Ẩn Sát

Chương 390

Đám mây bị mặt trời sắp lặn nhuộm thành màu đỏ rực, cuồn cuồn như sóng gợn, trên nóc nhà ở ngã tư đường trên tiểu khu này đều được ánh nắng chiều ấm áp bao phủ. Đây là giờ học sinh tan học, công nhân tan sở, ở ngã tư đường trong chợ, dòng người trở nên đông đúc hơn rất nhiều, tiếng chuông xe đạp, tiếng xe gắn máy và tiếng còi ô tô thỉnh thoảng lại vang lên, trong tiệm game tụ tập một đám học sinh hoặc mấy tên côn đồ tuổi khá lớn đang nói chuyện ồn ào. Trong cảnh tượng cuối ngày náo nhiệt này, hai thiếu nữ xen lẫn giữa dòng người băng qua đường sau khi một chiếc xe tải chạy qua, bước về phía tiệm game bên này. Hai thiếu nữ này khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, vóc người đã dậy thì hoàn toàn, thon thả và cân đối hơn những người cùng tuổi rất nhiều, khuôn mặt xinh đẹp lại càng làm cho người khác chú ý đến các nàng nhiều hơn. Một cô gái mặc áo khoác màu xanh nhạt, áo trong màu trắng, quần trắng điểm xuyết vài đóa hoa nhỏ, bề ngoài điềm đạm, dịu dàng, cô gái còn lại mặc đồ thể thao màu đen lẫn trắng, đi giày thể thao, mái tóc đuôi ngựa tung bay sau đầu khiến nàng có vẻ tràn đầy sức sống. Hai cô gái đều đeo cặp sách, vừa nói chuyện vừa đi nhanh về phía tiệm game. Trong tiệm, mấy tên học sinh trung học cũng đeo cặp sách chú ý đến hai thiếu nữ đầu tiên, đồng phục của bọn họ không phải của học viện Thánh Tâm, xem ra là từ trường học khác đến đây chơi game. Nhìn hai thiếu nữ với mái tóc tung bay dưới ánh nắng chiều, mấy người bên trong nói đùa một lát, đến khi hai thiếu nữ đến gần, một tên có vóc người cao to vọt ra khỏi phòng chơi game. Mắt thấy hắn sắp đụng phải thiếu nữ mặc quần trắng thêu hoa, cô gái liền vươn tay ra ngăn lại, hơi nhíu mày. "Này, mỹ nữ, cô đụng vào tôi rồi." Va chạm như vậy rất dễ nhận ra là cố ý hay vô tình, thiếu niên đeo cặp sách cười nói, tên đồng bạn phía sau hắn cũng huýt sáo với vẻ cợt nhả, nhưng ngón tay còn chưa rời khỏi môi thì một người đã xuất hiện ngay sau hắn, tát rầm vào mặt hắn, thanh âm dễ nghe, đồng thời cũng đánh cho hắn tỉnh táo lại. Thân thể lung lay, hắn quay đầu nhìn lại, một người thanh niên thân hình cao lớn, trên mặt có vết sẹo đang đứng phía sau, cùng lúc đó, không ít người trong phòng chơi game cũng vây lại. Nhìn tư thế của những người này, rõ ràng đều là lưu manh khá chuyên nghiệp, bọn họ và đám học sinh vẫn còn đi học là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Năm sáu người quay đầu lại, không khỏi bị dọa đến lui về phía sau mấy bước, thiếu niên vừa chạy ra muốn đụng người khác kia cũng run rẩy nói: "Này, vị đại ca này, chúng em chưa làm gì cả..." "Rầm!" Sau một giây, người này bị thanh niên mặt sẹo đá bay ra đường, mấy người đi xe đạp và đi bộ bên ngoài vội vã chạy qua. "Đương nhiên mày chưa làm gì cả, nếu mày làm rồi thì không phải tao tới đánh mày đâu!" "Có bệnh..." Nhìn thiếu niên ngã trên mặt đất với vẻ chán ghét, hai thiếu nữ chuẩn bị lên lầu qua cầu thang ở bên cạnh tiệm game. Thiếu nữ điềm đạm, dịu dàng quay đầu lại nói: "Anh Thủy, cảm ơn nhiều, đừng nặng tay quá!" Thiếu nữ tóc đuôi ngựa đi sau quay đầu lại, nói: "Xin bọn họ tí máu, kín đáo một chút là được rồi, không thể quá nặng tay nha, ha ha." Sau đó, tiếng kêu rên vang vọng cả ngã tư đường, mấy tên học sinh trung học bị một đám lưu manh lôi vào trong một hẻm vắng... hành hung và chà đạp. Mặc dù thiếu nữ điềm đạm, dịu dàng kia có vẻ khá ôn hòa, nhưng trước giờ đã nghe nói qua không ít lời đồn, đối với tên nam sinh muốn tiếp cận một cách nhàm chán như vậy cũng không có bao nhiêu lòng trắc ẩn. Có lẽ ban đầu bọn chúng chỉ thấy làm như vậy rất vui vẻ, lần này bị đánh một trận tơi bời, nhưng nếu gặp phải những cô gái không có sức chống cự thì có lẽ những cô gái đó chính là người chịu thiệt, mà đại đa số chuyện hèn mạt, cưỡng gian có lẽ cũng bắt nguồn từ những trò đùa nho nhỏ như vậy. Đi đến cửa lầu hai, nàng lấy chìa khóa ra mở cửa. Mùi thơm của thức ăn quen thuộc từ trong phòng bay ra, hai thiếu nữ không tự chủ được thở phào nhẹ nhõm: "Gia Minh, cậu về rồi sao?" Các nàng vào phòng khách, đổi lại dép. Một thiếu niên tóc vẫn còn ướt từ nhà bếp đi ra, có vẻ vừa tắm rửa, đã thay quần áo xong, thấy hai người đã về, hắn nở nụ cười ôn hòa: "Lúc chiều có chút việc nên về trước, bài thi cũng không làm xong được. Sa Sa, không phải cậu nói thi xong còn phải đánh bóng chuyền sao?" Ném cặp sách, Sa Sa ngồi xuống ghế salon cởi bít tất, nhún vai: "Còn phải nói sao, thi xong mình chạy đi tìm cậu, kết quả là người ta nói cậu đắc tội một cô gái ngoại quốc nào đó, bị đuổi giết đến phía sau núi. Mình làm gì còn tâm tình đánh bóng chuyền nữa, bị Linh Tĩnh kéo chạy về nhà." "Không sao chứ?" Linh Tĩnh thuận tay lấy chiếc tạp dề có hình Doreamon từ cửa nhà bếp xuống, vừa đeo vào vừa dịu dàng hỏi. "Chuyện nhỏ, đã xong." Gia Minh ra dấu OK Với hai người, sau đó nói với Linh Tĩnh: "Cậu nấu ăn nhé? Rau đã rửa rồi, xương sườn cũng đã chặt, các cậu muốn ăn món gì thì nấu." Sa Sa nhảy dựng lên khỏi ghế: "Canh thịt nạc! Xương sườn kho tàu!" "Cậu chỉ biết ăn thôi." Linh Tĩnh đeo tạp dề lên, quay đầu lại cười. "Dù sao cũng lâu rồi không được ăn xương sườn mà." Nàng vừa nói, vừa cởi áo ngoài ra. "Nhà bếp giao cho hai vị ái phi, buổi trưa trẫm chơi bóng ra nhiều mồ hôi, đi tắm trước đây." Vào phòng lấy quần áo, nàng hi hả chạy vào nhà tắm. Gia Minh và Linh Tĩnh nhìn nhau cười, sau đó đi vào nhà bếp. Linh Tĩnh chuyển xương sườn trên thớt sang bên cạnh, vớt rau trong chậu ra bắt đầu thái. Gia Minh nhóm bếp lò lên, loáng thoáng nghe thấy tiếng động từ bên ngoài vọng tới, hắn hơi ngạc nhiên: "Hình như có người đánh nhau ở trong con hẻm..." "À, vừa rồi mình và Sa Sa về đến đây, chút nữa bị mấy tên trong tiệm game trêu chọc. Chắc là mấy tên kia bị anh Thủy lôi vào trong hẻm đánh đó." Linh Tĩnh quay đầu lại đáp, sợi tóc bay bay, nắng chiều từ cửa sổ chiếu vào làm nổi bật khuôn mặt xinh đẹp, nàng dịu dàng nói: "Trước giờ chưa có ai đến trường học gây phiền toái cho cậu như vậy, sẽ không sao chứ?" "Không sao cả, chỉ là chuyện ngoài ý muốn, nhưng đêm nay vẫn phải ra ngoài một chuyến." Ôm vòng eo mảnh khảnh của Linh Tĩnh từ phía sau, Linh Tĩnh mỉm cười dựa vào hắn. Hắn ôm chặt hơn nữa, từ phía sau ngửi mùi thơm trên mái tóc của thiếu nữ. "Đêm nay có về không?" "Thỏa đàm rồi sẽ về, không muộn lắm đâu." Từ phòng tắm vọng ra tiếng nước chảy và tiếng ca của Sa Sa. Linh Tĩnh bật cười: "Mình không biết cậu phải làm những gì, nhưng cậu phải cẩn thận, mình và Sa Sa đều rất lo cho cậu.." Buổi chiều, mùi thơm của thức ăn tỏa ra từ mỗi nhà, đó là một không khí ấm áp mà gần gũi. Đương nhiên, trong con hẻm tối tăm ở gần ngã tư đường cũng có mấy người vẻ mặt hung ác bước ra, để lại một đám học sinh bị thương đang rên rỉ ở bên trong, cùng với mùi thơm tỏa ra từ từng nhà tạo thành mọi mặt của cuộc sống...