nhảy nhót điên cuồng, Gia Minh kéo Sa Sa chen chúc đi giữa đám người. Một người có vẻ khó chịu vì bị chen chúc liền vỡ miệng mắng vài câu, có vẻ không chịu tránh ra, Sa Sa còn chưa kịp nghe hắn nói gì thì Gia Minh đã tát một cái làm hắn nằm bẹp xuống đất rồi dẫm lên người hắn đi về phía trước. Lên đến sân khấu, Gia Minh móc thanh đao giấu trong áo ra, nhổ một bó dây điện, xô đổ rất nhiều thiết bị. Trong nháy mắt, tiếng nhạc trong quán bar biến mất hoàn toàn, cảm giác khó tả tựa như một sợi dây thần kinh đột nhiên bị cắt đứt vậy. Ánh đèn bảy màu mê loạn vẫn xoay tròn nhưng âm thanh dường như đột nhiên biến mất hoàn toàn khỏi trái đất, mặc dù vẫn có người lớn tiếng nói chuyện nhưng ai cũng cảm thấy loại ảo giác yên tĩnh đến khó có thể hình dung, ca sĩ vẫn điên cuồng gào thét trên sân khấu nhưng không phát ra âm thanh gì cả. Gia Minh vung cây đao trong tay, mấy người trong ban nhạc kia kịp phản ứng lại, vội vàng chạy xuống. Khoảng chừng hai giây, tất cả mọi người trong quán bar mới kịp nhận ra sự khác thường, kinh ngạc nhìn về phía bên này, mấy gã đàn ông đại khái là lăn lộn xã hội đen gạt mọi người ra chen chúc về phía bên này. Gia Minh cắm một sợi dây điện vào, đứng trước micro, gõ đao lên giá mic, ánh mắt lạnh lùng quét qua mọi người: "Đập bãi." Hai tiếng lạnh lùng vang lên trong loa, sau một giây, hắn trực tiếp nâng mấy thiết bị âm thanh ở phía trước lên, xoay người đập thẳng vào đèn màu ở phía sau. Một tiếng rầm thật lớn vang lên, tấm thủy tinh khổng lồ trên tưởng ở phía sau vỡ vụn, vô số đèn màu nổ tung. Trong nháy mắt khi mạch điện bị chập, tia lửa điện nổ tung ở phía sau hắn một cách hoa lệ nhất, tựa như pháo hoa rực rỡ...