Ẩn Sát

Chương 148

Buổi tối, quán rượu Lam Điểu. Mưa phùn liên miên không dứt trở thành chủ đề tại thời điểm giao mùa giữa xuân hạ này, quảng trường nhỏ trước quán rượu nhộn nhịp, ô dù đủ các loại, tiếng người đan xen thành một cảnh tượng huyên náo, xe hơi chậm rãi chạy qua, hơn mười người vạm vỡ mặc trang phục bảo vệ đang duy trì trật tự trước quán rượu. Quán rượu Lam Điểu ngày thường vẫn mở cửa với mọi người nhưng đến tối thứ bảy thì chỉ có người có thẻ mới được đi vào tiêu pha tại nơi này, đây là quy củ được định ra từ hai tháng trước, bởi vì vào ngày này hàng tuần, ban nhạc Khái Niệm sẽ đến đây biểu diễn hai ca khúc. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn Không ra Album, cũng không hợp tác với bất kỳ chuyên mục truyền hình nào, thậm chí ban nhạc biểu diễn cũng không được xem như chuyên nghiệp, có đôi khi còn xuất hiện tình cảnh một thành viên quên lời, hát lặp đi lặp lại, hơn nữa mỗi lần cũng chỉ biểu diễn hai mươi phút, bất kể mọi người kháng nghị thế nào cũng sẽ không biểu diễn thêm. Sở dĩ bị mọi người chú ý là vì ca khúc mỗi tuần thật sự là quá kinh người, phong cách thay đổi liên tục, ca từ hoàn mỹ, hầu như có thể chắc chắn rằng chỉ cần có một ca sĩ biểu diễn thì sẽ lập tức nổi tiếng. Mà khi hai ca sĩ hát lên hai bài Đông Phong Phá và Giang Nam trong ba tháng qua cũng đã chứng thực thực lực mạnh mẽ đến như muốn bùng nổ của ban nhạc Khái Niệm. Đương nhiên, cũng có thể nói đó chính là lực lượng tích lũy trong mấy chục năm của giới ca nhạc bộc phát ra. Từ sau khi ban nhạc Khái Niệm biểu diễn được một tháng liền có loại băng ghi âm được sao chép, truyền lưu trong thành phố Giang Hải, sau đó, ít nhất là ở thành phố Giang Hải, ban nhạc Khái Niệm dần dần có một nhóm Fan cuồng nhiệt mặc dù quy mô mấy trăm, mấy ngàn người vẫn kém xa những ngôi sao nổi tiếng kia nhưng mỗi tuần đều sẽ tụ tập đến nơi này, quy mô của nó cũng không phải là một quán rượu nho như Lam Điểu có thể chứa hết được, về sau, quán rượu có Sa Trúc bang là chỗ dựa này cũng chỉ có thể mỗi tuần phái người ra để duy trì trật tự, hơn nữa quy định số người có thể vào một lần. Nhưng cho dù như vậy, rất nhiều người không mua được vé vẫn tụ tập ở bên ngoài quán rượu, chờ đến khi ban nhạc Khái Niệm biểu diễn xong sẽ đem những băng ghi âm có rất nhiều tạp âm kia về nhà nghe cả tuần. Bước ra khỏi xe, Phương Vũ Tư vô thức kéo thấp mũ xuống, đi vào quảng trường đầy ắp người cầm dù đang bàn luận ồn ào, bốn tên bảo vệ hộ tống xung quanh, người đại diện là chị Lan nhỏ giọng thông báo những chuyện sau khi đi vào. "... Mấy người bảo vệ ở lối đi kia đã bị mua chuộc, sau khi Khái Niệm biểu diễn xong, em đi vào từ bên cạnh, bất kể đối phương là ai cũng đừng tức giận, bình tĩnh nói chuyện... Đương nhiên là chị biết em có chừng mực, dù sao chỉ cần không ầm ĩ, mọi người ngồi xuống nói chuyện thì sẽ không sao cả. Đối phương hẳn là cũng không đến mức không nói đạo lý, dù sao em mới tới thành phố Giang Hải không lâu, cũng không có mâu thuẫn không thể giải quyết nào." "Ừ." "Dù sao... Chuyện này cũng không sao cả, Lưu Bị còn phải đến mời Gia Cát Lượng tới ba lần, em thích ca khúc của hắn cũng xem như đã đủ tán thưởng hắn... Chưa từng thấy ca khúc nào như vậy .." Mặc dù nói như vậy nhưng rõ ràng chị Lan này rất bất mãn với ban nhạc Khái Niệm, cũng chỉ là viết ca khúc, bên này đưa tiền, ngươi viết ca khúc không phải là xong sao, hành nghề nhiều năm như vậy, nàng vẫn chưa từng thấy người có ca sĩ tìm đến cửa mà vẫn không chịu như thế. Bất đắc dĩ là đối phương không nhận tiền, hơn nữa ca khúc lại rất có tiềm chất nổi tiếng, hiện giờ cũng không phải là đang ở Hongkong, hơn nữa bên phía công ty lại rất coi trọng người soạn nhạc này, lúc này cũng không có biện pháp gì khác... "Em hiểu, chị Lan." Hiểu được tâm tư của người phụ nữ bên cạnh. Phương Vũ Tư cười nói: "Chị Lan, chỉ lải nhải nhiều hơn trước đây rất nhiều nha, lẽ nào đã có người yêu?" "Thôi đi..." Hai người nhỏ giọng nói đùa vài câu, chen chúc bước đến cửa mới phát hiện phía trước dường như có người đang cãi vã, nhìn kĩ lại mới phát hiện là ba người nước ngoài lớn nhỏ, người đàn ông chính là Joseph tối ngày hôm qua, bên cạnh hắn đương nhiên chính là người phụ nữ tóc vàng dùng năm trăm ngàn để mua sợi dây chuyền bằng đá quý, cô bé người lai tóc đen đứng bên cạnh mẹ mình, vẻ mặt mất hứng. Tình huống rất rõ ràng, bọn họ không có vé vào cửa nhưng lại muốn đi vào xem biểu diễn, đoán chừng cũng là nghe danh tiếng mà đến. "Xin lỗi vị phu nhân này, người tên cố gì đó mà cô nói chúng tôi hoàn toàn không nhận ra, chúng tôi có quy định, người muốn vào trong tối ngày hôm nay đều phải đặt vé trước... Xin cô không nên làm khó chúng tôi." Mặc dù nghe nói có bối cảnh là xã hội đen nhưng rõ ràng những người được phái tới đây đều đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, người phụ nữ tóc vàng kia xem ra không giàu thì cũng sang, bảo vệ ở cửa cũng chỉ có thể tận tình khuyên nhủ. Mà Joseph đứng bên cạnh người phụ nữ tóc vàng lúc này cũng đang nhíu chặt lông mày lại, đối với mấy tên bảo vệ, khí thế của hắn lúc này gần như có tính áp đảo, ánh mắt quét qua mấy tên bảo vệ như đang tìm kiếm mục tiêu để ra tay. Trong nháy mắt đó, từ đáy lòng Phương Vũ Tư dâng lên cảm giác khó nói thành lời, một mặt loáng thoáng thấy cao hứng bởi sự ngạc nhiên của mấy người này, có tiền thì đã sao, dây chuyền giá năm trăm ngàn thì thế nào, các người cũng không kiếm được vé vào cửa. Mặt khác, thậm chí trong lòng nàng còn đang suy nghĩ, mình có muốn ra mặt nghĩ biện pháp để bọn họ đi vào theo mình hay không, thuận tiện đặt quan hệ với đối phương. "Nhưng mà... Chính hắn bảo chúng tôi tới, Lam... Điểu... Không sai, là nơi này mà..." Phiền não lấy tay sửa lại mái tóc, người phụ nữ tóc vàng lùi lại vài bước rồi lấy một tấm thẻ ra đối chiếu với tên quán rượu, mặc dù nét mặt phiền não nhưng bộ dáng lại vô cùng mê người. Joseph ở bên cạnh trầm giọng nói: "Nếu thường ngày không cần vé vào cửa, tại sao hôm nay lại đột nhiên cần. Vị tiên sinh này, gọi quản lý của các người ra đi." "Ồ, tôi nghĩ..." Mắt thấy Joseph tiến lại gần, nhân viên bảo vệ kia thậm chí vô ý thức lui về phía sau một bước, sau đó nhìn tấm thẻ trong tay Marilyn, nói: "Vị phu nhân này, có thể cho tôi xem tấm thẻ của cô không?" "Ồ? Ừ, đương nhiên có thể." Hơi ngạc nhiên, Marilyn đưa tấm thẻ tới, thuận miệng nói: "Đây là hắn đưa cho tôi, nếu không tôi cũng không tìm được nơi này." "Vậy thì không thành vấn đề." Kiểm tra tấm thẻ một lát, bảo vệ cười trả lại tấm thẻ cho Marilyn. "Đã có tấm thẻ này, lúc nào mọi người cũng có thể đi vào, hơn nữa cũng có thể tùy ý đi vào phía sau sân khấu." "Ồ. thật sao..." Marilyn cất tấm thẻ vào túi xách rồi nhìn Joseph, sau đó lôi con gái bước vào cửa. Phương Vũ Tư thở dài, người giàu có tiền tỷ vẫn là người giàu có tiền tỷ, tùy tiện lấy một tấm thẻ cũng là thẻ V.I.P... Mặc dù cũng không phải nơi cao cấp gì nhưng họ có thể nhận được đãi ngộ khác biệt cũng khiến nàng hơi bực bội, nếu như mình có tấm thẻ kia thì cũng không cần phải mua chuộc những người này để lén lút tiến vào. Thực ra tuần trước Phương Vũ Tư cũng đã đến quán rượu Lam Điểu một lần đơn giản chỉ là vui chơi lúc đêm khuva mà thôi, quầy rượu đúng quy cách, sàn nhảy đúng quy cách, sân khấu đúng quy cách, người phục vụ cũng đúng quy cách. Sau khi vào đại sảnh, Phương Vũ Tư và chị Lan kia lập tức chen chúc đến gần lối đi vào phía sau sân khấu, để đến lúc đó còn phản ứng kịp thời. Chẳng qua vừa mới đi được nửa đường, Phương Vũ Tư đã nói nhỏ vài câu với người bên cạnh rồi xoay người đi sang hướng khác. Tại một chỗ cách đó không xa, nhận lấy ly rượu đỏ người phục vụ đưa đến, Joseph cau mày nói chuyện với Marilyn ngồi bên cạnh: "Cậu bé kia... Hắn thực sự hát ở nơi này?" "Đúng vậy, nếu hắn nói thế thì nhất định là như thế." Nhìn cảnh tượng đám người chen chúc ở xung quanh, Marilyn cười đáp lời. "Quy mô thật kinh người." Joseph lắc đầu cười. "Nhìn bộ đạng những người bên ngoài kia, tôi thậm chí còn cho rằng đây là buổi biểu diễn của Elvis đó." "Hắn vẫn luôn làm ra những chuyện khó tưởng tượng." Dường như là chồng hay con trai mình có thành tựu như vậy, Marilyn cười đến vô cùng rực rỡ. Cũng vào lúc này, một giọng nữ vang lên ở bên cạnh. "Ồ! Joseph tiên sinh?" Trong giọng nói vui mừng dường như vẫn còn chút nghi ngờ và không thể xác định, Phương Vũ Tư từ bên cạnh bước tới. Joseph đứng dậy, trong chốc lát vẫn còn nghi ngờ nhưng ngay sau đó đã nhận ra: "Cô là... Phương tiểu thư? Hiện giờ cô... So với ngày hôm qua... Ừ, thật sự giống như hai người..." "Xin lỗi, hôm qua tôi uống rượu say đã làm phiền anh. Vừa rồi tôi đứng ở bên kia nhìn thấy vẫn còn không dám chắc chắn, không nghĩ tới Joseph tiên sinh cũng yêu thích ban nhạc Khái Niệm." "Ra sức vì mỹ nữ là vinh hạnh của đàn ông. Mời ngồi, đúng rồi chút nữa thì tôi quên giới thiệu, hai vị nàv là bạn của tôi, nữ sĩ Marilyn, tiểu thư Heidy. Vị này là Phương tiểu thư, Marilyn còn nhớ chứ? Hôm qua cô ấy vẫn ngồi bên cạnh tôi..." Dưới sự giới thiệu của Joseph, hai bên lại nói chuyện một lát. Dường như cô bé không thích nói chuyện với người lạ cho lắm, ngay cả chào hỏi cũng không, chỉ lôi kéo mẹ mình bàn luận xôn xao. Bởi vì mọi người ồn ào, Phương Vũ Tư cũng chỉ nghe thấy nàng đang oán trách người nào đó còn chưa tới, mặc dù không nghe rõ tên nhưng rõ ràng không phải là hai từ Khái Niệm. Kết hợp với chuyện ba người cũng không quá quen thuộc với ban nhạc Khái Niệm, Phương Vũ Tư lập tức nghĩ thầm, nếu có thể nhận được thẻ V.I.P này, lẽ nào bọn họ có quan hệ rất tốt với thành viên trong ban nhạc Khái Niệm? Marilyn nói chuyện với cô bé, Phương Vũ Tư và Joseph cũng nói những chuyện trời nam bể bắc, đám người nhảv nhót trong sàn nhảy. Không lâu sau đã đến tám giờ, tất cả tiếng âm nhạc từ từ dừng lại dưới sự điều khiển của DJ, đám người đang điên cuồng nhảy múa cũng không tự chủ được thu liễm giọng nói, chỉ bằng hành động này cũng có thể thấy được địa vị của ban nhạc Khái Niệm trong lòng những người này như thế nào. "Tốt lắm, các vị, đã đến tám giờ, tiết mục mọi người mong đợi từ lâu cũng chuẩn bị bắt đầu. Thời gian quý giá, ta cũng không dài dòng nữa. Tiếp theo chúng ta nhiệt liệt hoan nghênh... Khái Niệm!" Trong chớp mắt, tiếng hoan hô sôi trào vang lên trong đám người, người đầu tiên bước ra từ phía sau sân khấu, sau đó ngã bịch xuống đất, loa ở xung quanh vang lên tiếng rít sắc bén khiến những người trong vũ trường cũng không kìm được phải bịt chặt lỗ tai. "Xin lỗi... Xin lỗi. Dây điện quá nhiều, bị vướng chân..." Tiếng nói vang lên trong loa là một giọng nữ hơi thiên về trung tính, một người ở phía sau giúp nàng gỡ dây điện quấn quanh chân ra. Nàng vịn vào giá loa để đứng lên, sự vụng về như thế khiến đám người cười vui một trận. Không lâu sau, bốn người đã đứng vào vị trí trên sâu khấu, mỗi người đều mang mặt nạ cổ quái mà buồn cười, mặc áo choàng xấu xí, nhưng vẫn có thể nhận ra tổ hợp hôm nay do ba nữ một nam tạo thành. "Khụ. Thử âm theo thường lệ." Gõ gõ microphone, người nói chuyện chính là nam hát chính của ban nhạc trên mặt đeo mặt nạ hình trái chuối cổ quái. "Tốt lắm, đây là ban nhạc Khái Niệm, tôi là Hương Tiêu(1), hai vị phía sau là hai thành viên Hoàng Qua(2) và Gia Tử(3) quen thuộc, ở ngoài cùng chính là khách mời Lưu Liên(4). Ừm, theo quy củ cũ, có một số chuyện phải nói rõ ràng trước, bài hát hôm nay hợp âm khá phức tạp cho nên rất nhiều thứ đều phải lục lọi, khi hát ra đoán chừng cũng không phải rất hoàn mỹ, bối cảnh đại khái là cùng loại với Mafia. Giáo Phụ..." Nghe thấy từ Mafia, Joseph vô ý thức nhíu mày lại, Heidy lại mở lớn đôi mắt, sau đó nói gì đó với Marilyn. "Tốt lắm, chuẩn bị bắt đầu, đúng rồi, tên ca khúc là... Nhân danh Đức Cha." -------------------------------- (1) Hương Tiêu: Trái chuối. (2) Hoàng Qua: Dưa leo, dưa chuột. (3) Gia Tử: Trái cả. (4) Lưu Liên: Trái sầu riêng.