Ẩn Sát
Chương 191
Gia Minh làm việc luôn có chừng mực, bất kể dùng thủ đoạn nào nhưng cuối cùng đều hoàn thành một cách hoàn hảo, thấy hắn tỏ ra đã dự định từ trước, các nàng cũng yên lòng lui ra. Kéo tay Sa Sa, Linh Tĩnh cười nói:
"Thật hâm mộ nha, hắn chịu ra mặt vì cậu như vậy, nhất định là do câu nói vừa rồi mình dạy cậu làm hắn rất vui vẻ đó."
"Đâu có..."
Sa Sa đỏ mặt.
"Mình vẫn hâm mộ lần giáng sinh đó hắn đã hát vì cậu... Hắn cũng không viết Đông Phong Phá cho mình..."
"Nhưng có vài lần hắn đã vì cậu mà chơi cho người ta không còn chút mặt mũi nào ở trên sân bóng rổ..."
Hai người trêu chọc lẫn nhau rồi nhớ lại những cử chỉ từ trước đến giờ của Gia Minh: Cho đến bây giờ hắn đều không để ý đến người khác nghĩ về mình như thế nào, nhưng khi hai cô bé có người theo đuổi hoặc chịu một chút uất ức thì hắn chắc chắn sẽ ra mặt, luận võ vì Linh Tĩnh, toả sáng trong đêm giáng sinh, chơi bóng rổ vì Sa Sa, cùng với chuyện lần này... Thật sự là chủ nghĩa đàn ông đến cực điểm, chỉ là cảm giác được người che chở này rất tốt, thật sự là rất tốt...
Khi Liễu Chính quơ tay, người ngồi ở mấy cái bàn xung quanh đều lùi lại, để trống ra một khu vực. Vẻ mặt Hoa Văn Nghĩa lạnh lẽo. Gia Minh vẫn cười lạnh nhạt như trước, gật đầu:
"Ừ, tốt lắm, chúng ta bắt đầu thôi."
Sau một khắc, Hoa Văn Nghĩa lao lên không chút do dự. Gia Minh thì biến mất trước mặt hắn.
Loảng xoảng mấy tiếng, khăn trải bàn bị lột lên, Gia Minh tránh thoát rồi chui ra từ dưới một chiếc bàn, bộ dạng khá chật vật. Mọi người hơi sững sờ, Liễu Chính, Linh Tĩnh và Sa Sa đều bật cười, những người còn lại thì hơi ngẩn ra sau đó vang lên tiếng than thở. Hoa Văn Nghĩa dường như cũng không thể tưởng tượng nổi với phản ứng vừa rồi của Gia Minh, với hắn, dù thế nào đi nữa thì chỉ khi giao đấu và xác nhận mình không đánh lại được thì mới chạy trốn, thật sự không tưởng tượng nổi thằng này thậm chí lại dứt khoát như vậy, vừa rồi nụ cười của hắn nhìn như dũng cảm, nhưng thực ra lại hoàn toàn không có dự định sẽ đấu với mình.
"Hừ, đây là cái mày gọi là bảo vệ được mình sao? Tao xem mày có thể chạy trốn đến bao giờ!"
Trong cơn giận, hắn lại lao về phía Gia Minh. Gia Minh cũng chỉ cười:
"Tao cũng muốn xem ai mới có thể bảo vệ mình..."
Trong khi nói chuyện, hắn trực tiếp cầm một tô canh cá trên bàn hất sang.
Lúc trước không nói không nói là không thể dùng vũ khí, nên bây giờ đương nhiên không ai có thể nói Gia Minh không được ném canh cá. Bởi vì ở đây đều là người trong giới xã hội đen nên đồ ăn cũng chủ yếu là cay, nóng làm chủ, trong tô canh này có rất nhiều ớt, đỏ tươi như máu. Hoa Văn Nghĩa không nghĩ tới hiệp thứ hai Gia Minh lại ném đồ đạc tựa như một người đàn bà chanh chua, mắt thấy nước canh đỏ tươi bay tới, nếu bị nước canh này dính vào mắt thì hôm nay chỉ có thể chịu đòn, hắn nhanh chóng tránh sang bên cạnh. Nhưng thứ Gia Minh ném ra làm sao có thể tránh được đơn giản như vậy, rào một tiếng, nửa người, tính cả đầu tóc và nửa khuôn mặt của hắn đều bị nước canh xối lên, bộ dạng vô cùng chật vật.
Bữa tiệc đã bắt đầu được hơn một giờ, canh cá lúc này cũng không nóng lắm, song cảm giác nhục nhã trong chớp mắt vừa rồi thật sự khó có thể chịu đựng được. Quát khẽ một tiếng. Hoa Văn Nghĩa đang định xoay người lại tiếp tục xông lên thì đã nghe thấy mấy người của Tam Thanh bang quát lên:
"Mày muốn làm gì!"
Gia Minh chưa nói xong, lại tiếp tục nói thêm một câu:
"Mày đã chết..."
Chỉ thấy hắn trực tiếp kéo vạt áo lên, lộ ra ở bên hông hắn dĩ nhiên là chuôi một khẩu súng, bất kể là người của Tam Thanh bang hay Liễu Chính và nhóm người của Sa Trúc bang đều bị hù doạ trong nháy mắt.
Trung Quốc quản lý súng ống rất nghiêm ngặt, ai cũng không ngờ được một thiếu niên như vậy thậm chí lại mang theo súng, song dù sao hắn cũng chỉ là một thiếu niên, trong mắt mọi người, động tác rút súng của hắn khá chậm, cũng khá vụng về. Cùng với động tác của hắn, trong tiếng quát của những người của Tam Thanh bang kia, hai cha con Hoa Vi, Hoa Văn Nghĩa đưa tay vào ngực với động tác càng chuyên nghiệp và nhanh chóng hơn, nhanh chóng rút ra... Hai trái chuối, chỉ sang Gia Minh...
Xung quanh yên lặng như tờ...
Trung Quốc quản lý súng ống cực nghiêm ngặt, nhưng cũng không có nghĩa là không có con đường để tìm được súng ống.
Lần này tới tham gia tiệc sinh nhật của Liễu Chính với đội hình gồm chín người, mặc dù xác định Liễu Chính sẽ không động thủ với bọn hắn nhưng Hoa Vi vẫn chuẩn bị trước, hắn có súng, nhưng nếu không đánh nhau thì đương nhiên không thể mỗi người đều mang theo một khẩu, mình đem theo một khẩu, con trai mang theo một khẩu, đây thuần tuý là vì đề phòng bất trắc, ai cũng không ngờ được sẽ xuất hiện biến cố như vậy, một đứa trẻ xông ra gây rối rồi châm ngòi cuộc chiến giữa hai bang phái lớn.
Bởi vì trước giờ đối thủ của Sa Trúc bang luôn là Vĩnh Thịnh bang, mặc dù Gia Minh cũng đã nghiên cứu một số tài liệu về Tam Thanh bang nhưng ấn tượng cũng không sâu, lúc ra cửa nhìn thấy mấy người Hoa Vi hắn mới chợt nhớ ra, cho nên liền giả vờ đụng phải, vốn chỉ định tuỳ tiện trộm mấy thứ như ví tiền để bọn họ không thể làm chuyện gì quá giới hạn, ai ngờ lại đụng phải một khẩu súng trên người Hoa Văn Nghĩa, vì vậy liền trộm lấy rồi tháo ra ném vào thùng rác. Sau đó Hoa Vi nói chuyện với Liễu Chính, Hoa Văn Nghĩa khá khẩn trương trước tình cảnh như vậy nên cùng không dám không kiêng nể gì mà sờ đến khẩu súng trong ngực, vì vậy cũng không biết súng của mình đã bị đổi thành một trái chuối. Gia Minh đi vòng quanh một hồi lâu, khi xác định trên người Hoa Vi cũng có một khẩu, vì vậy mới có chuyện hắn xông đến khiêu khích Hoa Vi, thừa dịp hỗn loạn để đánh tráo một lần nữa. Bởi vì thời gian từ lúc đó đến giờ cũng không lâu, Hoa Vi vốn không quen thuộc với súng ống bằng đao kiếm nhưng dù sao cũng xem như người từng trải, thậm chí vẫn không phát hiện ra chuyện này.
Nếu là một sát thủ như Gia Minh, cho dù có người lợi hại hơn trộm được súng của mình nhưng trong nháy mắt khi rút súng hắn vẫn có thể nhận ra được, không đến nỗi nhắm một quả chuối vào người khác, nhưng hai cha con Hoa Vi trước giờ vẫn quen với việc dùng đao kiếm để cướp đoạt địa bàn làm sao có tu vi như thế được. Chỉ thấy Hoa Vi cầm trái chuối kia nhắm thẳng vào Gia Minh, một ngón tay còn đang tìm kiếm cò súng. Hoa Văn Nghĩa bởi vì quá khẩn trương, trái chuối kia lại được ủ trong ngực khá lâu, sau khi rút ra, trái chuối đã bị hắn bóp làm hai, mà bởi vì khi vừa rút ra có cảm giác không phù hợp, trái chuối kia rơi khỏi tay hắn, hai tay hắn vô thức đón lấy, liên tiếp luống cuống tay chân đón hai lần mới nắm lại thật chặt được, nửa trái chuối bởi vì bị nắm chặt quá mà bắn ra ngoài, bẹp một tiếng, rơi xuống trước mặt Gia Minh.
Một khắc kia, nhìn tư thế và nét mặt của hai cha con, tất cả mọi người ở xung quanh đều hiểu rằng chuyện rút trái chuối ra giết người của hai cha con Hoa lão đại từ giờ chắc chắn sẽ trở thành giai thoại lớn trong giới xã hội đen tại Giang Hải, trở thành kiệt tác không thể phai mờ... Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Đây là một khắc đi vào lịch sử...
Truyện khác cùng thể loại
200 chương
28 chương
142 chương
58 chương
119 chương
10 chương
75 chương