Ẩn Sát
Chương 394
"Thế thì sao tôi nhịn được chứ? Diệp Hàm ông trước giờ tính tình không thích khoa trương, cho nên không mở võ quán lớn... Ài, không phải tôi chê trách gì ông, nhưng võ quán bây giờ lớn như thế, tôi có thể bỏ qua sao? Bây giờ đệ tử của tôi bị đánh, tôi không thể nào nhắm mắt làm ngơ được, ông đừng khuyên tôi, hôm nay trận tỉ võ này bất luận thế nào tôi cũng phải tham gia, nếu không như thế, ông nói tôi phải làm sao đây chứ..."
Có những trường hợp, thể diện của một người đàn ông lớn bằng trời, nhưng sư huynh đệ hai người từng học võ với nhau, là bạn tốt qua nhiều năm, cũng là một mối quan hệ khó có được, vì vậy mà Hà Nghệ Hồng mới không ngang ngạnh nói những câu như "ông xem thường tôi". Diệp Hàm thở dài, không biết nên nói gì nữa, ông ta tuy tính cách không màng danh lợi, trước giờ chưa từng đề xướng khuyến khích đấu võ, nhưng cũng biết rằng có đôi khi đánh nhau là không thể tránh. Võ quán của Hà Nghệ Hồng lớn như thế, lần này nếu như không đánh, sau này có còn đệ tử nào muốn theo ông ấy học võ nữa không, tuy miệng nói là để rèn luyện sức khỏe, nhưng đa số thanh niên sau khi học võ xong đều có ý nghĩ là không biết có thể đánh thắng người khác không. Nhưng đánh nhau xong sẽ thế nào, biết rõ là đánh không lại, đệ tử sau khi bị đánh, sư phụ lại xông vào bênh vực để rồi lại bị đánh một trận, mà lại không dám báo cảnh sát, cảm giác thế này cực kỳ khó chịu.
Hai người ở bên này nói qua nói lại một hồi, thì mấy tên Thái Lan từ bên kia đi tới, còn dẫn theo mấy cô gái có vẻ như là phóng viên đi tới chỗ Hi Lí Vượng. Cho đến khi một tên Thái Lan nói gì đó với Hi Lí Vượng thì hắn mới rũ bỏ gương mặt nghiêm nghị chăm chú đọc kinh phật suốt từ nãy đến giờ và gấp sách lại, sau đó một nụ cười nở trên gương mặt hắn, hắn nói mấy câu rồi gật gật đầu, đoán chừng hắn không có cảm giác tiếp nhận phỏng vấn ở Trung Quốc đã lâu rồi. Nữ phóng viên mặc chiếc áo khoác đen, lúc này cũng đang hướng mắt nhìn vào sân, ánh mắt dừng lại chỗ Diệp Hàm ở bên này trong mấy giây, khẽ nhíu mày.
Mặt khác, khi nhìn thấy hai người đang rủ rỉ nói chuyện với nhau thì tên thanh niên luyện Thái quyền đứng trên võ đài cuối cùng cũng mất hết kiên nhẫn:
"Hai người vẫn nói chưa xong nữa sao? Đúng rồi... Diệp Hàm? Tôi nhớ hình như cũng nằm trong danh sách những võ quán ở thành phố Giang Hải này, cho hỏi nhà của ông có mở võ quán phải không? Vậy thì cùng nhau tham gia đi."
Hắn có thể trở thành đại đồ đệ của Hi Lí Vượng, tư chất chắc chắn không kém. Lần này đã quyết định đánh đến Giang Hải, trước đó cũng đã tìm hiểu qua những võ quán ở thành phố này, hơn nữa tên tất cả những người trong võ quán hắn đều ghi lại.
Do vừa nãy chạy vội vàng đến đây, nên không nghe thấy cuộc đối thoại trước đó. Diệp Hàm nhíu mày:
"Cậu là đại sư Hi Lí Vượng phải không, lời nơi này không nên phát ra từ cậu mới phải?"
"Đánh thắng được tôi thì các ông mới có tư cách giao đấu với sư phụ của tôi! À, mà tôi nghĩ rằng các ông có thể cùng nhau xông lên."
"Diệp Hàm, ông đừng nhúng tay vào."
Hà Nghệ Hồng nói rồi bước lên trước sân đấu.
"Bất luận tôi có đánh như thế nào, thì chuyện này không liên quan gì tới Diệp Hàm ông hết, nhưng mà tôi không nghĩ rằng tôi yếu đến mức đến ngay cả đệ tử của người khác cũng không đánh thắng nổi.
Hắn cười rồi khởi động gân cốt, bước lên phía trước, tên đệ tử tên là Đề Lạp Mạt cũng cười rồi lắc lắc đầu, hai tay chắp trước ngực, ánh mắt của hắn trở nên lạnh lùng vô cảm. Cùng lúc đó, sau sân đấu, nữ phóng viên hình như nói gì đó khiến mấy người đứng xung quanh đều tỏ ra ngạc nhiên, Hi Lí Vượng cũng chau mày rồi đứng đậy. Sau đó không gian yên ắng bỗng vang lên tiếng bước chân, cô gái đó quay người lại, đi thẳng lên võ đài. Trong phút chốc, những người đứng trong sân, bao gồm cả Hà Nghệ Hồng, Đề Lạp Mạt đều có chút nghi hoặc dừng lại. Trong thời khắc quyết đấu như thế này thì đây là hành vi không mấy đạo đức, nhưng đó lại là người đẹp... Tuy những người học Thái quyền đều có đặc điểm là tố chất tâm lý tốt, khi đã động chân động tay thì sẽ không quan tâm đến giới tính của đối phương, nhưng cũng không thể ném người ta đi như thế được.
"Giản tiểu thư."
Ở phía sau, người đứng sau Hi Lí Vượng hét lớn.
"Không biết giữa em trai cô và Hi Lí Vượng tiên sinh có chuyện gì không vui, tôi thấy đâỵ nhất định có sự hiểu lầm... Khụ, cứ cho là không phải vậy, thì việc này cũng có thể cùng ngồi lại với nhau giải quyết mà..."
Cô gái vẫn không dừng lại, hai tay xỏ vào trong túi quần, cô ta bước đến chỗ Đề Lạp Mạt, tiếng bước chân phát ra âm thanh cộp cộp trên võ đài, nàng nói:
"Người nào muốn nói chuyện với Hi Lí Vượng tiên sinh, không phải trước hết phải đánh trước sao... Tôi vốn đến đây để đánh nhau."
Hi Lí Vượng cau mày:
"Cô phóng viên này, chuyện này không thể nói đùa."
"Thì ra là phóng viên à."
Nhìn cô phóng viên từng bước đi tới, Đề Lạp Mạt buông lỏng tay một cách bất đắc dĩ.
"Tôi không thể không nhắc nhở cô, cô phóng viên xinh đẹp, ở Thái Lan, ai ngăn cản trận giao đấu thì sẽ bị đánh. Bất kể là phụ nữ, trước lúc chen vào trận cũng đều phải chuẩn bị tâm lí sẵn sàng bị đánh, cô..."
"Vậy là ngươi đã chuẩn bị xong rồi hả?"
Nói một cách lạnh lùng , cô gái dừng lại đứng cách hắn mấy mét. Nếu lấy chiều cao của phụ nữ để đánh giá thì cô gái đó cũng khá cao, nhưng nếu so với chiều cao gần 1m9 của Đề Lạp Mạt, thì cô gái đó thấp hơn hắn cả một cái đầu, nhưng không hiểu tại sao khi cô gái đó dừng lại trước mặt hắn, thì chân tay hắn đều cuống lên. Sau đó ánh mắt của cô gái hướng về phía Hà Nghệ Hồng:
"Ông có thể đi xuống rồi."
"Nhưng mà..."
Lúc này, những người đang tập luyện xung quanh đó đều rất tò mò với cảnh tượng ở bên này, trước đó đều tưởng là quán chủ của võ quán sẽ giao đấu, ai ngờ rằng lại xuất hiện một người đẹp đòi ra tay, trong phút chốc, khắp nơi đều bàn tán xôn xao. Đề Lạp Mạt đang muốn nói thì cô gái đã lạnh lùng nhìn hắn, lặp lại lần nữa:
"Ta nói, ngươi đã chuẩn bị xong chưa? Chuẩn bị xong rồi thì ra tay đi!"
Lúc này, cô gái mắt thì đeo kính, hai tay bỏ vào túi quần, một hình tượng phụ nữ lạnh lùng quyến rũ và chẳng có vẻ gì giống một người đang sắp sửa đánh nhau. Đề Lạp Mạt thay đổi sắc mặt mấy lần, nói lắp bắp mấy tiếng Trung Quốc:
"Tôi không nói đùa với cô đâu!"
Cạnh đó, mấy tên thanh niên gầy còm theo Hi Lí Vượng học Thái quyền đã gào lên mấy câu tiếng Thái.
"Sư huynh, dạy cho cô ta một bài học!"
"Đánh cô ta đi!"
"Loại phụ nữ thế này không đánh sẽ không ngoan ngoãn..."
"Cho cô ta biết mùi đau khổ là gì đi!"
Trong tiếng la hét nhốn nháo, hai người đứng đối diện nhau im lặng không có động tĩnh gì. Trước ánh mắt lãnh đạm của cô gái, trong lòng Đề Lạp Mạt dâng lên cảm giác lo lắng, vì danh dự của Thái quyền, quyết không để mất mặt, phải cho cô ả này một bài học... Ngay đến chính hắn cũng không phát hiện ra, những trạng thái tinh thần phức tạp đều đang dâng lên và biểu hiện rất rõ ở đôi mắt, trong tâm hắn hoàn toàn không còn sự tĩnh lặng cần có của Thái quyền. Cuối cùng cô gái cũng nhắm mắt lại.
Trong sân đấu, mọi người đều nghe thấy tiếng nói đột ngột vang lên. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
"Ra tay đi!"
Mới vừa rồi trong võ quán còn vang lên tiếng hò hét inh ỏi, sau khi một giọng nữ trong trẻo lạnh lùng cất lên, bỗng nhiên không gian trở nên yên tĩnh, dường như bị một âm thanh thét lên bên tai làm cho kinh hoảng đến sững sờ. Cùng lúc đó, trong sân đấu, Đề Lạp Mạt thét lên một tiếng, không kìm nén được nữa mà xuất chiêu.
Tất cả mọi người đều biết rằng hắn đã xuất chiêu, nhung trừ tông sư Thái quyền là Hi Lý Vượng, e rằng cũng không biết rằng rốt cuộc hắn đã xuất chiêu như thế nào, vì ngay sau đó, cơ thể của hắn giống như pháo đạn bay ra ngoài.
Trong khoảnh khắc hắn xuất chiêu, cô gái đưa tay phải ra, ném hẳn sang bên cạnh như ném một cái túi rác, thanh niên người Thái Lan cao gần một mét chín trong chớp mắt hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng.
Trong ánh mắt của mọi người, cô gái đó chỉ tiện tay khua một cái thì người thanh niên trước mặt cô ta liền biến mất, ngay sau đó một tiếng rầm vang lên, ba cái máy chạy bộ cách đó mười mấy mét va vào nhau, hai cái đã lật nhào trên đất, một vài linh kiện trên máy rơi ra bay tứ tung. Để Lạp Mạt năm giữa đống linh kiện sắt thép hỗn loạn, giãy giụa vài cái, rồi sau đó không thể động đậy nổi, miệng hắn hộc máu, xương tay trái bị gãy toàn bộ, lòi cả ra ngoài, máu đen cùng thịt nát hòa lẫn tạo ra một cảnh tượng kinh hoàng khó mà diễn tả được. Không gian lắng lại, yên tĩnh...
Truyện khác cùng thể loại
101 chương
55 chương
19 chương
213 chương
75 chương
151 chương