Ẩn Sát

Chương 386

Gia Minh thở dài: "Nhìn mặt hay không thì có gì khác nhau, cậu muốn công ty đồ chơi có thể hợp tác với cô ta sao?" "Công ty đồ chơi của mình rất nhỏ, không có tư cách hợp tác với bọn họ. Nhưng lần trước cậu đã nói khoác với Ứng Tử Phong, Lôi Khánh như vậy rồi, dù sao thì cùng phải nhìn mặt chính chủ một lần chứ? Bất cứ tập đoàn nào muốn làm ăn tại Giang Hải, mặc dù đa phần sẽ hợp tác với các tập đoàn, công ty lớn có danh tiếng, nhưng cũng không nhất định là sẽ luôn như vậy. Hoàng gia nhà cậu... Ừ, mặc dù tạm thời gặp chút khó khăn nhưng dù sao cũng quá quen thuộc với Giang Hải, chưa biết chừng còn có chút cơ hội hợp tác. Hơn nữa nghe nói gần đây Phương Chi Thiên còn tự mình tìm đến, ách…" Đông Phương Uyển rất nhiệt tình, đặc biệt là những chuyện có chút quan hệ với mình, nàng thường quá mức bao đồng. Một lát sau, nàng quay đầu lại, hỏi: "Lần đó... Rốt cuộc Phương Chi Thiên tìm cậu làm gì vậy? Nghe đồn cậu bắt nạt Nhược Nhược, nhưng lần trước cậu cũng chỉ gặp Nhược Nhược có vài lần, hơn nữa mình cũng đi theo." "Khụ... Thực ra lần trước Đông Phương Nhược vừa gặp đã yêu mình, sau khi trở về liền ngã bệnh..." "Đi chết đi." Khinh bỉ một tiếng, sau đó nàng lại lắc đầu. "Thôi được, dù sao mình cũng biết bản lĩnh quấy rối và làm bậy của cậu là số một." Nàng nhận thức Gia Minh cũng khá sâu sắc và rõ ràng biết cho dù có hỏi tiếp thì phần lớn cũng không có kết quả gì, hơn nữa ngườị này có quan hệ với chị Tố Ngôn, chị Tố Ngôn đã từng cứu Phương Chi Thiên, bọn họ có biết nhau cũng không phải không thể. Mặc dù Đông Phương Uyển gọi Gia Minh ra ngoài, nhưng nàng cũng chỉ biết Kelly tới trường học tham quan mà cụ thể là đang ở đâu thì lại không biết được. Hai người vòng vo trong trường học một lúc lâu, hỏi thăm mấy người, sau đó mới phát hiện đoàn người tham quan ở khu nhà thí nghiệm. Từ xa nhìn lại, trừ nhóm người lãnh đạo của trường học, bao gồm cả Nhã Hàm, cô gái ngoại quốc dẫn đầu cao khoảng 1m65, đeo mắt kính gọng dày cộp, mái tóc đen cắt rất ngắn tung bay theo gió, áo màu vàng nhạt, áo khoác không có tay màu đen, quần bó màu đen, ống quần bao đôi giày da màu đen lại hơn nửa, thoạt nhìn giống một nữ sinh viên đại học rụt rè nhưng lại lộ ra vẻ độc lập, khóe môi khẽ mỉm cười, đang gật đầu lễ phép với mấy người lãnh đạo trường học. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm. Theo sau nàng là tám tên vệ sĩ mặc đồ tây màu đen. "Nhìn kìa, đó là Kelly Denime, nghe nói là thân thích của chủ tịch tập đoàn Tịch Đức." "Dẫn theo tám vệ sĩ, mình nghĩ nhất định là cô ta cảm thấy rất không an toàn." Gia Minh nhíu mày. "Đó là cần thiết, cũng rất tốt... Đúng rồi, hôm qua sau khi xem ảnh, cha mình nói, cậu thấy người thứ hai từ cuối lên, người vệ sĩ có vóc người lớn nhất đó, nghe nói trước đây là quyền vương hạng nặng ở Châu Âu. Đúng rồi, không phải cậu nói rất quen thuộc vị tiểu thư Kelly này sao? Còn nói cô ta đồng tính luyến ái, bây giờ đến đó nói thử xem." Đông Phương Uyển cười châm chọc Gia Minh. "Đảm bảo cậu sẽ bị hắn đánh bẹp, đập dẹp chỉ với một quyền." "Cậu biết cô ta không phải đồng tính luyến ái? Hơn nữa không có lí do gì cho thấy cô ta không thích chính thái(2) nha" Gia Minh nhún vai. Hai người đứng ở đó nhìn một lát thì tiếng chuông vang lên. Ở phía bên kia, Nhã Hàm cũng thấy bọn họ, nàng cười vẫy tay ý bảo hai người trở lại phòng thi. Trở lại phòng học, bắt đầu thi môn thứ hai, trường học trở nên đặc biệt yên tĩnh. Đến khi làm bài thi được khoảng ba mươi phút, tiếng bước chân vang lên phía ngoài hành lang. Không lâu sau, Kelly Denime xuất hiện ở ngoài cửa lớp. Có lẽ do nàng chủ động yêu cầu, lúc này hầu hết các vị lãnh đạo đều không ở đây, chỉ còn lại Nhã Hàm tiếp đón vị khách nước ngoài quan trọng này. Nàng nhỏ giọng giới thiệu, tám tên vệ sĩ vóc người cao lớn đi theo đằng sau. "Đây là lớp 11 ban sáu..." Trước đó khi đi qua mỗi lớp học, Kelly chỉ ghé mắt nhìn qua rồi đi thẳng, nhưng lần này nàng lại dừng lại ngay cửa lớp học. Nhã Hàm hơi nhíu mày, nhỏ giọng giới thiệu. Trong chốc lát, học sinh đang làm bài thi trong lớp cũng bị ảnh hưởng, không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn mỹ nữ da trắng này. Kelly không hề cảm thấy xấu hổ chút nào, ánh mắt quét qua cả phòng học một cách thú vị. Một lát sau, nàng mới nói nhỏ với Nhã Hàm bằng tiếng Anh: "Tôi có thể vào xem chứ?" "Ạch..." Vấn đề này rất khó hiểu, trong chốc lát Nhã Hàm cũng không biết phải trả lời thế nào. Mà Kelly thì cho rằng nàng đã đồng ý, lập tức bước vào lớp học, nhấc chiếc ghế trên bục giảng lên, nhỏ giọng nói: "Cho tôi mượn, cảm ơn." Giám thị coi thi không biết rốt cuộc là chuyện gì, quay sang nhìn Nhã Hàm. Nhã Hàm phất tay để hắn coi như không có chuyện gì xảy ra. Bê ghế đi ra ngoài qua cửa trước, nàng đi thẳng tới cửa sau. Trong ánh mắt khó hiểu của đám học sinh, nàng đi thẳng vào chỗ cuối lớp, đặt chiếc ghế xuống ngay bên cạnh Gia Minh. Trong lớp học, Đông Phương Uyển há hốc miệng thành hình chữ O, thầm nghĩ lẽ nào hai người này thực sự quen nhau? Lẽ nào cô gái kia đúng là đồng tính luyến ái? Sắc mặt đồng dạng hơi thay đổi đương nhiên là Nhã Hàm vẫn luôn theo sau Kelly Denime. Không cần Kelly Denime nói, tám tên vệ sĩ liền đứng chắn cửa sau lớp học lại. Nhã Hàm không biết phải làm gì, chỉ đánh phất tay, nói với những học sinh đang quay lại nhìn: "Tập trung làm bài thi đi!" Thiếu nữ da trắng cứ ngồi bên cạnh Gia Minh, nghiêng đầu nhìn hắn làm bài thi một cách hứng thú như vậy. Nghiêng đầu sang nhìn cô gái bên cạnh, Gia Minh tỏ ra nghi ngờ nhưng vẫn tiếp tục làm bài thi của mình. Kelly Denime cũng không nói gì mà chỉ mỉm cười nhìn hắn làm bài, dường như thầy giáo dạy kèm tại nhà của Gia Minh vậy. Lúc này đã là hơn bốn giờ, trời chiều ngả về tây, ánh nắng vàng óng xuyên qua cửa sổ chiếu vào hai người, dường như muốn khắc họa khung cảnh yên tĩnh này thành một bức tranh. Đứng ở đằng sau, theo thời gian trôi qua, Nhã Hàm cảm thấy bị đè nén. Với tư cách người biết chuyện, nàng cảm thấy bầu không khí lúc này thực sự hơi quỷ dị, càng nhiều hơn là nàng lo lắng cho Gia Minh. Bốn giờ mười lăm phút, cuối cùng Gia Minh cũng không nhịn được, đặt bút xuống. Không phải hắn không đủ kiên nhẫn, nhưng một việc cuối cùng cũng phải có một kết quả, nếu đối phương đã muốn tìm mình thì kéo dài thời gian không có ý nghĩa gì cả, huống chi đối với một thiếu niên, bị một người nhìn chằm chằm hơn mười phút, cũng chính là thời khắc mất đi tính nhẫn nại. Lúc này, hắn nghiêng đầu sang, nhẹ giọng hỏi: "Chào cô, có chuyện gì vậy?" Bên cạnh, Kelly Denime nở nụ cười, sau đó nói bằng tiếng Trung không trôi chảy lắm, từng câu từng chữ, giọng nói nhu hòa mà bình thản, ý nhị đến không nói nên lời: "Mẹ của anh... Họ gì?" Gia Minh nhíu mày.